CHƯƠNG 19
Chap 19.1
Ý nghĩ vừa xuất hiện, cũng như ý tưởng trong đầu nàng phát sáng ! Quả nhiên... bay là một giải pháp tốt nhất hiện giờ.
Đôi mắt Tuyết Du nhìn vào khoảng không gian trong màn đêm, hướng tầm nhìn về căn nhà có nơi ai đó đang ở.
Hai tay nàng dang ra, đôi chân nàng nhón lên, một cách nhẹ nhàng... nàng bay lên không trung, vút qua những căn nhà, đáp chân tại một điểm trên nền gạch.
Thở nhẹ nhõm một cái, Tuyết Du đưa tay xoa xoa ngực, cố ổn định lại tinh thần đang hoảng loạn của nàng, không ngờ, khi nàng trở về với bộ dạng một con người không nghĩ bay cũng là một điều khó khắn, mà... khi hoá thành muỗi lại bay rất nhẹ nhàng !
Lắc đầu một cái, nàng chiếu một tia sáng nhỏ lên nền gạch, ngồi xuống đó, tia sáng truyền qua nền gạch xuất hiện một cái lỗ nhỏ có thể nhìn vào bên trong, Tuyết Du điềm nhiên đưa mắt nhìn vào.
- Chào công tử ! - Hà Tiêu Mộ bước vào, tiến đến chỗ Hắc Phong mỉm cười.
Hắc Phong còn đang ngắm những bức tranh ở nơi này, nghe tiếng gọi mình thì quay đầu lại, bắt gặp vị quan đang mỉm cười nhìn mình, hắn không hề ngần ngại bước đến chào.
- Ta có thể biết quý danh của công tử ? - Hà Tiêu Mộ mời Hắc Phong ngồi xuống ghế, ông cũng ngồi, sau đó nhìn hắn với vẻ tò mò, tên lính ban nãy đứng ngay phía sau ông ta.
Hắc Phong cầm ly trà được tên lính ban nãy mang tới, nhấp một ngụm đặt lên bàn, giọng điệu rất tự nhiên, thư thái :
- Ta là Quách Triệu Hắc Phong, con trai của Quách Trần Duật.
" Quách Trần Duật ? ". Hà Tiêu Mộ nghi hoặc nhíu mi lại, mơ hồ một hồi, cái tên này ông ta đã nghe qua, à phải nói là rất quen thuộc.
Đôi mắt đen kia đột nhiên loé sáng, nhìn vào thứ chất lỏng nam nhân kia vừa đưa vào miệng, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
" Chàng không thấy gì sao ? Thứ nước đó..."
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ công tử là con của Quách Quận Vương, Quách đại nhân sao ? - Hà Tiêu Mộ ngạc nhiên vô cùng, vống nghe sau khi Quách Trần Duật qua đời, phu nhân và con ông chuyển lên núi sống, nhưng vật chất lúc nào cũng đầy đủ vì Hoàng Thượng rất trọg dụng ông khi còn sống, ông cũng đóng góp công lao to lớn của mình cho đất nước.
- Đúng, là ta ! - Hắc Phong nhẹ gật đầu, thật ra hắn cũng không muốn dựa vào thế lực của cha để điều tra vụ án, nhưng lần này quả thật là rất rắc rối, một vụ án giết người hàng loạt không lí do.
Hà Tiêu Mộ từng nghe qua danh tiếng của Quách Quận Vương, luôn được mọi người trong thành kính mến vì tính giúp đỡ những người nghèo khó, còn cho họ bạc để vun trải cuộc sống, nay được nhìn thấy người con có dung mạo phi phàm của ông, quả thật là điều may mắn.
Trò chuyện được một lúc, Hắc Phong không quên việc mình đến đây, ngay lập tức nói rõ :
- Hà đại nhân, thứ lỗi cho ta, thật ra ta đến đây là để có chuyện muốn nhờ vả.
- Thiếu gia có việc gì xin cứ nói, ta nhất định sẽ giúp trong khả năng. - Hà Tiêu Mộ vui mừng ra mặt, được giúp người là một việc mà ông nên làm, huống chi người mà ông giúp lại là con của người ông ngưỡng mộ, không biết chừng sau này còn có thể " thân thiết " không.
Hắc Phong mừng thầm, không ngờ cha hắn cũng được nhiều người kính nể đến vậy, đã vậy, hắn sẽ không khách sáo làm gì :
- Thật ra là ở quán trọ ta có một vị đại thẩm đến làm ồn, không hiểu nguyên nhân vì sao nhưng cứ khóc ầm lên, ta thấy chuyện nên đến hỏi, biết con trai vị đại thẩm không hiểu nguyên nhân chết, chỉ biết là trước khi chết có đến đây. Ta muốn điều tra chuyện này nên mới đến nhà vị đại thẩm đó, sau ta nghe người bạn nói ở đây cũng có trường hợp nạn nhân chết như vậy nên ta mạo muội đến đây.
Nhắc đến những vụ án mạng kì lạ, da mặt Hà Tiêu Mộ xanh đi trông thấy, tay cầm ly trà của ông ta chợt khựng lại một lát, sau đó ông ta đưa lên miệng thưởng thức, thứ trà mà ông ta đưa vào miệng không ngờ lại có những thứ không nên có :
- Chuyện này... ngay cả ta cũng cảm thấy có khúc mắc, với lại, thật đúng là các vụ án này kì lạ.
Đây đúng là điều mà Hắc Phong đang mong đợi, hắn chăm chú nhìn vào Hà Tiêu Mộ, mong ông ta cho mình câu trả lời, bên ngoài, cũng có một người đang nghe bọn họ nói chuyện.
Hà Tiêu Mộ thở dài lắc đầu, ông ta bắt đầu kể :
- Ở Cát Đường này, trước nay vốn yên tĩnh, nhân dân sống trong no đủ, không ai tranh miếng ăn của ai, vậy mà, không biết tư bao giờ, mọi chuyện lại xảy ra đến ngay cả ta cũng không ngờ tới... Cách đây vài tuần, ở huyện ta xảy ra một chuyện lạ, một người nông dân đi cày ruộng về không hiểu sao lại lăn ra chết trong khi trước khi đi làm cậu ta vẫn còn rất khoẻ, ta nghe mọi người kể lại, lúc cậu ta về đến nhà, nhìn mặt cậu ta rất xanh xao, sức lực cũng rất yếu, về đến cửa hai mắt đã mở trừng ra, mặt xanh ngét sau đó chết tại chỗ, người thân có cho gọi đại phu đến nhưng họ lại nói cậu ta không hề bị bệnh, cũng không có dấu hiệu bị đầu độc hay đập đánh. Từ lúc đó trở đi, trong huyện liên tục xảy ra án mạng, đến nỗi có cả người chết ngay trước cửa nhà ta.
Hắc Phong nghe từng lời Hà Tiêu Mộ kể, từng lời thấm vào da thịt hắn, não hắn lúc này bắt đầu hoạt động, sắp xếp từng chi tiết cho hợp lí.
Hà Tiêu Mộ nhìn sắc mặt của Hắc Phong, cũng đoán được phần nào hắn đang suy tư, nhân cơ hội này, ông không thể bỏ qua được, Hà Tiêu Mộ mở lời mời :
- Trời cũng đã muộn, công tử cũng không nên đi lại nhiều, tốt nhất công tử hãy ở lại đây một đêm, mai tính tiếp.
Hắc Phong nghe vậy, đưa mắt nhìn ra bầu trời đã tối đen, bất đắc dĩ gật đầu :
- Thôi được, làm phiền đại nhân.
Chap 19.2
Cạch ! Đóng cửa phòng lại, Hắc Phong tiến đến phía giường, cởi bỏ y phục đặt gọn gàng, hắn tháo giày leo lên giường, hai mắt nhìn trân trân lên trần nhà.
Cũng tại hắn, vốn dĩ việc hắn đến thành Lạc Hoa để được ở bên cạnh Tuyết Du nhiều hơn, nhưng đây là lần thứ hai hắn bỏ nàng, không hề nói trước với nàng một câu.
Không biết chừng, giờ này Tuyết Du còn đang đợi hắn ở Thiện Nữ cũng nên, hắn thật đãng trí, chuyện quan trọng như vậy lại có thể quên.
Còn chuyện vụ án, hắn thật không cách nào lí giải được khúc mắc trong đó, đã nghe Tử Nguyệt nói là do bọn yêu ở đây làm, nhưng hắn không biết là có yêu thật hay không, và Tử Nguyệt, con muỗi đó... nó quá kì lạ, mọi thứ về hắn nó cũng biết, kể cả chuyện Tuyết Du và hắn quen nhau nó cũng biết, thật không thể hiểu nó là con muỗi từ nơi nào bay đến cuộc đời hắn.
Chỉ có duy nhất một điều... nó rất giống Tuyết Du !
Đây không phải là lời mà hắn nên nói ra, nhưng xét về giọng nói, tính cách thì có một phần là giống Tuyết Du, nó thì nhí nhảnh, nhanh nhẹn, còn nàng thì dịu dàng, thanh tao.
Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ kéo đến, làm cụp hai mi mắt của hắn.
Một thân ảnh nhỏ lướt vào phòng hắn, kéo nhẹ chăn lên người. Dáng người đó... là dáng người mà hắn cần tìm.
Đôi mắt đó loé sáng một tia nhìn sắc bén, Tuyết Du thoáng mờ thấy dòng khí xanh đang bốc hơi trên người Hắc Phong, có thể ly trà đó đã bị dính yêu khí.
Bàn tay nàng vuốt một đường sáng trắng từ trên đầu đến chân Hắc Phong, sau một hồi rung chuyển, dòng khí xanh đó tan biến trong không khí.
Thở nhẹ một cái, đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt đang ngủ say trên giường kia, đôi môi bất giác nở một nụ cười.
" Nam nhân này, chàng ngủ cũng đừng thu hút ta thế chứ ? ". Đáng lí, câu nói này, Tuyết Du nên nói ra từ lâu, nhưng mỗi lần nàng định nói, lại không thể thốt nên lời, bởi vì trong lòng Hắc Phong mà nói, nàng chỉ có thể nhìn hắn khi tỉnh giấc.
Bàn tay trắng mịn mát rượi thấm hơi gió đêm của nàng đưa lên vuốt nhẹ lên trán hắn, múi hắn, đến miệng hắn, nơi nào nàng cũng đi qua, khiến cho khuôn mặt ấm áp của hắn có phần mát lên.
Hai hàng lông mày khẽ nhướn lại, cho thấy hắn đang khó chịu khi bị động vào, Tuyết Du nhanh chóng buông tay ra, hàng lông mày kia cũng dãn dần.
Nếu nói hắn vô tâm với nàng thì hơi quá, bởi vì nàng biết, trong khi đi với hắn, nàng có thể nhận thấy ánh mắt hắn rất buồn, rất áy náy, chắc tại vì mẩu giấy đặt trên bàn lúc đó, nhưng hắn đâu biết, nàng luôn ở bên cạnh hắn cơ chứ ?
Sau này, nàng rời xa hắn, không nói cho hắn một tiếng, không có lời từ giã, không có bất kì món đồ nào làm kỉ niệm, nhất định hắn sẽ rất đau, rất buồn, vậy lúc đó, kẻ vô tâm mới chính là nàng !
Trong khoảng thời gian nàng còn lưu lại nơi trần gian, nhất định, nàng phải trân trọng từng khoảng khắc bên hắn, để sau này, nàng sẽ không còn hối tiếc.
Áp đầu mình vào ngực Hắc Phong, Tuyết Du nhắm hai mắt, cảm nhận nhịp tim của hắn, rất nhẹ nhàng...
rRr
- Phu nhân, phu nhân ! - Hà Tiêu Mộ vừa vào phòng đã vui mừng ra mặt, đi đến chỗ Hà phu nhân đang ngủ kia đánh thức.
Bị làm phiền, sắc mặt Hà phu nhân trông rất khó coi, cộng với việc mới ngủ, đầu tóc không được gọn gàng cho lắm.
- Có chuyện gì ? - Bà ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo vén lại tóc nhìn phu quân đang hớn hở kia.
Hà Tiêu Mộ cười khoái trá ngồi xuống bà, rót ly trà nóng kì lạ kia lên, đưa vào miệng :
- Phủ ta sắp có đại hỷ.
Bực mình vì cứ nghĩ Hà Tiêu Mộ nói đùa, Hà phu nhân nhăn mặt :
- Ta nói thật, con gái ta sẽ được gả cho một người giàu sang đầy quyền lực, sau này nhất định không cần lo thứ gì nữa.
Nghe đến quyền lực, giàu sang, hai mắt Hà phu nhân sáng lên, giảo hoạt nhìn phu quân của mình :
- Ai ? Ai lại có thể gả cho con gái ta ?
- Con trai Quách Quận Vương, Quách Triệu Hắc Phong.
- Quách Quận Vương sao ? - Bà ta hớn hở, quách quận vương ở cái kinh thành này có số cửa hàng buôn bán không hề nhỏ, kinh doanh toàn mặt hàng tốt, lợi nhuận thu về không hề ít, mà theo bà ta biết, đó đều là nhờ đứa con trai của Quách Trần Duật sau khi cha mất đã lên nắm toàn bộ gia sản.
- Đúng, ta nghĩ con gái chúng ta có phúc mới được cơ hội hiếm có này. - Hà Tiêu Mộ đưa tay xoa xoa râu dưới cằm, ông nhất định phải tìm cách tác thành chuyện này.
rRr
- Bạch huynh, ta khát nước quá ! - Lý Đường Minh nửa đêm không ngủ được, lay lay người Bạch Lý Vũ dậy, cũng nhận thấy hắn ta vẫn chưa ngủ.
Hai tròng đen của Bạch Lý Vũ đang nhắm cũng mở ra, hắn thở dài thườn thượt :
- Ta cũng vậy, từ lúc ở tửu quán đến khi đến đây ta chưa có ngụm nước nào, thức ăn ta cũng nuốt không vào.
Lý Đường Minh chồm người dậy, đưa tay chống cằm, hắn đề ra ý kiến :
- Ta không thể chịu nổi nữa, hay chúng ta uống tạm thứ nước đó đi, thà uống còn hơn khi Hắc Phong trở về chúng ta còn lại bộ xương.
- Được. - Bạch Lý Vũ gật đầu, ngồi dậy.
Cuối cùng, Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ cùng đi uống nước, không nghĩ được nhiều, hai tên đó không ngờ mình đang uống một thứ nước vô cùng độc hại, rất ảnh hưởng đến sức khoẻ của bọn họ.
Trên cành cây, có hai bóng dáng lượn qua lượn lại, hình thù không rõ là thứ gì, chỉ biết trên người bọn chúng đều có màu xanh lá.
" Bọn chúng rốt cuộc là từ đâu đến vậy? ". Giọng của một thứ gì đó rít lên, trông thật kinh người, hai tay nó đầy những móng vuốt đỏ, trông thật ghê rợn.
Bóng dáng còn lại đưa tay đặt lên vai bóng kia, giọng điệu mỉa mai, mái tóc dài đến lưng cuộn lại với nhau thành từng vòng.
" Đó là mẹ của cái tên mà hôm bữa chúng ta vừa " ăn ", bà ta tìm đến thành, chỗ mà tên đó đến gặp bạn, ta nghĩ chắc chắn có chuyện nên mới đi theo, quả nhiên là có người muốn giúp bà ta ! "
" Ai dám giúp ? Tên đó không sợ chúng ta ra tay sao ? "
" Ha ha ha ha...". Cái giọng ghê rợn đó lại vang lên, nhưng tiếng cười này mang nặng của một con quỷ cái.
" Cười gì, nói nhanh cho ta nghe ? Tên đó không sợ chúng ta thật sao ?". Giọng đó là của đàn đàn ông, có chút bực mình.
" Thật ra, chúng cũng chẳng có tài cán gì, chỉ có một tên nhìn mặt trông rất được, bên cạnh còn có một con muỗi tép riu cũng chẳng bằng chúng ta được bao nhiêu, chỉ biết được chút phép thuật. "
" Vậy sao, nhưng nàng không được để ý đến hắn ta, nếu không, ta sẽ không tha cho nàng đâu ! ". Cái bóng đó đưa tay vuốt cằm cái bóng kia, cúi xuống hôn.
" Được, nhất định mà ! ". Cô ta ôm chầm lấy cái bóng, quyện vào làm một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...