Nhan Hi một điểm cũng không nghĩ quản chuyện này.
Lịch sử cừu hận, người nào đó đã quyết định ra tay đoạt ái, thì cũng nên có bản lĩnh ứng phó khi khổ chủ ùn ùn trả thù.
Tại đây hỏi hắn phải làm gì, hắn cũng không phải thích ca mâu ni phật.
Bưng chén trà uống một ngụm, đưa lưng về phía hoàng đế đang phẩn nộ, đơn giản tâm không chút phiền lo, không thèm nhìn tới.
Hoàng đế mím môi, thế nào lại dễ dàng cho mình đối diện cục diện rối rắm này được, cũng biết là chính
mình tạo nhiều phiền phức, hậu hoạn ùn ùn. Nhưng cũng không thể để Nhan
Hi như vậy nhàn hạ? Hắn luôn luôn biết gây phiền phức rồi để Nhan Hi
giải quyết.
Hạ xuống nét mặt già nua, hoàng
đế đôi lông mày rậm biểu lộ thần thái sáng láng, "Lão Thất, trẫm là
không có khả năng giao ra Trân phi, nữ nhân là nhỏ, mặt mũi là lớn, nếu
chỉ do sự khiêu khích của Ngụy quốc mà dâng lên nương nương của hoàng đế Yến quốc, sau này ai còn coi trẫm ra gì?"
Nhan Hi lạnh lùng, trên mặt lập
tức phát ra chán ghét nồng đậm trong ý nghĩ, chưa cho hoàng đế nhìn
thấy."Trừ biện pháp đó ra, thật ra còn có một biện pháp, chỉ là phụ
hoàng có hạ quyết tâm được hay không?"
Hoàng đế hít vào một ngụm khí lạnh, ngồi trở lại long ỷ, không ra tiếng.
"Phụ hoàng, nhi thần cũng không
phải vạn năng, chữa được bách bệnh." Nhan Hi oán hận uống một ngụm nước
trà, cùng xác trà nuốt vào.
"Trước đây ta tiêu diệt Tề quốc, quốc khố trống rỗng, sức dân không đông đảo, nếu lại chiến hỏa, sợ là
không thích hợp." Cho dù không định hạ quyết tâm, mỗi lần nhắc tới chiến tranh, hoàng đế trong ngực cũng liền hoảng.
Hắn chỉ là một hoàng đế quen sung túc, hàng ngày chỉ thích thảnh thơi thư thái.
Hắn lại sinh ra một nhi tử hết
lần này tới lần khác đối với chiến tranh cùng giết chóc lại có hứng thú, nhìn Nhan Hi trong mắt dày đặc huyết sắc cùng tà nịnh biểu tình, hoàng
đế thật sự cảm thấy vô lực.
Tục ngữ nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người không giống nhau, Lão Thất nhà hắn tuyệt đối là
loại người kỳ lạ, không nữ sắc, không thích quyền thế, không luyến tài
phú, hết lần này tới lần khác đối với khói thuốc súng chiến hỏa có một
loại trời sinh hứng thú, giống như chỉ có tại chiến trường tàn sát, máu
vẩy, địch nhân chết thảm mới làm cho hắn thỏa mãn.
Hoàng đế thở dài, tâm nói, nếu
như không phải biết rõ bản tính của hắn, sợ rằng trong tất cả nhi tử,
hắn yêu nhất đó là Nhan Hi. Thái tử và Nhan Hi so sánh ra tuy rằng Thái
tử thiếu vài phần khí phách, nhưng dù sao ôn hoà hiền hậu, như vậy thái
tử mới là hạnh phúc của quốc gia a. Nếu như đổi thành Nhan Hi kế thừa
ngôi vị hoàng đế… Hoàng đế đánh rùng mình một cái, tưởng cũng không dám
tưởng.
May là may là, Lão Thất nhà hắn cho tới bây giờ không có tâm tư tranh đoạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...