Bị Sói Con Cố Chấp Ngậm Về Nhà


Người khiến Tiên quân không vui còn có thể làm tổn thương Tiên quân, hắn tuyệt đối không tha thứ.Chưởng môn không ngừng gật đầu, “Chính là như thế, cho nên Tiểu Giang này, chuyện này chúng ta có thể đem những tên ngu xuẩn hắt nước bẩn trên người ngươi đập chết.

Thế nhưng nguyên nhân của chuyện này còn cần một lời giải thích, cho các tông môn một câu trả lời thích đáng.

Ngươi là đồ nhi của Tạ Tư, ngươi phải đi thăm dò một phen.”
"Ta biết, Chưởng môn.

Ta lúc mới xảy ra sự việc đã có tính toán, ta sẽ không để cho người khác dễ dàng đem nồi nước bẩn kia hắt lên người sư phụ ta.

Ngày mai ta sẽ đi.

"
“Được."
Bạch Ngọc đứng bên cạnh nghe, mi tâm hơi nhíu lại, môi mỏng mím chặt.


Hắn có chút sốt ruột, hắn muốn đi cùng Tiên quân! Nếu mình mở miệng thì Tiên quân sẽ đồng ý đưa mình đi cùng sao? Nàng có tin hắn không?
Tiên quân lần này đi không biết khi nào mới về, hắn không thể chịu đựng được thời gian không thấy Tiên quân lâu như vậy.
“Tiểu Giang một mình đúng không?” Chưởng môn chợt hỏi.
"Đủng thế.

Có chuyện gì sao? Ta đường đường là một tôn giả Hóa Thần kỳ không thành vấn đề đúng chứ.

"Giang Lâm Vụ nói, vẻ mặt nhìn Chưởng môn như thể muốn nói "Lão già kia, ngài không sao chứ?".
"Vậy ngươi mang theo Bạch Ngọc đi! Đứa trẻ này có kiến thức sâu rộng, cũng thông minh có thể giúp ngươi ít nhiều.

Ngươi đã lâu không tiếp xúc sự đời, rất nhiều chuyện Bạch Ngọc có thể nhìn giúp ngươi." Chưởng môn cự tuyệt nhìn vẻ mặt kia của nàng, đẩy Bạch Ngọc ra cho đối phương.
Giang Lâm Vụ vừa định cự tuyệt thì Bạch Ngọc bên cạnh lập tức chắp tay nói: "Vâng! Xin chưởng môn yên tâm.

Đệ tử nhất định theo sát Tiên quân, coi chừng Tiên quân, vì Tiên quân phân ưu.”
Bạch Ngọc nội tâm hoan hô nhảy nhót, nghĩ thầm nhất định phải đưa lên linh trà thượng hạng cho chưởng môn! Hẳn hai bình lớn!
Giang Lâm Vụ “...”
"Không! Chưởng môn.


Đằng sau những chuyện này có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, lại có bao nhiêu người không biết nội tình, rất là nguy hiểm.

Với một đứa trẻ như hắn thì thật không an toàn." Giang Lâm Vụ nhíu mày xua tay cự tuyệt.
Bạch Ngọc bên cạnh thần sắc cứng đờ.
Chưởng môn cầm râu dài thanh âm hùng hậu nói: "Tiểu Giang này, Bạch Ngọc tâm tư trầm ổn, tu vi lại không kém, hắn có thể tự bảo vệ mình hoàn toàn không có gì đáng ngại.

Ngươi không cần phải lo lắng.

Ngươi đã lâu không nhập thế, lại có chút suy nghĩ chết người, mang Bạch Ngọc theo sẽ tốt hơn." Sau đó lại đến gần Giang Lâm Vụ thấp giọng nói, "Lần trước ngươi nhập thế ở Bạch Châu làm bao nhiêu động tĩnh rồi, ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ đi! Ngươi mang theo Bạch Ngọc, hắn là công tử Bạch gia, ở Bạch Châu đó là có tiền có thế! Muốn có chuyện gì dùng tiền dùng sức, Bạch gia nể mặt Bạch Ngọc đi theo có thể giúp ngươi.

Ngu ngốc!”
Giang Lâm Vụ vừa nghe, nhớ tới chuyện mấy năm trước ở Bạch Châu thiếu chút nữa đem di sản của sư phụ nàng đền hết sạch.

Tôn giả Hóa Thần kỳ như nàng có thể một cái tát đập chết một đám ma vật tà túy, nhưng không thể không bồi thường tài vật bị tổn thật của người ta.

Sau khi nhớ lại điều này, nàng ngay lập tức thay đổi giọng nói của mình: “ Cũng có lý! Muốn theo thì đi theo đi.”
Bạch Ngọc nghe hai người này thì thầm, rốt cục đem trái tim đặt trở lại trong bụng.
Sau đó Bạch Ngọc một trận cam đoan với Giang Lâm Vụ mình không cãi nhau, không đấu dũng, gặp chuyện thì chạy, tuyệt đối tự bảo vệ mình thì Giang Lâm Vụ mới gật đầu.
Mọi thứ đã được giải quyết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui