Ly Thương trở về phủ tướng quân, tâm trạng âm trầm lo lắng.
Tịnh Thái Huy là trung thần từ thời phụ thân của Bắc Mộc Xướng Nguyệt, tuy là Đại học sĩ nhưng tài nghệ võ công lại thâm sâu hơn cả tài văn chương.
Ly Thương cả đường về đều đang suy tính rất nhiều thứ.
Bước chân nặng nề lướt đi trên đường lớn, khung cảnh nhộn nhịp xung quanh dường như tách biệt với thế giới của riêng nàng.
Đoạn đường hôm nay trở nên thật dài.
Nàng ngước mắt, bầu trời hôm nay không xanh, mây không gợn và trái tim nàng bình lặng đến lạ.
Phủ tướng quân hiện ra trước mắt, ngoài cửa một nam tử đã đứng đợi sẵn.
Ly Thương bước lên bậc thềm, nàng đi đến trước mặt Tiết Liệt, ngước mắt hỏi y.
“Sao không vào trong?”
“Đợi người!”
Tiết Liệt cười nhẹ, là một nụ cười không vui không buồn.
Có những lúc Ly Thương cảm thấy nàng đã hoàn toàn hiểu được tâm tư của Tiết Liệt, lại có lúc nàng thực sự không rõ, không hiểu được trong lòng Tiết Liệt rốt cuộc là loại cảm xúc nào.
Ánh mắt nàng vô tình lướt xuống, rơi vào phong thư mà Tiết Liệt cầm trên tay.
Cũngblaf một phong thư hoa hồng đen.
Ly Thương giật mình, ngước mắt nhìn Tiết Liệt.
“Ngươi cũng nhận nhiệm vụ rồi?”
Tiết Liệt khẽ gật đầu.
“Ám sát Tịnh Thái Huy.
Ta biết người cũng nhận được nhiệm vụ này.”
Bấy giờ Ly Thương mới nhận ra, hoá ra Tịnh Thái Huy trong suy nghĩ của Bắc Mộc Xướng Nguyệt chính là đối thủ thực sự lớn mạnh.
Trong một lúc, cùng một mục tiêu phái ra hai ám vệ đứng đầu, con đường này định sẵn là có đi không về.
Trước nay Ly Thương và Tiết Liệt vẫn luôn là chủ lực mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt không nỡ dùng.
Phàm là chuyện liên quan đến tồn vong của giang sơn, còn lại đều không dùng đến.
Ngày hôm nay cùng lúc đánh ra hai con át chủ bài, xem ra hắn thực sự rất coi trọng ván cờ này.
Ly Thương thở dài, có những thứ cuối cùng cũng nên đến hồi kết thúc.
“Vào trong uống ly rượu với ta đi.
Cũng lâu rồi hai chúng ta mới cùng nhận một nhiệm vụ.”
Ly Thương mở đường, Tiết Liệt nhanh chóng dõi bước theo sau.
Thực ra Ly Thương luôn biết, Tiết Liệt đối với Bắc Mộc Xướng Nguyệt chỉ là lòng trung thành của một thần tử bình thường, không đến mức bán đi mạng sống của mình.
Tiết Liệt yêu thích tự do, trước nay sẽ không vì bất cứ ai mà ràng buộc bản thân, cũng sẽ không vì ai mà bán mạng như vậy.
Những năm này, y luôn cam nguyện làm theo sự sắp đặt của Bắc Mộc Xướng Nguyệt, lại gia nhập vào ám vệ đoạn tuyệt với nhân thế bên ngoài.
Tất cả chỉ có một lí do duy nhất, đó chính là vì nàng.
Vì có nàng nên mới có y.
Tiết Liệt làm tất cả cũng chỉ vì Ly Thương.
Ly Thương trong lòng hiểu rõ, Tiết Liệt vẫn luôn không từ bỏ khao khát với thế giới bên ngoài kia.
Thế nhưng chỉ vì nàng, y đã nguyện dừng chân lại chốn này.
Ly Thương vẫn luôn coi trọng tình cảm Tiết Liệt dành cho nàng.
Vì vậy rất nhiều việc, rất nhiều thứ nếu có thể, nàng đều không muốn bắt ép Tiết Liệt.
“Bao giờ người sẽ đi haonf thành nhiệm vụ?”
Ly Thương cầm lấy vò rượu, mở nắp.
Nàng lật chén, rót rượu cho mình.
“Tối nay.”
“Tiết Liệt, nếu kết thúc nhiệm vụ, ngươi vẫn còn sống thì hãy đi đi.
Đừng quay lại nữa.”
Nàng rót đầy rượu vào chén của y, hương rượu thơm hoà quyện cùng hương hoa và khí lạnh đầu xuân.
Kinh thành phồn hoa, giữa dòng người lại như kẻ vô hình.
Đường kiếm dẫu có sắc, tài nghệ dẫu có cao, vẫn không ngăn được bước chân tìm về chân trời.
Cô đơn không thể lấp đầy, tự hỏi thế gian, còn điều chi luyến tiếc.
Tiết Liệt cạn chén rượu đầy, lại chỉ cười không đáp.
Đi sao? Người muốn ta đi đâu?
Thiên hạ này, cùng trời cuối đất đâu đâu cũng là nơi vẫy gọi ta.
Ngày còn là một tiểu hài tử, ta vẫn luôn nhìn về chân trời kia, mơ một ngày đi khắp thế gian.
Ta vẫn luôn nghĩ, thiên hạ còn thứ chi có thể níu kéo được ta.
Nhưng đến một ngày ta lại chợt nhận ra, giữa dòng người qua lại, ta đã lỡ sa vào một ánh mắt nụ cười.
Lẳng lặng nhìn người, muốn níu giữ bên cạnh, lại sợ rằng người sẽ quay lưng lại với ta.
Muốn người được bay lên, ngắm nhìn người càng lúc càng bay lên cao khiến ta thực vui vẻ.
Nhưng dường như trong lòng lại thấp thoáng cảm giác lo sợ.
Ta cứ nhìn, cứ ngắm, đến một ngày lại chợt nhận ra sự thật quá đỗi cay đắng.
Trái tim nàng đã thuộc về người khác còn đâu?
“Người biết ta căn bản không thể đi.”
“Những điều này không đáng để ngươi phải ở lại.
Thiên hạ ngoài kia rộng lớn hơn, từng ngọn cỏ, từng phiến lá, từng cơn gió con đường ngoài kia mới là nơi ngươi thuộc về.”
Tiết Liệt lắc đầu, chén rượu cuối cùng đã cạn.
“Nơi ta thuộc về, vĩnh viễn chỉ có thể là nơi có người.”
Tiết Liệt cúi mặt, siết chặt ly rượu trong tay.
Những lời y vẫn luôn giữ trong lòng, cũng đến lúc phải nói ra.
Đợi người, đợi đã hơn mười năm.
Tiết Liệt chưa từng sợ hãi điều gì, nhưng bây giờ y lại cảm thấy sợ.
Sợ rằng trước khi bản thân nhắm mắt, cũng chưa thể nói hết những lời muốn nói với nàng.
Nếu nhân duyên đã không cho phép y được ở bên nàng, vậy chi ít để y một lần nữa cố gắng.
Cố gắng bỏ đi ranh giới này, nói hết mọi lời trong lòng ra đi.
Ly rượu vừa cạn, hơi men còn chưa dứt thì một đợt sóng truyền đến.
Tiết Liệt cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt cũng không còn nhìn rõ.
Hai mắt như bị rút cạn đến kiệt quệ, chỉ muốn nhắm nghiền lại.
“Người… hạ thuốc vào rượu?”
Ly Thương nhẹ nhàng đứng dậy, nàng che tay lên mắt Tiết Liệt.
“Phải.
Ngươi vì ta, đã xông pha quá nhiều.
Lần này, hãy nghỉ ngơi đi.
Ngươi xứng đáng với một cuộc đời tốt hơn.”
Chi ít, đó là một cuộc đời không có ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...