Qua canh một, Nhan Hi mang theo thị vệ Cửu Đĩnh trở lại phủ.
Đèn thấp sáng trưng cả vương
phủ, mà trên tay mỗi nô bộc đều có cằm thêm đèn lồng nhỏ, dường như cả
một con ruồi cũng không thể thoát được.
Không đợi Nhan Hi hỏi, Cửu Đĩnh tiện tay nắm lại một gã sai vặt, trầm giọng quát lớn, "Không phát hiện vương gia đã trở về sao?"
Gã sai vặt không may này quay đầu nhìn lại Nhan Hi, chột dạ gục đầu xuống không dám nói.
"Chuyện gì xảy ra?" Nhan Hi sắc
mặt lạnh lùng âm trầm tới cực điểm, đứng cách Cửu Đĩnh, mà gã còn thấy
máu của mình dường như bị vương gia trừng đến đông lại.
"Dạ. . . là…là. . . không tìm thấy một người."
Hắn miệng nói lắp, bắp chân đều run lẩy bẩy.
"Ai?"
"Dạ là tiểu. .. tiểu nha hoàn mới tới."
Một người hạ nhân? Đáng giá để lao sư động chúng như vậy?
Cửu Đĩnh kỳ quái trước tin tức hồi báo này, một thân ảnh béo mập từ sau hoa viên chạy tới đó là lão quản gia.
"Điện hạ, ngài đã trở về?" Quản gia mặt như màu đất, cũng lộ ra vẻ chột dạ.
Nhan Hi lạnh lùng nhìn kỹ hắn một lát, từng chữ một nói rõ, "Đừng nói cho ta biết, ngươi không nhìn thấy Đào Tiểu Vi."
Quản gia kinh hách quỳ xuống,
"Điện hạ, ăn xong bữa trưa, nha đầu kia ở bên trong viện chơi đùa, lão
nô còn có việc phải làm, vừa đi ra một lát, ai biết, đến lúc ăn cơm
chiều, đã không thấy tăm hơi tiểu nha đầu, từ đầu lão nô nghĩ rằng hài
tử này còn nhỏ, chỉ có thể vui đùa quanh chỗ nội thất, nên cũng không để ý, thế nhưng. . . Sau lại, không tìm thấy Đào Tiểu Vi.
Lão nô lập tức huy động hạ nhân
trong phủ tìm kiếm, ngài yên tâm, lão nô đã hỏi qua mấy người gác cổng,
bọn họ không hề thấy hài tử nào đi ra ngoài, nhất định là còn đang ở chổ nào trong phủ."
Nhan Hi nghe xong, cũng không
lên tiếng trả lời, nhìn lướt qua quản gia đang cuộn mình dưới chân, hắn
bước nhanh vào phía trong viện đi.
... .
Trong phòng bữa cơm đặt ở trên bàn, không hề có dấu hiệu có ai đó động vào.
Hài tử này sẽ tuyệt không vì
dỗi, mà để bụng đói, nếu có ý định đi khỏi vương phủ, nàng cũng sẽ đem
hết thức ăn, ăn no bụng rồi mới đi.
Vậy thì nàng đang ở đâu?
Một tiểu nữ oa còn nhỏ như thế,
một mình ngủ cũng oa oa kêu loạn, trong đêm tối nàng nhất định rất sợ,
dù có muốn trốn ở đâu đó cũng không có khả năng.
"Cửu Đĩnh?"
"Vương Gia, có Cửu Đĩnh."
"Đem mấy thứ này xuống, sau đó
phân phó trù phòng, một lần nữa làm bữa cơm khác đưa lên, nhiều thức ăn
một chút." Nhìn ngoài cửa sổ, có một điểm đen giữa không trung, Nhan Hi
mắt lãnh hiện lên mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...