CHƯƠNG 15
Chap 15.1 TRÁI NGƯỢC VỚI SUY NGHĨ
- Tử Nguyệt, mau đưa ta đi tìm Tuyết Du !
Tử Nguyệt vẫy vẫy đôi cánh, đôi mắt nhìn Hắc Phong, cái đầu nhẹ gật gật, tiếng chuông rung vang lên.
" Được. "
Hai hàng lông mày của Hắc Phong dãn ra, hắn mỉm cười, đưa bàn tay ra không trung. Tử Nguyệt đậu trên một ngón tay của hắn, nhắm mắt lại, đưa một tia sáng rẽ về hướng phải, đó là con đường dẫn đến nơi Tử Nguyệt đang ở.
Bước theo tia sáng đó, lòng Hắc Phong tràn đầy hồi hộp, hắn không thể tưởng tượng ra cảnh tượng Tuyết Du nhìn thấy mình sẽ như thế nào, nghĩ đến đây, hai bàn tay hắn nắm chặt.
" Tuyết Du, ta sắp gặp được nàng rồi ! ". Hắc Phong mỉm cười, đôi môi cong một đường rõ nét, khuôn mặt lúc này của hắn khiến người ta nhìn vào nhất định phải bật thốt vì quá đẹp, quá hoàn hảo.
Nhìn biểu hiện trên gương mặt Hắc Phong, Tử Nguyệt không thể diễn tả được cảm xúc của nó lúc này, trước hết nó phải đưa chàng đi lượn khắp nơi, đến khi trời gần tối mới được đến nơi đó !
Đi mãi trời cũng đã nhem tối, trong đầu Hắc Phong xuất hiện những tia nghi ngờ, nhìn sinh vật nhỏ trên tay hắn vẫn còn đang mở mắt nhìn đường, môi hắn không tự chủ lên tiếng :
- Tử Nguyệt, chúng ta đã đi lâu như vậy, rốt cuộc có đi đúng đường không vậy ?
Giật mình khi Hắc Phong lên tiếng, Tử Nguyệt bộ dạng lúng túng, nói ra thì không biết trả lời như thế nào, đúng hơn là nó đang chờ đợi.
" Hắc Phong, muốn tìm được Tuyết Du, tốt nhất huynh nên im lặng một chút, nếu không ta sẽ bị lạc đường đấy ! ".
Nhìn xung quanh nơi hai người đang đứng, rõ ràng là đang ở trên núi, nhưng ở đây không hề có một ngôi nhà chứ đừng nói là có người ở.
Vẫn giữ vẻ nghi ngờ trong lòng, nhưng Hắc Phong không thể nói lại như thế nào, đành im lặng nghe theo lời Tử Nguyệt, không bao lâu sau hai người đã tìm ra một căn nhà nhỏ trên vách núi.
Bên ngoài trông nó thật đơn sơ, giản dị, nhà được làm bằng tre, không như nhà hắn được lát từng viên gạch, trước sân, có một cái bàn được làm từ đá tảng to được bài phẳng.
Mở cánh cửa thấp ngang hông hắn, Hắc Phong bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh, Tử Nguyệt lại không như vậy, nó từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn biểu hiện của Hắc Phong.
- Ở đây có ai không ? - Hắc Phong bất ngờ lên tiếng, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, tiếng xào xạc của hàng tre sau nhà.
Nghiêng đầu nhìn mọi thứ xung quanh, Hắc Phong cười nhẹ, đôi mắt chăm chú nhìn vào mọi thứ, mọi ngóc ngách nơi này.
" Nơi nàng ấy ở thật đúng là nơi mà ta muốn bấy lâu này, chỉ tiếc là thân phận đã không cho phép ta làm vậy ! ". Khẽ thở dài, đôi mắt Hắc Phong trầm buồn.
Dẫu sao cũng tìm được nhà của Tuyết Du rồi, hắn cũng nên đi tham quan một chút.
Đôi chân của Hắc Phong tiến sâu thêm, chẳng mấy chốc hắn đã đứng ở trước cửa nhà. Tử Nguyệt vẫy vẫy cánh bay ra khỏi tay của Hắc Phong, nhìn hắn tò mò, có ý dò hỏi.
" Sao, huynh thấy thế nào ? ".
Tất nhiên, điều Tuyết Du làm như vậy là để Hắc Phong trông thấy vẻ khốn khổ của nàng như thế nào, không hợp với thân phận của hắn, lúc đó hắn sẽ sớm từ bỏ nàng thôi ! Cho dù nàng không cần lên tiếng trước, hắn đã chính thức từ bỏ nàng, như vậy, khi nàng đi sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
Nhưng ... nàng vẫn muốn ở bên hắn, trong thời gian này, thời gian hắn còn lưu lại thành Lạc Hoa, nàng phải ở bên hắn nhiều hơn, nàng cũng không cảm thấy hối tiếc ! Nếu không, nàng đã sớm từ bỏ, biến mất trước mặt hắn, đi tìm viên Long Nhãn, sớm trở về thiên đình tiếp tục với công việc trông coi cung đình.
Trái với ý muốn của nàng, Hắc Phong lại trả lời, khiến nàng cũng không tin được vào tai mình :
- Ta rất thích nơi này !
" Rất thích ? Huynh thích nó sao ? ". Tử Nguyệt cố gắng nhấn mạnh từ " thích " như ám chỉ, hắn có phải là đang nói đùa ?
Vẫn dáng vẻ ưu nhã, quyền quí đó, Hắc Phong gật đầu, cười với Tử Nguyệt, mắt nói rõ sự thích thú :
- Đúng, ta rất thích những nơi giản dị mà yên bình như thế này !
Không cần đợi Tử Nguyệt vấn đáp ra sao, hắn liền bước vào cửa. Căn nhà đơn xơ đến lạ, chỉ lác đác một vài dụng cụ đồ dùng cần thiết, ngoài ra, không còn thứ gì khác. Đối với cuộc sống của một người dân thì như thế này là quá tầm thường !
Đưa bàn tay chạm nhẹ lên chiếc bàn gỗ nhỏ, lướt qua mép, Hắc Phong có thể thấy trên đó còn có một vài trang giấy đã bị nhoè mực, những cây cọ văng tung toé trên bàn.
Nhặt những cây cọ đặt trở lại vị trí cũ, xếp những trang giấy lại cho gọn gàng, Hắc Phong vừa làm cử chỉ lại rất ôn nhu, rất ưu nhã tự trách cô nương nào đó.
" Mỹ nhân của ta ! Có vẻ nàng không được hoàn hảo như ta nghĩ ! ".
Tử Nguyệt khó hiểu nhìn nam nhân tự dọn đồ tự cười một mình, nam nhân này khiến nó phải suy nghĩ đi suy nghĩ lại nhiều lần, không thể đoán nổi nội tâm trong lòng hắn nha !
Thoáng một cái trời đã chập tối, Tử Nguyệt thấy người mình càng trở nên nặng nề, nó khó khăn bay ra sau căn nhà, đi thật xa chỗ Hắc Phong có thể nhìn thấy.
Thân người Tử Nguyệt ngày một nặng, như có thứ gì đè nén trong người nó, khó có thể rút ra được, đôi cánh nó không thể chịu nổi sức mạnh, khiến nó mất thăng băng ngã nhào xuống đất, Tử Nguyệt ngồi im chờ đợi.
- Tử Nguyệt, ngươi đâu rồi ? - Hắc Phong sau khi dọn bàn đọc sách xong, quay sang đã không nhìn thấy sinh vật nhỏ của hắn đâu nữa.
Nhưng đáp lại hắn là một sự im lặng, không hề có một tiếng chuông gió nào, không có một âm thanh nào vang lên cả.
Lắc đầu một cái, hắn tự trách bản thân :
- Chắc lại do ta làm lơ nên cô ta lại bay đi chơi rồi !
Ngồi trên chiếc giường tre kia, Hắc Phong khoanh hai tay nhìn bầu trời đen kia, thở dài, chắc đến khi hắn về lại bị hai tên Lý Đường Minh và Bạch Lý Vũ làm loạn lên mất.
" Không biết khi nào nàng ấy mới về ? ". Hắc Phong tự hỏi, theo hắn nghĩ, vào thời điểm này, khi hắn còn ở phủ, Tuyết Du đã đến với hắn, nhưng hôm nay lại có vẻ muộn hơn nhiều. Có khi nào hắn không báo trước, ngày ngày Tuyết Du vẫn đứng ở cửa sổ đợi hắn !
Nỗi lo lắng này lại xuất hiện trong đầu Hắc Phong, hắn thật ngu xuẩn ! Đáng lẽ ngay lúc đó hắn phải nói rõ với Tuyết Du, giờ thì quá muộn rồi.
Đang còn suy tư, Hắc Phong không để ý có một vị cô nương xinh đẹp bước vào, khuôn mặt xinh đẹp tựa như một nàng tiên...
Chap 15.2
Tuyết Du nhìn Hắc Phong, sắc mặt cô có chút ngạc nhiên, đi đến bên cạnh hắn hỏi, đôi môi đỏ mọng chúm chím bật thốt :
- Hắc Phong ... chàng tại sao lại ... ?
Hiện tại, Hắc Phong đang ngồi trên chiếc giường tre, điệu bộ rất chi thư thái ! Vẻ mặt của hắn ta có thể cho thấy ... hắn ngồi đây như đúng vậy !
Không ngờ vẻ mặt lo lắng của Hắc Phong lại bị Tuyết Du hiểu nhầm thành vẻ điềm tĩnh đương nhiên, cũng vì tính hắn vốn trầm lặng, ít khi biểu hiện cảm xúc ra ngoài, ngay cả khi Tuyết Du xuất hiện trước mặt hắn thì cho dù là ngạc nhiên, hắn cũng không thể để lộ cảm xúc nào, kể cả trước đây cũng vậy.
Đứng trân mắt nhìn nữ nhân trước mặt, trên môi Hắc Phong xuất hiện một nụ cười nhẹ, khó có thể phát hiện ra, hắn đến bên cạnh Tuyết Du, nắm bàn tay nàng, đôi mắt đen kia thể hiện nỗi nhớ nhung người mình yêu, như bao năm không gặp.
Giọng hắn nhẹ nhàng, ôn nhu, đầy quan tâm :
- Tuyết Du, nàng khoẻ không ?
Không gặp nhau bốn ngày, câu đầu tiên hắn hỏi lại là câu hỏi này, hắn tự nghĩ bản thân mình vô dụng, cũng không thể trách hắn được, gặp nàng rồi, bao nhiêu lời nói hắn muốn nói với nàng trong bao ngày qua lại bay đi mất, khiến chính hắn cũng cảm thấy mình thật điên khùng !
Ngớ người nhìn Hắc Phong, Tuyết Du không biết mình phải trả lời ra sao, vì chính bản thân nàng cũng không biết nên nói chuyện từ đâu, vốn dĩ bao ngày qua nàng luôn ở bên cạnh hắn, chỉ có điều hắn không tài nào biết được !
Bàn tay Hắc Phong vẫn còn nắm chặt lấy tay Tuyết Du, khiến đôi tay nàng trở nên đau nhức, la nhẹ một tiếng, nàng tháo tay hắn ra, nhìn hắn có vẻ ngại ngùng, nàng lắp bắp :
- Tất ... tất nhiên ta vẫn sống tốt !
Hắc Phong nhận ra mặt Tuyết Du khẽ nhăn lại, cũng nhận thấy hành động của mình thật thô lỗ, hắn sợ làm nàng bị thương, vội cầm tay nàng lên lo lắng hỏi, tỉ mỉ nhìn bàn tay trắng nõn của nàng :
- Nàng có bị sao không ? Có bị thương ở đâu không ?
Tuyết Du nhẹ lắc đầu, trong lòng thầm mắng Hắc Phong thật ngốc, chỉ một chuyện nhỏ đó thôi mà hắn cũng làm quá lên.
Thấy Tuyết Du nhìn mình ngô nghê như vậy, Hắc Phong cau mày một cái, đưa bàn tay kia nhéo má nàng, khiến một bên má nàng đỏ ửng.
- Đau ! Tại sao chàng lại nhéo ta ? - Tuyết Du nhăn mặt, lôi tay Hắc Phong đặt qua một bên, trông nàng đang có vẻ tức giận nha.
Hắc Phong nhìn mỹ nhân đang đỏ mặt kia, bàn tay đưa lên che đôi môi đang cười, đến nỗi hắn phải quay đi hướng khác để cười.
Tuyết Du không thấy Hắc Phong nói gì, chỉ cảm thấy người đang ở cạnh nàng có vẻ như đang run, quay mặt ra sau, nàng không thể ngờ hắn lại nhịn cười đến nỗi đưa tay che miệng đi. Hai hàng lông mày nàng nhíu lại với nhau, nàng tức giận đập vào người hắn :
- Chàng cười cái gì, lâu ngày không gặp ta chàng lại bị bệnh cười sao ?
Bị Tuyết Du nói như vậy, Hắc Phong vẫn cười, một nụ cười hiếm có từ trước đến nay, hắn cố nhìn cười, nhìn Tuyết Du hờn dỗi quay mặt đi, bàn tay hắn nắm lấy tay nàng, cười dịu dàng :
- Không, chỉ là mấy ngày nay không gặp nàng, ta thấy nàng xinh đẹp hẳn ra, có lẽ do ta quá nhớ nàng nên vậy thôi !
Đã thế, hắn nở một nụ cười ấm áp khiến trái tim Tuyết Du rụng rời, khuôn mặt nàng bị hắn nhéo đỏ một bên nhưng bây giờ cả hai má nàng đang nóng bừng lên.
Hắn, đúng là dùng lời nói mật ngọt quyến rũ nàng, khiến nàng không thể nào sống yên được, nếu rời xa hắn, rời xa nụ cười đó, nàng có dám không ?
Đôi mắt Tuyết Du trước mắt đã phủ một màn sương mờ, dần dần cô đọng kết thành từng viên thuỷ tinh, nhưng chưa kịp để nó hình thành nàng đã làm nó tan biến.
Thấy nàng không trả lời, Hắc Phong nghiêng người nhìn khuôn mặt nàng, rất khó hiểu, cảm xúc này, hắn chưa nhìn thấy bao giờ.
- Nàng làm sao vậy, Tuyết Du ?
" Hắc Phong, giờ nếu ta nói ta là Tử Nguyệt thì chàng có tin không ? Lúc đó, chàng có còn yêu ta như lúc này không ? ".
Không ! Nhất định hắn sẽ bỏ rơi nàng, sẽ cảm thấy thật ghê tởm với chính nàng, một thứ nguy hiểm lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, nói chuyện với hắn, lúc đó, chắc tim nàng sẽ không trụ nổi mà vỡ tan mất !
Niềm tâm tư của Tuyết Du cố gắng nén sâu vào trong lòng, không để nó thoát ra ngoài. Đã vậy, nàng sẽ tranh thủ, tranh thủ những ngày tháng còn lại được sống bên cạnh hắn để khi nàng đi, vẫn sẽ còn kỉ niệm để nhớ lại, và cũng vì để lương tâm nàng không cắn rứt, khiến mình phải hối hận.
Cười với hắn ở một góc độ đẹp nhất, Tuyết Du đơn giản trong bộ lụa trắng mềm mại, khiến làn gió nhẹ phất phơ trước mắt.
- Không có gì đâu, chỉ là ta vui thôi ! Ta không nghĩ chàng lại thích ta đến nỗi như vậy ! - Tuyết Du châm chọc, nhìn vị nam nhân sắc mặt đang dần thay đổi.
Hắc Phong đỏ mặt, những vệt ửng hồng xuất hiện trên mặt hắn đúng là một hiện tượng hiếm thấy, thường thì nàng ít khi thấy hắn biểu hiện như vậy. Hắn cố lờ đi, lảng tránh lời nói đầy ẩn ý sâu xa, khoé miệng cong nhẹ.
- Hắc Phong, huynh có muốn ăn khoai nướng không ? - Tuyết Du nhìn hắn thăm dò, hồi ở phủ, cô thường nghe mấy nha hoàn trong phủ có nói Hắc Phong không thích ăn khoai, cũng có lẽ là do không hợp khẩu vị. Dù vậy, nàng vẫn muốn thử, nhìn hắn bằng đôi mắt trong suốt như pha lê.
Một lần nữa, Hắc Phong lên tiếng, nhưng lần này, khác với mọi hoàn cảnh...
- Được, đi ăn thôi !
Mặc dù sớm biết câu trả lời nhưng Tuyết Du lại không hề ngần ngại nói ra, nàng nghĩ Hắc Phong nhất định sẽ từ chối, nhưng lại không ngờ yêu cầu của mình lại được chấp nhận.
- Ừ. - Hắc Phong gật đầu đồng ý, khuôn mặt thanh tú có chút không thoải mái.
Nắm chặt tay Hắc Phong, Tuyết Du kéo hắn ta rời khỏi căn nhà đơn sơ kia đi, đôi lúc mắt Tuyết Du lại hướng về căn phòng này.
Đến một nơi yên tĩnh, trên gò đồi khá cao, có thể hóng gió vào buổi đêm, được ngắm bầu trời, được ngắm những vì sao sáng, chị Hằng Nga đứng ở trên cao đang nhìn xuống, nở nụ cười tuyệt đẹp.
Tuyết Du đưa tay ra hiệu cho Hắc Phong ngồi xuống bên cạnh mình, mỉm cười, nàng cất giọng nhè nhẹ :
- Chàng ngồi yên đây, để ta đi lấy củi nhóm !
Một nam nhân như hắn, trước nay luôn coi trong " danh tiếng ", việc của hắn chưa một ai dám đụng vào, cho dù là cầu xin được giúp đỡ hắn hắn cũng không cần, huống chi đây là việc làm của nữ nhân hắn, hắn không làm, xem ra rất mất mặt !
Nhìn Tuyết Du bằng đôi mắt thâm sâu, đôi mắt gợn lên vài cơn sóng sau đó lắng xuống hẳn, hắn nắm tay Tuyết Du giọng điệu ôn nhu, cử chỉ thật nhẹ nhàng :
- Tốt nhất nàng nên đưa ta đi theo, lỡ may có kẻ xấu đụng đến nàng, ta còn có thể ứng phó kịp thời.
Tuyết Du cảm nhận được hai má mình đỏ ửng, lồng ngực đập lên rộn rã, không thể chịu đựng nổi được từng lời nói của Hắc Phong, nàng quay mặt đi tránh đi sự xấu hổ của mình :
- Được, tuỳ chàng.
Mỹ nhân này ... quả thật lần đầu tiên hắn gặp, cả về dung mạo lẫn phẩm hạnh, đều rất khác người, chỉ có điều ... hắn cảm nhận được nàng như đang có thứ gì đó che giấu hắn, khiến hắn trong lòng luôn mang tâm trạng.
- Tuyết Du, ta hỏi nàng một điều được không ?
Hai tay hắn đưa ra phía sau lưng, điệu bộ thật giống lúc hắn cầm sách đặt sau lưng mình, vừa đi vừa nhẩm lại thư pháp.
- Được, chàng cứ nói. - Tuyết Du cúi người cầm một cành củi khô lên, lại đi đến một vị trí khác, khoảng cách lúc này chỉ là mấy bước chân.
Hắc Phong cũng vừa nhặt củi, vừa suy nghĩ rất nhiều điều, không biết có nên nói hay không, nhưng hắn vẫn sẽ nói, đã lỡ rồi.
- À ... ta muốn hỏi ... nàng sống một mình từ nhỏ sao ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...