Bùi Bảo Hân mở to đôi mắt, nhìn chiếc giường phủ vải trắng giữa phòng mà nước mắt không ngừng lăn qua gò má.
Ngừoi nằm ấy là người thân cuối cùng của cô, lí do cuối cùng để cô sống suốt 14 năm qua. Người đàn ông mà cô coi như mạng sống, mỗi lần mệt mỏi đều ôm ông than thở. Ba cô, đã sống thực vật 13 năm 10 tháng 8 ngày, cuối cùng đã bỏ lại đứa con gái mà đi. Cô tưởng như vẫn nhìn thấy ba cõng mình trên lưng, cho cô ngồi trên vai chạy khắp cánh đồng hoa rộng lớn. Cô tưởng như vẫn cảm thấy bàn tay viết từng nốt nhạc của ba xoa mái tóc rối bù của cô. Cô tưởng như vẫn nghe thấy giọng nói dõng rạc ấm áp và tiếng đàn piano của ba vang bên tai như hồi nhỏ. Cô vẫn chưa quên mùi hương thoang thoảng trên người ba mỗi lần ôm ghì cô vào ngực. Chỉ vài giờ trước đôi tay ba vẫn còn hơi ấm, vẫn khiến cô an tâm nhưng giờ chỉ còn lại cái xác lạnh ngắt.
Nhưng cũng tốt, ba sẽ lại nhìn thấy mẹ, hai người sẽ vui vẻ bên nhau như lúc trước, sẽ hạnh phúc sau tất cả đau thương. Bảo Hân tự nhủ, môi cười nhưng nước mắt vẫn lăn dài không ngưng.
...
Bùi Tuấn Dương, nhạc sĩ tài ba và Hoàng Kỳ Lam, diễn viên xinh đẹp, mộ họ được đạt cạnh nhau như cách họ bên nhau lúc trước. Không có đám cưới lúc còn sống, không có đám tang lúc ra đi, chỉ có một đứa con gái nhỏ lặng lẽ đặt bông hoa hồng bên bia mộ:
- Ba ơi. Sắp kết thúc rồi, con cũng muốn gặp hai người.
•••
- Sao tay em lạnh toát thế này, bình tĩnh nha.
Bảo nam nắm tay xiết chặt lại nhìn cô cười trấn an. Cô làm sao bình tĩnh được khi mà cô sắp nhìn thấy những người mà cô luôn muốn gặp.
Hắn và cô đi vào phòng khách, trái tim cô liền thắt lên một cái khi thấy ba người ngồi trên sôfa nhìn cô.
Ngồi chính giữa là Hoàng Nhậm Long, người bên trái đã lâu cô không gặp lại Hoàng Bá Nguyên và vợ ông Triệu Thảo Như. Họ nhìn cô nở một nụ thân thiết còn cô đến nhếch môi cũng không nổi.
- Cháu chào ông, cháu chào hai bác.
Bảo Hân cúi người đôi mắt nhìn Hoàng Bá Nguyên không rời. Cô không còn nhớ bọn họ nói những gì với cô, cô chỉ nhớ mình đã nhìn người đàn ông trước mặt rất lâu, đó là người đàn ông nói dối cô nhiều nhất nhưng cô chưa bao giờ hận ông ta nổi một giây phút nào.
Sau bữa ăn, mẹ Bảo Nam nhờ cô mang trà vào thư phòng cho ông nội hắn, cô bưng tách trà nóng lên tầng hai. Dọc dãy hành lang treo rất nhiều tranh vẽ và ảnh của Hoàng Bảo Nam hồi nhỏ. Bảo Hân bất chợt liếc qua bức ảnh chụp một bữa tiệc ngoài trời rất đơn giản. Nhưng điều mà cô nhìn thấy là cô gái mặc chiếc đầm xanh nhạt bên gốc cây cách đó một đoạn, cô gái cười rất vô tư, rất vui vẻ.
- Cháu nhìn gì vậy?
Hoàng Nhậm Long chống chiếc gậy gỗ nặng nhọc đi về phía cô, đôi mắt của ông dù không còn tinh tường như trước nhưng vẫn nhận ra cô gái nhỏ kia đang rất xúc động.
Bảo Hân mỉm cười đưa trà cho ông ta rồi chỉ vào cô gái kia, ngây ngô hỏi một câu:
- Là ai vậy ông?
Dù Hoàng Nhậm Lonh rất giỏi che giấu nhưng Bảo Hân vẫn nhận ra một tia hoang mang trong mắt ông ta khi nhìn bức ảnh, những nếp nhăn trên mặt ông ta xô vào nhau, chút khốn khổ hiện trên mặt khi mở lời:
- Là cô của Bảo Nam, con gái ta. Nó mất lâu lắm rồi. Con bé tội nghiệp.
Bảo Hân chăm chú nhìn từng chút thay đổi trên gương mặt người đàn ông kia, khoé miệng nhếch lên khẽ nói:
- Cô ấy là Hoàng Kỳ Lam ạ?
- Sao cháu biết con bé?
- Cô ấy rất nổi tiếng, diễn rất hay, rất xinh đẹp và cái chết cũng gây xôn xao.
Cơ mặt Hoàng Nhậm Long co giật từng đợt khi nghe từ “chết”, ông nhận ra được điều gì đó trong rất lạ trong giọng nói và ánh mắt của Bùi Bảo Hân, cô gái ấy giống như muốn gợi chuyện gì đó cho ông. Nhưng chưa đợi ông nghĩ tiếp, cô đã mỉm cười, cười từ ngây ngô thành quỷ mị, ánh mắt sắc lẹm xoáy vào võng mạc Hoàng Nhậm Long:
- Chồng cô ấy cũng chết rồi, chết thật rồi. Lãnh Trí Minh cũng đi tù rồi, còn ông vẫn như vậy, vẫn an nhàn mỗi ngày sao? Vẫn ngủ ngon mỗi tối sao? Không ân hận sao? Một chút cũng không à?
“ Chồng cô ấy chết rồi...“.
“ Chết rồi...”
“Chết rồi...”
....
Hoàng Nhậm Long bật dậy giữa căn phòng không một điểm sáng, toàn thân toát mồ môi, bên tai vẫn văng vẳng lời Bùi Bảo Hân nói khi sáng, nụ cười vừa quỷ dị vừa ngây ngô của cô khiến ông hoảng sợ. Ông đã sống lâu như vậy, người làm ông bất an không ít nhưng người khiến ông hoảng sợ gần như không có, vậy mà người bạn gái cháu nội ông dẫn về, chỉ ba năm trước khiến ông yên tâm và yêu quý bây giờ lại khiến toàn thân run sợ chỉ với mấy chữ Lãnh Trí Minh. Ba từ ấy khiến ký ức đã mờ nhạt của ông bị moi lên rõ ràng như vừa trải qua vài phút trước.
•
14 năm trước.
- Ba à ba đừng có như vậy nữa được không?
- Không như vậy con muốn ta làm thế nào. Nhìn con khốn khổ với thằng chồng vô dụng chỉ biết viết thứ âm nhạc rẻ tiền kia à. Con nhìn bản thân đi, từ bao giờ con biến thành thứ không đáng tiền như vậy? Ba cho con ăn học, ba cho con cơ hội nhưng con lại chọn cái nghề không có tiền đồ như vậy, còn kiếm một thằng nhạc sĩ nghèo kiết xác làm chồng. Tới lễ cưới nó cũng không tổ chức được cho con, con còn ở với nó nữa.
- Ba thôi đi, ba đừng có lúc nào cũng sỉ nhục Tuấn Dương như vậy, nghèo là sai à, nghèo nhưng con và anh ấy, với Bánh Bao rất hạnh phúc, ba hiểu không?
Hoàng Nhậm Long nhìn đứa con gái tức giận bỏ chạy khỏi phòng mà không khỏi đau lòng. Ông thương nó, che chở nó như bảo vật, vậy mà nó phụ ông, đi theo nghề diễn viên, còn yêu một nhạc sĩ nghèo, mặc ông ngăn cấm vẫn sinh một đứa con mà ông chưa bao giờ biết mặt.
Ông kìm nén tức giận nhấc điện thoại bàn đang reo:
- A lô. Chủ tịch à, ông còn nhớ điêgu ông nói không? Nếu ông làm, tôi hứa sẽ mang con gái ông khỏi cái nghề diễn viên này
- Được, ta làm, cậu mau thực hiện lời hứa.
Ông dập máy rồi lấy di động gọi người khác:
- Trí Minh, cậu đang ở đâu?
...
...
- Được, chỉ cần cậu ta chết, ta hứa lo cho Minh Quân.
Ngày hôm sau, báo chí đưa tin về vụ tai nạn xe kinh hoàng. Chiếc ô tô do Lãnh Trí Minh cầm lái chạy ngược chiều đã đâm vào xe của nhạc sĩ Bùi Tuấn Dương gây hậu quả nghiêm trọng. Dù được cấp cứu ngay lúc ấy nhưng hiện nạn nhân vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch.
“Bùi Tuấn Dương nguy kịch, Lãnh Trí Minh nhận 20 năm tù giam...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...