CHƯƠNG 1
Chap 1.1 MÙI VỊ CỦA MĨ NỮ
Tại thành Lạc Hoa cách núi Phong Nhã năm dặm về phía Tây ...
Trong thành nô nức xôn xao, người người đều tươi cười buôn bán, ai cũng tràn trề niềm vui. Cũng tại nơi này, một số con nhà hào phú, quan trong triều đình đều thường xuyên ghé thăm thành, cũng tại có nhiều tửu lầu, nhiều mĩ nữ, tất nhiên không ai có thể bỏ qua được.
Trước lầu Ngưng Bích, cảnh hoa đang nở rộ các lòng quan khách đi ngang qua, ai cũng muốn vào đây nếm thử một lần.
- Các vị quan khách, các vị thiếu gia, lần sau nhớ ghé thăm lầu chúng tôi nhé ! - Dạ Lý Đường đưa khăn phe phẩy các quan khách khi ra về.
Trước đây, Dạ Lý Đường cũng từng là một giai nhân tuyệt sắc, khiến cho bao nhiêu chàng trai không ngừng yêu say đắm. Nay đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng trông bà không có vẻ gì là già đi, chỉ tiếc là thân hình cân đối ngày xưa được thay bằng dáng người béo ú, mập mạp.
Người của bà, hầu hết là những cô gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hoặc những người bán thân vào đây, không nơi nương tựa, ...được bà dày công nuôi dưỡng. Kết quả ... giờ đây trong lầu của bà, nương nào cũng xinh đẹp, thuỳ mị.
Sau khi khách về gần hết, Dạ Lý Đường thu hồi nụ cười hút khách của mình, không hài lòng đi vào :
- A Lan A Tú đâu ?! Ra đây ta gặp có chuyện !
Vừa dứt lời, ngay lập tức thân ảnh của hai cô nàng từ trên lầu đi xuống, nhìn bà ái ngại. Chưa đợi hai nàng đến nơi, bà gấp gấp quạt, cóc vào đầu hai nàng :
- Ta nghe các con tiếp đãi khách không chu đáo đúng không ?
Gặp lại câu nói này đã không biết bao nhiêu lần trong ngày, hai nàng mặt mày ủ dột, đường đen hiện rõ trên mặt, hai nàng tức giận chu mỏ, thân hình uốn éo trước mặt Dạ Lý Đường làm nũng :
- Ma ma nói như vậy là không đúng rồi ! Rõ ràng con đã tiếp đãi ông ta từ chân tơ đến kẽ tóc, cho ông ta sờ, ngắm thoải mái, vậy mà còn chê bọn con tiếp đãi không chu đáo sao ? - A Tú chê trách, nhìn trông tội vô cùng, thiếu gia nào nhìn vào nhất định không tự chủ được mà cắn má nàng một cái.
- Đúng đó ma ma ! A Tú ti tỉ nói có lí lắm ! - A Lan đồng ý kiến, quay sang cười trộm với A Tú.
Nói đi cũng phải nói lại, dẫu là không tiếp đãi khách chu đáo, Dạ Lý Đường cũng không chê trách gì nhiều, bà chỉ sợ, tiếp đãi mà không chu đáo, có thể sau này lầu Ngưng Bích sẽ ế khách, như vậy, bà lấy gì mà sống để nuôi một đàn vịt chứ ? Vẫn là Dạ Lý Đường chê trách nàng, khuyên bảo nhỏ, ghé vào hai nàng nói nhỏ cách làm cho các vị quan khách hài lòng. Nghe xong, ngay lập tức A Lan A Tú bật cười thành tiếng.
Hiếm khi không có khách quý đến chơi, Dạ Lý Đường không ngờ tới có một vị công tử có thân phận không hề nhỏ đã ở trong tửu lầu từ lúc nào.
- Ta đã nói trước với hai người, sẽ không đến nơi dơ bẩn, tại sao còn đưa ta tới ? - Một vị công tử có dáng dấp cao sang, khí khái đầy mình, sau khi bị lôi kéo vào tử quán, nhất thời không tự chủ trách mắng, đôi mày anh tú cũng vì thế mà co lại.
- Quách huynh, dẫu sao chúng ta cũng đến đây rồi, sao không thể thưởng thức " hoa thơm cỏ lạ " ở đây cơ chứ ! Với lại, tôi thừa biết huynh tài giỏi, hiểu biết nhiều, hà cớ gì phải nép mình trong Phủ chứ ? - Bạch Lý Vũ không chịu thua, nhanh chóng đáp lại, trên mặt anh hiện rõ nhất là vẻ lãng tử vốn có, kéo nhẹ quạt đập đập trên tay.
- Ta cũng nghĩ nên để huynh đến nơi này, một phần vì muốn huynh được hít thở chút ít, một phần cũng để kiểm tra xem... huynh có phải là nam nhi không thôi ! - Nhắc đến đây, Lý Đường Minh lập tức cười đó, không nhận thấy vạch đen đang xuất hiện trên mặt Hắc Phong.
Vờ như không nhìn thấy gì, đồng loạt hai người đều đi đến nói chuyện với Dạ Lý Đường đang đứng cùng hai cô nương xinh đẹp :
- Dạ ma ma, người chúng tôi muốn bà chọn cho một cô nương thật tốt chính là vị công tử đang đứng đằng kia ! - Bạch Lý Vũ cười gian, cầm quạt chỉ về phía Hắc Phong.
Thất thần nhìn Hắc Phong hồi lâu, Dạ Lý Đường mới trở lại vẻ mặt ban đầu cũng đủ biết để cho thấy sức công phá của Hắc Phong lớn đến cỡ nào.
Gương mặt anh tuấn, thần dật, ngũ quan sắc sảo, khí khái cao sang, đậm chất người quí tộc. Gật gật đầu hài lòng, Dạ Lý Đường đánh mắt nhìn Bạch Lý Vũ cùng Lý Đường Minh, ngay lập tức hai người bọn họ đi về phía Hắc Phong kéo đi :
- Quách huynh, chúng ta cùng đi uống trà thôi !
Chap 1.2 MÙI VỊ CỦA MĨ NỮ (2)
Cửa phòng bật mở, một nam thanh tuấn bị hai chàng trai kéo vào, vẻ mặt người đó thể hiện rõ sự bực bội, chỉ trách không thể một đao chém chết.
Hắn ta vô tình bị đẩy vào căn phòng, chưa kịp động thủ thì hai người đóng sầm cửa lại, Lý Đường Minh còn không quên nói to :
- Quách huynh, ở đây " dùng trà " thoải mái !
Chưa hết, Lý Đường Minh cùng Bạch Lý Vũ còn cười to bỏ đi.
Để mình ở lại đây, Hắc Phong linh cảm có điều gì đó chẳng lành, nhìn quanh căn phòng một lượt, quả là không bình thường.
" Là phòng của nữ nhi ? " - Sau một hồi khám xét, Hắc Phong nhíu mày ngồi xuống, đặt thanh bảo kiếm lên bàn, đưa tay với bình trà rót ra cốc.
Hắn không hề để ý đến, phía sau tấm rèm, một thân ảnh mỹ nữ có sắc đẹp ngàn vàng đang ngắm nhìn chàng, trên môi nở một nụ cười dịu nhẹ làm say đắm lòng người.
Chàng trai trước mắt cô quả nhiên không phải là một người tầm thường, ngũ quan sắc sảo, rõ nét đến từng chi tiết, cho dù ở xa cũng có thể đoán được. Dáng người cường tráng, oai phòng, khí chất tỏ ra ngút trời thật khiến bao nữ nhi phải ngưỡng mộ.
Nhận thấy có thứ gì đang liên tục đập, nàng đưa tay rờ vào ngực mình, phát hiện chúng đang đập không ngừng, hai má nàng cũng đỏ lên trông thấy.
Khúc Dạ Ngân mặc bộ xiêm y cánh hồng mỏng manh thướt tha bước đi trên đôi giày trắng được thêu khá tinh xảo, đưa nhẹ chiếc khăn lên nàng dòm qua phần rèm cửa.
Nhấc ngụm trà đưa lên miệng, Hắc Phong cảm nhận được mùi hương của chúng thật nhẹ nhàng, không chần chừ đưa lên nếm thử.
- Quả nhiên là trà ngon ! - Hắc Phong cười nhẹ, đôi môi quyến rũ khẽ vẽ một đường cong mê hoặc.
Vị ngọt của trà thấm cùng vị đăng đắng của mộc thảo, khiến hương vị đậm đà, lan toả qua từng tế bào.
Nhưng Hắc Phong ... không ngờ được ... lại bị trúng kế của hai người bạn chí cốt, hòng muốn chàng làm chuyện xấu.
Uống trà chưa được bao lâu, Hắc Phong đột nhiên cảm thấy cơ thể mình rực nóng, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt khắp người, giống như bị muỗi chích khiến cơ thể đau rát.
Hắn gần như đã biết mình bị gì rồi ! Hắc Phong tức giận đập bàn.
Dường như không còn đủ tư tưởng để suy nghĩ, cái bây giờ hắn nghĩ cần là nước ! Đúng, là nước ! Nước có thể làm giảm cái nóng trong người hắn hiện giờ.
Không chần chừ, cũng không cần nghĩ đến điều gì khác, Hắc Phong lập tức đi tìm quanh căn phòng rộng này.
Thấy có rèm cửa phía trước, Hắc Phong đi nhanh đến, hắn không ngờ ...
Trước mắt hắn hiện giờ đã có nơi để bớt hạ hoả, nhưng đó không phải là nước, mà là một mĩ nhân có nhan sắc tuyệt trần khiến hắn không thể kìm chế, rụng rời tay chân. Nếu như ngày thường thì có cho hắn cũng không thèm để ý đến.
Đưa tay vuốt nhẹ làn da trắng mịn như tuyết từ ngón chân đến tận vùng cổ, Khúc Dạ Ngân nhìn chàng đắm đuối, đôi mắt nhỏ lóng lánh nhẹ chớp chớp. Nàng ta ngâm mình trong bồn tắm, trên người nàng còn vương vài cánh hoa đào phủ xuống, hơi nước xung quanh lan toả khắp căn phòng, đặc biệt là mùi thơm dịu nhẹ.
Khúc Dạ Ngân liếc nhìn chàng một cái, môi mỏng nở nụ cười, giọng thốt lên the thẽ :
- Lại đây với thiếp nào !
Bản thân đã thành ra như thế này, nếu không kịp " chữa trị " chắc chắn hắn ta sẽ chết thiêu ở đây mất. Tuy vậy, hắn vẫn kiên cố nhắm chặt mắt, đi ra phía cửa, tung sức đạp.
Khúc Dạ Ngân nhìn theo, mỉm cười, nhón chân bước ra, quàng khăn tắm vào người, chăm chú nhìn bóng dáng tuấn dật đang " gào thét " trước cửa.
Cho dù có đạp, phá đi chăng nữa, Hắc Phong không thể nào phá nổi cánh cửa gỗ như làm bằng sắt được, hắn tức giận xô đổ toàn bộ trà trên bàn rơi xuống đất vỡ choang.
- Quách thiếu gia, cần gì phải phí công vô ích chứ ! Chẳng lẽ ngài không muốn nếm thử mùi vị " mĩ nhân " sao ?
Khó có thể cưỡng lại được tác dụng của ly trà " quái đản ", Hắc Phong bắt buộc nhìn về phía cô nương đang ngồi trên giường khiêu khích, bàn tay trắng nõn khẽ ngoắc hắn lại.
Như một con mãnh thú, hắn lao về phía Khúc Dạ Ngân, hai người triền miên không dứt, lần đầu tiên được nếm thử cảm giác thích thú này ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...