CHƯƠNG 5
Chap 5.1 HOA ĐÀO VÀ NGUYỆT
- Ngọc Hoàng, Nguyệt Lão có việc cần báo cáo.
- Cho vào. - Ngọc Hoàng điền tĩnh nhắm mắt trên hoàng long, sau một hồi mới nhàn nhạt mở miệng.
Nguyệt Lão bước vào, cung kính cúi đầu trước Ngọc Hoàng, báo cáo :
- Bẩm Ngọc Hoàng, thần đã đi se duyên cho Quách Triệu Hắc Phong và Khúc Dạ Ngân.
- Làm tốt lắm. - Ngọc Hoàng gật đầu, phẩy tay ý cho Nguyệt Lão lui.
- Người định ngăn cản cuộc tình này đến cùng sao ?
- Nhất định. - Ngọc Hoàng bất chợt mở mắt, nhìn người vừa phát ra giọng nói.
- Nếu như bọn họ vẫn đến bên nhau thì sao ?
- Ta nhất định sẽ ngăn cản bọn họ đến cùng ! - Ngọc Hoàng khẳng định.
Xung quanh, các vị tiên lắc đầu, không ngờ Ngọc Hoàng cũng can dự vào chuyện này. Xem ra, thật khổ cho đôi uyên ương này rồi.
rRr
- Ngươi không có tên sao ? - Hắc Phong cúi đầu nhìn con muỗi đang đậu trên trang sách mình, cái nhìn chăm chú của hắn khiến muỗi thấy hơi ngượng, chỉ đứng im một chỗ, không phát ra bất cứ một âm thanh nào.
- Vậy đúng rồi ! Để ta đặt cho ngươi cái tên đi ! - Hắc Phong cười, từ xưa đến giờ hắn chưa bao giờ đặt tên cho ai cả.
Linh linh linh linh ...
Tiếng chuông gió thoang thoảng qua, con muỗi đập nhẹ nhẹ cánh nhưng không bay, làm cho trang sách nó đang đứng lay động nhẹ.
Hắc Phong bật cười, nhìn con muỗi có vẻ thích thú, hắn đứng dậy đi ra phía cửa sổ, sau đó quay sang nó lên tiếng :
- Ta thích chữ tử, trên trán ngươi lại có một đường tròn màu đỏ giống mặt trăng nên ta sẽ đặt là nguyệt. Tên của ngươi sẽ là Tử Nguyệt. Ngươi thấy thế nào ...
Muỗi nhìn hắn, đập cánh bay đến cạnh hắn, vòi cụp xuống giống như đồng ý.
" Vốn dĩ tên mình là Bạch Nguyệt, có đổi thành Tử Nguyệt cũng không sao ! " - Muỗi nghĩ thầm trong lòng, không để tiếng nói phát ra.
- Được, vậy từ nay ta sẽ gọi ngươi là Tử Nguyệt ! - Hắc Phong cười nhẹ, nhìn ra bờ ao, ở đó còn có một cây hoa đào rụng lá, xơ xác trơ trọi.
" Vậy ta có thể gọi huynh là Hắc Phong không ? " .
Giọng nói trầm ấm vang lên, muỗi nhìn Hắc Phong chăm chú, nhìn kỹ đến từng nhất cử nhất động của hắn.
- Được ... tất nhiên là được ! - Hắc Phong nở một nụ cười.
Không gian chìm trong im lặng, muỗi đậu trên bệ cửa sổ, ngước lên cao nhìn chàng trai tuấn dật kia.
Đôi mắt Hắc Phong chứa một tia khó đoán, có thể là sự mệt mỏi, suy tư, cũng có thể là áy máy ! Muỗi đứng im nhìn, sau một hồi không thể kìm chế được, nó lên tiếng.
" Chuyện khi nãy ... là sao vậy Hắc Phong ? ".
Nghe nó hỏi mình, Hắc Phong nhìn vào muỗi, tròng đen phát sáng, sau đó lại lịm đi, hắn không muốn nói, không muốn trả lời. Bất đắc dĩ hắn lên tiếng :
- Ta không biết mình có nên gánh vác trách nhiệm không ? Ta thực sự không nghĩ nổi.
" Như thế nào ? Huynh có thể kể ta nghe một chút được không ? ".
Đưa hai tay ra sau, nhìn lên bầu trời đang sắp tôi ngoài kia, cũng giống như Hắc Phong hiện giờ, đang dần chìm trong bóng tối, hắn từ chối, không muốn bị hỏi thêm nhiều :
- Không có gì. Ngươi cũng nên đi đi chứ, trời sắp tối rồi.
Câu trả lời thực sự không đúng với mong muốn của nó, nó nhìn hắn, gật gật cái đầu nhỏ xíu.
" Được. Mai ta lại đến ! ".
Linh linh linh linh ...
Đôi cánh nó đập đập nhấc bổng lên trời, bay vào không trung, vào bầu trời đang chập tối kia.
Hắc Phong nhìn theo nó, mặt hiện đầy vẻ nghi vấn :
- Con muỗi đó quả thật kì lạ !
rRr
" Trời ơi ! Còn những một canh giờ nữa cơ mà ! ".
Giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng pha vào trong không khí.
Linh linh linh linh ...
Đôi cánh nhỏ đáp nhẹ xuống đất, muỗi di chuyển đến chỗ cây đào kia, hạ cánh xuống.
Nhìn quanh cây đào này, muỗi lại muốn được nhìn thấy cây khi nó nở hoa, nhất định sẽ rất đẹp ! Những cánh hoa đào rơi xuống đất thật nhẹ nhàng, bay trong không trung toả hương thơm ngát, được ngồi dựa vai vào nam nhân mà mình yêu, thật đúng là hạnh phúc.
Muỗi ngồi mơ mộng nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ đó, đến nỗi trời chập tối lúc nào không hay. Một luồng sáng nhỏ từ con muỗi toả ra, to dần to dần ...
Ngay sau đó, ánh sáng đó biến mất ... muỗi cũng biến mất ... thay vào đó là một cô nương xinh đẹp vô cùng, người khác nhìn cũng phải xi mê, động lòng người. Mái tóc đen óng đó toả ra một mùi hương hoa đào thơm ngát, cô nương mặc y phục cánh hồng như màu đào, đôi môi đỏ mọng, lông mày lá liễu, làn da trắng như tuyết, dáng người thướt tha nhẹ nhàng ...
Nàng đúng thật là một nàng tiên, đẹp như trong tranh vẽ !
Tuyết Du nhẹ nhàng bước đến chỗ bờ ao, ngước nhìn bóng mình dưới làn nước. Ánh trăng chiếu sáng trong đêm phản chiếu mặt nước, hiện rõ khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Tuyết Du. Nàng vui mừng cười nhẹ, trong lòng có chút bồi hồi.
- Không biết Hắc Phong còn ở đó không ? - Giọng nói ôn nhu, ngọt ngào nhẹ nhàng thốt ra.
Nhẹ đưa mắt lướt ngang qua ô cửa sổ, không thấy bóng dáng ai, nàng cười nhẹ nhõm một cái.
Đứng trên bờ ao, Tuyết Du nhẹ nhón chân lên, đưa bàn tay ngọt ngào vẽ thành một đường lượn. Bước chân nhịp nhàng di chuyển trên bờ ao, hoà vào ánh trăng, bóng hình nàng trở nên huyền ảo hư vô nhưng lại cuốn hút vô cùng.
Nhắm mắt múa dưới trăng, Tuyết Du hoà mình vào ... không nghĩ có người đang nhìn nàng chăm chú.
Chap 5.2 ĐÀO SẮP RA HOA
Hắc Phong chăm chú nhìn mỹ nhân đang múa dưới ánh trăng ở trước mắt, không tự chủ liền nở một nụ cười. Đứng bên bệ cửa sổ, hắn nhìn nàng không chớp mắt. Trong đêm tối, đôi mắt đen loé sáng, một ý nghĩ trong đầu hắn được hình thành...
Tiếng sáo vi vu trầm bổng vang lên, kéo theo đó là giai điệu dịu êm như tiếng suối, như đưa ta vào cõi mộng, khiến tâm hồn ta thuần khiết, thanh thản.
Tuyết Du ngước nhìn, ánh mắt đen láy nhìn về nơi phát ra tiếng sáo, chợt giật mình khi thấy Hắc Phong đang bước đến gần mình, trên tay là cây tiêu trạm khắc thật tinh xảo, mỗi lần thổi là những âm thanh trầm bổng phát ra nghe thật mê người, khiến ai nghe cũng phải đắm chìm trong đó.
Khúc tấu: " Ngôi sao hiểu lòng em " cuốn Hắc Phong và Tuyết Du vào giai điệu, Tuyết Du khẽ nhón chân, múa theo tiếng sáo.
Dưới ánh trăng, dưới những vì sao, một đôi nam nữ cùng nhau đắm chìm vào thế giới riêng, nơi chỉ có hai người, cùng một bài tấu, cùng một điệu múa ... Cũng chính nhờ nó, hai người bọn họ có thể xích gần nhau hơn ...
Hai người cùng ngồi trên bờ ao, cùng nhau ngắm sao, cùng nhau trò chuyện, khoảng cách của hai người hiện tại là rất gần.
- Huynh cũng thích thổi sáo sao ? - Tuyết Du ngẩng đầu, quay sang nhìn vị nam nhân cuốn hút trước mặt kia.
Được ngồi cạnh một mỹ nhân xinh đẹp, cùng hoà tấu cùng nhau dưới trời đầy sao, lại còn được nói chuyện nữa, Hắc Phong mỉm cười nhìn bầu trời đầy sao kia, gật nhẹ đầu :
- Thỉnh thoảng ta cũng chỉ thổi một vài khúc nhạc mua vui mà thôi !
Những lá cây xào xạc khẽ đung đưa, lác đác một vài chiếc lá rơi trên mặt hồ, trôi nổi trong làn nước xanh thẳm...
Gió nhẹ cuốn mái tóc của Tuyết Du bay nhẹ trong gió, hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ xà trên cánh mũi của Hắc Phong.
- Nàng có thể cho ta biết danh tính được chứ ? - Hắc Phong nghiêng đầu nhìn Tuyết Du, nở một nụ cười khiến tim nàng đập mạnh.
Khẽ đỏ mặt, cô gúi cằm xuống đất, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào đầy truyền cảm vang lên :
- Ta tên Tuyết Du Bạch Nguyệt, huynh gọi Tuyết Du là được.
- Ta tên Hắc Phong. Nàng có thể cho ta làm quen được không ? - Hắc Phong nhìn Tuyết Du không chớp mắt, khuôn mặt tuấn mĩ không rời nàng đến nửa bước, mục đích làm quen của hắn không hề nhỏ.
Những lời nói của Hắc Phong lọt vào tai nàng không hề sót một câu một chữ, khiến nàng cũng không biết trả lời ra sao, chỉ có thể ngồi im, khuôn mặt nàng có thể nói giờ đây hơn cả lên cơn sốt, đỏ ửng trông thật xinh đẹp.
Thấy nàng có vẻ ngại không trả lời, Hắc Phong bật cười, đưa tay che miệng, vẽ một đường tuyệt mĩ trên miệng, hắn không hề ngần ngại trình bày ý nghĩ của mình :
- Nếu như nàng hiện tại không thể chấp nhận ta, ta cũng không ép. Ta nghĩ ... sẽ có một ngày nàng sẽ chấp nhận ta.
Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, Hắc Phong và Tuyết Du vẫn ngồi yên đó ... cạnh bờ ao đón ánh trăng chiếu sáng.
rRr
Một tháng sau ...
" Hắc Phong ! Hắc Phong ! Huynh nhanh ra đây xem ! ".
Linh linh linh linh ...
Một sinh vật nhỏ lao vút từ bên ngoài cửa sổ, tốc độ như phi tên. Khẽ xoay người nhẹ, Hắc Phong chăm chú vào quyển sách, nhàn nhạt mở miệng :
- Có chuyện gì vậy Tử Nguyệt ! Ngươi không thể cho ta yên tĩnh thêm chút nào sao ?
Đậu ngay trên trang sách của Hắc Phong, Tử Nguyệt hí hửng, vẫy vẫy cánh.
" Hắc Phong, nhanh ra ngoài ao cùng với ta ! ".
Chưa để Hắc Phong kịp phản ứng, một luồng sáng bao quanh Hắc Phong. Thoắt một cái, hắn đang đứng ngay cạnh ao.
Cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, Tuyết Du hoá thành muỗi nhưng trong mình vẫn mang chút phép thuật, tuy không thể chiến đấu với yêu ma nhưng vẫn có thể bảo vệ mình, thi chuyển đồ vật.
Đây cũng không phải ngoại lệ ... và đương nhiên ... Hắc Phong cũng đã quen với việc này.
Khá bực tức vì bị đem đi lung tung, Hắc Phong nhàm chán nhìn Tử Nguyệt còn bay bay trên kia, đôi mày nhăn lại cúi sát xuống nhìn :
- Rốt cuộc là có chuyện gì phải đích thân ta đến đây !
" Huynh mau mau nhìn ra đằng kia ! ".
Nhanh chóng, Tử Nguyệt vẽ một đường bay dài, phi thẳng đến chỗ một gốc đào cách đó không xa.
" Đây này ! ".
Giọng nói êm nhẹ phát ra, kèm theo đó là những tiếng chuông gió phát ra từ người Tử Nguyệt.
Hướng mắt nhìn về chỗ Tử Nguyệt đang đứng, Hắc Phong không nói gì, bước đi về phía cây đào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...