CHƯƠNG 20
Chap 20.1
- Quách công tử ! Quách công tử ! - Bên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, ý muốn như thúc giục con người đang ngủ say kia.
Hai hàng lông mày người đó cau lại, hơi khó chịu, đêm qua, hắn không hiểu là mình mơ hay hiện thực, nhưng hình bóng của Tuyết Du lúc nào cũng xuất hiện trong đầu hắn, nàng còn ngồi bên cạnh ngắm nhìn hắn nữa.
Khẽ cựa mình ngồi dậy, hắn xoay người vài vòng, nhanh chóng đi ra mở cửa.
Vừa thấy Hắc Phong ra mở cửa, Hà Tiêu Mộ mỉm cười bước vào phòng, đặt bộ đồ mà ông ta vừa mang đến lên bàn :
- Quách công tử, y phục này là do tiểu nữ nhà ta đích thân làm, mong công tử đừng chê cười mà hãy nhận nó.
" Ý gì đây ? ". Con ngươi trong bóng tối liếc nhìn về người đàn ông đó, hai cánh đập đập với nhau, khuôn mặt nó khẽ chau lại.
Hắc Phong cũng vậy, trong đầu hắn ta đã thoáng hiện lên ý đồ của Hà Tiêu Mộ, chỉ có điều... hắn bình thản nhận lấy, khẽ mỉm cười với ông ta :
- Đa tạ.
Sau khi Hà Tiêu Mộ đi, Hắc Phong mới bỏ bộ đồ đó xuống bàn, đôi mắt đen nhìn bộ y phục một lúc.
Linh linh linh linh...
Tử Nguyệt bay đến chỗ hắn, đáp xuống bàn, con muỗi này không biết đã trở lại đây từ lúc nào.
" Hắc Phong ! "
Hắn nhìn xuống bàn chỗ gần bộ y phục, nhìn Tử Nguyệt có chút thắc mắc, giọng hắn trầm đến lạ thường :
- Tử Nguyệt, ngươi đi đâu từ tối qua ta không hề thấy.
Tử Nguyệt giật mình, không biết phải nói ra sao để hắn tin, vì hầu như bao giờ nó cũng mất tích không có lí do, mà hầu hết là vào lúc chập chững tối.
- Ta thấy... ngươi thật rất kì lạ, lúc nào ta cũng thấy ngươi biến mất không lí do, làm ta cũng không thể nghĩ ra được. - Hắc Phong lại luyên thuyên, đôi mắt nhìn nó không rời, sâu thẳm trong đôi mắt đen có chút gì đó rất kì lạ mà chính hắn cũng không thể nào lí giải.
Tử Nguyệt cũng nhận ra sự khác thường đó, hai cánh nó đập dồn dập, nó bay lên cao lượn quanh một vòng sau đó đáp gọn trên vai hắn.
" Ta chỉ đi gặp bạn thôi, huynh không cần phải lo đâu".
Yên tâm được một chút, Hắc Phong cuối cùng cũng gật đầu, đôi môi nở một nụ cười tuyệt đẹp.
- Quách công tử, đại nhân ra lệnh cho tiểu tì đến mời công tử cùng dùng bữa. - Tiếng nô tì từ bên ngoài vang lên ngoài cửa, giọng nói đầy cung kính.
Hắc Phong nhìn ra phía cửa, Tử Nguyệt cũng vì thế mà đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một bóng người đứng trước cửa, hình như là đang cúi đầu.
Nhàn nhạt mở miệng, Hắc Phong nhận lời nhưng trong lòng hắn lại không hề muốn, việc quan trọng hiện tại của hắn không phải là ăn, nể tình Hà Tiêu Mộ, cũng vì để có sức chiến đấu, hắn buộc phải làm thế:
- Được, ta ra ngay.
Nhận được câu trả lời của hắn rồi, bóng dáng kia cũng biến mất.
" Hắc Phong, huynh đã có chút manh mối gì chưa ? ". Tử Nguyệt chầm chậm lên tiếng, hình như nó đang khá mệt mỏi.
Hắc Phong lắc đầu, nghĩ đến hắn chỉ thấy nhức óc, manh mối không kiếm được bao nhiêu nhưng hiện tượng kì lạ từ, khiến hắn không thể nào hàn gắn các manh mối lại với nhau được :
- Ta cảm thấy, vụ này quả là có rất nhiều chi tiết rất vô lí, ta không thể nào suy diễn ra được !
Tử Nguyệt cũng vì nghe chuyện hắn cùng trò chuyện cùng Hà Tiêu Mộ, cũng biết được phần nào mọi chuyện.
" Ta hiểu, giờ huynh đi ăn chúng ta còn phải điều tra nữa."
- Được. - Hắc Phong ra khỏi phòng, đóng nhẹ cánh cửa lại.
Tại phòng ăn...
- Quách công tử. - Hà Tiêu Mộ vừa nhìn thấy Hắc Phong đã mỉm cười,tiến dến phía hắn.
Đôi môi Hắc Phong nhếch thật nhẹ, mắt khẽ nhìn người đàn ông kia, lại thoáng nhìn ra một cô nương khá xinh đẹp đang ngồi ở bàn.
- Hà đại nhân mời ta dùng bữa như vậy thật làm phiền ngài quá !
- Công tử khách sáo quá, đây là phúc phận của chúng ta thôi, lại được Quách công tử để mắt tới. - Hà Tiêu Mộ sải bước, đưa tay mời Hắc Phong ngồi xuống ghế, hắn cũng không ngần ngại mà dùng bữa.
- Chào Quách công tử. - Cuối cùng, một giọng nói êm ái, dịu nhẹ vang lên, hắn đưa mắt nhìn vào người đối diện, hai mi mắt khẽ híp lại, một cô nương xinh đẹp đang mỉm cười nhìn hắn.
Hà Tiêu Mộ bật cười thành tiếng, lại đi đến giới thiệu với Hắc Phong, tay chỉ vào vị cô nương xinh đẹp kia :
- À, Quách công tử, đây là con gái của ta, Hà Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh đỏ mặt cúi người xuống, người nàng ngúng nguẩy nũng nịu:
- Cha...
Hà Tiêu Mộ đưa tay vuốt râu cười khoái trá, Hà phu nhân im lặng từ nãy đến giờ lúc này mới lê tiếng :
- Quách công tử, con gái chúng ta... có phải rất xinh đẹp hay không ? - Hà phu nhân còn muốn nhấn mạnh hai từ " xinh đẹp ", đưa mắt nhìn con gái mình, sau đó lại nhìn hắn đầy ẩn ý.
" Cái gì mà xinh đẹp ? Cho dù là xinh đẹp đi, cũng không thể bằng ta được ! ". Tử Nguyệt chau mày nhìn bà ta, lại nhìn Kỳ Ninh, hai mắt nó dần đỏ lên, nó thấy chưa bao giờ mình lại trở nên như vậy.
Linh linh linh linh...
Tử Nguyệt từ vai Hắc Phong bay ra, lượn xung quanh Kỳ Ninh, mặt nó hiện đầy vẻ dò xét.
Hắc Phong nhăn mặt, hắn nghe từng lời Tử Nguyệt nói, cũng muốn phì cười, vốn dĩ, Tử Nguyệt là muỗi, mà muỗi làm sao lại có diện mạo giống con người được ? Trừ phi Tử Nguyệt đã tu luyện ngàn năm, ít ra còn có thể biến thành người, nhưng cũng chưa chắc đã xinh đẹp bằng vị cô nương kia.
Hắn lại đưa mắt nhìn đường bay của Tử Nguyệt quanh người của Kỳ Ninh, không ngờ lại bị cô nương đó hiểu nhầm là đang nhìn mình, cô ta lại được thể đỏ mặt, cúi đầu xuống, giọng ngại ngùng :
- Quách công tử, huynh thật khiến ta khó xử !
Hà Tiêu Mộ cùng với Hà phu nhân được thể đắc ý, liếc nhìn nhau gật nhẹ đầu.
" Hắc Phong, huynh còn dám nhìn cô ta sao ? ". Tử Nguyệt nhìn thấy hắn đang đảo mắt ở hướng nó, nó lại hiểu nhầm cùng với bọn họ nghĩ hắn nhìn Kỳ Ninh, lập tức bay đến chỗ hắn, chui vào trong ta áo hắn, cắn một cái thật đau vào cổ. " Huynh không được nhìn cô ta ! "
Hắc Phong biết là Kỳ Ninh hiểu nhầm, cũng biết là Tử Nguyệt cùng hai người kia hiểu nhầm, hắn không biết phải giải thích như thế nào, không lẽ nói rằng hắn đang nhìn một con muỗi đang bay quanh người Kỳ Ninh sao ? Đương nhiên hắn đã không thể làm vậy.
Bị Tử Nguyệt cắn, hắn rên nhẹ một tiếng, con muỗi này thật độc ác, lại làm hắn bị thương, không biết từ khi có nó ở bên cạnh hắn, hắn đã chịu không ít vết thương trên người, nhưng mỗi lần con muỗi này đánh xong chạy lại dỗ, đều trị thương giúp hắn.
Hắc Phong mỉm cười, đôi mắt chuyển sang nhìn Hà Tiêu Mộ, lại nhìn Kỳ Ninh vẻ có lỗi :
- Thứ lỗi cho ta ! Đúng thật là Kỳ Ninh cô nương rất xinh đẹp.
Chap 20.2
- Thứ lỗi cho ta ! Đúng thật là Kỳ Ninh cô nương rất xinh đẹp.
Tử Nguyệt trợn tròn con mắt nhìn vị nam nhân vừa nói ra, quả thật nam nhân này càng ngày càg quá đáng !
" Hắc Phong... huynh... !". Tử Nguyệt bay ra từ áo hắn, nhìn vào đôi mắt đen không để lộ điều gì kia.
Chắc chắn Hắc Phong biết nó nói gì, nhưng hắn ta không hề trả lời.
Kỳ Ninh được Hắc Phong khen ngợi như vậy, thẹn đến đỏ mặt, đưa chiếc khăn tay lên che một nửa khuôn mặt, dáng người nghiêng qua một bên :
- Đa tạ công tử có lời khen !
Hà Tiêu Mộ cùng Hà phu nhân vừa rồi nghe những lời Hắc Phong khen con gái mình, vui sướng trong lòng, chẳng bao lâu sau, con họ sẽ trở thành đại phu nhân của Quách Quận Vương, cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao.
Người ta đã từng nói, nam nhân khen mình thì nhất định sẽ không để tâm, còn nếu nam nhân đó khen một nữ nhân khác không phải mình, nhất định nữ nhân đó sẽ không được yên thân !
Kỳ Ninh là một cô gái xinh đẹp, lại nết na thuỳ mị, nam nhân nào gặp mà không động lòng cơ chứ? Chỉ có điều... thật khổ cho nàng lại chọn một nam nhân đã có tình ý với người khác để gửi gắm cuộc đời mình. Hắc Phong đã yêu Tuyết Du rồi, cho dù nàng có theo đuổi bao nhiêu cũng chưa chắc bằng Tuyết Du chỉ muốn buông tay hắn mà đi.
Về phần Tử Nguyệt, nó đang nhìn Hắc Phong bằng đôi mắt đỏ lòm, nhìn sang Kỳ Ninh thật không hận có thể cắn chết cô ta.
Trong lúc ăn cơm, Tử Nguyệt đậu trên vai Hắc Phong, không ngừng xem biểu hiện của hắn, rất may là hắn không nhìn Kỳ Ninh nha, chỉ mãi bàn việc với Hà Tiêu Mộ, còn cô ta, Tử Nguyệt để ý lúc nào người này cũng nhìn lén Hắc Phong, làm cho nó rất khó chịu.
Ăn cơm xong, Hắc Phong nhanh chóng cáo từ trở về phòng, chưa vào đến cửa Tử Nguyệt đã bay đến trước mặt hắn, cố tình không cho hắn nhìn đường cũng không để cho hắn đi.
- Ngươi làm gì vậy ? - Hắc Phong nhíu mày, hắn đã bực mỉnh rồi, hắn không thích phải nói những điều mình không nghĩ thật, vì hoàn cảnh hắn đành làm vậy.
" Huynh... huynh...". Tử Nguyệt muốn nói hết tất cả, nhưng không biết phải nói từ đâu.
Hắc Phong cau mày một cái, không bận tâm đến Tử Nguyệt, hắn cúi thấp đầu xuống bước vào phòng, Tử Nguyệt thấy vậy càng tức.
Linh linh linh linh... Tiếng chuông ngân vang lên, Tử Nguyệt bay thật nhanh đến trước mặt hắn.
" Hắc Phong, huynh nói cô ta xinh đẹp sao ?"
" Hắc Phong, huynh thích cô nương đó sao ?"
" Hắc Phong, huynh hết thích Tuyết Du rồi sao ?"
Hắc Phong khá bực mình vì luôn nghe con muỗi lảm nhảm từ nãy đến giờ, hắn đã nhức đầu nhức óc với vụ án rồi giờ còn muốn hắn nhắc đến chuyện tình cảm sao ?
Nghĩ đến đây, hai mắt Hắc Phong thoáng buồn.
Tuyết Du có khi nào đợi hắn quá lâu, không tránh khỏi thất vọng đã từ bỏ hắn không ? Tử Nguyệt trông sắc mặt Hắc Phong rất xấu, nó lo lắng.
" Hắc Phong, huynh làm sao vậy ?"
Hắn lắc đầu, đột nhiêm mỉm cười nhìn nó :
- Tử Nguyệt, cho dù có bao nhiêu cô nương xinh đẹp vây quanh ta thì ta chỉ có thể yêu một mình Tuyết Du mà thôi !
Nghe được câu nói này của Hắc Phong, Tử Nguyệt vui mừng vô cùng, sau này nó không còn ở đây, ít ra vẫn còn lưu lại chút tình cảm trong lòng hắn.
Tử Nguyệt không màng đến chuyện hiện tại, bay quanh quẩn trên đầu hắn, khiến hắn thích thú nhìn theo từng đường bay của nó.
" Hắc Phong, bây giờ chúng ta đi đâu để tìm kiếm thông tin đây ? " Tử Nguyệt e dè hỏi hắn, nhìn hắn đang chuẩn bị đồ rời khỏi phủ.
- Ta nghĩ... nên đến nơi có nạn nhân đầu tiên chết, đó chính là manh mối ! - Hắc Phong quả quyết, muốn diệt một thứ, phải đến cuội nguồn đó để diệt nó.
Mãi đến khi Tử Nguyệt và Hắc Phong bước qua cổng phủ, chuẩn bị đi thì một Kỳ Ninh từ trong phủ đi ra, trên tay là một tay nải.
- Hà tiểu thư, nàng ra ngoài này có chuyện gì ? - Hắc Phong ngạc nhiên, chuyện hắn rời phủ chưa thông báo cho ai, tại sao Kỳ Ninh lại biết chứ ?
Kỳ Ninh đầu nhễ nhại mồ hôi, có lẽ do chạy vội vàng, đứng bên cạnh hắn thở hổn hển :
- Ta... ta muốn đi cùng với Quách công tử !
Hắc Phong giật mình, chuyện này thật đúng là không thể được. Hắn ngay lập tức từ chối :
- Không được, chuyện này rất nguy hiểm, tốt nhất nàng nên ở nhà với phụ thân đi !
Kỳ Ninh vẫn không chịu bỏ cuộc, cô vẫn cười tươi, mặt vẫn còn đỏ :
- Ta... ta là con của Chi huyện, lần này ta đi đến khi về còn phải báo cáo cho cha ta mọi chuyện, không phải để du ngoạn, nên tốt nhất huynh không được từ chối !
Đúng thật là chuyện này liên quan đến Chi huyện, nhưng nếu nói một nam nhân dẫn theo nữ nhân đi phá án không phải là chuyện dị nghị sao ?
Cũng may không phải là cô nam quả nữ, còn có một nữ nhân khác còn kè kè bên hắn cơ mà...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...