Hắn nhìn thấy Hoắc Vân Thâm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra câu ‘muốn’ kia, liền nói với Hoắc Vân Thâm: “Sau này một ngày ba bữa của cậu, tôi sẽ phân phó phòng bếp, cẩn thận làm cho cậu.” Sau đó mới nhìn đồng hồ: “Hiện tại không còn sớm, tôi đi sắc thuốc cho cậu.”
Thuận tiện sắp xếp chỗ ở của mình một chút…
Ra khóa viện, trực tiếp đi tìm Trần quản gia.
Không nghĩ tới Sở Tuyên là nghiêm túc, Trần quản gia suy tư một lát, thầm nghĩ, nếu như đại thiếu gia không bài xích vị bác sĩ trẻ tuổi này, như vậy chẳng bằng để bác sĩ ở cạnh sương phòng đại thiếu gia.
Ngay sau đó dẫn Sở Tuyên đi xem một vòng, gian phòng đều còn tốt, chỉ cần dọn dẹp một chút là người có thể ở.
Trần quản gia gọi hai người tới đây, tay chân lanh lẹ dọn dẹp sạch sẽ.
Hành lý Sở Tuyên mang tới là một cái rương mây nhỏ (*藤箱子), đồ đạc bên trong không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quần áo để thay dùng, sắp xếp rất dễ dàng.
Gần chạng vạng tối, Hoắc Vân Thâm ăn cơm tối trước, sau đó qua khoảng nửa tiếng thì uống thuốc.
Khi y uống thuốc xong, trong phòng đã bật đèn.
Dưới ánh đèn, y ngồi trên giường ánh mắt lập lòe, hoặc là nói nghi hoặc, bác sĩ sao còn chưa đi? Lúc nào thì mới đi?
Cuối cùng Sở Tuyên cũng làm xong mọi thứ, đi tới nói với y: “Nếu cậu mệt, trước ngủ một giấc.” Sau đó mới bế y đi toilet một chuyến, quay về đặt y nằm xuống, đắp kín chăn.
Nhìn bóng lưng bác sĩ xách hòm thuốc quay người rời đi, Hoắc Vân Thâm rũ mắt, thật lâu sau mới thở dài một hơi, quay người nằm nghiêng về bên trong mà ngủ.
Nhưng ngủ không đươc.
Mà sau khi Sở Tuyên ra ngoài, đi ăn cơm tối của mình, sau đó mới quay lại tắm rửa. Đến khoảng mười giờ đêm, tính toán người bệnh đã ngủ khoảng ba tiếng, hiện tại gọi dậy uống thuốc chính là thời cơ tốt.
Hoắc Vân Thâm không ngủ, nghe thấy cửa phòng mình bị đẩy ra, còn tưởng rằng là Trần quản gia, y đè xuống phiền chán trong lòng, không quay đầu nhìn.
“Vân Thâm, dậy đi.”
Giọng Sở Tuyên truyền đến, quả thực càng khiến cho người nằm trên giường bị hoảng sợ, lập tức xoay đầu lại, vẻ mặt mang theo kinh hãi, hoặc có thể nói là kinh ngạc.
Đèn trong phòng là dùng bóng đèn dây tóc, Sở Tuyên liền thu được nét mặt của y vào mắt, cười nói: “Xảy ra chuyện gì, không biết tôi?”
Cũng không phải mới ba tiếng không thấy thôi sao?
Hoắc Vân Thâm ấp úng phun ra hai chữ: “Anh thế nào… không về?” Hắn không ra khỏi phủ sao? Hiện tại hẳn là đêm muộn rồi.
“Về đâu?” Sở Tuyên đặt thố tiềm xuống, cẩn thận mở nắp ra: “Tôi sẽ ở phòng cách vách cậu, sương phòng bên kia.”
“…” Hoắc Vân Thâm nghe vậy, hơi nhếch môi, đồng thời ánh mắt rơi vào thố tiềm thuốc trên bàn, có mùi thuốc nhàn nhạt bay tới, nhưng không buồn nôn, mà lại khiến người ta thèm thuồng.
“Cậu đói bụng chưa? Còn ăn được không?” Buổi tối Hoắc Vân Thâm ăn nhiều rồi a, Sở Tuyên lo y ăn không vô.
“Ăn được.” Hoắc Vân Thâm ngây ngốc nói.
“Tôi đỡ cậu.” Sở Tuyên đưa tay vào ổ chăn, hai tay dùng lực đỡ người dậy, ngồi ở đầu giường: “Nào, lót gối.”
Vẻ mặt Hoắc Vân Thâm đã bình tĩnh lại, chỉ còn hai đầu lông mày vẫn chưa buông: “Bác sĩ rất kiên nhẫn.” Đối với ai cũng như vậy sao?
“Đây là điều nên làm a.” Sở Tuyên tùy tiện nói, bưng thuốc tiềm giúp người bệnh ăn, vô cùng cẩn thận: “Có muốn thịt đùi gà không? Hay là nước tiềm?”
“Ừm.” Hoắc Vân Thâm rũ mắt thầm nghĩ, lúc này trong lòng rối loạn, chỉ sợ cái gì đưa đến bên miệng cũng ăn.
Sở Tuyên không biết y trả lời nửa câu đầu hay là nửa câu sau, nhìn thấy miếng thịt nhỏ đút qua, cũng há miệng ăn.
Sau toàn bộ phần đùi gà… gần như ăn hết.
Không nghĩ tới người bệnh nhìn thì gầy, mà sức ăn cũng tốt quá đi.
Sở Tuyên lấy khăn giúp y lau lau miệng, có chút lo lắng hỏi: “Bụng có chịu nổi không? Muốn xuống đi dạo chút không, tiêu cơm một chút rồi ngủ?”
Hoắc Vân Thâm không có ý kiến, gật đầu một cái nói được.
Hôm nay trời nắng ráo, cũng không có gió lớn. Sở Tuyên mặc một cái áo khoác cho Hoắc Vân Thâm, thả hai chân xuống, xỏ giày vào: “Nào, tôi dìu cậu.”
Hoắc Vân Thâm bình thường cũng không phải là không xuống giường, y cũng không cảm thấy mình suy yếu đến độ đứng không vững. Nhưng sau khi y đứng lên, bàn tay ấm áp của vị bác sĩ kia đỡ lấy eo mình, lập tức có loại cảm giác lo lắng đi không tốt.
“Cẩn thận!”
Người bệnh vừa đi bước đầu tiên liền vấp rồi, Sở Tuyên vội vàng ôm lấy y, khiến cho toàn bộ trọng lượng của y dồn xuống người mình.
Hoắc Vân Thâm cũng không phải cố ý, hai má nóng lên, lộ vẻ lúng túng: “Thật có lỗi…”
“Không việc gì đâu, cần gì phải xin lỗi…” Sở Tuyên đỡ y nói: “Nào, lúc này đi cẩn thận một chút.”
“Ừm.” Hoắc Vân Thâm khẽ đáp, chủ động bá vai Sở Tuyên, hành động không tính là nhanh, nhưng cũng không tính là chậm mà đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài trăng sáng sao thưa, có chút tia sáng.
Ve mùa hè kêu rả rít trên cây, hòa cùng âm thanh của những động vật khác tạo thành một mảnh hòa âm của thiên nhiên.
Sở Tuyên hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ, từ tận đáy lòng hắn thích nơi an tĩnh cùng tự nhiên như thế này. Hắn mỉm cười với người bên cạnh nói: “Tôi biết phía trước có vườn hoa, chúng ta đến đó đi?”
“Được.” Hoắc Vân Thâm đáp.
“Đã bao lâu cậu không ra khỏi cái nhà này rồi?” Sở Tuyên thuận miệng hỏi.
“Không nhớ rõ.” Trên mặt Hoắc Vân Thâm hiện lên chút nghi hoặc, tại sao bác sĩ này lại khác biệt như vậy.
“Sau này mỗi khi cơm nước xong xuôi, cùng cậu ra ngoài một chút, một ngày ba bữa đều phải đi.” Sở Tuyên dẫn y đi vào một con đường nhỏ phủ đá cuội, bởi vì đường tương đối chật, bả vai hai người cách rất gần, nếu không đường sẽ không đủ rộng.
Tư thế bây giờ của bọn họ, giống như tình nhân, một người trong đó được ôm chặt eo.
“…” Hoắc Vân Thâm không biết nói cái gì, hoặc là nói mình có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà không thích hợp để nói ra.
Y sợ sự lỗ mãng cùng nghi hoặc của mình, sẽ thay đổi một chút tình huống.
“Mệt không?” Sở Tuyên sờ lên lòng bàn tay bệnh nhân, hơi ấm, đây là chuyện tốt.
Nhìn thấy Hoắc Vân Thâm lắc đầu, Sở Tuyên thả chậm bước chân cùng y dạo một vòng quanh vườn hoa, sau đó nói: “Đưa cậu về nghỉ.”
Khoảng mười giờ bốn mươi phút, bố trí Hoắc Vân Thâm lên giường ổn thỏa, đắp kín chăn, Sở Tuyên kết thúc kiếp sống bác sĩ của một ngày.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Hoắc Vân Thâm nằm trong chăn chậm rãi thả lỏng tứ chi, rốt cuộc không còn căng thẳng vô thức nữa. Nhưng bản thân lập tức không biểu, tại sao phải khẩn trương, rồi tại sao lại thả lỏng.
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, cho rằng sẽ giống như lúc trước, lăn lộn khó ngủ, nhưng lại không, sau khi nằm xuống không lâu liền tiến vào mộng đẹp rồi.
Ở trong mộng, xuất hiện một bóng hình màu trắng, vẻ mặt ôn hòa, ngay cả toàn bộ câu chuyện cũng ấm áp, sau khi tỉnh lại tâm tình đặc biệt thoải mái, phảng phất vẫn còn đắm chìm trong mộng.
“Cậu tỉnh rồi, vậy ngồi dậy rửa mặt đi.”
Sở Tuyên ăn mặc chỉnh tề, lộ ra nụ cười rực rỡ trước mặt Hoắc Vân Thâm, chồng lên khuôn mặt của người nào đó trong mộng, trái tim lập tức hơi rung rinh.
Sau đó cả người mềm oặt, có chút không dùng sức được.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bàn tay Sở Tuyên tiến vào ổ chăn, nhưng thật ra muốn kiểm tra nhiệt độ của người y bình thường hay không bình thường, sau đó mới sờ sờ phía dưới, có gì bất thường hay không.
Liền sờ đến xúc cảm chưa hoàn toàn lui xuống, sau đó đũng quần thấp ướt một mảng, sờ tới sờ lui có chút ẩm ướt.
“Cho cậu ăn thuốc tiềm thực có hiệu quả.” Nhanh vậy đã bổ sung được nguyên khí rồi, sáng hôm sau đã xuất tinh trong mơ.
Hoắc Vân Thâm dường như rơi xuống đám mây, cả người hốt hốt hoảng hoảng, không rảnh đi thẹn thùng hay là tức giận, y hiện tại vô lực giống như đống bùn nhão.
“Cậu chờ ở đây.” Sở Tuyên hé miệng cười, xoay người bưng đến một chậu nước ấm, mang tới một cái quần lót mới.
Lại xốc lên chăn che nửa người dưới, cởi quần y, lau sạch, sau đó thay cái mới. Bởi vì chỗ bị thấm ướt không nhiều, chỉ thay quần lót.
Qua chừng mười phút, cảm giác của Hoắc Vân Thâm đã trở lại, chỉ cảm thấy cả người nóng rát, hận không thể giả bộ ngủ, không nhìn thấy mặt bác sĩ kia.
“Ngồi dậy rửa mặt.” Sở Tuyên đi giặt quần lót bị bắn tinh trong mơ, sau đó quay lại gọi y.
Hoắc đại thiếu gia chậm rãi rời giường, mắt luôn rũ xuống, hai chân cũng cố ý vô ý* khép lại (*hoặc như cố ý, hoặc như vô tình. Có chủ tâm cùng lơ đãng.) Y chỉ mới hai mươi, nhưng hỏa khí quá yếu, loại tình huống này ít khi có, trước đó lần đầu tiên có tư vị vì đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ không quá thoải mái.
Nhưng sáng hôm nay lại không giống, ngoại trừ cả người run rẩy, tâm tình dường như nở hoa.
Nhận khăn mặt bác sĩ đưa cho, Hoắc Vân Thâm nói một tiếng cảm ơn, cẩn thận lau mặt sạch sẽ. Sau đó lại súc miệng, xỏ giày xuống giường.
“Đến bên này, chải tóc cho cậu một chút.” Sở Tuyên mở ngăn kéo ra, bên trong chỉ có một chiếc lược gỗ, hắn lấy ra ngắm nghía một hồi, cười nói: “Rất đẹp.”
Đó là vật riêng của Hoắc Vân Thâm, được tán dương giống như bác sĩ đang tán dương chính mình.
Sau khi ngồi xuống trước gương, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt phản chiếu trong gương, Hoắc Vân Thâm giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống…. bởi vì y hiện tại rất xấu.
Gò má gầy gò vàng như nến, hai mắt xanh đen vô thần, môi tái nhợt không chút máu, cả người không chút dính dáng đến từ đẹp kia.
Mà khuôn mặt khác trong gương, ngũ quan tuất dật phi phàm, dáng cười tao nhã, còn loại ôn nhu cúi đầu chải tóc, còn hơn tất cả phong cảnh đời trước từng xem qua.
Y đột nhiên nảy sinh tưởng tượng, giống như một giấc mơ tuyệt vời.
“Bác sĩ.” Trái tim Hoắc Vân Thâm như ngừng đập, hô hấp đột nhiên dồn dập.
“Làm sao vậy?” Sở Tuyên phát hiện tình huống của y, lập tức thả lược trong tay, bàn tay với vào quần áo, ở chỗ ngực liên tục xoa theo chiều kim đồng hồ.
Mắt thấy người bệnh muốn té xỉu, tình hình dần dần chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc ra được một thân mồ hôi lạnh, dần dần hồi phục.
Sở Tuyên không nhiều lời, lấy khăn mặt đến, lau khô toàn bộ mồ hôi trên người Hoắc Vân Thâm.
“Không có việc gì, có thể là tối qua trúng gió, tôi đi làm bát canh gừng cho cậu, uống liền hết chuyện.”
Không quan tâm đến việc chải đầu nữa, Sở Tuyên lập tức đến phòng bếp giã hai miếng gừng, định đun nước cho Hoắc Vân Thâm uống. Đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái, tối hôm qua không nóng không lạnh, khả năng trúng gió phải rất thấp mới đúng, chẳng lẽ nửa đêm đá chăn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...