CHƯƠNG 25
Chap 25.1
Tuyết Du bừng tỉnh sau cơn mê, vì nàng bị thương nặng, lại hao tổn công lực quá nhiều nên trong khi Thiên Giai trị thương, nàng ngất đi lúc nào không biết.
Cảm thấy người mình đang ấm lên, Tuyết Du giật mình nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Thiên Giai, nàng nhanh chóng bật dậy, ngồi ra xa hắn.
Thiên Giai nhìn nàng, vẻ mặt nhăn nhó khó coi của hắn khiến người khác càng thêm sợ hãi nhưng nó lại hoàn toàn phản tác dụng với Tử Nguyệt, hắn nói mà bên trong còn chứa ý sâu xa:
- Tuyết Du, chẳng phải trước đây nàng cũng làm vậy với ta sao? Giờ sao nàng lại phải kiêng dè đến vậy?
Tuyết Du mím chặt môi mình lại, tránh la lên vì vết thương đang hành hạ nàng, lúc này nàng chỉ có thể lắc đầu:
- Ngươi đừng nói nữa, ta xin ngươi đấy!
Thiên Giai lần này thật không thể tha thứ cho nàng được, nàng vì người đó mà kiêng dè hắn, vì người đó mà nàng càng lúc càng lạnh nhạt với hắn, tại sao chỉ đến trần gian chưa được bao lâu tình cảm nàng giành cho hắn lại thay đổi đến vậy?
Hắn tiến lại gần nàng, nhận thấy rõ sự sợ hãi trong đôi mắt nàng, trái tim hắn rỉ máu, như nghìn nhát dao cứa vào, giờ nàng thấy ta đáng sợ đến vậy sao?
- Tuyết Du... chúng ta hãy về thiên đình, ta sẽ thưa với Ngọc Hoàng tha lỗi cho nàng, cho chúng ta thành thân, sau đó sẽ tìm viên Long Nhãn.
" Về thiên đình sao? Về thiên đình... ". Tuyết Du mơ hồ khi nghĩ đến cảnh tượng mình được trở về thiên đình, lúc đó nàng lại được trò chuyện cùng với các vị tiên tỷ tỷ, thật sự sẽ rất vui. Nhưng nếu nàng nghĩ đến cảnh không được gặp hắn, con tim nàng lại quặn thắt, vết thương trong tim lại càng sâu hơn, càng đau hơn, nếu cứ tiếp tục không được gặp hắn, nàng sẽ chết mất!
- Không... ta sẽ không về thiên đình... ta phải tìm ra viên Long Nhãn mới trở về được! - Tuyết Du lắc đầu, gương mặt nàng lúc này thật tái nhợt, thiếu sức sống, Thiên Giai nhìn cũng phải kìm nén nỗi đau.
Hắn biết, hắn biết chứ! Vốn dĩ nàng ở đây để mong được ở bên cạnh tên đó, tại sao hắn lại không biết chứ!
Không ngờ bóng nam nhân mà Tuyết Du đậu trên vai lúc đó... phải chăng là Thiên Truỳ?
Thiên Giai đặt Tuyết Du nằm xuống giường, hôn nhẹ lên trán nàng, hắn đưa tay vén vài sợi tóc trên khuôn mặt nàng, mỉm cười dịu dàng:
- Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ không ép nàng đâu!
Tuyết Du được Thiên Giai chấp nhận thì nàng ngay lập tức mỉm cười, yên tâm nhắm mắt đắm chìm vào giấc ngủ, nàng đã quá mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi một chút.
Thiên Giai đi ra ngoài, hắn dựa vào cửa sổ, bên trong là khuôn mặt của mĩ nhân đang ngủ say, đầu hắn ngẩng cao lên, hai mắt nhắm chặt, trên mặt không có một chút cảm xúc nào, hai tay hắn nắm chặt lại với nhau, hắn đau lòng nghĩ đến cảnh tượng Tuyết Du vì tên đó mà hi sinh cả mạng sống của mình, bất giác đưa tay lên vỗ ngực.
" Tuyết Du... sao nàng lại ngốc đến vậy? "
rRr
Thân hình xiêu vẹo của nam nhân nào đó ẩn hiện trên đường, khuôn mặt anh dật, tuấn tú một cách hoang đường nhưng hiện tại lại mang bộ dạng thảm khốc, khuôn mặt nhợt nhạt như phát bệnh, vừa đi vừa tự cười một mình. Điệu bộ cười của nam nhân đó thật thê lương, giống như vừa mới mất đi một người thân nào đó!
Hắc Phong tự giễu chính mình, đã thất hứa với người ta giờ còn mong đợi gì nữa cơ chứ? Hắn nói hắn sẽ gặp nàng ở Tửu quán Thiện Hạ, rốt cục hắn có đến không? Bắt nàng chờ đến khi hắn trở về, chờ đến khi nào đây?
À, tất cả đều là do lỗi của hắn, không thể trách nàng được! Một nữ nhân xinh đẹp như nàng không biết có bao nhiêu người theo đuổi, tại sao lại phải theo hắn? Chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy!
Lững thững không biết bao lâu, cuối cùng hắn cũng đến Quách Quận Phủ, không ngờ mọi thứ lại thay đổi như vậy.
Có vẻ như hắn đi, mọi thứ đã khác hẳn. Từ bao giờ, Quách Quận Phủ lại là nơi tự ý thành thân khi không được hắn cho phép?
Trước cửa được treo rèm đỏ, xung quanh mọi người nhốn nhao bưng bê đồ đạc, trên khuôn mặt ai cũng nở nụ cười. Hắn, còn hắn thì sao, hắn lúc này giống như người chết vậy, không có một chút nào gọi là hào hứng hay vui sướng.
Bước từng bước vào cổng phủ, hắn nhìn lên biển hiệu, nhếch một nụ cười, cuối cùng cũng về rồi, cuối cùng cũng về đến phủ rồi.
- Thiếu gia, thiếu gia! - Tiểu Mã nhìn thấy Hắc Phong đang còn đứng nhìn ngoài cổng, mừng rỡ reo to, không ngờ hắn lại về đây nhanh đến vậy.
Hắc Phong nghiêng đầu nhìn Tiểu Mã, lâu rồi không gặp hắn không ngờ nhìn tên này cũng sáng lạng ra, cũng có thể là vì tình nên khiến con người ta thay đổi.
Tự nhiên nghĩ đến, hắn cũng ngạc nhiên, không biết từ bao giờ, chữ tình đối với hắn lại quan trọng đến vậy? Tự nhiên nó lại có thể khắc sâu vào trái tim hắn như vậy, lại có thể dùng một nhát dao đâm chết chính hắn vậy! Cơ hay, có phải duyên hắn và nàng không được ở bên nhau?
Không nghĩ nhiều, hắn cũng không muốn trả lời, bước từng bước vào phủ.
Mọi thứ vẫn không hề thay đổi, như hắn vừa mới rời khỏi đây vài ngày, chỉ có điều nhìn phủ lúc này có chút náo nhiệt, nhìn khuôn mặt ai cũng mỉm cười rạng rỡ, trong phủ có chuyện hỷ nào lại vui đến vậy?
Tiểu Mã không hề để ý đến bộ dạng khác thường của hắn, liền chạy vào trong phủ bẩm báo cho Quách phu nhân:
- Phu nhân, phu nhân, thiếu gia về rồi ạ!
Chap 25.2
Quách phu nhân đang nhàn hạ thưởng thức trà, nghe Tiểu Mã chạy vào bẩm báo như vậy, bà nhanh chóng đưa mắt ra ngoài cửa nhìn.
Nam nhân đang bước vào kia không ai khác chính là con trai của bà, Hắc Phong, không gặp hắn vài tuần giờ lại thấy hắn có chút gầy đi, một người mẹ như bà cũng cảm thấy xót.
Quách phu nhân chạy ngay ra sân, đến nỗi suýt ngã, đến nắm tay Hắc Phong mỉm cười:
- Cuối cùng con cũng về rồi!
Hắc Phong nhìn Quách phu nhân, trong lòng đã tự nhủ, hắn đã có mẫu thân của mình, việc của hắn phải chăm sóc người thật tốt để báo đáp công ơn nuôi dưỡng hắn từ nhỏ.
Cố mỉm cười nhìn bà, hắn nói mà giọng nói khô khan:
- Vâng, con sẽ không đi nữa đâu! - Hắn khẳng định, một lần đối với hắn đã là quá tàn nhẫn lắm rồi.
Quách phu nhân gật đầu, tay đập nhẹ vào hai tay hắn, đưa tay lên rờ khuôn mặt tinh xảo của hắn, bà gật đầu mà khoé mắt đong đầy:
- Con trưởng thành rồi, cũng đến lúc cần phải lập gia thất xây dựng cơ nghiệp Quách gia!
Đôi mắt tĩnh lặng của Hắc Phong lúc này trông thật u ám, nụ cười trên môi hắn tắt ngấm, không phải chứ? Hắn vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp vào nhà đã nói đến chuyện thành thân rồi sao?
Không trả lời, hắn bước vào nhà một mạch, Quách phu nhân đi sau mỉm cười ẩn ý.
Vừa bước vào trong, bàn tay hắn liền bị một bàn tay mềm mại kéo lại, nhanh chóng hắn bị lôi ra sau. Ngoảnh đầu lại, đập vào mắt hắn là một nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười nhìn hắn.
- Hắc Phong, đã lâu không gặp!
Trông bộ dạng cũng như giọng nói yêu kiều của nàng, Hắc Phong có cảm giác quen quen, ngước nhìn cô nàng thật kĩ, hắn cố gắng lục tìm trí nhớ...
- Cô nương là... - Giọng hắn có chút hoang mang.
- Thiếp là cô nương ở lầu Ngưng Bích, tên Khúc Dạ Ngân. - Khúc Dạ Ngân nhìn hắn đầy tình tứ, đôi tay buông lỏng, rụt rè đứng một bên.
Như đã nhớ ra vụ việc tội lỗi ngày hôm đó, Hắc Phong không tránh khỏi chấn động, đầu hắn lúc này thật rối như tơ vò, toàn thân hắn lúc này chỉ có thể là đứng bất động.
Quách phu nhân thấy tình hình khá căng thẳng liền đi đến cười giả lả, giải thích cho hắn, nhìn Khúc Dạ Ngân ra dấu, Khúc Dạ Ngân nhẹ gật đầu lui ra, trước khi đi còn liếc nhìn hắn rồi cười khúc khích.
- Phong nhi, thật ra chuyện này ta cũng không tán thành cho lắm, nhưng vì hương hoả của Quách gia, ta nhất định phải đồng ý, chuyện này thật ra là có chủ ý. Khúc Dạ Ngân chính là con của Khúc Viên Ngoại, trước đây từng có qua lại với cha con, ông ấy có ý muốn kết thông gia với chúng ta nhưng đều bị con từ chối. Vì thế...
Quách phu nhân kéo Hắc Phong ngồi xuống ghế, rót trà rồi đưa cho hắn:
- Vì thế... Khúc Viên Ngoại đã nhờ vả hai người bạn của con, đưa con đến lầu Ngưng Bích, vốn lầu đó có Dạ Lý Đường là họ hàng của Khúc phu nhân, bọn họ sắp đặt đưa Khúc Dạ Ngân đến và để con gặp. Rồi sau đó...
Uống cạn ly trà, Hắc Phong đặt nhẹ ly trà xuống, nhìn biểu hiện bên ngoài của hắn thì như không có gì nhưng nội tâm hắn đang cào xé lương tâm, không biết làm sao cho phải!
- Rồi sau đó họ cho thuốc vào trà, làm lý trí con không kiểm soát được? - Nhếch môi cười, Hắc Phong lúc này mới nhận ra đời không thể nào xem thường được, hắn đã quá xem nhẹ chuyện này rồi.
Quách phu nhân chắc miệng một cái tỏ vẻ không ưng í với thái độ của hắn, sau đó lại lấy lại vẻ mặt vui cười, ra sức khuyên hắn:
- Cái đó cũng là vì nghĩ cho Quách gia thôi, đằng nào con cũng sẽ thành thân, sao không chọn dịp tốt này cơ chứ? Hắc Phong, con nên đối xử tốt với Dạ Ngân, nó là cô gái tốt...
Chưa kịp để Quách phu nhân nói thêm gì, Hắc Phong đã đi vào phòng, không thèm ngoảnh lại chào bà một cái như mọi lần.
Khúc Dạ Ngân đứng sau tấm rèm, nhìn rõ được vẻ mặt của Hắc Phong, trong lòng nàng khó chịu vô cùng, đúng hơn là rất đau! Quách phu nhân tiến đến an ủi nàng, vỗ nhẹ vai:
- Con không nên buồn, ta nhất định sẽ không để cho cháu ta phải thiệt thòi đâu!
Cánh cửa gỗ lâu ngày hắn không đụng tới giờ lại được mở ra, Hắc Phong bước vào, hai mày nhíu lại vì nơi này đã bám khá nhiều bụi.
Hắn đã ra lệnh, khi hắn đi, không ai được bước đến phòng này nửa bước, cho dù là lỡ bước qua, hắn cũng sẽ cho người đập què chân tên đó. Nơi này thật sự là một chốn thiên đường với hắn, là nơi mà hắn cảm thấy thoải mái và an toàn nhất!
Cho dù là đã lâu không có người ở, nhưng trong căn phòng này tràn ngập hồi ức của hắn và một con vật kì lạ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...