Lái xe vào sân, Bách Nguyên mở cửa bước xuống. Nhìn anh mạnh mẽ và rất ấn tượng trong bộ đồ thể thao.
Giao khen:
- Cậu Nguyên hôm nay lạ quá!
Bách Nguyên nhướng mày:
- Lạ là sao?
- Cậu đẹp trai hơn và có sức sống hơn.
- Ối trời! Bộ thường ngày tôi bèo nhèo lắm hả?
- Dạ không. Nhưng nhìn cậu chẳng giống cậu hôm nay.
Bách Nguyên khoát tay:
- Thôi được rồi. Tôi ngày nào cũng thế, chẳng khác đâu. Cô đừng để ý.
- À, ông đâu? - Anh hỏi.
- Dạ, ông đang ở ngoài vườn.
Bách Nguyên quay lưng. Anh len lỏi qua mấy chậu kiểng hình con thú và đến ngồi bên ông Bách Thắng nơi ghế đá.
- Chào nội!
Ông Bách Thắng mỉm cười nhìn cháu trai:
- Chào cháu! Trông cháu khác hẳn ra nha.
- Khác ư?
- Cháu không phát hiện ra à? Hôm nay cháu vui vẻ, yêu đời và có cái cái gì đó rất thỏa mãn. Ông nhìn thấy được trên gương mặt cháu đấy.
Bách Nguyên lắc đầu:
- Hết cô Giao rồi tới nội. Hai người làm cháu không biết nói sao.
- Hà hà... con Giao cũng nhìn thấy. Ông rất vui đấy. Ít ra cháu của ông phải như thế. Cuộc sống không có gì làm chúng ta đau khổ và lụy phiền.
Nếu cháu nhận thức được, ông không còn lo lắng nữa.
- Ông ơi, ông đừng suy nghĩ lung tung. Thật ra cháu không có gì đâu.
Cháu xin lỗi vì trong thời gian qua đã làm ông lo lắng.
- Cháu ngoan. Cháu biết ông rất thương cháu không?
- Vâng, cháu biết.
- Vậy thì cháu hãy dọn trở về đây với ông đi. Căn nhà rộng lớn, một mình ông buồn lắm.
Bách Nguyên cúi đầu:
- Chưa được đầu ông. Cháu cần một thời gian nữa ông ạ.
- Để làm gì?
Ông Bách Thắng cau mày.
- Nơi đây có quá nhiều kỷ niệm giữa cháu và anh Hai. Anh ấy ra đi cũng là lỗi tại cháu. Giá như anh ấy đừng biết được sự thật, thì anh ấy không bị tổn thương và...
- Đừng như thế Bách Nguyên! Bách Trung không trách cháu đâu, ông tin như vậy.
- Cho dù anh Hai không trách cháu, nhưng cháu không thể tha thứ cho mình.
Ông Bách Thắng thở dài:
- Cháu cố chấp quá. Người mang tính cố chấp sẽ luôn gây cho mình.
Bách Nguyên im lặng. Anh nhìn mông lung ra hòn non bộ, công trình mà anh đã bỏ công xây dựng nên. Trong mắt anh bây giờ, nó đẹp hơn ngày xưa rất nhiều. Thế nhưng, anh vẫn chưa muốn ngắm nó, bởi tất cả đều là những kỷ niệm đau buồn.
Giọng ông Bách Thắng đều đều:
- Cháu có biết vì sao ngày nào ông cũng ngồi đây không? Hoa cỏ, cây cảnh trong vườn rất quen thuộc với ông. Thậm chí còn nhàm chán khi nhìn thấy chúng nữa. Thế nhưng, ôngvẫn thích ngắm chúng, bởi vì chúng là do cháu tạo ra. Bách Nguyên à! Ông yêu cháu và yêu tất cả những gì thuộc về cháu, thuộc về nơi đây.
- Công trình của cháu rất đẹp, rất hoàn hảo. Nhưng cháu có thấy gì không?
Ông chỉ:
- Chú nai của cháu vẫn còn cô đơn quá. Sao cháu không cho nó có cặp có đôi đi.
- Ông phát hiện ra chú nai một mình khi nào vậy?
- Không giấu gì cháu, ngày nào ông cũng ngắm, ông cho tất cả đều hoàn hảo. Đến khi Lạc Đình xuất hiện. Chỉ trong một ít thời gian thôi, thì con bé cảm nhận được ngay. Con bé hỏi ông, "sao trong vườn ai cũng có đôi có bạn còn chú nai thì một mình"". Ông đành trả lời "Cô đơn cũng là cái thú để nghiền ngẫm một tâm hồn".
- Cám ơn ông đã nói hộ cháu.
- Lạc Đình là một con bé sâu sắc lắm đó nghe. Đừng nghĩ con bé ngang ngang rồi xem thường.
- Cháu đâu dám xem thường cô ta. Nếu ông chứng kiến cảnh cô ta vác đơn gõ cửa văn phòng cháu để xin việc, thì ông sẽ giật mình cho mà xem.
Ông Bách Thắng phá lên cười:
- Ha ha... ông biết Lạc Đình sẽ làm vậy mà. Đúng là mọi việc không ngoài dự đoán của ông.
Bách Nguyên ngạc nhiên.
- Ông biết?
- Ừ.
- Thế sao ông còn bảo cháu...
- Ông chỉ đề phòng khi cháu nổi giận thôi. Nhưng cuối cùng, cháu đã không nổi giận, đúng không?
- Lâm Lạc Đình làm cháu thấy thú vị. Vì vậy cháu đã chọn cô ấy làm trợ lý cho cháu.
- Con bé được việc không?
- Cô ta rất thông minh, nhưng có điều hơi ngang bướng.
- Không ngang bướng thì đâu phải là Lâm Lạc Đình.
Bách Nguyên thắc mắc:
- Ông à! Chúng ta quan hệ thế nào với Lạc Đình mà ông chiếu cố cô bé dữ vậy?
- Chẳng có quan hệ gì cả. - Ông Bách Thắng giấu giếm - Tình cờ ông quen biết được Lạc Đình. Thấy con bé thông minh, nên ông giới thiệu đến giúp cháu thôi.
- Ông nói thật?
- Không tin ông à?
- Dạ.... không phải.
Bách Nguyên gãi đầu:
- Ông ơi! Còn việc ông từng nói với cháu?
- Việc gì?
- Vợ hứa hôn gì đó.
- Á à...
Ông Bách Thắng nhìn cháu trai:
- Cháu đồng ý hả?
- Không. Ông bỏ qua chuyện đó được không? Cháu... nếu cháu cưới vợ, cháu muốn cưới người mình yêu thương.
- Cháu chọn được người rồi à?
- Dạ.... đó là trong tương lai.
Ông Bách Thắng gục gặc:
- Thôi được, ông sẽ không ép cháu nữa. Nhưng cháu phải hứa với ông, người cháu chọn không phải là Lan Ngọc.
Bách Nguyên kêu lên:
- Ông ơi! Lan Ngọc là chị dâu của cháu, cháu và cô ấy không có chuyện gì cả.
- Cháu vẫn còn nhớ Lan Ngọc là chị dâu thì tốt rồi. Ông không muốn có thêm nhiều chuyện xảy ra nữa đâu, càng không muốn cháu bị người đời xem thường.
Bách Nguyên mím môi:
- Cháu không biết người ta đang nói gì và thêu dệt những gì. Nhưng xin ông hãy tin cháu. Cháu nhất định không làm ông thất vọng đâu.
- Được rồi, ông tin cháu mà.
- Cháu cám ơn ông.
- Ừ, nhớ quan tâm và chỉ bảo Lạc Đình nhé. Con bé là thần hộ mệnh của cháu đấy.
- Thật không ông? Chứ hiện tại cháu thấy cô ta là khắc tinh của cháu thì đúng hơn. Ngày nào cũng trêu tức cháu. Mà hình như chúng cháu không gây nhau thì không ăn cơm được.
Ông Bách Thắng mỉm cười:
- Một tín hiệu tốt!
- Sao cơ?
- Càng gây nhau thì càng để lại ấn tượng sâu sắc cho nhau. Có phải khi làm một việc gì đó cháu đã vô tình nhớ đến Lạc Đình không?
- Vâng!
- Đấy là bí mật của tình yêu.
- Không thể nào đâu. Chẳng qua cháu nhớ cô ta là do ám ảnh thôi.
- Lạc Đình cũng nói như cháu.
- Hả! Cô ta...
- Ngày nào mà Lạc Đình chẳng ghé đây thăm ông. Nhờ có tiếng nói, tiếng cười của Lạc Đình, ông cũng đỡ buồn hơn. Nhưng thấy con bé cứ phải đón xe đi lại, ông tội tội làm sao. Cháu có cách nào không Bách Nguyên?
Nghĩ con bé đón xe buýt rồi phải đi bộ một đoạn mới đến công ty...
- Cháu có ý này.
Bách Nguyên nói:
- Cháu sẽ mua cho Lạc Đình một chiếc xe, để cô ấy đi làm ông thấy thế nào?
- Tuyệt quá! Nhưng ông ngại con bé sẽ không nhận.
- Ông yên tâm. Cháu có cách của mình.
- Ừ, cách gì thì cách, đừng bắt nạt con bé là được rồi.
Bách Nguyên ganh tỵ:
- Lúc này cháu thấy ông thương Lạc Đình hơn thương cháu nghe. Cháu kiện à.
Ông Bách Thắng cười khà khà.
- Sợ ông thương người khác hơn thì mau dọn về đây với ông.
- Ông lại ra điều kiện với cháu.
Nhìn cháu trai nhăn nhó, ông Bách Thắng vỗ nhẹ:
- Đùa thôi! Cháu và Lạc Đình, ông đều thương như nhau.
- Hì hì...
Vừa lúc ấy, Giao đi ra:
- Thưa ông, có điện thoại.
- Của ai vậy?
- Dạ của mợ Hai Lan Ngọc.
- Đưa điện thoại đây cho ta.
- Dạ.
Giao trao điện thoại cho ông Bách Thắng. Bách Nguyên lịch sự đứng đậy, bởi anh chẳng muốn nghe những gì liên quan đến Lan Ngọc.
- Ông ơi, cháu vào nhà nghe.
Ông Bách Thắng ra dấu, Bách Nguyên quay đi. Anh sải những bước chân dài theo cô người làm vào trong nhà.
- Giao!
- Dạ, cậu Nguyên. - Giao chậm bước.
- Tôi hỏi chuyện một chút. Mấy lúc gần đây, chị dâu tôi có ghé thăm ông không?
- Dạ không.
- Vậy điện thoại?
- Cũng không. Từ lúc cậu dọn ra ngoài tới giờ, mợ Hai chỉ ghé một hai lần thôi.
- Thế còn ông, sức khỏe ông thế nào?
- Dạ, lúc trước thì ông thường khó ngủ, hay trằn trọc và hay thở dài. Đôi khi thấy ông ngồi hằng giờ ngoài vườn, đôi mắt cứ nhìn ngắm những chú nai mà cậu tạc làm tôi lo lắm. Nhưng từ lúc cô Lạc Đình đến và làm khách thường xuyên, tôi thấy ông vui vẻ hơn, cười nhiều hơn, nói nhiều hơn nữa.
Cô Lạc Đình giống như linh hồn của căn biệt thự này vậy.
- Cô có nói quá không?
- Thật mà. Không tin cậu ở lại cả ngày nay cậu sẽ thấy.
- Ủa, cô ta lại ghé sao?
- Vâng! Vì hôm nay là ngày nghỉ, nên cô Lạc Đình đến chơi với ông vào buổi chiều và ở lại dùng cơm nữa.
- Thế à!
Bách Nguyên tìm hiểu.
- Hình như ông tôi rất thươngLạc Đình?
- Vâng.
Giao không giấu:
- Cô Đình xinh đẹp và rất đángyêu. Ngay lần gặp đầu tiên là tôi thấy thích cô ấy rồi. Cô ấy không những biết cách làm cho người khác vui mà còn biết chia sẻ nữa. Nếu cậu có được cô bạn gái như thế, tôi nghĩ ông sẽ rất vui và hạnh phúc.
- Xem ra cô và ông tôi Lâm Lạc Đình dữ rồi.
- Ơ... cậu nói gì vậy? Tôi chỉ...
- Tôi biết.
Bách Nguyên giơ tay:
- Vì thế tôi cũng đang ganh tỵ đây nè. Tôi ước gì tôi cũng được cô ấy cho niềm vui như cô và ông.
Giao tủm tỉm:
- Vậy thì cậu thường xuyên về nhà đi.
- Để tôi suy nghĩ đã.
Bách Nguyên bỏ đi trước đôi mắt sáng lên của Giao.
Tình yêu mới đến mới đến, là cơn gió cuốn gió cuốn. Lòng như lá, nhẹ tênh quá gió cuốn đi hoài.
Tình yêu mới đến mới đến, là mây trắng trôi lênh đênh. Lòng như gió, vờn theo áng mây trôi hoài.
Tình yêu như mây như mưa, có trên mi em bao giờ. Rồi có lúc, trời mưa quá ai nào ngờ.
Tình yêu như trăng như sao, ánh mắt long lanh đêm nào. Ngồi bên nhau, tình bay vút lên trời cao...
Dù có gió mưa tơi bời, dù có sóng cao ngất trời. Ôi tình yêu trao cho anh năm tháng không bao giờ phai.
Mình dắt nhau đi cuối trời mình sẽ bên nhau suốt đời. Thế gian đổi thay, vẫn yêu nhau hoài.
Tình yêu mới đến mới đến, là tia nắng ấm nắng ấm. Lòng có lúc là hạt sương rớt rơi âm thầm.
Tình yêu mới đến mới đến, là cơn sóng lớn sóng lớn. Thuyền ta đó thuyền vẫn lắc lư bồng bềnh.
Tình yêu như thơ như thơ, có đôi khi cũng dại khờ. Từng đêm trắng, lòng cay đắng ai nào ngờ.
Tình yêu như mây trên cao, biết trôi đi về phương nào. Ngôi bên nhau nào ai biết mai này sao.
Dù có...
- Hay quá, hay quá! Không ngờ cô bé có một giọng hát thật tuyệt vời đến như vậy.
Tiếng vỗ tay cùng giọng nói vang lên kề bên làm Lạc Đình giật mình buông rơi nhánh lan đang cầm trên tay.
- Ơ...
Phản xạ tự nhiên, Bách Nguyên chụp lấy cành hoa không để cho nó rơi xuống đất:
- Này! Yêu hoa thì đừng để hoa tơi tả do bàn tay người hái chứ.
Lạc Đình trừng mắt:
- Ông cố thấy mình quá vô duyên không?
- Sao cơ?
- Ai cho ông nghe lén rồi khen này khen nọ. Tôi hát hay hay không, đợi đến lượt ông khen sao? Mà cũng bởi vì câu khen không đúng lúc của ông nên tôi mới đánh rơi nhành hoa chứ bộ. Hừ, ông nên trách mình đi, đừng trách tôi.
Ôi trời! Suýt chút nữa Bách Nguyên phá lên cười vì câu nói của Lạc Đình. Đúng là con nít mà.
Anh hất mặt:
- Cô làm gì ở đây?
- Thấy rồi còn hỏi cho bằng thừa. Miễn trả lời đi.
- Nhưng tôi muốn cô trả lời.
- Ông...
- Nhanh lên!
Lạc Đình mím môi:
- Tôi đang hái hoa.
- Để làm gì?
- Chẳng lẽ để chơi.
Lạc Đình bực tức.
- Tôi không có hứng thú chơi hoa.
- Ai mà biết được. Con gái lúc nào cũng thích hoa.
Bách Nguyên dần lân:
- Cô biết vườn hoa là của ai không?
- Chủ nhân căn biệt thự này là ai thì của người đó.
- Sai. Vườn hoa này không phải của chủ ở đây.
- Vậy thì sao?
- Nếu nó không thuộc chủ nhà thì cô đang là kẻ trộm. Tôi sẽ báo công an.
Lạc Đình hết chịu nổi:
- Ông cứ việc báo đi, đừng hù tôi. Tôi cũng muốn xem họ giải quyết thế nào.
- Ngon nhỉ! Người có tội mà còn lớn tiếng. Được rồi, để xem lần này làm sao cô thoát tội đây.
Bách Nguyên chưa kịp quay đi, Lạc Đình với gọi:
- Này, ông giám đốc!
- Cô định xin tội à?
- Còn khuya. Tôi chỉ muốn nói với ông một việc, là khi tố cáo người khác, ông phải có bằng chứng rõ ràng. Nếu không, họ sẽ bắt ông về tội khai gian đấy.
- Cô yên tâm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...