CHƯƠNG 14
Chap 14.1 LÀM NGƯỜI MỘT LẦN
Hắc Phong chăm chú nhìn Thiện Hạ, từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy một linh hồn, không ngờ mới vào thành Lạc Hoa chưa đầy hai ngày đã gặp chuyện kì quái này có chút khó tin, đương nhiên phải xem cho thật kĩ.
Thiện Hạ bị Hắc Phong nhìn như vậy, ngượng đến đỏ mặt, cho dù cô đã chết nhưng tính tình vẫn ăn sâu trong máu, vốn rụt rè và nhút nhác, và cũng là do người này sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trước khi lên đường.
- Ta nghe Tử Nguyệt có nói qua, cô là một oan hồn chưa siêu thoát, ngoài tâm nguyện gặp lại người thân và người mình yêu, có còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành ? - Hắc Phong lên tiếng hỏi, đã giúp phải giúp đến cùng, không thể bỏ lại giữa chừng được.
Tử Nguyệt cũng gật đầu, nó muốn Thiện Hạ ra đi thật thanh thản.
Thiện Hạ được hai người giúp đỡ như vậy quả thật là rất xúc động, cảm tạ vô cùng.
" Đa tạ hai vị đã không chê ta là một oan hồn, không hề sợ ta, còn giúp ta hoàn thành tâm nguyện. Tâm nguyện của ta đơn giản chỉ có thể, mong hai người sớm thực hiện. ".
" Nhất định rồi ! ". Tử Nguyệt vẫy vẫy hai cánh, đôi mắt nhìn vào Thiện Hạ sắc mặt hiện giờ đã đỡ ghê rợn hơn trước, không như lần đầu nó mới gặp.
- Được, ta đã cho người đi đến địa chỉ như cô nói tìm người thân giúp cô rồi, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi.
- Quách huynh, huynh làm gì một mình dưới đó vậy, chúng ta đi dạo một lát đi ! - Bạch Lý Vũ từ dưới lầu gọi vọng lên, rõ là nguyên một buổi chiều Hắc Phong chỉ ở trên lầu, không thèm nhấc chân xuống lầu đến một lần.
Hắc Phong nhìn sắc trời đã gần tối, nhìn Tử Nguyệt và Thiện Hạ, hắn có vẻ khó xử.
" Huynh cứ đi đi ! Hai bọn ta ở lại nói chuyện một lát ! ". Tử Nguyệt lượn lờ xung quanh người Hắc Phong, nó rủ một lớp bụi phấn phát sáng nào đó lên người hắn, một lúc sau ánh sáng trắng đó lập tức biến mất.
" Được rồi đó huynh đi đi, giờ ra ngoài huynh không sợ nguy hiểm nữa đâu ! ".
- Cảm ơn ngươi, Tử Nguyệt ! - Hắc Phong mỉm cười, nhanh chóng chỉnh lại trang phục đi xuống dưới lầu, hắn tin mình sẽ an toàn vì vốn dĩ Tử Nguyệt không phải một con vật bình thường, nó giống như một vị tiên nhỏ vậy.
Tử Nguyệt bay đến chỗ Thiện Hạ đậu trên vai cô nhìn ra phía cửa sổ, trời cũng đã sắp tối rồi...
Một luồng sáng phát ra quanh người Tử Nguyệt, bao trùm lấy người nó. Tử Nguyệt đập cánh bay xa ra người Thiện Hạ.
Ánh sáng đó không ngừng lớn lên, lớn lên, đến một mức nhất định, ánh sáng đó nổ bùng một cái, sau đó biến mất giữa bầu trời tối.
Một vị cô nương xinh đẹp xuất hiện trong phòng của Hắc Phong khiến cho Thiện Hạ dù là một linh hồn cũng phải giật mình. Mỹ nhân đó, đẹp đến nỗi không ai có thể bì kịp, nàng mặc một bộ y phục cánh hồng đào, đôi giày hoa thêu thật tinh xảo, trên đầu nàng cho dù không có một món trang sức nào nhưng hành động của nàng khiến người ta liên tưởng đến một tiểu thư khuê cát nào đó. Khuôn mặt nàng trắng hồng với hàng lông mày lá liễu mềm mại, đôi mắt nàng đen láy, hàng lông mi đen dài chớp chớp mỗi khi nàng nhắm mở mắt, sống mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng, ... tất cả những thứ thuộc về nàng như được tạo hoá ban tặng, giống như nàng là một nàng tiên từ trong bức tranh cổ bước ra ...
- Thiện Hạ, là ta, Tuyết Du. - Giọng nói êm dịu thốt ra, kèm theo là âm thanh trong trẻo như làn nước suối nơi vùng thảo nguyên.
Thiện Hạ đứng ngây người tại đó, nhìn nàng không chớp mắt, một cô nương xinh đẹp như vậy, bây giờ nàng mới có thể nhận ra, thật đúng là không tốt ! À không, phải nói là một nàng tiên mới đúng !
- Thiện Hạ, ta đây ! - Tuyết Du nghiêng đầu nhìn Thiện Hạ, cô ta vẫn còn đứng thẫn thờ nhìn nàng, không kìm nổi nàng bật cười thành tiếng.
Quay về với thực tại, Thiện Hạ mới nghe được lời Tuyết Du nói, cô mới mở miệng.
" Ta biết rồi ! Giờ nhìn cô, ta lại liên tưởng đến mình ngày trước, nhưng ta không xinh đẹp bằng cô cho dù một phần ! ".
- Cô làm ta ngại quá ! - Tuyết Du đi đến chỗ Thiện Hạ, nắm tay cô ngồi xuống giường, bàn tay nàng vuốt nhẹ đến mái tóc của Thiện Hạ.
" Không sao, ta nói thật lòng mà ! ". Thiện Hạ mỉm cười, nhìn vị mỹ nhân xinh đẹp đang rờ lên mái tóc lâu ngày không chăm sóc của mình.
Tuyết Du đưa tay vuốt tóc Thiện Hạ đến đâu, luồng sáng phát ra đến đó, mái tóc cô trở nên đen mượt trở lại.
Mỉm cười hài lòng, Tuyết Du nhắm mắt lại, phát một luồng sáng nhẹ hắt vào khuôn mặt đen sần sùi của Thiện Hạ, khiến cô ta trở nên đẹp vô cùng.
Thiện Hạ rờ lên khuôn mặt mình, cảm nhận được sự mềm mại, mát rượi đầu da thịt, Thiện Hạ vui sướng vô cùng.
Đưa khuôn mặt mình vào gương, Thiện Hạ bật thốt khi nhận ra đây là khuôn mặt trước đây của cô, rất xinh đẹp, rất tao nhã, khiến nhiều cô nương phải ngưỡng mộ, nếu là bộ dạng lúc chết của cô, e rằng khi nhìn vào, cô cũng sẽ sợ đến chết khiếp.
" Cảm ơn ngươi, Tuyết Du, cảm ơn ngươi ! ". Thiện Hạ vui mừng, ôm chầm lấy Tuyết Du, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Nhìn vị cô nương vui sướng như vậy, Tuyết Du cũng vì thế mà vui sướng theo, trước đây nếu là ở trên trời, chỉ có cảm giác gì đó lâng lâng mà thôi, không có cảm giác như ở chốn nhân gian lúc này.
- Không sao đâu, chuyện ta nên làm thôi ! Trước khi ngươi đi, ta muốn ngươi trở thành một phần cuộc sống, trở về quãng thời gian được làm con người. - Tuyết Du mở miệng, đôi môi đỏ chúm chím, cô muốn giúp linh hồn này có được quãng thời gian trên phàm trần, sống như những con người.
Gật đầu một cái, Thiện Hạ mỉm cười nhìn nàng, sau đó nhắm mắt lại.
Tuyết Du nắm chặt bàn tay mềm mại của Thiện Hạ, trên người nàng phát ra luồng sáng trắng, đưa nàng và Thiện Hạ đâm xuyên qua bức tường. Thoáng một cái, bọn họ đã xuất hiện ngay trên đường.
- Thiện Hạ, cô muốn ăn kẹo hồ lô không ? - Đang đi trên đường, thấy một gian hàng bán kẹo hồ lô, Tuyết Du lên tiếng, trông nàng có vẻ thích thú.
- Được được, ta cũng thích ăn kẹo hồ lô. - Thiện Hạ cười nhẹ, nhìn vào những xâu hồ lô được cắm trên que.
- Bán cho ta hai xâu hồ lô. - Tuyết Du nhìn người bán hàng, tay chỉ vào hai xâu kẹo hồ lô trên cùng.
- Của cô nương. - Người bán hàng vui vẻ đưa xâu kẹo cho nàng, nhận lấy tiền bỏ vào người.
Chap 14.2 LỰA CHỌN
Cầm xâu kẹo hồ lô trên tay, Tuyết Du mỉm cười, sáng nay nàng vừa được Hắc Phong cho ăn kẹo hồ lô, rất ngon nha ! Được ăn xâu kẹo hồ lô ngon lành cùng với người mình yêu, không vui sao được ? Cắn một miếng kẹo, cảm nhận được sự ngọt ngào trong đó, Tuyết Du thấy người mình nhẹ đi được phần nào, nàng nhắm mắt lại, từ từ thưởng thức nó.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Tuyết Như, Thiện Hạ có vẻ ngạc nhiên :
- Ăn kẹo hồ lô cô vui đến vậy sao ?
- Đúng vậy, thật sự là rất vui ! - Tuyết Du mỉm cười, nhìn lên bầu trời đầy sao trên kia, không biết bây giờ Hắc Phong đang đi đâu nữa, cứ nhớ đến hắn, lòng nàng lại bồi hồi khó tả.
Đi được một lúc, Tuyết Du quay sang Thiện Hạ nói nhỏ, chuyện nàng sắp nói có thể là một việc khá quan trọng, tuyệt đối Hắc Phong không thể biết được :
- Thiện Hạ ... ta nhờ cô giúp một chuyện được không ?
Quan sát nét mặt khá căng thẳng trên khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Du, Thiện Hạ gật đầu, Tuyết Du đã giúp đỡ cô rất nhiều, ân huệ này không thể nào báo đáp nổi.
" Cô cứ nói đi, ta nhất định sẽ giúp hết sức ! ".
Tuyết Du mỉm cười, bước chân có phần chập chững, bước chậm hẳn :
- Thật ra ... chuyện ta nhờ cô cũng không phải việc gì khó, nhưng đối với ta đó là một chuyện rất quan trọng !
" Được, cô cứ nói. ".
- Ta muốn cô giúp ta giữ bí mật chuyện này, ta không thể để Hắc Phong biết được ta chính là Tử Nguyệt, nhất định huynh ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này ! Với lại ... ta còn nhiều nhiệm vụ cần phải làm !
Thiện Hạ cứ nghĩ Tuyết Du sẽ nhờ cô một việc nào đó, không ngờ lại lại là chuyện nhỏ này, không, đối với Tuyết Du, đây là một chuyện lớn.
" Được, ta hứa với cô ! ". Thiện Hạ nhẹ giọng, cho dù Tuyết Du không nhờ, cô nhất định cũng sẽ không nói.
- Đa tạ cô. - Tuyết Du mỉm cười, trong lòng cô cuối cùng cũng bớt đi một gánh nặng, nhưng một gánh nặng khác lại đè lên vai cô, Tuyết Du lại rơi vào trạng thái ủ rũ, nàng hiện giờ vẫn chưa tìm thấy viên Long Nhãn, thời hạn tìm kiếm cũng sắp đến, nàng không thể chậm trễ thêm được !
" Cô có tâm sự gì sao ? ". Thiện Hạ nhìn sắc mặt Tuyết Du ngày một trắng nhợt, khuôn mặt thể hiện rõ sự phiền muộn, nét buồn phảng phất trong đôi mắt kia.
Sao lại không có phiền muộn được chứ ? Ước mong duy nhất của Tuyết Du hiện giờ chính là được làm một người dân bình thường, là người nông thôn nghèo khó, hàng ngày đem rau đi bán kiếm lấy tiền, tình cờ gặp Hắc Phong, đem lòng yêu thương ...
Nhưng ... cái giá của Tuyết Du phải trả quá đắt, thay vì bị phạt tước bỏ quyền năng giáng xuống trần làm người bình thường, ông trời lại bắt nàng hoá thành muỗi lởn vởn khắp nơi, bắt tìm ra viên Long Nhãn, sau đó mới được trở về thiên đình...
Trầm ngâm một lát, Tuyết Du mỉm cười cho có lệ, lắc đầu chối.
- Chắc chắn là có tâm sự, ta nhìn biểu hiện của cô thì rõ biết ! - Thiện Hạ bật cười, người vướng phải lưới tình như cô không phải đã từng trải qua rồi sao ? Giờ chỉ là... nó lại tái hiện ngay trước mặt mình, với chính Tuyết Du.
Im lặng không trả lời, Tuyết Du mím chặt môi không để cảm xúc trong lòng tuôn ra ngoài, nàng phải cất nó vào lòng, cất nó thật sâu vào, trong ngăn lạnh của trái tim.
- Ngươi cũng như ta, cũng yêu một nam nhân, chỉ tiếc không thể có kết quả ! - Thiện Hạ không hề che giấu nói ra quan điểm của mình, đúng là như vậy, rõ ràng là như vậy !
Lời nói của Thiện Hạ như vết dao cứa vào tim Tuyết Du, rõ ràng là không có kết quả, vậy mà nàng còn cố ở bên cạnh Hắc Phong, chẳng phải là đang níu kéo hắn sao ? Hắc Phong là người, còn nàng, nàng không biết mình là thứ gì nữa, nửa muỗi nửa tiên, không biết trong nhân gian còn có ai như nàng không ?
Cứ cho là Hắc Phong yêu nàng đi, vậy cho hỏi ... nếu như biết được nàng không phải là một người bình thường, không phải là người lúc nào cũng nói trốn cha mẹ đến gặp hắn, là người cùng đàn cùng trò chuyện với hắn, mà nàng lại là một con muỗi, suốt ngày cứ lởn vởn quanh hắn, khiến hắn gặp không ít phiền phức, đến lúc đó, đảm bảo hắn sẽ không sợ nàng ? Điều nàng sợ hãi nhất... chính là điều này !
- Tuyết Du, cô không sao chứ ? - Thiện Hạ nhìn biểu hiện của Tuyết Du, đoán được phần nào tâm trạng của cô lúc này, vẫn điềm nhiên hỏi.
- Ta không sao. - Tuyết Du lắc đầu, đưa bàn tay trắng nõn lên day day ấn đường một lúc, nàng mới bỏ xuống.
Thiện Hạ chính là muốn cho Tuyết Du hiểu, không phải tình yêu nào cũng có kết quả, cái đó chính là do số mệnh sắp đặt mà thôi.
- Tuyết Du, cô thử nghĩ xem, cô và Hắc Phong lúc đầu yêu nhau say đắm, không gì có thể chia cắt nổi, nhưng đến khi cô không còn xuất hiện trước mặt hắn, thử hỏi hắn có chung tình với cô mãi được không ? Nếu bên cạnh hắn ta còn có cô nương khác chăm sóc, đối xử tốt với hắn, cô dám chắc hắn ta sẽ không quên tình cũ mà đến bên tình mới chứ ? Rốt cuộc, người đau khổ chỉ có mình cô !
Lời nói của Thiện Hạ đáng trúng nội tâm của Tuyết Du, điều nàng lo sợ... cũng chính là đây ! Sợ một ngày Hắc Phong không còn yêu nàng nữa, sẽ ở bên cạnh cô nương khác ! Nàng sợ ... sợ không thể giữ được Hắc Phong mãi bên cạnh mình !
Tuyết Du nắm chặt viên ngọc bội trong tay, đôi mắt vô hồn không thể các định được phương hướng.
- Ta chỉ không muốn sau này cô giống ta sẽ hối hận. Nếu được, thì ngay từ bây giờ cô hãy cố quên hắn ta đi, đừng ở bên hắn nữa, sẽ không có đau đớn nào đến với cô nữa !
Thật sự ... nàng không còn lựa chọn nào khác sao ?
Ông trời ơi ... người có thể cho Tuyết Du một câu trả lời được không ?
Ta ... ta thật sự không muốn phải xa Hắc Phong, cũng không muốn huynh ấy vì ta mà đau khổ !
Vốn dĩ ... ta không còn chọn lựa nào khác rồi !
Hiện tại ...
Cuối cùng cũng giải thoát cho một linh hồn bị giam cầm suốt bao nhiêu năm qua, Thiện Hạ cuối cùng cũng ra đi thanh thản, không còn điều gì để hối tiếc.
Vẫn còn chuyện để làm, Hắc Phong không thể nào quên được, hắn quay sang Tử Nguyệt vẫn còn lơ lửng trên không, mắt nhìn luồng sáng còn sót lại :
- Tử Nguyệt, mau đưa ta đi tìm Tuyết Du !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...