Nàng đã từng là chủ tử, ăn cũng có người uy đến miệng.
Nhan Hi bế nàng đi tới gian
ngoài đặt nàng trên giường nhỏ, thuần thục thoát quần áo cho nàng, sau
đó xoay người đi trở về giường của mình.
Thổi tắt ngọn nến, Nhan Hi nhắm mắt lại.
Lại nghe bên gian ngoài, trên
giường nhỏ, thân thể nho nhỏ leo xuống, từng bước đi đến, trong lòng ôm
gối, sờ soạng đi tới trước giường hắn, giọng mang theo tiếng khóc nói,
"Người xấu, ta sợ, ta không dám ngủ một mình."
"Thói quen ư." Hắn quyết định không thể dung túng hài tử này, không thể lần nữa ngoại lệ.
Nàng thổi vù vù vào tay nhỏ bé, đứng trước Nhan Hi nói, "Tay đau quá."
"Chịu đựng." Hắn trở mình một cái, đưa lưng về phía nàng.
"Ô ô ô, ta nhớ nhà." thân thể nhỏ mềm, đơn bạc nội y, ôm gối ngồi xổm bên giường, nhẹ nhàng khóc nức nở.
Nhan Hi không nói được một lời,
hạ quyết tâm lần này nhất định sẽ không khuất phục trước tiếng khóc của
nàng. Tuy rằng nàng bây giờ còn nhỏ, thế nhưng thân phận là vong quốc
công chúa, nếu như trong lúc đó còn chưa hiểu chuyện, sợ rằng nàng vô
pháp sống mà trưởng thành.
Hắn không có khả năng vĩnh viễn che chở nàng.
Tại Yến quốc, Đào Tiểu Vi thân phận chỉ có thể là tỳ nữ không còn là công chúa tôn quý.
Tất cả, đều chỉ có thể tự trông cậy mình, làm được mới có thể lột xác.
"Khụ khụ. . . Khụ khụ. . ." Có
âm thanh ho khan, Đào Tiểu Vi cực lực ho khan. Tại đây hoàn cảnh lạ lẫm, nàng chỉ biết có Người xấu kia đang nằm trên giường, là hắn đưa nàng
đến ở đây, rời xa phụ mẫu cùng quê hương, Vì vậy hắn thành điểm tựa duy
nhất cho nàng, chỉ cần nhất thời rời xa Nhan Hi, nàng liền bất an cực
độ, cho nên nàng thà rằng chịu đựng lạnh cũng muốn canh giữ bênh cạnh
Nhan Hi, hắn cho dù băng lãnh nhưng cũng không đáng kể.
Trên giường truyền đến một tiếng thở dài.
Một cánh tay hướng ra màng trướng, chuẩn xác kéo vạt áo Đào Tiểu Vi, đưa nàng lên nằm trên giường.
Tiểu nữ oa thân thể lạnh lẽo bị
một vòng tay ấm áp ôm trụ, ấm áp chăn bông cùng nhiệt độ cực nóng của cơ thể Nhan Hi, làm nàng trong nháy mắt liền quên mất lạnh, nàng thoải mái lấy cái mũi nhỏ cọ cọ trước ngực Nhan Hi, cảm thấy mỹ mãn, tay nhỏ bé
lặng lẽ ôm thắt lưng Nhan Hi.
Nhưng lại bị hắn không lưu tình chút nào chụp lấy.
Trong bóng đêm, Nhan Hi thanh âm như trước lạnh lùng, "Không nháo, ngủ."
Đào Tiểu Vi nhẹ nhàng hừ một tiếng, hai tay như cũ ôm chặt lấy cánh tay Nhan Hi, ngáp dài một cái.
Một đêm Nhan Hi hầu như không thể nào ngủ.
Hắn chưa bao giờ cùng người khác đồng sàng cộng miên, bên cạnh Đào Tiểu Vi ngủ say sưa, tư thế ngủ càng
kỳ quái, mặc dù hắn năm lần bảy lượt đẩy ra nàng, thậm chí đem nàng đặt ở góc giường, nhưng theo bản năng nàng cứ dịch đến cơ thể hắn, tiếp tục
ngủ. Tay nhỏ bé cố sức ôm quanh thắt lưng hắn, chân nhỏ ngông nghênh
khoát lên trên người hắn, Nhan Hi lăn qua lăn lại cho đến bình minh, hắn cũng đành chịu. Mọi người đồn đãi hắn lãnh huyết vô tình nay lại bị một tiểu cô nương mới năm tuổi đánh bại, tùy ý nàng ôm ấp, trở thành búp bê vải cho nàng ôm ngủ a.
Cuối cùng cũng tới hừng đông,
Nhan Hi lập tức đẩy ra Đào Tiểu Vi, xuống giường, quay đầu lại nhìn tiểu cô nương dáng ngủ hình chữ đại - hình người nằm dang tay chân, chân thì đá rớt ra chăn bông, lộ ra cái bụng nhỏ trắng như tuyết, da thịt trắng
nõn, nàng thoạt nhìn như một pho tượng sứ tinh xảo. Nhan Hi đi vài bước
tới bên giường, dùng chăn đắp lại cho nàng, mới mặc vào áo khoác, đi ra
ngoài bắt đầu tảo luyện như mọi ngày.
Vận động xong, Nhan Hi chậm rãi thu lại chiêu thức, điều chỉnh hô hấp.
Đứng ở ngoài, quản gia đã tính
chuẩn xác thời gian, hắn đang cầm trà nóng cùng khăn mặt đi vào phòng
luyện tập. Nhan Hi lau đi mồ hôi, tiếp nhận chén trà, uống một ngụm.
Quản gia thấp giọng nói, "Điện hạ, có chuyện cần bẩm báo."
Nhìn Nhan Hi không có biểu tình
gì khác, quản gia biết đây là cho phép hắn tiếp tục nói, "Lão nô đã phái hai nha hoàn tới hầu hạ điện hạ." ngưng một chút, hắn thấy thất điện hạ cũng không có biểu hiện gì, quản gia lá gan tăng lên, giải thích, "Tuy
rằng đã có một nha hoàn Đào Tiểu Vi hầu hạ, nhưng hài tử này dù sao tuổi còn quá nhỏ, sợ là vô pháp thoả đáng chiếu cố hảo điện hạ, sinh hoạt
cuộc sống hàng ngày."
Quản gia trong lời nói có ẩn ý,
hắn thật là hết cách, Đào Tiểu Vi buổi sáng mặc quần áo còn phải do thị
nữ mặc vào cho nàng, như thế làm sao trông cậy vào nàng hầu hạ điện hạ.
Thế nhưng lại không có biện
pháp, điện hạ hết lần này tới lần khác nói không ngại, hắn chỉ là hạ
nhân đâu dám nói nhiều, tận lực tái an bài cho chủ tử, dù sao cũng muốn
cho thất điện hạ không có cảm giác nào không thoải mái.
Cũng đúng, quản gia bằng ánh mắt sắc bén và phán đoán của mình, thân vương trên chiến trường mang về
vong quốc công chúa, sợ là ngay từ đầu đã không dự định đối xử nàng như
một thị nữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...