Thứ tôi muốn thật ra không nhiều, chỉ cần An Thế Duy có thể bỏ ra một chút thời gian dành cho tôi, như vậy là đủ rồi.
Buổi tối ngày thứ hai, Thư Lạc dẫn tôi đến một quán bar ở dưới tầng ngầm có tên là Dark Blue. Trước khi tới đó, tôi đứng trước tủ quần áo do dự thật lâu, quần áo trong tủ kiểu dáng rất phong phú, màu sắc cũng rất đa dạng, chọn tới chọn lui, cuối cùng mới miễn cưỡng chọn ra một cái vừa ý nhất, kiểu dáng nhìn đơn giản bình thường, là một chiếc áo len màu nâu nhạt, chỉ là cái áo len này có một điểm khiến tôi không được ưng ý lắm, đó là cổ áo được may rất rộng, có thể nhìn thấy rất rõ xương quai xanh cùng xương bả vai. Thư Lạc há mồm ngây người nhìn tôi rất lâu, sau đó lập tức xoay người chạy về nhà lấy một chiếc khăn quàng cổ tua rua màu champagne đem tới, vừa quàng cho tôi vừa cười nói: “Ngốc quá, bộ dạng anh mê người như vậy, đến quán bar không cẩn thận là bị ăn tươi luôn đó. ” nói xong liền giúp tôi chỉnh sửa khăn quàng cổ thật cẩn thận, “Nhớ kỹ, không được tháo khăn xuống.”
Nhìn vẻ mặt cậu ta giống như trưởng bối đang dặn dò một đứa trẻ, tôi nhịn không được bật cười.
Tới được Dark Blue là vừa vặn bảy giờ tối, đây là quán bar ngầm rất nổi tiếng ở phía tây thành phố, không khí ở đây vô cùng náo nhiệt, ánh sáng khá u ám, nhưng vì mặt sàn khá rộng rãi nên không khí cũng coi như thông thoáng. Người trong quán rượu đông hơn hẳn so với những gì tôi tưởng tượng, đa số chắc là khách quen, nam hay nữ đều rất thanh lịch, phong thái điềm đạm tao nhã kẻ ngồi người đứng. Làn khói mỏng như sương mù lượn lờ tràn ngập không khí, phối hợp với ánh sáng lờ mờ từ những ngọn nến, không khí trong quán bar có thứ gì đó khiến lòng người đắm say.
Có thể bởi vì là khuôn mặt xa lạ, lúc tôi đi vào liền có mấy nam nhân nhìn tôi chằm chằm không chút giấu giếm, bị những ánh mắt suồng sã từ tứ phía quan sát, tôi cảm giác có chút khẩn trương, theo bản năng đi sát sau Thư Lạc. Thư Lạc tựa hồ nhìn thấy tôi đang bất an, vươn tay ra ôm lấy vai tôi đầy ôn nhu, dẫn tôi đến một chiếc ghế đơn gần sân khấu nhất.
“Ngoan, ở chỗ này chờ tôi nha.”
Cậu ta mỉm cười nhìn tôi, vươn những ngón tay thon dài giúp tôi vuốt lại mái tóc, sau đó liền thay đổi đường nhìn, mặt không biểu cảm quét qua những nam nhân đang chăm chú nhìn tôi, ánh mắt cậu ta thoạt nhìn như lơ đễnh, nhưng lại hết sức sắc bén. Mấy nam nhân kia dường như có chút lúng túng, liền biết điều thu ánh mắt lại.
Sau đó, cậu ta gọi cho tôi một ly nước trái cây cùng vài món điểm tâm ngọt.
Ngồi trong quán bar, uống gần hết ly nước táo có pha thêm chút rượu, rồi lại nhìn chiếc bánh kem sô cô la được trang trí rất dễ thương ở trước mặt, trong lúc nhất thời đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tôi tự nhiên lại trở thành một đứa trẻ nhỏ bé được Thư Lạc chăm sóc. Trong hai chúng tôi, cuối cùng ai mới là con nít đây?
Tám giờ tối, buổi trình diễn bắt đầu. Tất cả các ngọn đèn trong quán bar đều tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn sân khấu nhiều màu sắc rực rỡ, tiếng nhạc điện tử liền vang lên, âm thanh tuy hơi ồn ào nhưng lại rất chấn động, tràn ngập lực căng, khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý đến.
Ban nhạc của Thư Lạc là một ban nhạc rock có tên là Falco, gồm có năm thành viên. Thành viên hát chính Jessy là cô gái duy nhất trong nhóm, bề ngoài rất xinh đẹp, cảm giác như có mang dòng máu Âu Mĩ, da trắng mắt xanh, vóc dáng cao gầy, mái tóc dài màu bạch kim gợn sóng, trên người mặc một chiếc đầm ngắn màu sáng, chân mang giày cao gót màu đỏ, thân hình vô cùng nóng bỏng. Giọng hát của cô rất có nội lực, mặc dù tiếng nhạc nền điện tử âm lượng rất lớn nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ từng chữ, chạm vào lòng người. Ngồi ở phía sau thành viên hát chính là một anh chàng mặc áo ghi lê đen để lộ vai trần, tay trống Leo, thân hình to cao vạm vỡ, phong thái tráng kiện rất có khí phách. Ở bên phải cậu ta là tay chơi keyboard A Diệm, bề ngoài nhã nhặn chỉnh chu, nhưng bên tai trái lại xỏ rất nhiều khuyên, khoảng tầm bảy cái. Hai thành viên còn lại chơi bass và ghi ta, hai người một trái một phải đứng bên cạnh thành viên hát chính hơi lui về phía sau một chút. Thành viên chơi bass là một cậu con trai có mái tóc dài, tên gọi là Ren, từ đầu đến chân đều diện một màu đen, thậm chí ngay cả chiếc ghi ta điện của cậu ta cũng màu đen nốt, khuôn mặt nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng lại rất anh tuấn. Thư Lạc từng nói cho tôi biết, anh chàng này, chính là linh hồn của cả ban nhạc, rất nhiều ca khúc đều do cậu ta viết lời, là một tài tử phong lưu. Còn Thư Lạc, dĩ nhiên là người chơi ghi ta, tuy rằng trong ban nhạc cậu ta là người nhỏ tuổi nhất, nhưng khí thế thì lại không nhỏ chút nào, cậu ta chơi đàn rất tuyệt, có cảm giác vô cùng thành thục khéo léo, tay nghề vô cùng điêu luyện. Hơn nữa khuôn mặt tuấn mỹ mang dáng dấp của người trưởng thành kết hợp với phong cách chơi đàn ngang bướng nổi loạn, khiến cho hình ảnh cậu ấy ở trên sân khấu rất có sức thu hút. Âm thanh náo nhiệt của buổi trình diễn khiến mọi người vô cùng phấn khích, tôi thậm chí còn nghe thấy rất nhiều fan nữ gào thét tên cậu ta ở dưới khán đài.
Xem ra tiểu quỷ này rất được yêu thích nhỉ.
Tôi ngồi trên chiếc ghế mềm mại, một tay chống cằm, mỉm cười rất an tĩnh nhìn Thư Lạc đang tập trung gảy đàn, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, hoàn toàn khác biệt so với ngày thường, chẳng biết tại sao, trong ngực lại có cảm giác được lấp đầy.
Lúc buổi trình diễn sắp kết thúc, tôi theo thói quen lấy di động ra xem giờ, liền kinh ngạc nhìn thấy trong điện thoại có tới mười mấy cuộc gọi nhỡ. Trong quán rượu quá ồn, tôi căn bản là không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Nhìn điện thoại một lần nữa, tất cả cuộc gọi đều là từ một người, An Thế Duy.
Sau mười mấy cuộc gọi nhỡ, là một cái tin nhắn, nội dung chỉ vỏn vẹn bốn chữ: Em đang ở đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...