CHƯƠNG 21
Chap 21.1
Rơi vào tình thế bắt buộc, Hắc Phong thở dài buộc phải nhận lời khiến Kỳ Ninh vui vẻ vô cùng, trên môi nàng nở ra một nụ cười tuyệt đẹp trong ánh nắng buổi sáng.
" Hắc Phong, huynh định để cô ta đi cùng thật sao ? Lỡ may...". Tử Nguyệt dè chừng, nàng từng được biết dưới trần gian, những cô gái xinh đẹp hầu hết đều là có mưu mô, toan tính mà ra, đội lốt bên ngoài đúng là một cô gái hiền dịu, phẩm hạnh tốt.
Tử Nguyệt nói như thế cũng có phần quá đáng, cho dù là nhìn cô nương đó xinh đẹp nhưng có khi cô nương đó lại tốt !
- Tử Nguyệt... ngươi nói quá rồi ! - Hắc Phong nhăn mặt, con muỗi này... thật có những điều suy nghĩ trẻ con, hắn không thể nào chịu đựng được tính cằn nhằn của nó, cho dù vậy, hắn cũng không thể trách nó được, nó cũng vì lo cho sự an toàn của hắn nên vậy.
Kỳ Ninh chăm chú nhìn hắn từ đầu đến cuối, thấy hắn lên tiếng cô hơi ngạc nhiên vì tên hắn gọi :
- Tử Nguyệt là ai vậy ? Huynh nói chuyện với ai vậy ?
Tử Nguyệt đưa mắt nhìn Kỳ Ninh, trong đôi mắt đen chất chứa vẻ khó đoán.
Tử Nguyệt cảm thấy con người mình, càng ngàt càng quá đáng, càng ngày càng ghen tuông ! Dù vậy, nó vẫn không ngăn được bản thân mình suy nghĩ hồ đồ, nói năng không nghĩ trước nghĩ sau. Đường đường là một vị tiên trên thiên đình, nàng nổi tiếng là người không có cảm xúc, thờ ơ với mọi thứ trên đời nhưng khi xuống trần gian, nàng mới được mở mang tầm mắt, biết suy nghĩ, nói nhiều hơn lúc trước, làm bạn với những loài động vật trong rừng, cùng chúng vui đùa, cùng chúng vượt qua hoạn nạn.
Hơn cả những điều đó là... từ khi gặp Hắc Phong, nàng mới được biết, yêu là gì?
Hắc Phong giật mình nhìn Kỳ Ninh, sau đó nở nụ cười với cô ta, hắn lắc nhẹ đầu :
- À... không có gì, thứ lỗi cho ta.
Kỳ Ninh mỉm cười nhìn trời rồi nhìn hắn :
- Trời cũng không còn sớm, chúng ta mau đi thôi.
- Được. - Hắc Phong gật nhẹ đầu, nhìn trời cũng đã ngả về một phương.
rRr
Trên những tầng mây nơi cao lớn tưởng như không bao giờ chạm tới...
Chuyện kể rằng, ở trên cung trăng có một vị tiên nữ rất xinh đẹp, tương truyền là người phàm nhưng vì một sự việc nào đó nàng bị đẩy lên cung trăng sống đến bây giờ.
Hằng Nga đứng ở trên cao, bàn tay trắng nõn của nàng đang đưa lên xoa xoa bộ lông mềm mượt của một chú thỏ trắng tinh, đôi mắt diễm lệ của nàng nhìn qua khung cửa dưới nhân gian. Ngó ngàng một hồi, nàng lắc đầu đi đến chỗ bàn, nơi có một vị tiên nữ xinh đẹp đang từ từ thưởng thức trà.
Hằng Nga lo lắng lên tiếng, trong lòng nàng không hiểu sao có chút bất an :
- Nhược Đình, ta linh cảm có chuyện không hay, Tuyết Du tỷ tỷ lỡ yêu người phàm trần, chuyện này thật sự rất nghiêm trọng !
Người được gọi là Nhược Đình, vẫn không hề có sắc thái nào cho là ngạc nhiên, vốn dĩ trên thiên đình tiên không hề có cảm xúc nào của người phàm, còn Hằng Nga, nàng từng là người phàm, đương nhiên sẽ biết cảm giác, nhưng cảm giác của nàng lúc này hoàn toàn là lo lắng.
Nhược Đình đưa bàn tay với lấy ấm trà rót vào ly đưa cho Hằng Nga, giọng nàng vẫn bình thản :
- Số an bài hết rồi ! Muội nghĩ xem, có bao nhiêu vị tiên xuống trần gian mà không tránh khỏi cảnh luyến ái trần tục cơ chứ ?
- Ta... ta không muốn Tuyết Du tỷ tỷ rơi vào hoàn cảnh trước đây của bọn họ, thật sự nếu tỷ ấy không mau tìm viên Long Nhãn, luôn ở bên cạnh nam nhân đó thì chắc chắn tỷ ấy sẽ bị Ngọc Hoàng phạt tội mất, nói không chừng còn không có cơ hội đầu thai !
Một luồng khí lạnh thổi đến mang theo sự giá lạnh, cho dù ở những tầng mây cao, nơi được xem là lạnh vô cùng, người phàm không thể nào đến cũng không bằng một cơn gió muốn xuyên thủng cả trời đất.
- Nhất định... Tuyết Du không bao giờ thích một nam nhân khác ngoài ta ! - Tròng mắt đỏ sắc lạnh quét một cái qua Nhược Đình và Hằng Nga, khiến hai nàng tiên run lẩy bẩy, đưa đôi mắt nhìn bóng nam nhân nửa hiện nửa ẩn trong làn mây.
- Thiên Giai ? Người không phải đang bế quan sao ? - Nhược Đình ngạc nhiên, tiên nhân này là một nam nhân hiếm có trong chốn trời đất rộng lớn, vẻ đẹp của hắn ta còn khiến Phật phải động lòng, hoa nhìn phải chết mê chết mệt, một mĩ nam tuyệt sắc không kém Hắc Phong là bao.
Bóng dáng uy cường tiến đến gần hai người, Thiên Giai nhìn hai vị tiên đó như nhìn thấy hai loài hoa, phải nói hắn còn có thể bóp nát loài hoa đó nếu thích, nhếch một nụ cười tuyệt hảo, giọng hắn không hề bình thường, uỷ khuất, lạnh đến thấu tim can :
- Nếu ta không xuất quan thì sẽ không biết Tuyết Du Bạch Nguyệt lại bị giáng xuống trần gian, cũng đâu mất công ta đi tìm nàng ta khắp Thiên cung này ?
Hằng Nga ớn lạnh đến tận xương, nàng núp về phía sau Nhược Đình, mong nhận được sự bảo vệ từ nàng.
- Thiên Giai... à không... phải nói là Lục Thái Tử, chỉ vì chuyện Tuyết Du bị phạt lại có thể khiến ngài đích thân tới đây sao ?
Chap 21.2
- Thiên Giai... à không... phải nói là Lục Thái Tử, chỉ vì chuyện Tuyết Du bị phạt lại có thể khiến ngài đích thân tới đây sao ? - Nhược Đình cười sắc sảo, đôi mắt hút hồn nhìn nam nhân đầy sức hút đang đứng đối diện trước mặt nàng.
Thiên Giai không nói chuyện không thèm liếc Nhược Đình lấy một cái, đôi mắt đỏ của hắn nhìn qua khung cửa, hai mắt khẽ nhíu lại :
- Ta bế quan chưa tới một tháng, vậy lại có bao nhiêu chuyện xảy ra, Tuyết Du lại hoá thành con muỗi đó sao ? - Đôi mắt hắn loé sáng, nhìn sâu vào bên trong người một con muỗi, con muỗi đó đang đậu trên vai một nam nhân khác, nam nhân đó lại đi cùng một nữ nhân hắn cho là tầm thường, hắn có thể nhìn ra Tuyết Du trong lốt con muỗi kia !
Hằng Nga khép nép sau người Nhược Đình nãy giờ, lúc này mới ngó đầu nhìn, lo sợ nhìn nam nhân kia.
- Lục Thái Tử, tốt nhất người không nên nhúng tay vào việc này, đây là lệnh của Ngọc Hoàng, không ai được giúp Tuyết Du tìm lại viên Long Nhãn bị mất, nếu không, người đó cũng là mang tội cùng với Tuyết Du ! - So với gan của Hằng Nga, gan của Nhược Đình không hề nhỏ, nàng ta bạo gan nói, dù gì nàng cũng là người theo dõi mọi động tĩnh của Tuyết Du nên chuyện Tuyết Du yêu Hắc Phong, nàng đã biết được phần nào.
Thiên Giai không hề để ý đến những lời Nhược Đình cảnh báo, khoé môi hắn cong lên một đường tuyệt hảo, thoáng chốc hắn đã biến mất mang theo cơn gió lạnh đến chết người kia, trước đó hắn còn để lại một câu nói khiến ngay cả Nhược Đình cùng Hằng Nga đều phải bận tâm :
- Tuyết Du Bạch Nguyệt... vị tiên đẹp nhất mà ta từng biết... hãy đợi ta !
rRr
- Chào đại thẩm, xin cho ta hỏi, ở đây có vị thanh niên nào tên là A Bang không ? - Hắc Phong giữ tay một người đi đường, lịch sự hỏi.
- Không, ta không biết ! - Người đó lắc đầu, kéo tay Hắc Phong ra khỏi tay mình dứt khoát đi.
- Đại thúc, cho ta hỏi ở đây có ai tên A Bang không ? - Kỳ Ninh níu tay một người nông dân hỏi, nhưng đáp lại vẫn là một cái lắc đầu.
Tử Nguyệt thì sao ? Nó chỉ còn biết bay lởn vởn xung quanh hai người, ngoài ra cho dù nó có nói gì thì bọn họ cũng làm sao mà hiểu được ?
Giữa cái nắng đầy khắc nghiệt, một nam một nữ đi tìm người giữa cái nắng đó.
Đến khi Hắc Phong và Kỳ Ninh đã mệt lử người thì một cậu bé đi ở ngoài đường ngang qua, trên tay đang cầm là xâu kẹo hồ lô, Hắc Phong bất giác đưa mắt nhìn xâu kẹo, lại đưa mắt nhìn Tử Nguyệt cũng đang trong trạng thái cứng đờ nhìn xâu kẹo.
" Tuyết Du, Tử Nguyệt đều thích ăn kẹo hồ lô ! "
Hắc Phong bước đến chỗ quầy bán kẹo hồ lô, lấy hai đồng bạc trong người ra mua lấy một xâu, người bán hàng vui vẻ nhận lấy đồng tiền từ hắn và đưa xâu kẹo đó cho hắn.
Cầm xâu kẹo trên tay, Hắc Phong đưa mắt nhìn con muỗi giống kiểu như đang chảy nước dãi kia, khoé môi hắn cong lên một nụ cười thật đẹp, Kỳ Ninh thấy vậy nhìn theo đôi mắt hắn nhưng ở đó chỉ là một khoảng trống không hề có một ai.
- Tử Nguyệt, ngươi ăn không ? - Hắc Phong nhìn Tử Nguyệt, đôi môi nở nụ cười, chắc hẳn con muỗi này đã thèm chảy đến nhỏ dãi rồi đây, vốn dĩ xâu hồ lô này hắn mua để cho con muỗi nhỏ này ăn, cũng như việc hắn đang liên tưởng Tuyết Du đang ăn chúng ngon lành.
Chắc chắn là Tử Nguyệt sẽ ăn rồi, nó nhanh chóng bay đến chỗ Hắc Phong, vừa đụng vào xâu hồ lô, còn chưa kịp cắn thì bị một bàn tay khác lấy mất xâu kẹo !
Kỳ Ninh nhanh chóng cầm lấy xâu kẹo hồ lô, cho một viên vào miệng, cô nhắm mắt lại cảm nhận vị ngọt từ viên kẹo mang tới :
- Loại kẹo này, thật là rất ngon !
Tử Nguyệt trân trôi đưa đôi mắt nhìn nữ nhân ung dung kia, cảm giác bực tức trong lòng nó dần trỗi lên...
- Quách công tử, cảm ơn đã mua kẹo hồ lô cho ta nhé ! - Kỳ Ninh đưa một viên vào miệng, mỉm cười nhìn Hắc Phong.
Hiện tại, Hắc Phong và Tử Nguyệt còn cứng đờ nhìn Kỳ Ninh, mãi sau thì Hắc Phong mới đưa mắy nhìn sang Tử Nguyệt, con muỗi nhỏ vẫn không ngừng vỗ cánh bay.
Linh linh linh linh...
Tử Nguyệt bay đi không thèm nhìn Hắc Phong, khiến hắn cau mày nhìn nó.
" Con muỗi này, lại giận nữa rồi ! "
Kỳ Ninh nhìn Hắc Phong đang còn xị mặt ở đó, cứ nghĩ là do mình làm, cô chuẩn bị đưa xâu kẹo thì bị Hắc Phong chối từ, hắn lại một lần nữa bước đến chỗ người bán kẹo hồ lô...
rRr
" Á... bực quá bực quá bực quá !!!". Một con muỗi nào đó bực tức đến nỗi người khác nhìn có thể giống như núi lửa sắp phun trào.
Tử Nguyệt bay nhanh đến một hồ nước, đứng trên thành ao nhìn xuống.
" Rõ ràng xâu kẹo đó là Hắc Phong mua cho mình, tại sao chàng lại để cô ta ăn chứ?". Hơn nữa, đó là loại kẹo mà Tử Nguyệt rất thích ăn, nếu cô không được ăn tâm trạng sẽ không tốt, nó cũng đã lâu chưa được ăn kẹo hồ lô rồi.
Con muỗi nhỏ ngồi tự kỷ một mình thì một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến, mang theo cái băng giá, sự u ám ở đó đến theo, mọi thứ xung quanh nó như muốn đóng băng lại.
- Tuyết Du... cuối cùng ta cũng kiếm được nàng rồi ! - Một nam nhân tuyệt đẹp từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh nó, hơn nữa tài sắc của hắn ta có thể khiến vạn vật chìm đắm mê ly, không bao giờ có lối ra.
Thân thể nhỏ bé của Tử Nguyệt ngước nhìn bóng người cao lớn kia, hai mắt nó ánh lên vẻ ngạc nhiên, kèm theo đó, đôi mắt của nó ngày càng bị xoáy vào đôi mắt đen u ám kia.
" Lục Thái tử? Ngươi không phải đang bế quan sao? ". Đôi môi nhỏ mờ mờ mấp máy, nhưng với công lực thâm hậu của người kia có thể nghe được nàng nói những gì.
Giọng nam nhân đó càng lãnh đạm, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo :
- Nếu như ta không xuất quan thì có lẽ nàng vẫn còn lưu lạc nơi chốn nhân gian này mãi, ta đến đây để đưa nàng trở về, ta cũng đã xin phụ thân cho hai chúng ta cưới nhau như một hình thức ở dưới nhân gian.
Tử Nguyệt nghe vậy nhất thời giật mình, trở về, trở về thiên đình sao? Nó còn nhiều thứ chưa hoàn thành mà?
" Ta không thể trở về cùng ngươi được! Ta xin lỗi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...