Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Khổng Tử Viết biết Tiêu Doãn vẫn luôn bám theo mình như hình với bóng. Cô rất bực mình, nhưng lại phải giả vờ như không hay biết, ngoan ngoãn về sòng bạc, sau đó cố tình gây rối, thừa cơ hội mò ra hậu viện chạy vào khuê phòng của mình rồi trốn trong mật thất.

Trong mật thất, cô thử biến thân bằng suy nghĩ, kết quả….chẳng có tác dụng gì cả. Cô nản lòng nằm vật ra đất, mơ màng ngủ thiếp đi.

Vừa tỉnh lại, Khổng Tử Viết chỉ thấy đói cồn cào ruột gan.

Cô nuốt nước miếng, cẩn thận đi ra khỏi mật thất, ôm theo hộp châu báu của lão chưởng quầy để lại, vớ bừa lấy hai món rồi gói ghém kĩ càng trong mũ của áo choàng. Còn lại thì để vào chỗ cũ để chừa một đường lui cho mình.

Cô vấn tóc lên, cố định mái tóc bằng cái thìa gỗ lấy ra từ trong mật thất, sau đó đội mũ lên che khuất mặt đi.

Lúc này trời đã xẩm tối, cô không lằng nhằng nữa, bèn lén mò ra sòng bạc, thuê lấy một chiếc xe ngựa chạy ra ngoài thành.

Cô không tính ở lại đây nữa.

Chỉ trong một ngày một đêm, chẳng những cô đã “gì gì” Vệ Đông Li, còn đâm Bách Lí Huyền bị thương nữa. Chỉ trong một ngày cô đã liên tiếp làm hai Vương gia bị thương, đồng thời đắc tội với cả hai nước Hồng, Duệ. Nói như thế, cô đúng không phải loại trâu bò bình thường!

Trước mắt, cô không muốn làm tỳ nữ cho Vệ Đông Li, cũng không muốn ngồi nhà lao, lối ra tốt nhất chính là bỏ trốn, trốn càng xa càng tốt.

Còn bọn Hồ Li, đợi cô yên ổn rồi sẽ tìm cơ hội báo tin cho bọn họ vậy. Bây giờ chạy thoát thân mới là quan trọng nhất.

Khổng Tử Viết giục mã phu, bảo ông ta đi nhanh hơn.

Ai dè giữa đường thì bị người ta bắt cóc.

Khổng Tử Viết cuống quít nhảy xuống xe, còn chưa kịp chống cự thì đã bị người ta đập cho ngất xỉu luôn rồi.

Khổng Tử Viết bị tạt nước tỉnh lại.

Bởi vậy, từ giây phút cô tỉnh lại, cô liền nhận thức được một sự thật vô cùng tàn khốc---cô rất xui xẻo đã rơi vào trong tay của Bách Lí Huyền rồi.

Đúng như dự đoán, Khổng Tử Viết vừa mở mắt ra đã thấy cái mặt dữ tợn đang nghiến răng nghiến lợi của Bách Lí Huyền.

Bộ não của Khổng Tử Viết hoạt động nhanh để tìm cách thoát thân. Đầu tiên, cô phải thừa nhận rằng mình không thể chịu được cực hình, thứ hai, cô cũng phải thừa nhận rằng cô hơi áy náy chút đỉnh với Bách Lí Huyền, cuối cùng, cô buộc phải thừa nhận rằng, có lẽ làm một tỳ nữ trong phủ của Vệ Đông Li mới là sự lựa chọn hoàn hảo nhất. Tuy Vệ Đông Li ở Hồng Quốc, nhưng tên biến thái ấy là kẻ không phải ai cũng dám chọc vào. Con người ấy nham hiểm quá sức mà!

Ôi…hối hận cũng đã muộn rồi. Giờ cô phải bảo vệ mình thế nào đây?

Nếu Bách Lí Huyền thẩm vấn cô sao lại đâm hắn bị thương, cô phải trả lời thế nào bây giờ? Chẳng lẽ thú thật rằng ta tưởng ngươi làm ô uế sự trong sạch của ta, nên mới để lại ba chữ cực kì có ý nghĩa trên người ngươi ư? Còn vì sao lại muốn ra tay cắt phéng đi chỗ kín của ngươi, chẳng qua cũng chỉ vì thương nhớ Vương gia, nên muốn cắt gì đó để làm đồ lưu niệm sao?

Hừm, nếu cô mà dám nói thế, chắc chắn Bách Lí Huyền sẽ băm sống cô!

Cho nên mới nói, sự thật mất lòng, nói dối vẫn hay hơn.

Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết nhìn Bách Lí Huyền bằng ánh mắt tự cho là thâm tình, dịu dàng gọi một tiếng: “Huyền, cuối cùng chàng cũng tìm thấy ta rồi.”

Bách Lí Huyền rùng mình, cái bàn ủi trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất. Hắn đề phòng nhìn mụ điên Khổng Tử Viết, không biết cô lại sắp giở trò gì ra đây.

Thú thật, từ bé tới lớn Bách Lí Huyền chưa từng sợ hãi quá mức, sáng sớm hôm nay bị Khổng Tử Viết hành hạ như thế, dọa hắn suýt nữa thì đi gặp ông bà tổ tông rồi. Đương nhiên, chính vì như thế nên Bách Lí Huyền hơi sợ Khổng Tử Viết. Nhất là vừa thấy Khổng Tử Viết nhìn mình bằng đôi mắt đen vàng ấy, hắn liền cảm thấy vết thương lại đau buốt.

Khổng Tử Viết ngân ngấn nước mắt nhìn Bách Lí Huyền, khẽ than một tiếng, buồn bã nói: “Huyền, chàng có điều không biết. Ta đã đợi chàng ngàn năm nay rồi.”

Khóe miệng Bách Lí Huyền bắt đầu giật giật, chân cẳng bắt đầu bị chuột rút, run run hỏi: “Ngươi…ngươi có ý gì hả?”

Khổng Tử Viết thấy kẻ địch sập bẫy, bụng mừng thầm, liền nghiêm túc diễn kịch tiếp: “Huyền, chàng có thấy mái tóc bạc này của ta? Có thật là không cảm thấy gì không?”

Bách Lí Huyền chẳng hiểu gì cả, theo bản năng lùi về sau một bước, đề phòng hỏi: “Rốt cuộc ngươi có ý gì hả?”

Khổng Tử Viết nhìn vào mắt hắn, chân thành nói: “Huyền, chàng nghe ta nói. Một ngàn năm trước ta vẫn còn là con thỏ ngọc của Hằng Nga, vì lén xuống phàm giới nên bị trời phạt. Lúc ấy, chàng là minh quân một nước được vạn dân ca tụng. Chàng thấy ta đáng yêu liền ôm ta vào lòng, mới khiến ta tránh được một kiếp.

Từ đó ta biến thành hình người, ân ái triền miên cùng chàng.

Không ngờ, có một con hồ li đực có ý với chàng, lén dụ dỗ chàng. Ta giận quá bỏ đi, chớp mắt đã ngàn năm rồi.

Kiếp này ta đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù chàng có bao nhiêu người đàn bà thì ta vẫn muốn là người chàng yêu nhất! Kiếp này, ta đã tu thành chính quả, liền hạ phàm báo ơn, ta muốn giúp chàng nhất thống thiên hạ, cũng muốn gắn bó suốt đời cùng chàng. Mà chàng…đã không còn nhớ ta nữa rồi.” Nói đến đây, Khổng Tử Viết rơm rớm nước mắt thật là đáng thương.

Bách Lí Huyền hơi dao động, nghi ngờ nhìn Khổng Tử Viết hỏi: “Nếu những điều ngươi nói là thật, thế thì tại sao ngươi lại khắc ba chữ kia trên ngực bản vương hả?”

Khổng Tử Viết khẽ than một tiếng, nói: “Huyền, chàng không biết rồi. Nếu ta không khắc ba chữ đó trên ngực chàng, thì chàng đã…đã xuống suối vàng từ lâu rồi.”

Bách Lí Huyền kinh hãi, “Hả?”

Khổng Tử Viết đáp: “Ta đã bói một quẻ cho chàng, biết được chàng mê mẩn sắc đẹp của Vô Song Vương gia, hạ thuốc rồi muốn chớt nhả hắn. Nhưng chàng lại không biết, một ngàn năm trước tên Vô Song Vương gia ấy từng là…là một đóa hoa bỉ ngạn. Hắn tu luyện nhờ hút hồn phách của các quỷ hồn, nên thân oán khí rất nặng. Những oán khí đó theo hắn đầu thai chuyển thế, bám lên thân hắn, người xung quanh không thể nào nhìn thấy được.

Chàng có ý đồ quấy rối hắn, những oán khí đó tự nhiên sẽ quấn lấy chàng, chẳng qua chàng không nhìn thấy mà thôi. May mà ta đã tu luyện đắc đạo. Liều một thân tu vi này khắc chú ngữ trên ngực chàng mới đuổi được những oán khí ấy đi. Cũng vì thế giờ ta chẳng khác gì người phàm, sợ là phải tĩnh dưỡng ba bốn tháng nữa mới có thể phục hồi pháp lực. Nếu Huyền không tin thì có thể hỏi thăm xem, Khổng Tử Viết ta ngày trước có phải là tóc đen hay không? Chỉ vì muốn cứu Huyền nên mới bạc trắng đầu trong một đêm thế này, nhưng ta…không hối hận!” Khổng Tử Viết thâm tình nhìn Bách Lí Huyền, cơ thể không cầm được run rẩy.

Trong mắt Bách Lí Huyền, Khổng Tử Viết run rẩy là vì quá kích động. Kì thực thì Khổng Tử Viết thấy buồn nôn với chính mình, rất muốn ói.

Bách Lí Huyền bị câu chuyện của Khổng Tử Viết mê hoặc, không cầm được bắt đầu hoang tưởng mình sẽ nhất thống thiên hạ, có được hậu cung ba ngàn giai lệ, nhìn từ trên cao xuống được vạn dân kính ngưỡng như thế nào. Tuyệt vời, tâm trạng này thật là tuyệt vời!

Hắn vô thức tiến lên một bước, định ôm Khổng Tử Viết, ôm lấy cơ thể quyến rũ của cô, ôm lấy giấc mộng nhất thống thiên hạ của hắn! Dù hắn còn chưa đăng cơ lên làm Hồng Đế, nhưng con người ta không thể hạn chế tầm mắt trước mắt được, không phải sao?

Bách Lí Huyền nôn nóng, khiến vết thương của hắn lại đau nhức, hồi phục lại chút tỉnh táo, hắn hơi sinh lòng hoài nghi.

Bảo không tin lời Khổng Tử Viết thì lại cảm thấy cô nói rất chân thực. Nhất là ánh mắt cô nhìn hắn, cái đó gọi là chân tình lồ lộ đấy! Bảo tin lời của Khổng Tử Viết thì lại thấy mọi thứ không thể tưởng tượng được, quả thật…khiến người ta không dám tin.

Dẫu sao Bách Lí Huyền cũng không phải kẻ đầu óc đơn giản, hắn ngẫm nghĩ chuyện này hồi lâu, sau đó nói: “Ngươi khắc chú ngữ ở ngực bản vương, bản vương có thể chuyện cũ bỏ qua. Nhưng nếu ngươi yêu bản vương, thì…tại sao lại lấy kéo định cắt chỗ kín của bản vương hả?! Ngươi còn gì để giải thích?!”

Khổng Tử Viết đỏ bừng mặt, xấu hổ nói: “Ngươi ta làm thế bao giờ? Chẳng qua người ta nhớ ‘nó’, muốn gần gũi nó thôi mà. Trùng hợp tay đang cầm kéo mà thôi. Huyền, người ta đã cô đơn một ngàn năm rồi đấy.” Nói xong còn ưỡn bộ ngực cỡ D lên, bắt chước y chang một mụ kĩ nữ đang tư xuân!

Khổng Tử Viết thấy Bách Lí Huyền nuốt nước bọt ừng ực, liền nghiêm túc nói tiếp: “Huyền, chàng nhìn ta có phải thấy rất quen không? Chàng nhìn vào mắt, lông mày, bờ môi này của ta, chàng…nhìn ngực ta, có phải có cảm giác tim đập nhanh hơn không?” Khổng Tử Viết liếm môi, rồi uốn éo cơ thể thành đường cong chữ S khiến đàn ông phải huyết mạch dâng trào.

Sinh lí của Bách Lí Huyền đập chết tâm lí của hắn, càng nhìn càng thấy Khổng Tử Viết rất quen, nhất là đôi mắt đen vàng kia, hình như đã từng nhìn thấy từ rất lâu rồi, trên thực tế, đúng là hắn đã từng nhìn thấy, chẳng qua lúc ấy Khổng Tử Viết vẫn là một con bạch hổ, mà không phải phụ nữ mà thôi.

Khổng Tử Viết thấy mưu kế sắp thành, lập tức nũng nịu: “Huyền, mau cởi trói cho người ta đi, người ta đói quá đi mất.”

Đúng lúc này, thị vệ ngoài nhà lao nói với Bách Lí Huyền: “Vương gia, hôm nay là sinh nhật của Hoàng hậu nương nương, đã tới giờ thiết yến trong cung rồi ạ.”

Bách Lí Huyền giật mình bừng tỉnh, mải mê nhìn cơ thể Khổng Tử Viết, sau đó trầm giọng sai tên thị vệ: “Cởi trói cho nàng ta, trông coi cho kĩ, bằng không sẽ hỏi tội ngươi đấy!”

Tên thị vệ nhận lệnh, cởi trói cho Khổng Tử Viết khỏi cái cọc gỗ.


Bách Lí Huyền ôm ngực, nghiến răng ra khỏi nhà lao.

Khổng Tử Viết xoa cổ tay vừa đặt lên ghế hùm, phấn khích không thôi vì chiến tích đầu của mình, càng lúc càng cảm thấy mình có tài năng lừa gạt giết người không đền mạng. Vừa nghĩ thế, cô lại cảm thấy mình thật quá giỏi. Lần sau cô phải luyện tập với tên Vệ Đông Li, để xem có thể lừa hắn quay như chong chóng không mới được. Nếu thành công thì cô chính là thiên hạ vô địch rồi. Vừa nghĩ thế, vết trày trên tay Khổng Tử Viết liền khá hơn hẳn.

Cô vươn tay mò mò cái mũ áo choàng, thấy bọc châu báu chưa bị người ta tìm được, không khỏi vui mừng chạy như điên ra đến cửa, nói với tên thị vệ canh gác: “Vị đại ca này, nếu ta cho huynh rất nhiều châu báu, huynh có thể châm chước thả ta ra được không?”

Tên thị vệ lạnh lùng nhìn Khổng Tử Viết, nói ngắn gọn: “Không thể.”

Khổng Tử Viết chưa từ bỏ lại hỏi tiếp: “Sao lại không thể? Huynh có tiền rồi thì có thể cao chạy xa bay mà.”

Tên thị vệ hừ một tiếng khinh thường, nói: “Có tiền cũng chẳng còn mạng mà tiêu!”

Khổng Tử Viết bực mình, nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ, “Ha ha…ta nói chơi thôi. Phiền vị đại ca này chuẩn bị cho ta ít thức ăn, ta hơi đói rồi.”

Tên thị vệ không thèm để ý đến cô, cảm thấy người này đúng là đầu óc có vấn đề. Đã vào hình phòng của Huyền Vương phủ mà còn muốn ăn ngon? Đúng là nằm mơ!

Khổng Tử Viết cũng không nổi cáu, chỉ nhướn mày, thong thả nói với tên thị vệ: “Lúc Vương gia đi có bảo ngươi chăm sóc ta cho “kĩ”. Ngươi, tốt nhất là đối xử với ta tốt chút, không thì đợi có ngày ta lên làm Vương phi rồi, nhất định sẽ cho ngươi biết mùi!”

Tên thị vệ nghe thế, chỉ cảm thấy da đầu run lên. Ban nãy cuộc đối thoại của người phụ nữ này và Vương gia, hắn nghe thấy rõ ràng. Dù biết rõ người phụ nữ này đang lừa gạt Vương gia, nhưng người trong cuộc thường u mê, hắn cũng không tiện nói nhiều. Với lại, càng lúc hắn càng cảm thấy người phụ nữ này rất không đơn giản, nói trắng ra là thần côn đồ hạng nhất! Xử lí không khéo, có ngày có thể cô ta sẽ bò lên vị trị Vương phi không chừng.

Nghĩ đến đây, tên thị vệ lập tức cười cười, rất biết điều mà đi chuẩn bị thức ăn cho Khổng Tử Viết.

Ăn được lửng dạ, Khổng Tử Viết lại muốn đi vệ sinh. Cô sai tên thị vệ xách bô lên cho mình, tên thị vệ ghét cô phiền phức bèn giả vờ như không nghe thấy gì. Khổng Tử Viết không biết làm thế nào, đành chạy tới góc chết hình phòng, đặt cái bát cơm trống không xuống làm bô, xé một miếng vải màn trên người làm giấy để dùng.

Xong xuôi cô liền thở phù một hơi nhẹ nhõm, lại ngồi lên ghế hùm, quan sát tỉ mỉ xung quanh, hi vọng tìm thấy một lối thoát.

Cô biết rõ Bách Lí Huyền không ngu, chẳng qua bị cô lừa nên đầu óc choáng váng chút đỉnh mà thôi. Đợi hắn nhận ra thì mình chỉ còn nước chết. Bây giờ mà không chạy thì còn đợi đến lúc nào? Sau đó, khóc trong nhà lao tối om om, ngoài mùi buồn nôn ra, cả cái cửa sổ cũng không có đâu!

Khổng Tử Viết cụp vai xuống, than thở, tự dưng ánh mắt bị một luồng sáng nhiều màu thu hút. Cô nheo mắt lại, cẩn thận lại gần, liền nhìn thấy một viên châu trong suốt lóng lánh trong đống bài tiết của mình!

Cha mẹ ơi, nghe nói sau khi yêu quái tu luyện thành tinh, trong bụng đều có một viên nội đan. Viên nội đan của cô không phải đã bị cô ị ra ngoài rồi đấy chứ?

Tên thị vệ thấy Khổng Tử Viết mãi không có động tĩnh gì, sinh lòng nghi ngờ, thò đầu vào gào lên: “Này, ngươi ngồi đó nhìn gì thế hả?”

Khổng Tử Viết không buồn ngoảnh đầu lại đáp: “Ta đang nhìn mấy con giun đũa ta vừa ị ra, ngươi đoán xem có mấy con?”

Bụng tên thị vệ cuồn cuộn, hắn vội quay đầu đi nôn thốc nôn tháo, quyết định không nói thêm một câu nào với Khổng Tử Viết nữa! Người phụ nữ này thật dũng mãnh quá!

Khổng Tử Viết nhìn viên châu trong suốt kia, càng nhìn càng thấy thích. Cô đứng dậy, kiếm ra một cái kìm sắt, nhưng sơ ý kẹp ngón tay chảy máu. Cô cũng không quan tâm lắm, vẩy vẩy ngón tay chảy máu kia, sau đó nín thở gắp viên châu trong suốt kia từ trong đống phân và nước tiểu ra.

Viên châu trong suốt kia phát ra một luồng ánh sáng nhiều màu trong hình phòng âm u, Khổng Tử Viết nhìn mà mắt sững miệng đơ.

Cô quay lưng lại với cửa, ngồi xuống ghế hùm, rồi lại xé một miếng vải màn trên người ra, nhịn buồn nôn lau chùi viên châu ấy sạch sẽ, sau đó mân mê nó trong tay.

Thế nhưng, chuyện khiến cô không ngờ tới đã xảy ra!

Viên châu trong suốt ấy dính phải máu của cô, sau đó cứ bám lấy hút máu của cô như một con đỉa, viên châu này cũng biến thành màu đỏ máu!

Khổng Tử Viết thử lấy áo choàng cọ vệt máu trên viên châu, nhưng chùi thế nào cũng không hết! Lúc này nó giống như một viên mã não đỏ tươi chất lượng tạm được, nhìn có vẻ chẳng quý giá lắm, nhưng cũng đáng mấy tiền. Hóa ra báu vật có giá trị đích thực đều rất khiêm tốn. Khiêm tốn quả nhiên là đỉnh cao của khoe khoang.

Khổng Tử Viết bụng đầy nghi hoặc nhìn viên châu đã biến thành mã não đỏ kia, nghĩ kĩ lại chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm nay, trong đầu lóe một tia sáng, cuối cùng cũng nghĩ ra lai lịch của nó!

Nếu cô đoán không nhầm thì viên châu này từng thuộc về Trương viên ngoại. Lão ta khảm nó trên cái mũ quả dưa, nhưng lại bị Bách Lí Phượng đánh văng ra chui vào mồm cô. Viên châu này hẳn phải trong suốt, nhưng lại biến thành ngọc phỉ thúy trong tay Trương viên ngoại, sau đó qua quá trình tinh lọc trong hệ tiêu hóa của cô, nó lại trở về vẻ ban đầu. Cuối cùng, nhiễm phải máu của cô, nó lại biến thành một viên ngọc mã não đỏ.

Khổng Tử Viết nắm chặt viên châu trong tay, từ từ nhếch mép cười. Có lẽ có một ngày cô già rồi, cô sẽ ngồi trên xích đu, nói với đám con cháu của mình rằng: Nhớ hồi trẻ, ai cũng tranh nhau cướp đoạt “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, chẳng qua nó chính là thứ bà đây đã ị ra được!

Đợi đã đợi đã, ai tranh ai cơ?!

Khổng Tử Viết nào sung sướng, nào vui vẻ, ước gì có thể cầm “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” lên hôn vài cái! Đương nhiên, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không có can đảm này.

Cô biết “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” rất quý giá, vì thế liền dùng chiêu “vàng thau lẫn lộn” giấu “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vào trong mũ lẫn lộn với những món châu báu khác.

Đương lúc cô vừa làm xong mọi thứ thì cửa hình phòng đột nhiên được mở ra, hai gã thị vệ chẳng nói chẳng rằng túm tay cô lên, xách cô ra khỏi hình phòng nhét thẳng vào một cỗ xe ngựa.

Khổng Tử Viết chẳng hiểu gì, không biết những kẻ này muốn mang mình đi đâu, cô muốn vén rèm lên xem tình hình bên ngoài thì bi một nha đầu lườm cho, chỉ cần cô khẽ nhúc nhích thì ngón tay nha đầu đó cũng sẽ nhúc nhích theo cô, có vẻ như muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề vậy.

Khổng Tử Viết thầm cười gằn một tiếng, bèn nhắm mắt dưỡng thần, đợi số phận kì lạ sắp tới. Những người này để cô ngồi xe ngựa thì có thể hiểu tạm thời sẽ không giết cô. Cho nên cô cũng mặc kệ, tạm xem tình thế ra sao rồi tính sau.

Xe ngựa chạy nhanh, khoảng nửa canh giờ sau thì dừng lại.

Khiến cô không thể tưởng được chính là, mình đã ngược xuôi ngang dọc cuối cùng lại tới hoàng cung Hồng Quốc!

Nhìn thấy Khổng Tử Viết mặc quần áo kì dị, Trương công công quản sự nhíu mày, nhăn nhó, cái mặt trắng toát y chang một đóa cúc già.

Lão đã được Bách Lí Lam dặn dò đứng đợi ở đây, để sửa sang cho Khổng Tử Viết, dạy cô ít lễ nghi cung đình, không để cô có sai lầm gì trước mặt thánh thượng. Nhưng một Khổng Tử Viết thế này thật là làm cho lão chẳng biết đường nào mà lần.

Trương công công nghiến răng, vừa định mang Khổng Tử Viết đi rửa mặt chải đầu, thì nhìn thấy Lí công công bên cạnh Hồng Đế chạy tới thúc giục: “Mau lên, thánh thượng đã chờ bực cả mình rồi!”

Trương công công đáp một tiếng, biết không thể kéo dài thêm nữa, đành dẫn Khổng Tử Viết tới “Ngọc Trường Viên”.

Lúc này Khổng Tử Viết rất căng thẳng, càng lúc càng hối hận vì mình đã quá xúc động khắc ba chữ kia lên ngực Bách Lí Huyền. Ôi…nếu lúc ấy không phải Vệ Đông Li đánh ngất cô thì Nhị Vương gia bây giờ sẽ biến thành “Vô Nhị Vương gia” rồi.

Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết cười nhếch mép, thấy mình rất có phong thái của một đại tướng quân. Nhất là lúc đối mặt với sống chết, cô vẫn còn có thể vui vẻ thế này, thật đúng là trâu bò mà!

Còn vì sao Khổng Tử Viết tự dưng thay đổi tâm trạng, lúc cô bước vào “Ngọc Tường Viên” thì mọi người nhìn thấy một cảnh tượng cực kì kì dị thế này, một cô gái quấn tấm màn rách te túa làm áo váy, cổ cài một tấm áo choàng siêu dài màu xanh đậm, chân còn đi một đôi giày bó trắng của nam, mái tóc trắng bạc cài một…thìa gỗ? Hửm? Đúng là một cái thìa gỗ!

Mọi người thấy cô gái đó nhìn bên nọ ngó bên kia, môi mỉm cười, giữa mày có một nốt chu sa, vẻ mặt vừa kì lạ vừa nghi hoặc.

Nàng có một khí chất tự nhiên. Mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của nàng đều cho người ta một cảm giác phóng khoáng như gió. Nàng không quyến rũ, cũng không xinh đẹp, mà vui vẻ tự đắc.

Vì sao nàng lại cười sung sướng như thế? Chẳng lẽ nàng không biết kết cục nàng sắp phải đối mặt hay sao?

Điều rất kì lạ là, sau khi Đại Vương gia Bách Lí Lam liên tục đề ra ba phương pháp hiệu quả để tăng cường thu nhập quốc dân, liền nói y và một cô gái yêu nhau đã lâu, xin thánh thượng tứ hôn.

Thánh thượng còn chưa hỏi Đại Vương gia Bách Lí Lam đã chấm được cô nương nhà ai, thì Nhị Vương gia liền ôm ngực xuất hiện. Hoàng hậu nương nương biết được có người đâm Bách Lí Huyền bị thương, liền giận dữ sai người đi bắt tội phạm về chịu án!

Bà ta phải hỏi cho rõ rốt cuộc thì tên khốn to gan lớn mật nào dám phái người đâm con trai bảo bối của bà ta bị thương! Đương nhiên, nếu có thể chĩa mũi nhọn về phía Bách Lí Lam thì càng tốt. Mọi người nhìn thái độ của Hoàng hậu nương nương thì đều thầm suy đoán, cô nương mà Đại Vương gia Bách Lí Lam muốn lấy về làm vợ có phải chính là người đã đâm Nhị Vương gia Bách Lí Huyền bị thương hay không?

Mọi người đều lấm lét chờ đợi, cùng đổ mồ hôi lạnh vì bầu không khí kì lạ này. Phải biết rằng có những lúc những thay đổi nghiêng trời lệch đất trong triều đình chẳng qua cũng bắt đầu từ những chuyện nhỏ chẳng đáng nhắc đến. Ơ…nhầm, nhầm rồi, Nhị Vương gia Bách Lí Huyền bị hành thích tuyệt đối là chuyện lớn trong những chuyện lớn, chuyện lớn quan trọng hàng đầu ấy chứ! Không tin hả? Bạn cứ thử ngẩng đầu lên nhìn mặt Hoàng hậu nương nương thì biết!


Khổng Tử Viết bước vào “Ngọc Tường Viên” liền cảm thấy dựng cả tóc gáy. Cô đưa mắt nhìn về phía ánh mắt khiến mình phát lạnh liền nhìn thấy ánh mắt của Hoàng hậu nương nương đang ước gì có thể bầm xác cô thành trăm mảnh.

Khổng Tử Viết hơi chột dạ, bèn lấy lòng nhếch mép cười một cái với Hoàng hậu nương nương. Đã vậy còn gật gật đầu coi như tiếng chào hỏi.

Hoàng hậu nương nương nhất thời đực mặt ra, không khỏi hoài nghi mình có quen cô gái này không nhỉ? Sao cô ta lại cười với mình? Còn tự dưng gật gật đầu làm gì? Cô ta muốn ám chỉ điều gì đây? Chẳng lẽ mọi việc xảy ra trong ngày hôm nay đều là một cái bẫy ư? Xem ra bà ta phải đề phòng cẩn thận!

Dùng nguyên tắc đánh đòn phủ đầu, Hoàng hậu nương nương gây khó dễ trước, quát to: “Người đâu, đánh gãy chân tiện nhân này trước, sao ả thấy thánh thượng mà to gan không quỳ xuống hả!”

Khổng Tử Viết nheo mắt lại, vừa thầm chửi rủa Hoàng hậu nương nương, vừa chậm chạp quỳ xuống đất, thật thà nói: “Hoàng hậu nương nương hiểu lầm rồi ạ. Chẳng qua Tử Viết không ngờ Hoàng hậu nương nương quốc sắc thiên hương như thế này, nhất thời mới ngẩn ngơ, nên mới quên phải quỳ lạy, tuyệt đối không phải bất kính với thánh thượng và Hoàng hậu nương nương đâu ạ.”

Nữ giới đều thích được người khác khen mình đẹp, Hoàng hậu nương nương cũng không phải ngoại lệ. Bà ta không nhịn được nhếch khóe môi, càng nhìn càng thấy Khổng Tử Viết không hề giống một tên thích khách.

Đám thị vệ rầu rĩ, thế cuối cùng là đánh hay là không đánh đây? Nếu đánh thì cô nương nhà người ta đã quỳ xuống, còn làm cho Hoàng hậu nương nương vui vẻ thế. Không đánh thì Hoàng hậu nương nương đã hạ khẩu dụ rồi. Trong sự im lặng kì lạ, Hồng Đế khẽ ho một tiếng, lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào đang quỳ phía dưới? Sao ngươi lại đâm Huyền Nhi bị thương hả?!”

Hoàng hậu nương nương vội đế thêm một câu, “Ngươi nói đi, là ai đã sai khiến ngươi đâm Huyền Nhi bị thương hả?!”

Khổng Tử Viết ngẩng đầu lén nhìn Bách Lí Lam đang lo lắng một cái, sau đó “thâm tình” nhìn Bách Lí Huyền, tỏ vẻ khó có thể nói thành lời. Thú thật là cô hơi nhát không dám dùng cái bẫy đã lừa Bách Lí Huyền để lừa tiếp Hồng Đế và Hoàng hậu nương nữa.

Cô than nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống ra vẻ hối hận. Ai ngờ lại cảm thấy rùng mình, cảm giác ấy như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vậy. Cô bất giác ngẩng đầu lên liền đón được ánh mắt của Vệ Đông Li. Khổng Tử Viết cứng người, dù thế nào cũng chẳng ngờ được lại nhìn thấy Vệ Đông Li ở đây!

Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết, vẻ mặt cười như không cười khiến Khổng Tử Viết toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Khổng Tử Viết thử nhếch mép cười với Vệ Đông Li. Đáng tiếc, Vệ Đông Li không chịu nhìn, còn làm như không quen biết Khổng Tử Viết, quay đầu đi uống rượu tiếp.

Khổng Tử Viết cắn môi dưới, thầm chửi Vệ Đông Li khốn kiếp.

Thôi được rồi, cô thừa nhận, cô cố tình cười với Vệ Đông Li để thể hiện mối quan hệ bất thường giữa hai người đấy. Có thế mọi người sẽ hiểu lầm Vệ Đông Li chính là “kẻ sai khiến” kia. Thú thật, cô chẳng buồn để ý Vệ Đông Li chia sẻ hậu quả bị trừng phạt với mình đâu. Hay có thể nói là, cô còn hi vọng kéo Vệ Đông Li xuống nước, sau đó để hắn nghĩ cách kéo cô lên bờ. Chỉ tiếc là thằng nhãi Vệ Đông Li này rất không phối hợp. Mà cô lại không thể không tính đến hậu quả khi ngu ngốc vu hại Vệ Đông Li được.

Khổng Tử Viết thầm than thở, từ từ thu ánh mắt lại. Đúng lấy ấy, cô chợt nhìn thấy một bóng dáng khiến mình bực mình! Kẻ ấy đang đứng sau lưng Kha Lục Dao, như một chiến thần bảo vệ công chúa của mình vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Khổng Tử Viết chỉ thấy khó thở, sau đó hung dữ lườm Tù Nô một cái cho đỡ bực mình.

Tù Nô không hiểu sao Khổng Tử Viết lại lườm mình, chẳng lẽ trách hắn giấu diếm thân phận của mình sao? Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là nàng vẫn còn sống.

Tù Nô vừa nghĩ tới Khổng Tử Viết từng đè mình xuống, khăng khăng tưởng hắn trúng xuân dược, muốn lấy tay để giải độc cho hắn thì khóe môi hắn không khỏi nhếch lên, cảm thấy Khổng Tử Viết thật là vừa đáng yêu lại vừa thô lỗ.

Một người con gái tính tình ngay thẳng thế này, sao hắn có thể không động lòng đây?

Bây giờ điều quan trọng nhất là bảo vệ Khổng Tử Viết, cho dù nàng đã làm gì thì cũng phải bảo vệ được nàng!

Nghĩ đến đây, Tù Nô bèn mỉm cười động viên với Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết hiểu hàm ý trong nụ cười của Tù Nô, trái tim cũng vì thế mà ấm áp, cơn bực mình này cũng giảm phân nửa.

Hồng Đế và Hoàng hậu nương nương thấy Khổng Tử Viết với mấy người đàn ông cứ mắt đưa mày lại, vẫn chưa chỉ ra ai mới là kẻ sai khiến cô đi hành thích Bách Lí Huyền. Hai người này dần mất kiên nhẫn, định quát vài tiếng để thể hiện sự uy nghiêm của hoàng gia.

Đúng lúc này, Tiểu Bảo được một nô tì dẫn đi tiểu đã quay lại “Ngọc Tường Viên”, vừa nhìn thấy Khổng Tử Viết đang quỳ trên đất, lập tức dang hai tay, vừa gào “Tử Viết”, vừa lao vào người cô.

Khổng Tử Viết vừa thấy Tiểu Bảo, lòng sung sướng vô hạn, nhưng ngẫm lại lại thấy lúc này không thích hợp để nhận nhau. Cô không thể làm Bách Lí Lam liên lụy, để người ta tưởng y chính là “kẻ sai khiến” được.

Thế nhưng chẳng ai có thể chống cự được sự nhiệt tình của Tiểu Bảo. Cho dù Khổng Tử Viết đẩy ra thế nào thì tay chân Tiểu Bảo cứ quấn lấy người cô.

Khổng Tử Viết vừa không biết làm sao lại cảm thấy vui mừng mà bật cười, ôm lấy Tiểu Bảo, véo cái mặt của nó.

Tiểu Bảo ngẩng mặt lên, hỏi: “Tử Viết, rốt cuộc ngươi đã chạy đi đâu thế? Hại Tiểu Bảo tìm mãi. Có phải ngươi không nhớ Tiểu Bảo không? Sao không quay về thăm ta?”

Một chuỗi câu hỏi liền kéo Khổng Tử Viết và Bách Lí Lam lại với nhau. Hôm nay nếu Khổng Tử Viết nhận tội, thì cho dù giải thích thế nào, Bách Lí Lam cũng nhất định không thoát khỏi liên can.

Khổng Tử Viết áy náy nhìn Bách Lí Lam một cái, Bách Lí Lam mỉm cười dịu dàng với cô, như đang bảo: Không sao, đã có ta đây.

Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết và Bách Lí Lam mắt đi mày lại với nhau, hắn giận sôi gan, liền bóp bẹp chén rượu bạc trong tay.

Bách Lí Lam đứng dậy, tới bên Khổng Tử Viết, nói với Hồng Đế: “Phụ hoàng, hôm nay cô nương mà nhi thần xin chỉ muốn cưới làm vợ chính là Khổng Tử Viết đang quỳ phía dưới đây.”

Y vừa nói xong thì tất cả mọi người cùng xôn xao.

Đừng nói là tất cả mọi người, ngay cả Khổng Tử Viết cũng kinh ngạc chẳng thốt lên lời. Nhưng Khổng Tử Viết cực kì thông minh, liền hiểu Bách Lí Lam muốn cứu cô nên cô vội cụp mắt xuống để giấu vẻ kinh ngạc của mình đi.

Dáng vẻ này của cô, trong mắt người khác liền thành vẻ xấu hổ, chẳng khác gì đã ngầm thừa nhận lời của Bách Lí Lam.

Vệ Đông Li cười gằn một tiếng, nheo mắt nhìn…đỉnh đầu của Khổng Tử Viết.

Tù Nô xiết chặt tay, cũng nhìn…đỉnh đầu của Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết gục đầu xuống, cảm thấy dựng tóc gáy, đồng thời cũng ấm lòng vô cùng. Tên Bách Lí Lam ngốc nghếch này, không biết phải tránh nghi ngờ sao. Y nói muốn lấy cô làm vợ đúng vào lúc này. Thật là…đáng khen!

Trong bầu không khí kì dị này, khiến mọi người không ngờ là, Tiểu Bảo tự dưng làm loạn, vừa ôm cổ Khổng Tử Viết, vừa hét lên: “Không đúng, không đúng…”

Mọi người lập tức dựng lỗ tai lên để nghe tin tức nội bộ mà Tiểu Bảo sắp tuôn ra.

Tiểu Bảo ngây thơ nói với Bách Lí Lam: “Cha, Tử Viết đã hôn Tiểu Bảo. Tiểu Bảo đã nói đợi Tiểu Bảo lớn rồi sẽ lấy Tử Viết. Cho nên cha không thể lấy Tử Viết được. Tử Viết là của Tiểu Bảo!”

Tiểu Bảo vừa nói xong liền khiến yến hội vốn căng thẳng ầm ĩ tiếng cười.

Bách Lí Lam xòe tay xoa đầu Tiểu Bảo, ý bảo nó không được quấy rối.

Tiểu Bảo ấm ức dẩu môi, cái mặt cọ lên cổ Khổng Tử Viết, thì thào: “Tử Viết, làm thế nào bây giờ, sao Tiểu Bảo còn chưa lớn? Tử Viết, ngươi phải thương Tiểu Bảo đấy.”

Khổng Tử Viết mềm lòng, cúi đầu thơm mặt Tiểu Bảo, dịu dàng bảo: “Tử Viết sẽ thương Tiểu Bảo.”

Tiểu Bảo lập tức tươi như hoa, xoay đầu nói với Hồng Đế: “Hoàng gia gia, ngài xem, Tử Viết lại hôn Tiểu Bảo rồi này! Đợi Tiểu Bảo lớn lên nhất định sẽ lấy Tử Viết làm vợ!”

Khổng Tử Viết phì cười, vỗ mông Tiểu Bảo, cười mắng: “Đồ quỷ sứ nhà ngươi!”


Tiểu Bảo lập tức ngoảnh đầu lại, nói với Khổng Tử Viết: “Tử Viết, Tiểu Bảo không phải đồ quỷ sứ, Tiểu Bảo có tên đàng hoàng mà. Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Bảo, mà gọi là Thanh Dực cũng được.”

Đoàng một tiếng, Khổng Tử Viết như bị sét đánh vỡ đầu!

Khổng Tử Viết không dám tin nhìn Tiểu Bảo, hồi lâu mới run rẩy hỏi: “Ngươi bảo…tên người là gì cơ?”

Tiểu Bảo ưỡn ngực, ngây thơ đáp: “Ta tên là Tiểu Bảo, tên khác là Bách Lí Thanh Dực. Cha nói lúc mẫu phi sinh Tiểu Bảo, có một con chim cánh màu xanh đậu trên mái nhà ta. Nên cha mới đặt tên cho Tiểu Bảo là Bách Lí Thanh Dực. Có phải rất hay không?”

Mặt Khổng Tử Viết tái mét, người lảo đảo như sắp ngã. Cô ngửa đầu nhìn trời, nước mắt như mưa, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Bảo, rồi lăn ra đất ngất xỉu luôn.

Mọi người thấy Khổng Tử Viết phản ứng kì quái, lòng đều rầu rĩ, rốt cuộc cô ta làm sao thế? Chẳng lẽ tự dưng phát điên rồi sao?

Thấy Khổng Tử Viết ngã xuống, Vệ Đông Li và Tù Nô cùng động đậy như muốn lao qua ôm cô vào lòng. Song Bách Lí Lam ở gần Khổng Tử Viết nhất đã nhanh hơn những người khác một bước.

Hồng Đế, Hoàng hậu nương nương, còn có Bách Lí Huyền đều sắp phát khùng. Bọn họ bị hành động của Khổng Tử Viết hành hạ suýt nữa thì phát điên.

Hoàng hậu nương nương hít sâu một hơi, rồi vặn hỏi Bách Lí Lam: “Lam Nhi, có phải ngươi nên cho ai gia một lời giải thích hay không? Sao kẻ mà ngươi muốn lấy làm vợ lại âm mưu hành thích Huyền Nhi hả?”

Bách Lí Lam biết rằng, nếu nói thật thì chắc chắc sẽ khiến Khổng Tử Viết mãi mãi không thể ngẩng đầu làm người được. Nhưng nếu không nói thật thì cửa ải này, sợ là chẳng ai có thể qua được. Cho nên, y nghiến răng, nhìn thẳng Hoàng hậu nương nương, đáp: “Hồi bẩm mẫu hậu, Tử Viết và nhi thần tâm đầu ý hợp. Nhi thần vốn tính sẽ bẩm báo rõ với phụ hoàng trong hai ngày này, xin phụ hoàng tứ hôn. Ai ngờ, Tử Viết tự dưng biến mất. Khi nhi thần tìm được nàng thì nàng…nàng đã bị Bách Lí Huyền làm nhục mất rồi!”

Nghe Bách Lí Lam nói xong, tất cả lại thì thầm rỉ tai nhau.

Hoàng hậu nương nương thấy Bách Lí Lam không giống như đang nói dối, cũng biết đức hạnh con trai của mình như thế nào, vừa nhìn thấy mĩ nhân liền tìm cách để cướp về tay, chơi được hai ngày liền có mới nới cũ. Ai ngờ lần này nó nhìn trúng người của Bách Lí Lam, thế này thì không dễ xử lí rồi.

Nghĩ đến đây, Hoàng hậu nương nương nói: “Nếu đã như thế, vậy…Huyền Nhi sẽ nhận ả vào phủ, cũng coi như đã công bằng với ả rồi. Chỉ là, ả dám đâm Huyền Nhi bị thương, không thể cho qua chuyện này dễ như thế được!”

Bách Lí Lam tức giận, nghiêm giọng quát: “Hoàng hậu nương nương!” Cả từ “mẫu hậu” cũng không thèm gọi nữa.

Bách Lí Huyền như sắp phát điên đến nơi, nhìn Vệ Đông Li đang mặt mày vô cảm, sau đó vội vàng giải thích: “Mẫu hậu, nhi thần chưa từng động vào ả này. Ả chẳng những đã lấy kéo đâm nhi thần bị thương, còn lừa gạt nhi thần, bảo ả và nhi thần có duyên phận ngàn năm nữa.”

Hoàng hậu nương nương xung thiên, quát to: “Tiện nhân không biết liêm sỉ giỏi lắm, dám…”

Đúng lúc này, một giọng nói kì quặc vang lên. Hắn nói: “Ha, hôm nay tưng bừng thật đấy.”

Giọng nói ấy vừa dứt thì một gã đàn ông đeo mặt nạ màu bạc, vận áo choàng màu quất bước vào “Ngọc Tường Viên”.

Hắn hành lễ với Hồng Đế, sau đó làm bộ như rất kinh ngạc nhìn Bách Lí Lam, tặc lưỡi nói: “Đại Vương gia, thứ ngươi đang ôm trong lòng có phải quà sinh nhật định tặng Hoàng hậu không?”

Bách Lí Lam khẽ than một tiếng, nói: “Quốc sư, đây là Khổng Tử Viết, không phải quà, là người ta muốn lấy làm vợ.”

Quốc sư sững người, bước thoăn thoắt tới trước mặt Bách Lí Lam, duỗi tay ra véo mặt Khổng Tử Viết, mồm nói: “Nào, để bản quốc sư xem ngày sinh tháng đẻ của các ngươi có hợp nhau hay không.”

Bách Lí Lam không ngờ, quốc sư tự dưng ra tay bất thình lình cấu mặt Khổng Tử Viết một cái.

Khổng Tử Viết giật mình tỉnh lại, theo bản năng tưởng rằng có người đang thi hành cực hình với mình. Nên cô chẳng do dự vung quyền đấm thẳng vào cái mặt nạ bạc của quốc sư, trên mặt nạ của quốc sự liền xuất hiện một cái lỗ!

Giây tiếp theo, mọi người nhìn mà lòi mắt, Khổng Tử Viết tự dưng nhảy ra khỏi lòng Bách Lí Lam, tới gần quốc sư, nghển cổ ra hít hít ngửi ngửi mùi của quốc sư như chó săn.

Quốc sư giật cả mình, lập tức tránh ra sau, ai dè vô tình dẫm phải vạt áo của mình, cả người ngã ngửa ra sau!

Khổng Tử Viết định lên đỡ, ai ngờ quốc sư tránh cô như tránh rắn rết, hắn lồm cồm bò dậy lùi ra sau hai bước.

Hồng Đế thấy nhức cả đầu, khẽ than một tiếng, nhìn Khổng Tử Viết rồi nói: “Nếu ngươi đã tỉnh rồi thì tự mình nói rõ chuyện đi. Nếu ngươi quả thật vô tội thì quả nhân sẽ không trị tội ngươi.”

Khổng Tử Viết không biết lúc cô hôn mê thì mọi người đã nói những gì. Vì thế cô lén lút nhìn Bách Lí Lam. Bách Lí Lam gật đầu với cô, dùng ánh mắt nói với cô bảo cô đừng sợ.

Khổng Tử Viết hoang mang, lờ mờ đoán được Bách Lí Lam đã nói những gì. Ôi giời là giời, hiểu lầm to rồi!

Đáng lẽ cô còn tính nói thật, nhưng mà bây giờ nếu cô nói thật thì chắc chắn sẽ ăn cơm tù ở nhà lao ngay, đã vậy còn liên lụy đến người vô tội nữa. Nghĩ vậy, Khổng Tử Viết liền quyết định nói dối!

Cô hít sâu một hơi, nhìn Hồng Đế bằng ánh mắt chân thành nhất, cất cao giọng nói: “Hồi bẩm thánh thượng, tiểu nữ tên là Khổng Tử Viết, đã từng làm tiên sinh dạy sách trong Lam Vương phủ, chuyên môn phụ trách dạy chữ cho Tiểu Bảo. Sau đó rời khỏi Vương phủ rồi tự mở “Sòng bạc Kim Xán Xán” làm bà chủ.

Từ trước tới nay, cuộc sống của Tử Viết cũng có thể miêu tả bằng từ “bình yên”. Thế nhưng có một ngày, Tử Viết tự nhiên mơ thấy một giấc mộng lạ, mà còn liên tiếp ba tháng liền đều mơ giống nhau.

Giấc mộng này tựa như đã xảy ra một ngàn năm về trước. Trong mộng, Tử Viết là thỏ ngọc trong lòng Hằng Nga, vì lén hạ phàm nên bị trời phạt. Lúc này có một người đàn ông đã xuất hiện ôm Tử Viết vào lòng, cứu Tử Viết một mạng.

Đáng ra Tử Viết không tin những giấc mộng này la sự thật, nhưng khi Tử Viết vô tình gặp được Nhị Vương gia, kí ức một ngàn năm trước như thủy triều dâng lên. Những kí ức ấy sống động như thể đang hiện ngay trước mắt. Phật nói, mọi thứ đều có nhân quả. Hóa ra người đã cứu mạng Tử Viết một ngàn năm trước, sau khi đầu thai chuyển thế đã biến thành Nhị Vương gia.”

Hồng Đế nghe mà mê mẩn, vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

Khổng Tử Viết rảo bước tới một cái bàn, rót một chén trà xanh cho thanh giọng, sau đó lại nói tiếp: “Tiếp đo, Tử Viết liền có năng lực nhìn được thiên cơ. Tử Viết bói toán liền biết Nhị Vương gia sắp gặp tai ương ngập đầu, liền lặng lẽ theo sau Nhị Vương gia để độ kiếp cho chàng.

Tử Viết dùng hết tu vi để giúp Nhị Vương gia, khắc chú ngữ trên ngực chàng. Cũng vì thế mái tóc đen của Tử Viết mới biến thành tóc trắng trong một đêm. Thế nhưng vì Nhị Vương gia, Tử Viết không hề hối hận. Chỉ không ngờ chuyện này lại kinh động tới thánh thượng, Tử Viết thật có lỗi. Đương nhiên đây đều là những lời phiến diện của Tử Viết, tin hay không tin đều do thánh thượng và hoàng hậu nương nương quyết định ạ.”

Hoàng hậu nương nương nhíu mày hỏi: “Mái tóc của ngươi chỉ trong một đêm đã bạc trắng thật ư?”

Khổng Tử Viết nói khoác không biết ngượng: “Hoàng hậu nương nương minh giám, những người quen biết Tử Viết nhất định có thể cho người một câu trả lời thuyết phục.” Nói xong liền nhìn Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo hiểu ý, lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Tiểu Bảo làm chứng cho Tử Viết, Tử Viết trước kia tóc đen, tóc đen nhánh ấy!”

Khổng Tử Viết mỉm cười, định xoa đầu Tiểu Bảo khen nó có “nghĩa khí”! Nhưng vừa giơ tay ra giữa chừng thì dừng lại. Cô thật sự rất rối rắm, nghĩ thế nào cũng không hiểu sao Thanh Dực Đại Đế lại có thể là Tiểu Bảo?

Lúc đầu, rõ ràng Thanh Dực Đại Đế đã nhảy xuống “Châu Thai Trì” sớm hơn mình mà, chẳng có lí nào lại đầu thai muộn hơn cả. Chẳng lẽ vì cô đã đi cửa sau, đi đường tắt nên….mới tới thế giới này trước Thanh Dực Đại Đế một bước ư? Ôi Hoàng hậu đa mưu túc trí lại đưa ra một nan đề, hỏi Khổng Tử Viết: “Nếu ngươi đã có thể biết trước thiên cơ, vậy ai gia hỏi ngươi, ngươi có biết kết cục của mình là gì hay không?”

Khổng Tử Viết chớp mắt, rất nghiêm túc đáp: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, chắc người biết rằng người biết xem bói chưa bao giờ có thể gieo quẻ cho chính bản thân mình. Vả lại, vì cứu Nhị Vương gia, Tử Viết đã tán hết tu vi từ lâu, không biết lúc nào mới có thể có lại năng lực nhìn được thiên cơ. Chẳng qua, lúc trước Tử Viết đã từng gieo một quẻ, trong quẻ nói thánh thượng và Hoàng hậu nương nương có tấm lòng bồ tát, nhất định sẽ ân trạch con cháu, tạo phúc cho muôn dân, trở thành giai thoại truyền thế. Nếu thánh thượng và Hoàng hậu nương nương tiếp tục lòng thiện tâm thì sau này thế nào cũng phi thân thành tiên ạ.”

Khổng Tử Viết nói những lời này cực kì thần kì, chẳng những khiến Hồng Đế và Hoàng hậu nương nương mừng rỡ không thôi, còn tranh thủ được sự xử lí khoan dung, còn khiến đám người Vệ Đông Li nhìn với ánh mắt khác, không ngờ được…cô lại có thể lừa gạt như thế! Thật đúng là thần vô lại hạng nhất!

Hoàng hậu nương nương mỉm cười dịu dàng, hỏi Bách Lí Huyền: “Huyền Nhi, rốt cuộc Tử Viết cô nương đã khắc mật ngữ gì trên người con vậy, có thật là không phải cố tình đâm con bị thương không?”

Chẳng cho Bách Lí Huyền đáp, Khổng Tử Viết cướp lời: “Hoàng hậu nương nương, người thử nghĩ đi ạ, Tử Viết chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, cho dù gan to tày trời cũng không dám đâm Nhị Vương gia bị thương. Vả lại, nếu Tử Viết có thời gian khắc chữ trên ngực Nhị Vương gia, vậy thì đương nhiên có thời gian vung kéo lên để hành thích thực sự. Nếu Hoàng hậu nương nương lo lắng thì có thể bảo Nhị Vương gia cởi áo để cho người xem ạ.” Khổng Tử Viết dám cá là Bách Lí Huyền không dám!

Quả nhiên, Bách Lí Huyền vừa nghe Khổng Tử Viết nói thế, liền vội ôm ngực, nói với Hoàng hậu nương nương: “Mẫu hậu, trên người nhi thần đúng có mấy chữ như chú ngữ, không phải…không phải bị đâm!” Nói đến cuối, Bách Lí Huyền hận nghiến răng nghiến lời rồi. Hắn vẫn cần mặt mũi, còn cần thể diện, còn muốn làm Hoàng đế, sao có thể để người ta biết trên có hắn có ba chữ hạ lưu---dâm đãng nhất!

Hoàng hậu nương nương thấy Bách Lí Huyền nói vậy, liền tin ngay lời Khổng Tử Viết nói là sự thật.

Lúc này tự dưng Hồng Đế lại hỏi: “Tử Viết, thế…tại sao Lam Nhi lại nói ngươi đã bị Huyền Nhi làm nhục?”

Khổng Tử Viết đỏ mặt, xấu hổ đáp: “Tử Lam hiểu lầm rồi. Tưởng những vết đỏ trên tay ta là…là dấu vết hoan hảo. Thực ra…không phải như thế. Những vết đỏ ấy chẳng qua là Tử Viết không cẩn thận va chạm ra mà thôi.”

Bách Lí Lam tóm lấy cổ tay Khổng Tử Viết, nhìn vào mắt cô để xác định thật giả trong lời của cô. Mọi thứ xảy ra hôm nay đều rõ mồn một trước mặt, những dấu vết hoan ái trên cánh tay Khổng Tử Viết vẫn còn rõ như vậy, Bách Lí Lam biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra với Khổng Tử Viết. Thế nhưng, lúc này y vừa không muốn Khổng Tử Viết phải chịu ấm ức, vừa hi vọng những điều Khổng Tử Viết nói đều là sự thực.

Khổng Tử Viết cười với Bách Lí Lam, dùng ánh mắt nói cho y rằng Bách Lí Huyền không có làm ô uế sự trong sạch của cô.

Bách Lí Lam kích động đến nỗi khó có thể kiềm chế, y dang hai tay ôm chặt Khổng Tử Viết vào lòng.

Hồng Đế khẽ ho hai tiếng, ý bảo hai người một vừa hai phải thôi.

Gò má Bách Lí Lam đỏ bừng, y buông Khổng Tử Viết ra, nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt Hồng Đế, dịu dàng mà kiên quyết nói: “Phụ hoàng, xin hãy ban hôn Tử Viết cho nhi thần.”

Hồng Đế còn chưa mở mồm, Bách Lí Huyền liền vội nói: “Tử Viết tới vì nhi thần thì đương nhiên phải gả cho nhi thần rồi. Xin phụ hoàng tác thành.” Tạm không nhắc tới Khổng Tử Viết có phải thỏ ngọc tinh, có thể giúp hắn đăng cơ, nhất thống giang sơn hay không, chỉ riêng việc nàng ta cơ trí hơn người, lại giỏi hùng biện, những điều này đã đủ giúp hắn thành đại nghiệp rồi! Vả lại, Khổng Tử Viết còn là một đại mĩ nhân thân hình bốc lửa, có thể lấy nàng ta về thì chỉ có trăm lợi chứ không có hại.

Hồng Đế thấy hai thằng con trai cùng tranh nhau Khổng Tử Viết, không khỏi hơi khó xử.


Suy nghĩ của Hoàng hậu nương nương lại thế này, hễ là thứ con trai mình thích, bà ta đều sẽ nghĩ cách để lấy về tay, sau đó tặng cho con trai---cho dù là phụ nữ hay là Hoàng vị.

Hoàng hậu nương nương nghiêng người về phía Hồng Đế, nhẹ nhàng bảo: “Tử Viết cô nương tới để báo ân, thì đương nhiên phải gả cho Huyền Nhi làm trắc phi, để bên cạnh Huyền Nhi mãi mãi, há không tốt sao?”

Hồng Đế gật gù, lại Bách Lí Lam đứa con trai lớn của mình. Hiếm khi Lam Nhi có ý vươn lên, hôm nay còn liên tiếp đưa ra ba đề nghị để tăng thu nhập quốc dân, đủ thấy nó quả thực muốn lấy Khổng Tử Viết làm vợ, nên mới thể hiện trước mặt mình để được mình đồng ý chuyện hôn sự của nó.

Nhưng lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, ông ta thật khó xử.

Ngay lúc Hồng Đế đang ngần ngừ, quốc sư lại đứng ra nói với Hồng Đế: “Thánh thượng, vi thần quan sát thiên tượng, tính ra đêm nay trong cung nhất định sẽ xuất hiện một cô gái có số may mắn vô cùng. Nàng ta chẳng những có thể mang của cải vô tận tới cho Hồng Quốc, còn có thể trấn áp được bọn yêu ma quỷ quái.”

Hồng Đế mừng rỡ, vội hỏi: “Cô gái mà quốc sư nói tới rốt cuộc là ai?”

Quốc sư cố tình tỏ ra thần bí nhìn xung quanh một lượt, ngón tay chỉ lên trời rồi cất cao giọng: “Thánh thượng hãy nhìn đi, ngôi sao sáng nhất trên trời kia,” cánh tay trượt xuống chỉ thẳng vào Khổng Tử Viết, “có phải đang chiếu vào vị cô nương Khổng Tử Viết này hay không?”

Mọi người nhìn theo tay của quốc sư chỉ vào Khổng Tử Viết, đều lũ lượt gật gù, càng lúc càng thấy ngôi sao sáng nhất kia đang chiếu vào Khổng Tử Viết.

Đương nhiên, sau khi chuyện này qua đi, có một số nhân sĩ rảnh rỗi quá cũng từng nhắc lại chuyện này. Bọn họ chợt phát hiện ra một vấn đề, hình như lúc bọn họ ngẩng đầu lên, ngôi sao sáng nhất mà mỗi người trông thấy phần lớn đều không phải là một. Với lại, cho dù tay quốc sư chỉ vào bất cứ ai có mặt ở đó, bọn họ cũng sẽ nghĩ rằng ngôi sao sáng nhất kia đúng là đang chiếu vào người mà quốc sư đã chỉ thôi.

Đây là chuyện sau này, chúng ta tạm thời không nhắc tới nữa. Lại nói trước mắt, mọi người bị quốc sư lừa gạt như thế, lập tức cảm thấy Khổng Tử Viết chính là người có thể mang của cải vô tận tới!

Hồng Đế càng nhìn càng vừa mắt Khổng Tử Viết, hài lòng gật gù.

Bách Lí Lam và Bách Lí Huyền lại rơi vào cuộc chiến tranh giành vợ như điên. Bách Lí Huyền không biết lựa lời mà nói: “Đại ca, ngươi đã cùng một con bạch hổ vào ‘Địch Tiên Trì’, theo lí mà nói con bạch hổ đó mới là Vương phi của ngươi. Giờ ngươi lại muốn tranh Tử Viết với bản vương, chẳng lẽ muốn để Tử Viết hầu chung chồng với một con bạch hổ sao?”

Bách Lí Lam tức đỏ cả mặt, nhưng lại không biết phản bác thế nào.

Khổng Tử Viết lập tức đứng dậy, mắt tràn ngập sùng bái nhìn Bách Lí Lam: “Nghe nói ngươi đã lấy một con bạch hổ làm Vương phi để cứu nó. Thật là nhân nghĩa, thiện lượng, có trách nhiệm làm sao! Ta rất kính trọng ngươi!”

Bách Lí Lam được Khổng Tử Viết khen, y thấy hơi ngại ngùng, cả tai cũng đỏ bừng. Ánh mắt y nhìn Khổng Tử Viết giống như dòng suối nước nóng ngày đông, ấm áp biết bao, dịu dàng biết bao.

Khổng Tử Viết bị Bách Lí Lam phóng điện thì tim cũng đập thình thịch liên hồi.

Tù Nô và Vệ Đông Li thấy hai người cứ mắt đi mày lại như thế, hận đến ngứa cả răng!

Tiểu Bảo thì rất biết lựa thế, vui mừng vỗ tay, vui vẻ gào: “Xấu hổ, xấu hổ…”

Hoàng hậu nương nương khẽ nhíu mày, không vui nói: “Tử Viết cô nương, ngươi đã tới để báo đáp Huyền Nhi thì không nên dây dưa lằng nhằng với những người khác.”

Khổng Tử Viết khẽ than một tiếng, nói: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương. Tử Viết đã nhìn thiên cơ, biết được kiếp này Tử Viết không có duyên phận, không thể làm vợ chồng với Nhị Vương gia. Nếu nghịch thiên thì sẽ gây bất lợi với Nhị Vương gia ạ!” Nếu hôm nay nhất định phải gả mình đi, cô thà gả cho Bách Lí Lam!

Quốc sư mím môi, mở mồm nói: “Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương, theo thần tính ra được biết, những điều Tử Viết cô nương nói đều là sự thật.

Tuy trên người nàng có may mắn cực lớn, nhưng lại không thể gả cho bất cứ người nào trong hai vị Vương gia.”

Hồng Đế chau mày, hỏi: “Vì sao?”

Quốc sư phất tay áo, nói: “Khởi bẩm thánh thượng, người con gái này còn bổ dưỡng hơn một củ nhân sâm ngàn năm. Con người ăn thức ăn chỉ cần vừa đủ, không thể tẩm bổ nhiều, bằng không…hại thân, còn có thể gây loạn tâm tính. Tử Viết cô nương dáng vẻ yêu nhiêu, dung nhan xinh đẹp, thậm chí có thể nói là quốc sắc thiên hương. Thử ngẫm mà xem, nếu Vương gia lấy nàng về phủ, ngày đêm bên nhau thì sao có thể không động lòng, sao có thể không hành động đây? Vì thế, vi thần xin thánh thượng hãy suy xét lại, thế nào cũng đừng gả người con gái này cho hai vị Vương gia.”

Hồng Đế thấy quốc sư nói có lí, không khỏi lắc đầu cảm thán, một người con gái may mắn như thế lại không thể làm con dâu của mình, thật là quá đáng tiếc!

Ngay lúc quốc sư định tự đề cử mình, nói xưa nay mình thanh tâm quả dục, có thể nghênh đón Khổng Tử Viết về làm vợ, thì tự dưng Hồng Đế mắt sáng như sao, đôi mắt nhìn xa trông rộng nhìn Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo à, có phải con rất thích Tử Viết cô nương hay không?”

Tiểu Bảo lập tức ngẩng đầu, dõng dạc nói: “Vâng, vâng, Tiểu Bảo thích Tử Viết lắm. Tử Viết ôm Tiểu Bảo đi ngủ, ấm lắm.”

Hồng Đế gật gù, cười như một con hồ li: “Thế…Tiểu Bảo có muốn Tử Viết cô nương lúc nào cũng ở cạnh con không?”

Tiểu Bảo gật lấy gật để, “Có! Có!” Sau đó rất nịnh nọt nói, “Tiểu Bảo cũng thích hoàng gia gia, thích cha, thích Tử Viết, ai cũng thích cả.”

Hồng Đế cười không thấy mặt mũi không, nói một câu sâu xa, “Qủa nhân thấy Tử Viết cô nương đúng là bất phàm. Nếu Tiểu Bảo muốn lấy Tử Viết cô nương, Tử Viết cô nương sẽ trở thành cháu dâu của quả nhân, đây cũng là một chuyện tốt!”

Tất cả lặng ngắt như tờ.

Khổng Tử Viết xiết chặt tay, ngẩng đầu nhìn Hồng Đế. Cha mẹ ơi, ông già này lại đang tính toán đây mà! Nếu bảo Tiểu Bảo lấy cô, cô cũng chính là người của Bách Lí gia bọn họ rồi. Vả lại bây giờ Tiểu Bảo còn nhỏ, cơ bản sẽ không thể viên phòng với cô. Như thế sẽ không thể xảy ra cái gọi là “bổ quá hại thân” được!

Nếu mà như thế, Hồng Đế liền vừa kiếm được một bảo mẫu có số may mắn cho Tiểu Bảo, lại vừa giữ chặt cô ở trong dòng họ Bách Lí. Thật là…lợi hại!

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nếu Thanh Dực Đại Đế chính là Tiểu Bảo, vậy thì…cô có thể sống những ngày tự do như gió rồi. Nghĩ mà coi, bây giờ Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, cô có thể vừa ở bên chờ nó lớn, vừa dụ dỗ người khác, rồi trèo tường làm thể dục thể thao hàng ngày. Đợi khi Tiểu Bảo lớn lên thì cô cũng đã từng yêu đương, sống thế đủ rồi.

Đương lúc Tiểu Bảo cầm kiếm tới bắt kẻ thông dâm trên giường, cô có thể hai mắt sáng ngời, dũng cảm lao tới mũi kiếm của Tiểu Bảo, gào lên “Tỷ không sợ chết!” để đánh một dấu chấm hết cho kiếp này.

Hi hi, còn phải nói, vừa nghĩ thế thôi cô đã thấy cuộc sống này tươi đẹp vô cùng!

Tiểu Bảo thấy Khổng Tử Viết không để ý tới mình, liền giật ngón tay cô, nghiêng đầu, đáng yêu hỏi: “Tử Viết, hoàng gia gia gả ngươi cho Tiểu Bảo rồi, ngươi nói có được hay không? Nếu ngươi nói không được thì Tiểu Bảo sẽ khóc đấy.”

Khổng Tử Viết chợt bừng tỉnh, chỉ nghe thấy Tiểu Bảo nói cái gì mà “được hay không”, không được thì nó sẽ khóc, nên cô chẳng buồn nghĩ đã nói “được” rồi.

Một tiếng “được” này chẳng khác gì một gáo nước lạnh đổ thẳng vào cái chảo đang nóng rẫy.

Hồng Đế xảo quyệt lập tức khen ngợi nói: “Tử Viết à, ngươi đúng là một đứa trẻ biết đại cuộc!”

Tiểu Bảo càng vui mừng lao vào người cô, miệng cứ ầm ĩ, “Bế bế, Tử Viết bế bế…”

Bách Lí Lam không dám tin nhìn Khổng Tử Viết, cả người lung lay như một cây cỏ lau.

Khổng Tử Viết hối hận quá! Tuy cô từng muốn ở cạnh Tiểu Bảo, nhưng tuyệt đối không muốn gả cho nó---một đứa trẻ miệng còn hôi sữa!

Nhưng mà cô cũng hiểu, chuyện ngày hôm nay nếu cô không đồng ý thì Hồng Đế cũng sẽ ép cô phải đồng ý. Bây giờ cô chỉ có thể ra sức vật lộn, tranh thủ để Hồng Đế trả tự do cho cô. Cởi dây cần người thắt dây, chuyện này phải bắt tay từ Tiểu Bảo. Nghĩ đến đây, cô nhếch miệng cười với Tiểu Bảo, gượng ha ha hỏi: “Tiểu Bảo, nếu…nếu ta nói “được cái con khỉ” thì ngươi có thể chấp nhận không?”

Tiểu Bảo lập tức dẩu môi, mắt đầy hơi nước, đáng thương hỏi: “Tử Viết, ngươi bảo “được cái con khỉ” tức là không cần Tiểu Bảo ư?”

Khổng Tử Viết còn chưa đáp lời, Hồng Đế đã nổi giận, một chưởng đập bàn, quát: “Ngươi nói ‘được cái con khỉ’ là chỉ lời vàng ý ngọc của quả nhân sao?”

Khổng Tử Viết mặt buồn như đưa đám, lắc đầu nói: “Không dám.”

Hồng Đế hít một hơi, giải quyết dứt khoát: “Nếu đã không dám thì quay về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị gả vào Lam Vương phủ đi.” Nghĩ một lát, Hồng Đế lại nhìn sang Bách Lí Lam, rất thâm ý nói một câu, “Lam Nhi, ngươi cũng đi chuẩn bị đi, đợi quả nhân chọn được ngày lành tháng tốt, ngươi sẽ nghênh đón Tử Viết vào cửa cho Tiểu Bảo. Nhớ cho kĩ, sau này Tử Viết chính là con dâu của ngươi đấy!”

Bách Lí Lam cứng đờ người, như một miếng băng mỏng chỉ cần đâm một cái liền vỡ thành hàng ngàn hàng vạn mảnh.

Khổng Tử Viết đầu đầy hắc tuyến, rất muốn nói cho Hồng Đế hay, không lâu trước đây ông ta còn đừng ngầm đồng ý cho cô thành Lam Vương phi. Chẳng qua lúc ấy cô là một con bạch hổ mà thôi.

Sao vừa chớp mắt một cái, lão Hồng Đế lại gả cô cho Tiểu Bảo rồi?

Nói thật sao? Kiên quyết không thể nói thật được!

Ôi…chuyện này thật là rắc rối.

Có lẽ đây chính là số mệnh. Nếu Tiểu Bảo là Thanh Dực Đại Đế thật, vậy thì cô làm sao có thể trốn tránh số mệnh này đây?

Lúc này quốc sư có miệng có nói. Chỉ thấy hành động này của mình hoàn toàn có thể miêu tả bằng một câu---bê đá đập vào chân mình!

Khổng Tử Viết cảm nhận được mọi ánh mắt xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi rụt cô, bùi ngùi nói, “Ôi…ta chỉ hận không thể cắn lưỡi tự vẫn!”

Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: “Tử Viết, sao ngươi lại phải cắn lưỡi tự vẫn? Chơi vui lắm phải không? Hay là Tiểu Bảo giúp ngươi nhé? Tiểu Bảo có răng nanh đây này.”

Khổng Tử Viết chợt muốn khóc. Cô khịt mũi, khom lưng bế Tiểu Bảo lên, nửa đùa nửa thật nói: “Cắn lưỡi không chết người được. Nếu có một ngày Tiểu Bảo giận Tử Viết thì có thể lấy kiếm đâm xuyên tim Tử Viết. Nhớ cho kĩ, phải ra tay mạnh vào, đừng có đâm ta thành ổ tò vò xong mà ta còn có thể sống thoi thóp thêm hai ba ngày đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui