Bồ Tứ vẫn muốn làm, nhưng sau khi nhìn thoáng qua bên ngoài cũng chỉ có thể đè xuống, dỗ dành cô: “Để tôi lau sạch sẽ cho em, em ngủ một lát trước đi.
”
Tống Hòa quả thật không còn sức lực gì, rất nhanh đã thật sự mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
…
Nhưng Tống Hòa cũng không ngủ một giấc quá lâu, cô là bị đói nên tỉnh dậy.
Cô vốn bị bắt cóc trên đường đi ăn, bữa sáng và trưa còn chưa ăn, vừa hoảng vừa sợ bị đàn ông giày vò lăn qua lăn lại, hiện tại cô đang trong trạng thái bụng đói cồn cào.
Khi tỉnh dậy mới phát hiện xe đã dừng lại, không chỉ Bồ Tứ, ngay cả Ly Cửu người lái xe cũng không có ở trên xe, quần lót và áo ngực của cô cũng không thấy đâu, nhưng váy vẫn còn mặc trên người, hơi cử động nhẹ một chút, đầu vú cọ xát vào đường thêu trên váy khiến cô rùng mình đau đớn, vô thức cong lưng lên, co người lại.
Nhưng cô không để ý đến những điều này, vội vàng cắn răng chịu đau ngồi dậy từ ghế sau.
Cơ thể cô vẫn mềm nhũn vô lực, giãy dụa đứng dậy ghé vào cửa sổ xe vừa thở hổn hển vừa cố gắng nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều người!
Sau khi phát hiện ra điều này, Tống Hòa rất kích động, cô cho rằng mình có thể kêu cứu rồi, cô thậm chí còn nhìn thấy có người mặc quân phục ngụy trang quân nhân, cách ô tô chưa đầy năm mươi mét, có người đang dựa vào một chiếc xe địa hình bên cạnh, có người ngồi có người đứng.
Khi Tống Hòa nhìn sang, một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô đột nhiên quay lại nhìn về phía cô.
Chiếc xe này có lẽ là có cửa sổ một chiều, nhưng Tống Hòa lại có cảm giác như người đàn ông nọ có nhìn thấy mình, cô mừng rỡ lên tiếng: “Cứu tôi… Cứu tôi với…”
Giọng nói quá nhỏ, lại nghĩ đến chắc là xe cũng có cách âm nên có lẽ đối phương không nghe thấy.
Cô vội vàng dùng ngón tay khoa tay múa chân trên cửa sổ xe, khoa tay múa chân nhiều lần ra hiệu ‘SOS’ nhưng đối phương lại không đáp lại, ngược lại là quay người về.
Ở đây có hơn chục người mặc đồng phục ngụy trang, một nhóm người mặc quần rằn ri và ủng quân đội, trên người là áo ba lỗ chữ I màu đen, vai rộng eo hẹp, cơ bắp chặt chẽ, tựa hồ là làm xong nhiệm vụ gì đó mới trở về, trên người không thể nói là sạch sẽ, ngược lại còn có mang theo vết thương.
“Đội trưởng, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Người đàn ông đang đứng có một vết sẹo không quá rõ ràng ở đuôi lông mày, hắn thu hồi tầm mắt, cụp mắt lắc đầu, tiếp tục vuốt ve vỏ đạn trong tay.
Kết quả là không lâu lắm, người vừa mới lên tiếng hỏi hắn ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau hắn, thốt ra: “Đậu má, con mẹ nó giờ này rồi ai còn dắt phụ nữ theo thế!”
Âm lượng của câu này không tính là quá cao, nhưng mọi người có thể ở trạm trung chuyển này đều không đơn giản, chút động tĩnh này đương nhiên họ đều nghe thấy, nhất thời toàn bộ đều nhìn sang bên đó.
Người đàn ông vốn đang thưởng thức vỏ đạn cũng xoay người nhìn theo.
Nhìn thấy cửa xe việt dã không biết lúc nào đã mở ra, từ dưới cửa thò ra một bàn chân, đôi chân này nhỏ nhắn trắng như tuyết, ngón chân hơi hồng một chút, mỗi một ngón chân đều tròn trịa mềm mịn vô cùng đáng yêu.
Rõ ràng là chân của phụ nữ, thậm chí còn là là loại thượng hạng trong đám phụ nữ.
Ực ực.
Không biết là ai nuốt một ngụm nước bọt, nhưng lúc này phần lớn mọi người đều không có tâm trạng đi cười nhạo đối phương, nhìn vào bàn chân đó chăm chú đến mức không muốn chớp mắt lấy một cái.
Bàn chân đung đưa trong không trung, ngón chân hơi co quắp lại một chút, ngay sau đó, cửa xe đột nhiên mở rộng, một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn ngã ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...