Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng Hình Tượng Tôi Sụp Đổ
Nhưng mà, cảnh Mạnh Kỳ Yến rơi xuống nước lại không diễn ra như dự đoán.
Khi anh ngả người ra sau, eo khẽ động, không ngã thẳng ra mà nghiêng người một cái.
Anh chống một tay lên mép hồ bơi, mấy sợi tóc mềm mại lất phất, cả người toát lên vẻ đẹp hỗn loạn.
Mọi người: "…"
Khương Thất Ngư: "…"
Khóe miệng Khương Thất Ngư co giật, thành thật đánh giá: "Eo khỏe đấy.
"
[Cậu nhóc này giỏi thật! Hàng tốt nha!]
[Chắc quả thận này bán được nhiều tiền lắm nhỉ?]
Khương Nam Sơn và Khương Nhất Phàm ở đằng xa: "…"
Rốt cuộc con bé này đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Mạnh Kỳ Yến đứng dậy, ngón tay thon dài chỉnh lại quần áo, một lần nữa đưa khăn giấy sang, cất giọng trong trẻo ấm áp: "Khóe miệng em dính sô-cô-la.
"
Hệ thống: "???"
Khương Thất Ngư: "……"
Thì ra boss phản diện không định đẩy cô xuống hồ.
Mẹ nó! Thật xấu hổ!
Khương Thất Ngư nhận lấy khăn giấy, lau sô-cô-la dính bên khóe miệng, nghiêm túc nói: "Con người anh cũng tốt phết đấy chứ.
"
Khương Tử Nhiễm ở trong nước thấy cảnh này, tức đến muốn chửi thề!
May mà lúc này đã có người xông tới, lớn tiếng hét lên: "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, em không sao chứ?"
Theo sau người đó là Tô Nhậm Mẫn với dáng người yểu điệu.
Bà hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Khương Tử Nhiễm được Hạ Nam Thăng kéo lên, nước mắt liên tục rơi xuống, bả vai cũng run rẩy, nhưng lời nói ra vẫn là: "Mẹ ơi, con không sao đâu, không sao hết, nếu chị gái vui vẻ thì con bị gì cũng chẳng sao.
"
Khương Thất Ngư khịt mũi, lười giải thích.
Tô Nhậm Mẫn nhìn Khương Tử Nhiễm rồi lại nhìn Khương Thất Ngư: "Nếu con đã nói không sao thì không sao vậy, con đi thay bộ đồ khác, lát nữa ăn cơm.
"
Khương Tử Nhiễm: "???"
Nhưng mà, lúc này Hạ Nam Thăng lại đi thẳng đến chỗ Khương Thất Ngư, tức giận quát: "Khương Thất Ngư! Sao em có thể làm vậy? Cô ấy là em gái của em mà? Bình thường tôi đã dạy em thế nào?"
Mấy lời này chọc cười Khương Thất Ngư, cô thẳng tay tát một phát vào mặt Hạ Nam Thăng.
Một tiếng "Chát" chói tai vang vọng, suýt nữa làm trẹo cái mũi giả của anh ta.
Hạ Nam Thăng: "! "
Hạ Nam Thăng che mặt mình lại, tựa như nữ chính trong phim của Quỳnh Dao: "Em… Em dám đánh tôi?"
Khương Thất Ngư cười khẩy: "Đánh anh thì đánh anh thôi, chẳng lẽ còn phải xem lịch hoàng đạo à?"
Hạ Nam Thăng sắp khóc rồi, nhìn Tô Nhậm Mẫn đứng cạnh mình: "Ảnh hậu Tô, cô nhìn kìa, cô ấy đánh cháu ~"
Ảnh hậu Tô: "! "
Khương Nam Sơn: "! "
Khương Thất Ngư cạn lời nhìn anh ta.
[Trước kia đâu có thiếu bắt nạt mình, cũng đâu thiếu xài tiền mình.
]
[Đã vậy còn không chạm vào mình, lấy danh hoa mỹ là phải chừa đến sau khi kết hôn.
]
[Không ngờ thằng cha này muốn dâng tất cả lần đầu tiên của bản thân cho nữ thần Khương Tử Nhiễm.
]
[Hôm nay thấy mẹ mình vừa đẹp vừa có tiền lại nổi lên ý xấu với mẹ.
]
[Thế mà còn ảo tưởng bò lên giường mẹ mình! Muốn bớt đi hai mươi năm đường vòng? Đáng tiếc, anh ngẩng đầu lên chỉ có tám centimet.
]
[Không chạm vào mình cũng không đáng tiếc gì, ngẩng đầu mà chỉ được tám cen nghĩa là tàn tật đúng không nhỉ?]
Tô Nhậm Mẫn: "!!!"
Khương Nam Sơn: "!!!" Thằng ranh này muốn cắm sừng mình?
Khương Nhất Phàm: "!!!" Thằng ranh này muốn làm cha nhỏ của mình?
Tô Nhậm Mẫn không ngờ chàng trai này trông cũng chính trực, thế mà vòng qua vòng lại giữa hai đứa con gái của bà, đã vậy còn có ý tưởng với bà.
Ngại ghê, tám centimet bà chướng mắt!
Bà lạnh nhạt chủ trì đại cục: "Mọi người giải tán hết đi, trẻ con chơi đùa với nhau thôi mà, ai nên thay đồ thì thay, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...