Nàng đang nghĩ ngợi làm thế nào để rút tay về, Nhan Hi bỗng nhiên thở dài một tiếng thỏa mãn, "Vi vi, tối nay trời tốt như vậy, không bằng theo ta ra khỏi thành đi đến một nơi
đặc biệt."
Đào Tiểu Vi trợn mắt, ra phủ? Ra khỏi thành? Mê hoặc thật lớn a, nàng không nhớ rõ lần trước ra ngoài là cách đây bao lâu, dường như từ sau khi tới yến quốc, nàng đã không có
những ký ức như vậy.
Quả nhiên biểu cảm của nàng vẫn như trước đây, Nhan Hi nhàn nhạt liếc nhìn nàng.
Cửu Đĩnh không đợi phân phó, lập tức chuẩn bị tốt chiến mã.
Đầu tiên Nhan Hi bế Đào Tiểu Vi
lên ngựa rồi mình một cước nhảy lên, tiêu sái ngồi vào phía sau nàng,
hai tay bao lấy nàng trong ngực, hai chân thúc bụng ngựa, phi nhanh mà
đi.
Đào Tiểu Vi khẩn trương lùi về phía sau, đến khi lưng kề sát ngực Nhan Hi, lúc này mới hơi chút thả lỏng, con mắt mở to.
"Sợ?"
Lắc đầu.
"Không có việc gì, ta sẽ không để ngươi ngã."
Gật đầu.
"Có phải sợ, nên nói không được."
Đào Tiểu Vi không nghĩ ra, ngữ
khí Nhan Hi chính là đùa cợt hay sủng nịch, nàng lửa giận bốc cao cầm
lấy tay áo Nhan Hi, "Ai nói ta sợ, ngươi đưa dây cương cho ta, để tự ta
khống chế."
Nhan Hi đưa dây cương tới tay nàng, hắn mệt mỏi rã rời nhắm lại mắt, hai tay ôm ở thắt lưng nàng.
Trong tay nắm dây cương, nàng để ngựa tùy ý rong ruổi, mà ngự chạy cũng không nhanh lắm, Đào Tiểu Vi hơi chút biết cách chế ngự, trong lòng hoảng hốt dần lui đi.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Phía trước đã là cửa thành, đi qua trạm kiểm soát thì đã ra ngoài thành rồi.
Nhan Hi dường như đang ngủ,
không rên một tiếng đầu khoát lên vai Đào Tiểu Vi, hô hấp đều đều. Hơi
thở xa lạ mà quen thuộc phả vào vành tai nàng, tóc dài của hắn có phần
tán loạn ma sát lên cổ nàng.
Lại bắt đầu, loại cảm giác không thích hợp này, Đào Tiểu Vi khẩn trương nhìn hai bên đường, hoàn hảo sắc trời rất tối, lúc này đi lại rất ít người, cũng không có ai chú ý tới
bọn họ đang trong tư thế ám muội không hợp lễ nghi. "Người xấu, cửa
thành hình như đã đóng, chúng ta không ra được, hay là hồi phủ a."
Chiến mã tốc độ nhanh nhẹn, đang khi nói chuyện đã vọt tới trước cửa thành, tiếng vệ binh vang lên như
sấm, "Làm gì? Cửa thành đã đóng, mau về đi."
Nhan Hi chậm rãi ngẩng đầu.
Tướng lĩnh giữ thành vừa nhìn
liền nhận ra, nam nhân này này cư nhiên là thống soái nội thị quân doanh mới từ trên chiến trường chiến thắng trở về - thất điện hạ Nhan Hi. Hắn lập tức không dám có dáng vẻ ngạo mạng, một đường chạy đến trước ngựa,
cười khúc khích giả lả, "Điện hạ, là ngài, cửa thành đã đóng, ngài có
việc muốn ra khỏi thành sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...