Tất cả quần áo Mạch Kính đang mặc đều được Trịnh Thù Quan tự tay lựa chọn, cũng do hắn mặc vào cho cậu.
Đương nhiên bây giờ cũng chính hắn giúp cậu cởi ra.
Đầu tiên ngón tay hắn móc vào mép chiếc quần lót cotton màu trắng, khi nghe Mạch Kính thấp thỏm nói "Vào phòng đi" mới mỉm cười xấu xa, nhân cơ hội nói ra yêu cầu của mình: "Vậy vào phòng rồi tôi có được ăn no một bữa không?"
Lời nói này nghe rất cầm thú.
Hơi thở của Mạch Kính lập tức trở nên dồn dập, nuốt nước bọt.
Cậu vốn không phải người đã quyết định rồi giữa chừng lại đổi ý, nhưng nghe thấy hai từ "ăn no" từ miệng hắn cũng thấy sợ hãi.
"Được, được."
"Thật sao? Vậy nếu cún con hối hận và vùng vẫy giữa chừng thì sao đây?"
"Anh đừng, đừng có đâm miết vô cái chỗ đó là tôi sẽ chịu được."
Hắn không tỏ ý kiến, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu em ngất đi thì sao?"
Trong khoảng thời gian Trịnh Thù Quan không xuất hiện, tuy Mạch Kính chưa từng làm tình với ai nhưng không có nghĩa cậu mù mờ về chuyện đó.
Sau một lúc im lặng, cậu đỏ mặt và khó khăn nói: "Vậy tôi sẽ uống Sildenafil."
Sildenafil là tên khoa học của một loại thuốc dùng để điều trị chứng rối loạn cương dương (ED) và tăng huyết áp động mạch phổi.
Tên gọi phổ biến của nó là Viagra.
Đó là viên thuốc nhỏ màu xanh huyền thoại.
Có thể mua ở các kênh phân phối chính thức lẫn không chính thức.
Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng giọng nói của Trịnh Thù Quan vẫn trở nên khàn đặc, đôi mắt xanh biếc tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, lời nói vội vàng mà vẫn chân thành: "Vậy cảm ơn cún con trước."
Nói xong hắn bế người kia lên đi thẳng vào phòng.
Vừa được buông xuống, Mạch Kính đã bị ép vào cửa quay lưng về phía Trịnh Thù Quan, bàn tay to vươn ra sờ vào vai cậu, rồi luồn vào trong áo chạm vào núm v/ú mềm mại trên bộ ng/ực trắng nõn.
Cậu không hiểu tại sao hắn lại chạm vào chỗ này của mình.
Nhưng cậu cũng không thắc mắc, chỉ cau mày chấp nhận hành động vuốt ve của đối phương.
Một giây tiếp theo cái thứ quen thuộc vừa nóng vừa cứng lại đâm thẳng vào mông cậu, cọ xát lên xuống dọc theo khe mông.
Sự ngoan ngoãn của Mạch Kính khiến hắn đạt được thỏa mãn cực lớn, Trịnh Thù Quan cố ý kéo dài cảm giác thỏa mãn này nên cứ thong thả giúp cậu cởi bỏ nút áo ra.
Không có sự cản trở của quần áo nên bàn tay càng di chuyển trơn tru hơn, đầu v* mềm mại bị hắn nhéo dần dần biến dạng, bị bàn tay không ngừng xoa nắn cũng trở nên sưng đỏ mẫn cảm hơn.
Dường như dưới bàn tay của Trịnh Thù Quan, ngay cả đầu v* của cậu cũng trở thành điểm nhạy cảm khiến khoái cảm tê dại chợt hiện ra rồi tiêu tan.
Cảm giác hơi lạ...
"Mới thế mà em đã nhũn chân rồi à?" Hắn đưa ngón tay ấn vào chỗ lõm giữa núm v/ú, móng tay xoa nhẹ, "Tôi biết cún con chỉ được cái mạnh miệng mà thôi."
Nhưng hắn cũng không có ý định tiếp tục làm khó cậu, chỉ đưa một tay khác nắm lấy núm v/ú còn lại, ấn ngón tay xuống rồi không hề ngần ngại mà xoa vuốt.
Mạch Kính khó lòng chịu nổi, eo và chân bất giác trở nên đau nhức.
Hắn đột nhiên xoay người cậu lại, cúi đầu xuống vồ vập ngậm lấy liếm mút đầu v*, đầu lưỡi chọc ngoáy quanh bầu ng/ực như muốn hút ra được sữa.
"Chậm chút, ở đó không có sữa đâu, anh đừng có bú như thế, tôi thấy hơi đau."
Trịnh Thù Quan nghe xong bỗng nhiên cười khẽ vài tiếng sau đó càng dùng sức mút mạnh thêm một cái, lại dùng lưỡi liếm qua liếm lại đầu v*, nặng nề cắn mút.
Mãi cho đến khi đầu v* dựng thẳng lên, cả người cậu mềm nhũn ra, Trịnh Thù Quan mới buông bộ ng/ực mềm mại đã bị chơi đùa đến đáng thương ra.
Mép quần lót cotton màu trắng lại bị hắn nắm lấy, lần này hắn kéo thẳng xuống không gặp chút trở ngại nào.
"Như chúng ta đã nói hồi nãy, chỉ cần không đâm vào chỗ đó thì cún con sẽ chịu cho tôi ăn no phải không?"
Trịnh Thù Quan ôm cậu vào lòng, khi Mạch Kính nghe thấy tiếng nói chuyện của hắn mà nhìn sang, cậu cố giả vờ bình tĩnh cất tiếng nói nhưng giọng nói càng lúc khàn đã để lộ ra tâm trạng thật sự của cậu.
Rõ ràng cậu cũng rất quan tâm đến chuyện có thể cho hắn ăn no hay không.
"Ừ…" Mạch Kính run rẩy, nhỏ giọng nói.
Người đàn ông nhận được câu trả lời khẳng định lại cảm thấy nhiệt độ cao chưa kịp hạ xuống trong cơ thể lập tức tăng vọt, đốt cháy hết tất cả sự tỉnh táo còn sót lại của hắn.
"Cún ngoan, cún ngoan, sao cún con nhà tôi lại ngoan thế nhỉ? Thích quá, thích quá đi."
Sau khi cởi bỏ quần lót của đối phương, hắn trực tiếp giơ tay lên nắm lấy dương v/ật mềm oặt của Mạch Kính, đầu tiên chỉ đơn giản vuốt ve hai lần, để ý thấy cậu không có ý định chống cự mới bắt đầu vuốt lên vuốt xuống vừa nhanh vừa mạnh, đôi lần chạm trúng q/uy đầu mẫn cảm đến khi dương v/ật hoàn toàn cương lên.
Bị một bàn tay xa lạ vuốt ve, và khi tự vuốt ve dương v/ật của chính mình là hai cảm giác rất khác nhau.
Mạch Kính không nhịn được duỗi thẳng eo, cảm nhận được khoái cảm khi dương v/ật non nớt bị ngón tay chạm vào.
Yết hầu của cậu chuyển động lên xuống dồn dập, dục vọng nóng bỏng bốc lên trong cơ thể bủn rủn dần dần gặm nhấm hết tỉnh táo của cậu.
Khoái cảm mãnh liệt tích tụ trong q/uy đầu đang co rút, Mạch Kính cắn nhẹ môi dưới, nhanh chóng đầu hàng trong tay hắn.
Trịnh Thù Quan không hề trốn tránh, cứ để luồng tinh dị/ch trắng bắn ra tung toé làm vấy bẩn bộ đồ đắt tiền trên người.
Hắn cúi đầu xuống nhìn xem, sau đó lại âu yếm thò lại gần cậu vòi vĩnh: "Cún con tè hết lên người tôi rồi, em định bồi thường cho tôi thế nào? Thôi thì cũng dùng tay giúp tôi một lần nhé?"
Núm v/ú sưng đỏ run rẩy trên bộ ng/ực trắng nõn, Mạch Kính biết đối phương đang đổi trắng thay đen nhưng không còn sức phản bác, nên đành phải cố đưa tay ra.
"Được."
Thiếu niên trước mặt hắn thở hổn hển, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, giọng nói nhẹ nhàng cùng với dáng vẻ vô hại, khiến Trịnh Thù Quan không nhịn được nữa nắm lấy cằm cậu rồi cúi xuống hôn lên đôi môi.
Cho đến khi nước mắt sinh lý của Mạch Kính liên tục trào ra, sau khi được buông ra khóe mắt đối phương vẫn còn sót lại những vết đỏ nhạt.
Trịnh Thù Quan hơi nhếch khóe môi, thầm nghĩ.
Hắn khác biệt.
Cún con đối xử với hắn cũng khác biệt.
Đương nhiên kết cục của hai người cũng sẽ khác.
Mạch Kính ngước hàng mi ướt át lên nhìn hắn, hơi thở nóng ẩm phả ra lan tỏa trong không khí.
Người đàn ông trước mặt nở nụ cười ngả ngớn như thường lệ, còn toát ra một vẻ tự tin và thong dong đến khó hiểu, nhưng không biết tại sao hôm nay nỗi sợ hãi và phản kháng vẫn luôn xuất hiện khi nhìn thấy khuôn mặt này đã vơi bớt một ít.
Ngón tay cậu run lên một chút, vô thức siết chặt "chiếc roi" trong tay, sau khi bình tĩnh lại cậu nói: "Nếu không cần tôi giúp, vậy thì...!Đến...!Luôn đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...