CHƯƠNG 4
Chap 4.1 QUEN
Hắc Phong hồ đồ đứng im bất động nhìn sinh vật được cho là muỗi, không bận tâm đến vết cắn đang rỉ máu ở mũi.
- Ngươi là muỗi sao ? - Hắc Phong chập chạp lên tiếng, giống như hắn không tin vào mắt mình.
" Tất nhiên, tất nhiên rồi ! Huynh nghe thấy ta nói gì, ta lại đang ở trước mặt huynh, không phải là muỗi thì là gì chứ ? ".
- Ngươi biết nói sao ? - Tạm chấp nhận chuyện vô lí này, Hắc Phong cười mỉm nhìn sinh vật nhỏ trước mắt.
" Huynh không thấy ta đang nói chuyện với huynh sao ? ".
Giọng nói ôn nhu, đầy dịu dàng phát ra, có chút bực mình.
Lắc đầu cười, Hắc Phong liền đi vào phòng đọc sách, nhanh chóng cầm quyển sách mìng đang đọc dở ra đọc.
" Huynh tên gì ? ".
Linh linh linh linh ... - Con muỗi bay vào từ trong cửa sổ, bay quanh người Hắc Phong vui vẻ hỏi, nhìn người này từ khoảng cách gần trông thật tuyệt.
" Hắc Phong ". - Hắn nhàn nhạt mở miệng, tay lật lật từng trang sách ra xem.
Ngay lúc này, hắn có thể cảm nhận được sự đau nhức ở mũi, đưa tay lên xoa nhẹ, hắn mới định hình được. Đây là vết muỗi cắn.
Bực mình nhìn con muỗi cứ nhởn nhơ trước mặt mình, Hắc Phong giơ quyển sách lên hướng về con muỗi doạ dẫm :
- Nếu ngươi còn không mau đi, ta sẽ đập bẹp ngươi !
Muỗi thích thú nhìn hắn, phát hiện chỗ cắn ở mũi, vòi muỗi phát ra tiếng chuông gió, như tiếng cười vừa như tiếng muỗi bay.
" Ha ha ... chỉ là một vết cắn thôi mà ! Sao huynh nhỏ nhen vậy ! ".
Hạ cánh xuống đất an toàn, con muỗi đi về phía Hắc Phong, cụ thể là ngay bên cạnh cuốn sách hắn đang đọc.
- Ta không nhỏ nhen, nhưng ngươi cũng quá đáng ! Khiến mặt ta bị như vậy. - Hắc Phong lắc đầu cười khổ, nhìn con muỗi phía trước.
Hai đôi mắt nó long lanh nhìn hắn, nhìn vị nam nhân trước mắt, thấy có cảm giác khác lạ trong người mình. Cảm giác đó ... rất kì lạ.
" Vậy ... vậy để ta chữa lành cho huynh ! ".
Linh linh linh linh ...
Con muỗi bay lên đậu trên sống mũi cao của hắn. Nó đưa hai chân trước lên, như một bàn tay nhẹ nhàng áp vào vết thương của hắn.
Một luồng sáng nhỏ phát ra từ bàn tay đó, ngay lập tức vết cắn liền lại, không để lại một dấu vết. Con muỗi thở phào hạ cánh xuống vị trí cũ, đứng im nhìn hắn.
" May quá, vẫn còn ! "
- Còn gì ? - Hắc Phong đưa tay rờ lên mũi, không còn cảm giác nhấp nhô nào nữa, cảm giác đau cũng tan biến, hắn cười nhẹ nhưng cũng không hiểu sinh vật lạ đang ám chỉ cái gì.
" Không có gì đâu ! Huynh cứ đọc sách đi, ta đi tham quan ở đây một chút ! ".
Gật nhẹ đầu, nở một nụ cười, Hắc Phong tiếp tục chăm chú đọc sách. Chợt nhớ ra điều gì đó, hắn dặn dò :
- Ngươi không được tự ý cắn người đấy !
" Tất nhiên rồi ! Ta đâu phải yêu tinh đâu ! ".
Con muỗi bay lên không trung, tiếng chuông gió vẫn còn nhưng ngay lập tức biến mất.
Căn phòng rơi vào yên lặng, Hắc Phong ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm tư không thể nào dãi bày.
rRr
Linh linh linh linh ...
Tiếng chuông gió nhẹ nhàng thoang thoảng khắp phủ Quách Quận Vương, con muỗi lang thang hết chỗ này đến chỗ khác, hai cánh liên tục đập.
" Trời ơi ... nơi hắn ta ở rộng quá ! Bay mãi cũng không hết ! ".
Nhưng so về phong cảnh, nơi hắn ở là đẹp nhất !
Không nhanh không chậm, muỗi bay về phía hành lang nào đó, bất chợt gặp hai nam nhân đang nhằm hướng phòng Hắc Phong mà đi.
" Hai ... hai tên chế tiệt đây mà ! Ta nhất định sẽ cắn chết hai ngươi ! Dám đập ta sao ? " .
- Huynh nghĩ Hắc Phong có giận chúng ta không ? - Bạch Lý Đường lo lắng hỏi, quay sang nhìn nam nhân bên cạnh.
- Chắc chắn là có, với tính cách của huynh ấy ta đã đoán được mấy phần ! - Bạch Lý Vũ nhíu mày, phẩy phẩy quạt.
Cả hai người rơi vào trạng thái im lặng. Lý Đường Minh một lần nữa lại lên tiếng :
- Huynh nghĩ thử xem, chúng ta chỉ vì muốn tốt cho Hắc Phong mà thôi, không hề có í xấu gì. Ta thấy Khúc viên ngoại yêu quý Hắc Phong như vậy, chắc chắn Hắc Phong không thể nào phụ được.
" Bọn họ đang nói chuyện gì vậy ? ".
Giọng nói như gió thoảng lại phát ra, nhưng hai nam nhân đó không hề nghe thấy, vốn dĩ là bọn họ không thể nghe thấy được.
- Ta nghĩ ... nếu Khúc Dạ Ngân lấy Hắc Phong ... nhất định hai người này sẽ rất hạnh phúc ! - Bạch Lý Vũ cười, bước đi thong thả.
" Thành ... thành thân sao ? ".
Chap 4.2 CHỊU TRÁCH NHIỆM HAY KHÔNG ?
Linh linh linh linh ...
Muỗi bay lởn vởn sau lưng hai nam nhân đó, nghe một phần cuộc trò chuyện, nó đoán được phần nào câu chuyện. Hắc Phong được sắp đặt vào một lế hoạch nào đó, là phải thành thân với một cô nương nào đó.
Nó cụp đôi mắt nhỏ xíu xuống, tốc độ bay chậm hơn bình thường, sau đó nó đáp xuống đất, đi từng bước nặng nề.
" Huynh ấy ... sắp thành thân ... ta cũng sẽ không có người để trò chuyện ! ".
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng trầm buồn đó ... thật khiến người ta thương tâm.
rRr
- Quách huynh ! - Lý Đường Minh từ đâu đi tới, trên mặt mang theo nét cười ẩn ý.
Không buồn nhìn lên nam nhân đang gọi mình, Hắc Phong vẫn cắm cúi nhìn vào quyển sách mình đang đọc, lật từng trang, khuôn mặt tuấn dật không hề lay động một chút nào.
Lý Đường Minh nhận ra sự khác lạ của Hắc Phong, cũng không có gì lạ, bất đắc dĩ nhìn Bạch Lý Vũ cũng từ cửa bước vào.
Hai nam nhân tiến đến phía hắn, từng hành cử nhất động của họ đều được thu vào tầm mắt của hắn.
- Hai người đến đây có việc gì ? - Nhàn nhạt mở miệng, Hắc Phong nhếch môi nhìn hai người bạn gắn bó với mình từ nhỏ đến lớn, không ngờ lại rắp tâm hại mình.
- Chúng ta là huynh đệ, tại sao ta không thể đến thăm huynh chứ ! - Bạch Lý Vũ cười cơt nhả, đập nhẹ cây quạt vào vai Hắc Phong, Lý Đường Minh gật đầu cùng ý kiến.
- Huynh đệ sao ? Ta không cần. - Hắc Phong không nhìn hai người, nhưng trang sách đã có phần nhàu lại.
Bạch Lý Vũ và Lý Đường Minh thấy biểu hiện trên mặt của Hắc Phong dần đen đi, có phần kinh hoàng. Hai người cố lấy lại vẻ bình tĩnh, Bạch Lý Vũ bỏ vội quạt đặt trên vai Hạo Phong xuống, liên tiếng :
- Quách huynh... đừng nóng như vậy... có gì chúng ta có thể tự giải quyết được mà !
- Tự giải quyết ? Hai người nghĩ làm xong chuyện " đó " rồi còn có thể tự giải quyết sao ? - Hắc Phong hừ lạnh, đập tay xuống bàn.
Linh linh linh linh ...
Một lần nữa tiếng chuông quen thuộc đó lại vang lên, nó bay lên bàn đậu ngay trên quyển sách, nhìn gương mặt anh tuấn đang tức giận kia.
Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ run sợ, lần đầu tiên họ nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Hắc Phong, không ngờ chỉ vì một chuyện như vậy lại khiến hắn tức giận.
" Có chuyện gì vậy nhỉ ? Tại sao huynh ấy lại tức giận như vậy ? ".
Hắc Phong nhìn sinh vật nhỏ trên trang sách, nhướn mày một cái, khuôn mặt có chút dãn ra.
Bạch Lý Vũ không hiểu nguyên nhân Hắc Phong đỡ tức giận, lên tiếng giải thích :
- Sự tình không như huynh nghĩ đâu Hắc Phong. Thật ra chuyện này là do bọn tôi sắp đặt sẵn, cô nương ngày hôm đó chính là con gái của Khúc viên ngoại, người muốn kết thông gia với huynh.
Nghe kể lại sự việc, mặt Hắc Phong có chút thất thần, quả nhiên là cô gái đó vẫn còn trinh tiết. Theo như hắn biết thì thường trong các tửu lầu, trừ những người bán nghệ ra hầu hết đều " không còn ".
Việc có sự sắp đặt đó theo hắn nghĩ không thể nào có sự trùng hợp ở đây được.
Hắc Phong không nói gì chỉ định cầm quyển sách, bỗng nhận ra sinh vật nhỏ vẫn còn đứng đó, cậu không tài nào lật từng trang mà đọc được.
Cảm nhận được ánh mắt từ Hắc Phong, con muỗi nhanh chóng bay sang bàn, không muốn ngăn cản việc hắn đọc sách.
- Huynh sẽ làm gì Hắc Phong ? - Không thấy hắn trả lời, Lý Đường Minh lên tiếng hỏi.
Nhất định câu trả lời của Hắc Phong là không ! Vì vốn dĩ hắn không yêu cô gái đó, chỉ mới cùng nhau một đêm, nhưng vì là con gái của Khúc viên ngoại, lại còn là người còn trinh tiết, gánh nặng trong lòng hắn nay càng lại trở thành gánh nặng.
Day day trán một lát, Hắc Phong nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, quay sang nói với hai người bọn họ :
- Phiền hai người thông báo giúp tôi cho Khúc viên ngoại biết, tôi sẽ không thành thân với tiểu thư nhà họ !
Nắm chắc câu trả lời trong tay, Bạch Lý Vũ và Lý Đường Minh biết mình ở đây sẽ thêm khó xử, ngay lập tức cáo từ ra về.
" Huynh làm sao vậy ? ".
Giọng nói êm dịu phát ra, muỗi tiến tới gần Hắc Phong, hai cánh phẩy phẩy nhẹ.
Hắc Phong không trả lời, chỉ có thể lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...