CHƯƠNG 30 TRỞ VỀ THIÊN ĐÌNH - TÌM ĐƯỢC LONG NHÃN RỒI, TIM TA ĐAU LẮM!
Chuyện này nhất định không phải là thật... không phải là thật... đây nhất định là do nàng đang mơ... đang mơ mà thôi!
Bao lâu này nàng luôn đi tìm viên Long Nhãn, mong sẽ được nhanh chóng trở về thiên đình, nhưng giờ thì khác rồi! Nàng chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu thôi, vẫn khó sao?
Không còn chọn lựa nào khác, nàng phải trở về thiên đình, Thiên Giai nói đã tìm ra viên Long Nhãn, nàng yên tâm trở về, không ngờ... lại có một chuyện phi lí như vậy!
Con người mà nàng yêu kia, trong người hắn... trong tim hắn... đang chứa viên Long Nhãn đó!
Tuyết Du cười thê lương, gương mặt nàng trắng bệch, hai dòng lệ cứ theo ý nghĩ tuôn trào ra.
Hắc Phong nằm trên giường, người hắn lúc này đang rất nóng, ánh sáng toả ra vô cùng mãnh liệt, làm cơ thể hắn nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt tuấn dật lúc này đang chau lại vẻ khó chịu.
Được một lúc, thứ ánh sáng kia cuối cùng cũng chịu dịu xuống rồi mất hẳn, mặt hắn lúc này đã có phần dãn ra.
Thì ra... Thiên Giai đã biết trong người Hắc Phong có chứa viên Long Nhãn, nhưng lại không nói cho nàng biết!
Cũng phải thôi, nàng vì Hắc Phong mà lắm nhiều chuyện như vậy, trong người hắn lại đang giữ thứ định đoạt số mệnh của nàng, đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết!
- Viên Long Nhãn này có một điểm đặc biệt, càng sát thời hạn thì độ phát sáng của nó rất cao, hơn nữa sức mạnh của nó sẽ mạnh gấp nhiều lần bình thường, vì vậy nhân trong lúc những ngày này tốt nhất Người nên tìm ra nó sớm, nếu không... Tuyết Du Bạch Nguyệt sẽ không tránh được đại tội.
Trong lúc mơ nàng, nàng có thể nghe thấy những lời Thái Bạch Kim Tinh nói.
Thứ ánh sáng có sức mạnh rất lớn... người hắn lại chứa đựng một sức mạnh khủng khiếp như vậy, sao từ lâu nàng không phát hiện ra?
Cũng phải, viên Long Nhãn chỉ xuất hiện ánh sáng kì lạ trừ khi sắp đến thời hạn, nếu không, nó chỉ giống như một viên đá bình thường mà thôi, sao ai có thể biết được chứ?
Đôi chân nàng lúc này không thể đứng vững, khó nhọc vô cùng, ngay lúc này nàng chỉ muốn đứng dậy đi tìm Thiên Giai hỏi hắn cho ra lẽ nhưng người nàng không thể cử động được.
Đôi môi nhỏ mấp máy điều gì đó, mắt nàng ngờ nghệch nhìn hắn. Không lẽ hắn lại phải chết sao?
Viên Long Nhãn ở trong tim của Hắc Phong, điều này cho thấy rất kì lạ, trước nay nàng chưa từng nhìn thấy một bảo vật nào lại có thể nằm trong tim người được, thật hoang đường!
Nhưng trước mắt nàng, mới đây nam nhân kia còn nhăn trán, chịu đựng sự đau đớn từ viên Long Nhãn đem lại, toàn bộ thần kinh hắn có khi lúc này đang bị tê liệt, viên Long Nhãn càng lúc càng phát sáng, tim hắn nhất định sẽ không chịu đựng nổi!
Con người dưới trần gian một khi tim đã bị chấn động hoặc đã bị một lực ép nào đó phá huỷ, người đó chắc chắn sẽ chết! Hắc Phong cho dù là người khoẻ mạnh đi chăng nữa cũng không thể chống cự, càng nguy hiểm hơn nếu để Ngọc Hoàng biết được viên Long Nhãn ở chỗ hắn, nếu không hắn sẽ bị thiên bình móc tim ra mất!
Càng nghĩ, Tuyết Du càng đau lòng, bây giờ nàng biết phải làm sao đây? Người nàng run lên từng hồi, hai tay nàng khoanh lại với nhau, đầu nàng khẽ gục xuống.
Khúc Dạ Ngân ngạc nhiên hé mắt nhìn, không ngờ trên đời này lại có nhiều điều kì lạ đến vậy!
Đầu tiên là có một cô nương lạ xuất hiện trong phòng nàng và hắn, lại thấy người hắn khác lạ thường, rất nóng, nhìn mặt hắn trông cũng rất khó chịu, càng kì lạ hơn là cô nương kia cứ nhìn Hắc Phong rồi khóc!
rRr
Trên thiên đình...
Ngọc Hoàng đưa một tay chống cằm, một tay day day thái dương, các vị tiên bên dưới cúi đầu xuống, ai cũng không dám ngẩng đầu lên.
- Thái Bạch Kim Tinh! - Ngọc Hoàng lên tiếng, hai mắt vẫn nhắm lại nhưng giọng nói lại đầy uy nghiêm.
Thái Bạch Kim Tinh giật mình một cái nhìn Ngọc Hoàng, sau đó đi đến quỳ xuống trước mặt ngài:
- Thần Thái Bạch Kim Tinh nghe lệnh.
Giữ nguyên thái độ điềm tĩnh, Ngọc Hoàng không hề có ý sai bảo Thái Bạch Kim Tinh, chỉ muốn hỏi ông ta:
- Tuyết Du Bạch Nguyệt rốt cuộc đã tìm ra viên Long Nhãn chưa?
Ông ta gập người xuống, điệu bộ cung kính, thoáng nhìn có thể thấy ông ta còn lưỡng lự:
- Bẩm Ngọc Hoàng, theo thần được biết, Tuyết Du Bạch Nguyệt đến giờ vẫn chưa tìm ra viên Long Nhãn!
Trán Ngọc Hoàng nhăn lại thành một đường dài, khẽ mở mắt, ông ta điềm đạm:
- Không thấy sao?
Những vị tiên ở đó nhìn thấy sắc mặt dần đen đi của Ngọc Hoàng không khỏi lo sợ, đã sắp đến thời hạn nhưng vẫn chưa tìm ra viên Long Nhãn, điều này thật nguy hiểm đối với nhân gian!
Tuyết Du Bạch Nguyệt làm rơi viên Long Nhãn, nay lại không tìm ra nó, tội chồng thêm tội, nhất định phải trừng trị!
- Phái thiên binh thiên tướng xuống bắt Tuyết Du Bạch Nguyệt về thiên đình trị tội! - Ngọc Hoàng ra lệnh, trong lòng còn có chút thương xót, chả là Tuyết Du từng có ơn với ông.
- Khoan đã, ta đã tìm ra viên Long Nhãn! - Một giọng nói thâm trầm, sắc lạnh vang lên, ai cũng đưa mắt nhìn vị nam nhân thần dật đang bước vào.
rRr
Chẳng mấy chốc trời đã sáng, trong phòng đang chìm trong giấc ngủ, nhưng có một người lại không như vậy, nàng ta thật sự làm điều mình đáng ra không nên làm!
Thân thể Tuyết Du xơ xác không thể tả, người nàng giờ đây nhìn thật rũ rượi, chỉ trong một đêm nhìn người nàng gầy đi rõ rệt! Tuy vậy, khuôn mặt nàng lúc nào vẫn sắc sảo vô cùng.
Thoáng một cái, nàng đã biến mất trong căn phòng!
Từng tia nắng hắt vào khuôn mặt hắn, mắt mở nhẹ mắt ra, trong đầu không ngừng có những suy nghĩ kì lạ.
Một bàn tay luồn vào ôm lấy hắn, Khúc Dạ Ngân gục đầu vào người hắn mỉm cười:
- Hôm qua thiếp đã mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ!
Nói đến kì lạ, hắn cũng thấy vậy! Đêm qua hắn không ngủ được cũng không tài nào mở mắt ra được, chỉ nghe thấy những tiếng động lạ, sau đó toàn thân hắn đau ê ẩm, đến nỗi hắn ngất liền ngay sau đó!
Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn, Khúc Dạ Ngân cười, nàng thuận tình kể lại những điều nàng mơ:
- Đêm hôm qua thiếp nghe có tiếng động, thiếp hé mắt nhìn thì trông thấy một cô nương rất lạ, à không, phải nói là cô nương đó đẹp như một vị tiên! Thiệp nhìn còn phải động lòng bởi sắc đẹp của cô nương đó, có điều là cô nương đó lại cứ ngồi xuống cạnh chàng mà khóc, rồi sau đó ta cũng mê man.
Một cô nương xinh đẹp? Tim hắn nhói lên từng cơn, cô nương đó phải chăng là Tuyết Du?
Nhưng làm sao có thể trùng hợp như vậy? Dạ Ngân chưa từng gặp Tuyết Du thì làm sao có thể xuất hiện trong giấc mơ được chứ? Có thể là do Dạ Ngân mơ thấy người thân quen khác chẳng hạn.
Đưa tay chạm nhẹ vào người hắn, Khúc Dạ Ngân băn khoăn nhìn hắn vẫn đang còn nghĩ mông lung :
- Hắc Phong, rốt cuộc chàng đang suy nghĩ điều gì?
Trở lại với thực tại, hắn cố mỉm cười nhìn Dạ Ngân, lòng hắn lúc này cũng không thể vui lên được chút nào. Ôm Khúc Dạ Ngân vào lòng, hắn căn dặn nàng cẩn thận:
- Nàng nhất định phải chăm sóc cho con chúng ta thật tốt! Nó sẽ là hương hoả của Quách gia ta!
Gật nhẹ đầu, Khúc Dạ Ngân thích thụ cọ cọ vào lòng hắn, hít lấy mùi hương nam tính quen thuộc.
rRr
Từng cánh hoa đào cứ thế rủ xuống mặt đất, vài cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm chúng bay lên cao, Hắc Phong đứng cạnh bờ ao, nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng kia.
Đưa tay chạm nhẹ vào cây đàn tranh được đặt ở một góc ao, hắn lại nhớ đến từng giai điệu hắn với nàng cùng nhau tấu, những lúc như vậy giờ nghĩ lại thấy thực sự lãng mạn!
Chỉ có điều, sau này sẽ không còn cơ hội được tấu thêm khúc nhạc nào nữa, cũng không còn được nói chuyện với mỹ nhân dưới vầng trăng tròn, giờ đây tất cả đều là mộng tưởng!
Thở nhẹ một cái, hắn chuẩn bị vào nhà, bất chợt một luồng sáng mạnh nào đó chiếu vào người hắn, khiến hắn phải nhắm mắt lại...
- Tuyết Du! - Thiên Giai sững người chạy đến nhìn mỹ nhân đang gục trên mặt đất, thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Đỡ người Tuyết Du lên, hai mắt thiên Giai đột nhiên chuyển màu đỏ, nhìn chằm chằm vào người đang ngất trong lòng mình.
" Đạo hạch của nàng... biến đâu mất rồi ? "
Người Tuyết Du hiện tại rất yếu, khuôn mặt nàng trở nên nhợt nhạt, đôi môi tím bầm, người nàng từ lúc nào đang dần biến mất!
Thiên Giai thét lên một tiếng thật to, cố ngăn sự tức giận trong người hắn hiện giờ, hắn chỉ mới đi có một lát, tại sao giờ nàng lại trở nên thế này?
Có phải nàng lại làm chuyện gì ngốc nghếch không? Nàng có biết tính mạng nàng đang bị đe doạ không?
Thiên Giai nhìn mỹ nhân đó, ôm nàng siết chặt vào lòng, những giọt nước mắt từ mắt hắn rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của nàng như những viên chân châu.
Tuyết Du mở hé mắt, nàng ho khan vài tiếng, đến lúc nàng mở to đôi mắt ra cũng là lúc bắt gặp khuôn mặt Thiên Giai đang nhìn nàng, hắn nhìn nàng nở một nụ cười:
- Tuyết Du... chúng ta mau trở về thiên đình thôi!
Tuyết Du nhìn hắn, gật nhẹ đầu mỉm cười, nàng ngồi dậy nhưng người nàng không thể nhúc nhích nổi, đưa tay day day trán, nàng cố lục lọi trí nhớ.
Nàng đã đưa hắn đạo hạch của nàng, nó sẽ giúp hắn giảm bớt được phần nào nỗi đau, như vậy còn đỡ hơn cảnh mỗi khi nàng đều nhìn hắn đau đớn.
Thiên Giai nhìn nàng, lòng hắn lúc này đang rất đau, nàng giống như đang bóp nghẹn đi trái tim hắn vậy! Nàng đúng thật là độc ác!
- Tuyết Du, người nàng hiện tại rất yếu, về thiên đình, ta sẽ nhờ Phụ vương hồi phục sức cho nàng!
Tuyết Du ngạc nhiên nhìn Thiên Giai, vì trị thương cho nàng mà hiện giờ ngay cả hắn cũng bị thương không nhẹ.
rRr
Trước mắt hắn hiện tại có rất nhiều người, nhìn ai cũng khí khái đầy mình, Hắc Phong nhíu mày nhìn đám người trước mắt, ánh mắt trời lúc này chiếu sáng đến nỗi không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
- Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? - Hắn nghi hoặc vì chính bản thân hắn cũng không thể nhìn ra bọn họ là ai.
Những thứ mà Hắc Phong thấy, chính là thiên binh thiên tướng đang nhìn hắn bằng nửa con mắt:
- Quách Triệu Hắc Phong, vì trong người ngươi đang giữ viên Long Nhãn nên Ngọc Hoàng sai bọn ta đến lấy, sau khi lấy nó, ta sẽ bẩm báo Người cho ngươi được đầu thai tiếp tục sống. - Một trong những chủ soái ở đó đã lên tiếng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào hắn.
Hắc Phong ngạc nhiên, không hiểu ông ta đang nói cái gì, hắn nhíu mày ý muốn ông ta nói lại một lần nữa:
- Ông đang nói cái gì? Viên Long Nhãn? Đầu thai?
Vị tiên đó một lần nữa hùng hồn, lần này nói to đến nỗi cả ông trời còn có thể nghe ông ta nói:
- Ta nhắc lại... viên Long Nhãn mà Ngọc Hoàng cần tìm đang ở trong tim ngươi, bọn ta sẽ lấy tim ngươi để lấy lại viên Long Nhãn! Tuy ngươi chết nhưng vẫn sẽ được đầu thai làm lại kiếp người!
Hắn vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, chưa định thần lại thì một người trong số đó nhào đến chỗ hắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...