10: Bây giờ anh chỉ nghỉ tới ăn em!
Từ Uyển Uyển chờ ở trạm xe buýt, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng chồng mình cùng người trên quảng trường kia, hai người bọn họ, nếu bỏ qua kiểu tóc cùng nước da, có thể nói là giống nhau y như đúc!
Chẳng lẽ Hình Dực có anh em song sinh?!
Không có khả năng ! Bất kể là trước hay sau khi kết hôn, cha mẹ chồng cũng đâu có nhắc tới chuyện này!
Từ Uyển Uyển trong lúc phân tâm suy nghĩ, bị tiếng còi xe làm cho giật mình hoàn hồn, ngước mắt nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy Hình Dực, tóc anh vẫn ngắn, mặc trên người kiện áo sơ mi trắng, nút áo trên ngược rời rạc, một kiện áo sơ mi trắng lại bị anh làm cho có phần tà khí.
Lúc trước anh cũng mặc áo sơ mi trắng , cài nút ngay ngắn, mặc vào mang đến cảm giác tràn đầy văn nhã, tại sao đột nhiên lại thay đổi như vậy nhỉ?
“Lên xe.
” Hình Dực thúc giục.
Sau khi lên xe, Từ Uyển Uyển trầm mặc không nói, thật ra cô có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng hỏi ra miệng thì không khỏi cảm thấy rất kì quái.
Cô theo bản năng quay đầu đánh giá Hình Dực, rõ rang là ngũ quan so với lúc trước giống nhau, đều là sóng mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy tinh xảo, nhưng tại sao khí chất lại khác biệt lớn đến như vậy??
“Hình Dực, anh có anh có anh em song sinh không? Lúc em ngồi trên xe buýt, thấy người kia trông thực sự rất giống anh, nếu nói đó là anh em song sinh thất lạc của anh, em cũng không ngạc nhiên chút nào.
” Từ Uyển Uyển cố lấy hết can đảm, miệng giả bộ đùa giỡn nói ra.
Cô cẩn thận quan sát nét mặt của Hình Dực, mong muốn từ vẻ mặt anh có thể bắt được chút biến đổi.
Ai ngờ anh mặt không biến sắc, nhìn cô một cái cười nhạo : “ Ba mẹ anh cả đời chỉ sinh ra một người là Hình Dực anh đây, em đào đâu ra cho anh một anh em song sinh nữa vậy?”
Từ Uyển Uyển xấu hổ cười nói: “Em chỉ giỡn chút thôi, chắc em bị hoa mắt , lúc đó xe chạy cũng nhanh, em không thấy rõ lắm.
”
Đúng vậy, sao anh có thể có anh em song sinh được, nếu có sao mọi người trước đó đều không có ai đề cập đến được.
“Sao anh lại đột nhiên đổi xe vậy? Chiếc xe lúc trước đi công tác đâu rồi??” Từ Uyển Uyển ra vẻ tùy ý dò hỏi.
“Anh đổi xe cùng bạn, sao vậy? Hình như em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hả.
” Hình Dực nhìn chằm chằm cô không lạnh không nhạt hỏi.
Lái xe xuống hầm để xe, ánh sánh lúc sáng lúc tối phác họa ra hình dáng lạnh lùng của Hình Dực, đôi mắt anh đen như mực, giống như một cái vực sâu, làm người ta không nhìn ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì, gương mặt mang cảm giác vừa thân thuộc lại vừa xa lạ, làm Từ Uyển Uyển không biết phải làm sao.
Cô quay mặt đi đôi mắt rũ xuống, thấp giọng đáp: “Không có gì, em thấy tò mò nên tùy tiên hỏi thôi, cuộc sống anh trước kia em cũng đâu biết nhiều lắm.
”
Lúc vào thang máy, trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, Hình Dực đột nhiên lấy tay ôm lấy eo cô, đem cô kéo vào trong lòng ngực, chưa kịp phản ứng, anh đã hôn xuống, đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô tiến quân thần tốc.
Cô bị cánh tay của anh gắt gao vây quanh, không đủ sức lực giãy dụa, chỉ có thể mặc lưỡi của anh hôn, tiếng nước miếng trao nhau vang lên trong thang máy.
Trong lòng Từ Uyển Uyển vẫn luôn thấy lo lắng, sợ sẽ có người đột nhiên mở thang máy ra, nhưng rồi tới tầng, anh mới buông cô ra, cô bị hôn tới mức não như bị thiếu oxy, chân có chút đứng không vững, bị anh trực tiếp xốc lên bế ra khỏi thang máy.
Bà dì của cô đã đi rồi, hôm nay chắc chắn không thể trốn, nhưng đối với sự việc mà bản thân cô rõ ràng lúc trước có chút chờ mong, tại sao bây giờ lại thấy sợ hãi.
Sau khi vào phòng, Từ Uyển Uyển hoảng hốt không thôi, vội nói: “Anh ăn cơm chưa? Để em ra làm, anh thả em xuống trước đã.
”
“Anh hiện tại chỉ muốn đến ăn em.
” Hình Dực bước đến phòng ngủ, đem cô ném lên trên giường, ánh mắt trần trụi nóng bỏng.
Nhìn Hình Dực cởi áo sơmi, đem dây lưng quần rút ra,cô trong đầu nháy mắt nhớ lại vật thô tráng dưới háng anh, cô càng sợ đến lợi hại.
Lúc nói chuyện đều có chút run run: “ Em … Em còn chưa có ăn gì, em đi … đi nấu cơm đã.
”
Dứt lời liền muốn xoay người xuống giường, lại bị đôi chân dài của Hình Dực ngăn trở đường đi, anh không để ý trò mèo của cô, trực tiếp đem quần và quần lót cùng nhau cởi ra, dương vật dữ tợn sớm đã trướng ngạnh sung huyết ngẩng cao lên.
Từ Uyển Uyển ngồi ở mép giường, dương vật liền trần trụi lộ ra trước mắt cô.
“Ô ô ô ~~ em sợ ~” Từ Uyển Uyển rốt cuộc chịu đựng không nổi nức nở khóc thành tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...