Bí Mật Trái Tim

Nhật Duy ngẩng lên nhìn Nhã Lâm ngơ ngác.
Nhã Lâm cười chạy vào kéo Nhật Duy đi. Nhã Lâm cười:
- Tôi muốn đi xem phim, đi tàu lượn, đi vào nhà ma, đi đến hiệu sách, đi ngắm mặt trời mọc…. Tôi thực sự rất muốn làm những việc đó. Anh có thể đi cùng chứ.
Nhật Duy khẽ cười gật đầu.
Nhã Lâm vui vẻ như môt đứa trẻ, Nhật Duy cũng vô cùng rạng rỡ.
Nhã Lâm dựa đầu vào vai Nhật Duy :
- Mặt trời thật là đẹp, chúng ta đã đi chơi cả đêm cơ đấy.
- Nhã Lâm hôm nay thật sự rất vui.
- Tôi chợt nhận ra chúng ta chưa bao giừo nói chuyện nghiêm túc với nhau cứ nhìn thấy nhau là đã cãi nhau rồi. Chúng ta sẽ sống trong hòa bình những ngày còn lại được chứ?
- Nếu như tôi không muốn em đi thì sao?
Nhã Lâm nhìn Nhật Duy khẽ cười, bất giác Nhật Duy thấy lo lắng.
Nhã Lâm ngủ ngon lành trên vai Nhật Duy, anh chàng nắm tay cô thì thầm:

- Đừng rời xa anh dù chỉ 1 chút thôi. Anh không muốn em rời xa anh, với anh đã k còn cái thời hạn vớ vẩn kia nữa rồi. ANh không biết là mình đã yêu em từ bao giờ nữa. Anh k nghĩ rằng mình có thể yêu em nhiều như thế nên đừng rời xa anh nhé.
Một giọt nước mắt rơi, Nhã Lâm khẽ thì thầm:” Em xin lỗi”
Nhật Duy vươn vai thức dậy, lò mò đi xuống bếp, vắng lặng, cậu chạy lên phòng Nhã Lâm, không còn đồ đạc nữa mọi thứ được dọn sạch sẽ như chưa bao giờ có ai ở. Nhật Duy rút điện thoại gọi Nhã Lâm, không bắt máy. Cậu điên cuồng lao xuống nhà bỗng cậu nhận được điện thoại của mẹ:
- Tiểu Duy con dậy chưa? Mẹ xin lỗi mẹ k thể nói cho con chuyện này sớm hơn. Nhã Lâm đã đi rồi.
- Đi đâu cô ấy đi đâu ạ. Vẫn chưa hết 3 tháng mà tại sao cô ấy lại đi chứ?
- Mẹ xin lỗi con bé bảo không cần nói với con vì 2 đứa vốn không thể được, Nhã Lâm lấy được học bổng và sẽ đi du học, mẹ k thể trì hoãn ước mơ của nó vì chuyện hứa hôn của 2 đứa được. Và con cũng có bạn gái rồi đúng không?
- Con không đồng ý con không đồng ý mẹ coi con như trò đùa như thế sao?
- Nghe mẹ con trai à….tút tút tút…..
Nhật Duy lao đến sân bay, thì ra hôm qua là cô ấy muốn tạm biệt cậu, muốn làm mọi thứ cừng cậu trước khi cô ấy rời xa cậu mãi mãi.
Nhã Lâm ở sân bay, cô luôn ngoái lại nhìn, cô thực sự mong chờ Nhật Duy sẽ đến. Gia Văn nhìn Nhã Lâm:
- Em vẫn muốn ai đến tiễn sao?
- Không có ạ.
Nhã Lâm mỉm cười quay vào
- Nhã Lâm
Nhã Lâm giật mình quay lại là Tùng Lâm, Thiên Ân, Hải Nam và cả Phương Ly nữa. Một chút thất vọng, Nhã Lâm cười tươi:
- Sao mọi người đến đây.
- Là Thiên Ân báo ọi người đấy. Sao câu đi mà k báo cho câu lạc bộ chứ. Mình sẽ nhớ cậu lắm đấy. – Tùng Lâm ôm chầm lấy Nhã Lâm.
Phương Ly nắm tay Nhã Lâm:
- Cuối cùng cậu vẫn chọn ra đi. Cậu sẽ không hối hận chứ?

Nhã Lâm mỉm cười:
- Hối hận chứ, vì mọi người ở lại vui như vậy mà
Nhã Lâm nhìn Phương Ly:
- Hãy chăm sóc cho Nhật Duy nhé. Cậu ấy rất thích ăn giăm bông và xúc xích đặ biệt rất là thích thịt bò. Cậu ấy cũng không hề ăn được hải sản, cậu ấy bị dị ứng, luôn nói mình là người thích sạch sẽ nhưng cậu ấy có thể tích hàng đống rác ở phòng rồi mới vứt đi, cậu ấy cũng thích kem vị bạc hà cả trà sữa nữa.
Phương Ly khẽ cười:
- Chà chà mới chỉ có 2 tháng mà cậu hiểu tên đó dữ vậy ư?
Nhã Lâm mỉm cười, Gia Văn đi ra:
- Chúng ta đi thôi đến giờ rồi.
Nhã Lâm tiếc nuối nhìn ra phía cửa, thực sự cô muốn nhìn thấy anh dù chỉ 1 lần. Nhã Lâm quay đầu, khẽ lau nước mắt
- NHÃ LÂM
Là Nhật Duy cậu chạy đến ôm chầm lấy Nhã Lâm:
- Đừng đi, em có thể ở lại không đừng đi đừng bỏ tôi.
- Nhật Duy em ….
- Đừng nói gì cả hãy ở lại hãy ở lại bên anh. Anh thực sự rất yêu em.

- Em xin lỗi đã không thể nói với anh sớm hơn, em cũng xin lỗi vì không tạm biệt anh em sợ em k đủ can đảm để rời xa anh nhưng em phải đi rồi. Anh ấy bây giờ cần em hơn bất kỳ ai trên thế giới này, anh ấy rất cô đơn, trước đây em cũng vậy và anh ấy cũng đã từng bên em khi em đau khổ nhất. Em thật sự rất xin lỗi.
- Không được em không thể đi chúng ta chưa hết hạn 3 tháng mà em không thể đánh cắp trái tim tôi rồi bỏ đi như vậy tôi không cho phép? Em không thể vô trách nhiệm như thế em đến làm đảo lộn cuộc sống của anh em phải có trách nhiệm sắp xếp nó lại.
Nhã Lâm nhìn Nhật Duy mỉm cười, cô nhón chân lên hôn Nhật Duy, Nhật Duy hơi bất ngờ, cậu cũng ôm Nhã Lâm thật chặt, Nhật Duy xiết chặt Nhã Lâm, cậu sợ chỉ một phút cậu buông ra là Nhã Lâm có thể biến mất.
Nhã Lâm vuốt nhẹ khuôn mặt Nhật Duy:
- Hãy sống thật tốt nhé.
Nhật Duy khịu xuống cuối cùng cô vẫn chọn cách ra đi. Nhật Duy khóc, lần đầu tiên trong đời cậu rơi nước mắt, Nhã Lâm vội đi cô thực sự không có đủ can đảm để nhìn Nhật Duy lúc này. Gia Văn khẽ lau giọt nước mắt trên khuôn mặt Nhã Lâm:
- Anh có nên vui khi em đi cùng anh không? Em đau khổ như thế sao?
- Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua đúng không anh?
Nhật Duy thẫn thờ trở về nhà mọi tất cả đều ngập tràn hình bóng Nhã Lâm, Chí Linh vội chạy ra đỡ lấy con trai:
- Con ổn chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận