Bí mật tình yêu phố Angel


Em hãy hận tôi đi!
Hận tôi bằng tất cả sức mạnh của mình!
Còn tôi…
Chì cần nhìn thấy em sống hạnh phúc
Là mãn nguyện rồi!
CHƯƠNG 01
NƯỚC MẮT PHA LÊ CỦA CÔNG CHÚA MILAN
Địa điểm:
Bệnh viện
Nàh Tô Hựu Tuệ
Khu biệt thự số 23 phố Angel
Nhân vật:
Tô Hựu Thuệ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Dương
Bạch Tô Cơ: nt
Khâu Hiểu Ảnh: nt
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp II Minh Dương
Lý Triết Vũ: nt
Lăng Thần Huyền: nt
Lý Chấn Dực: nt
Sun: Thần tượng tuổi teen
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường Minh Đức cũ
Thôi Khởi Thánh: Hiệu trưởng trường Sùng Dương cũ
One
“Kim Nguyệt Dạ, mau đưa trái tim thiên sứ cho tôi!’’
“Tô Hựu Tuệ, các người thua hoàn toàn rồi, từ bây giờ trở đi trái tim thiên sứ là của tôi!’’
‘’Ha ha ha…’’
Khuôn mặt Suntrông rất dữ tợn, tiếng cười thành tràng đanh lại như tiếng thét.
Đột nhiên xuất hiện một người mặc áo đen dúng sừng sững như một tòa tháp, hai tay giơ một khẩu súng đen sì và lạnh như băng lên.
Người áo đen thất thần nhìn tôi nột lúc , sau đó từ từ đư khẩu súng sang ngang…
Ông ta hướn đầu súng về phía Lý Trết Vũ…
‘’Không!’’

Đoàng!

‘’Không!’’
Tôi gần như hét lên trong tuyệt vọng, sau đó dột nhiên mở mắt ra, nhưng chỉ thấy cái trần nhà trắng toát.
‘’Chị Hựu Tuệ, chị Hựu Tuệ! Chị tỉnh rồi à?’’
Hả? Tiểu…Tiểu Dực?
Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiểu Dực. Đột nhiên phata1 hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường màu trắng.
Tôi lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, thở nặng nề nhìn xung quanh: Khăn trải giường màu trắn, bình oxy treo trên cao, một loạt các thiết bị y tế lớn nhỏ, một chiếc ti vi hiện đại, bốn bức tường quét sơn trắng toát…
Ủa? Chắc đây là trong phòng bệnh! Nhưng… nhưng tại sa tôi lại ở đây? Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền đâu? Họ đi đâu cả rồi?
‘’Chị Hựu Tuệ, chị thấy thế nào?’’ Thấy tôi dáo dác nhìn xung quanh, Tiểu Dực vội vã hỏi, ‘’Chị đang lo cho anh Vũ ư?’’
Tôi định thần lại, nắm chặt bàn tay của Tiểu Dực rồi sốt ruột gặng hỏi: “Tiểu Dực, Lý Triết Vũ và nhón Tô Cơ đang ở đâu?’’
‘’Chị Hựu Tuệ, đừng quá lo lắng!’’ Tiểu Dực nói và vội vàng xua tay, ‘’Họ chỉ trúng độc nhẹ, không sao cả. anh Vũ vừa tỉnh giậy, bây giờ mọi người đang ở phòng anh ấy.’’
Lạy chúa! Mọi người không sao cả!
Lúc đó tôi mới dần dần bình tĩnh lại, bồi hồi nhớ lại mọi chuyện xảy ra:
Đem đó… Sun đi khỏi, Kim Nguyệt Dạ cũng đi khỏi, cả nhón người áo đen đó nữa, họ đều đi hết… họ bỏ mặc chúng tôi trong hang… và sau đó…
Phù, không có súng! Đó chỉ là giấc mơ của tôi thôi. Thật may vì đó chỉ là một giấc mơ!
Thấy tôi có vẽ đã hoàn hồn, Tiểu Dực nói và thở dài nhẹ nhõm: ‘’Chị Hựu Tuệ, chị đã hôn mê suốt mọt ngày một đêm, tình trạng sức khỏe nguy kịch lắm. May mà hôm đó nhười gác đêm nahn65 được điện thoại của một người tốt bụng giấu mặt nói rằng cá anh chi đang gặp nguy hiểm, nếu không thì mọi người đã… Mà thôi, để em đi thông báo chị đã tỉnh lại. Em sẽ quay lại ngay!’’
Nhười gác đêm ư? Nhận được điện thoại của một người tốt bụng ư? Chuyện này là sao nhỉ?
‘’Tiểu Dực, đợi đã! Tôi muốn hỏi…’’
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, Tiểu Dực đã vui vẻ vẫy tay với tôi, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Tôi miễn cưỡng mỉm cười, quay người chỉnh lại cái gối để tì lưng vào.
Tất cả đều kết thúc rồi! Mặc dù chúng tôi đã thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc nhưng trong lòng tôi vẫn tahy61 nặng trĩu…
Cứ nghĩ đến việc bị Kim Nhuyệt Dạ và Sun cuỗm mất trái tim thiên sứ, tôi lạị nắm tay thật chặt thành nắm đấm. Ưóc gì tôi có thể quay ngược trở lại thời gian, đánh cho hai tên xấu xa ấy bò lăn bò toài trên đất.
‘’Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!’’
Cửa phòng đột nhiên mở toang, Tô Cơ, Hiểu Ảnh và Tiểu Dực bước nhanh vào phòng. Đi sau là cô Bạch Ngưng với khuôn mặt nghiên nghị và thầy Thôi với ánh mắt quan tâm.
Hả? Sao cả hai thầy cô đều đến nhỉ?
‘’Hựu Tuệ, mama tôi và thầy Thôi đến thăm chúng ta đấy!’’ Thấy tôi tỉnh dậy, Tô Cơ rảo chạy đến rồi dột nhiên géh miệng sát tai tôi, ‘’ Lý Triết Vũ đã giải thích rõ rành mọi chuyện rồi. Cậu ấy rất lanh trí, lúc đi đến khu biệt thự số 23 đã mang theo máy ghi âm, ghi lại lời của tên Sun và Kim Nguyệt Dạ, lần này hai tên đó khó mà thoát được.’’
Tôi ngạc nhiên nhìn Tô Cơ, Mặt Hiểu Ảnh tuy trắng bệch nhưng có vẻ như đã lấy lại được tinh thần.
Lý Triết Vũ tường trình mọi việc với thầy Thôi ư? Còn trái tim thiên sứ thì sao? Nhay cả khi có trong tay bằng chứng buộc tọi Sun và Kim Nguyệt Dạ, thì trái tim thiên sứ cũng bị họ lấy đi rôi mà.
Không biết tại sao, sau khi nghe Tô Cơ nói vậy, tim tôi bỗng nặng trĩu. Hình ảnh của Kim Nguyệt Dạ cứ ám ảnh trong tấm trí tôi không thể xóa nhòa được…
‘’Tô Hựu Tuệ, em đã đỡ hơn chưa?’’ Thấy tôi có vẻ đăm chiêu, thầy Thôi và cô Bạch đấn bên giường ân cần hỏi han.
‘’Cảm ơn thầy cô ạ, em đã đỡ nhiều rồi.’’ Tôi gật đầu đáp lại lịch sự, sau đó ngồi thẳng giậy trên giường, ‘’Thưa thầy, lần này do lỗi của em nên trái tim thiên sứ mới bị Sun lấy lấy đi, xin thầy đừng trách mọi người. Em sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.’’

‘’ Tô Hựu Tuệ, thầy cô đã biết đầu đuôi mọi chuyện rồi, thầy cô rất vui vì em đã quyết tâm bảo vệ kho báu trong biệt thư cổ số 23 đến cùng.’’ Cô Bạnh Ngưng đua tay vuốt những sợi tóc rối cho tôi, ‘’Còn về chuyện trái tim thiên sứ, cô đã gọi điện cho ngài chủ tịch, thầy ấy nhờ cô nhắn lại với em là :Trái tim thiên sứ không phải là vật quý giá nhất.’’
Trái tim thiên sứ không phải là thứ quý giá nhất? Lẽ nào viên kim cương mà Sun lao tâm khổ tứ đế lấy về là giả mạo? Những người khác trong phòng cũng ngây người ra khi nghe thấy tin đó.
‘’Thưa thầy Thôi, cô Bạch!’’
Tôi chưa kịp cất lời thì cánh cửa phòng mở toang ra, Lăng Thần Huyền đỡ Lý Triết Vũ ôm cái chân bó bột chậm chạp bước vào phòng.
‘’Anh Vũ, anh sao thế? Chân của anh…?’’ Tiểu Dực nhanh nhẹn chạy ra đón, Lý Triết Vũ gắng gượng mỉm cười.
‘’Anh không sao!’’ Lý Triết Vũ mỉm cười với tấ cả mọi người, rồi quay lại nhìn thầy Thôi và cô Bạch, ‘’Thưa cô Bạch, vừa nãy đứng ngoài cửa, em đã nghe hết những lời cô nói, nhưng em vẫn chưa hiểu lắm… Lẽ nào trái tim thiên sứ là giả?’’
Lý Triết Vũ nói ra khúc mắc của tấ cả mọi người. Tất cả đều háo hức nhìn thầy Thôi và cô Bạch, hi vọng họ có thể trả lời điều mà mọi người thắc mắc.
‘’Trái tim thiên sứ không phải lả giả!’’ Thầy Thôi lên tiếng phá tan sự im lặng trongphong2, ‘’Viên kim cương ấy được ghi chép lại trong cuốn sách lịch sử về trường, nghe nói do người sáng lập ra trường Minh Dương để lại. Viên kim cương đó chứa đựng một bí mật vô cùng quan trọng, nhưng cụ thể là gì thì không ai biết rõ.’’
Chứa đựng bí mật quan trong ư? Chiếc máy chiếu cũ và đoạn phim đang chiếu dở…
‘’Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, việc kỉ luật Kim Nguyệt Dạ thế nào, thầy cô sẽ trình lên cho hội d9ogn62 nhà trường. Nếu được chấp thuận, Kim Nguyệt Dạ sẽ bị trục xuất khỏi trường Minh Dương, và phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.’’
Lời tuyên bố đột ngột cùa cô Bạch khiến mọi người đều cúi đầu im lặng, ngay cả cô Bạch cũng chợt nhận ra không nên nhắc tới cái tên ấy nên đành thở dài.
Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, dường như một vết sẹo trong trái tim tôi lại bắt đầu ứa máu…
Two
Một tuần mới đã đến, tôi ở nhà và nghỉ ngơi một vài ngày. Hôm nay tôi mới có thể trở lại trường học bình thường, nhưng vừa bước vào cổng trường, tôi đã tròn mắt kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt.
Poster Kim Nguyêt Dạ được dán khắp nơi trong trường, tất cả học sinh bàn tán ra vào:
“Kim Nguyệt Dạ sao lạ là một người như thế chứ? Không ngờ cậu ta lừa dối chúng ta bao lâu nay. Cậu ta chẳng phải bạch mã hoàng tử gì mà chỉ là một đứa con hoang bị vứt bỏ.’’
‘’Cậu ta làm biết bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ, lại còn lừa mọi người ủng hộ tháo dỡ khu biệt thu65 cổ số 23.’’
‘’Cậu ta còn quay mặt lại với Tô Hựu Tuệ và Lý Triết Vũ, định hãm hại họ để có được kho báu.’’
Kim Nguyệt Dạ là đứa con hoang, Kim Nguyệt Dạ lừa dối mọi người, thậm chí hãm hại cả bàn bè chí cốt của mình, Kim Nguyệt Dạ chỉ vì kho báu mà không từ mọi thủ đoạn…
Tại sao những lời bàn tán này lại xuất hiện trong trường? Tôi nghe thấy một nhóm học sinh đang sôi nổi bàn tán ‘’chủ đề’’ Kim Nguyệt Dạ. Tôi cũng tò mò cầm lấy một tờ rơi:
Đứa con hoang nham hiểm, chỉ vì kho báu mà phản bội bạn bè…
Trên tờ rơi in hình Kim Nguyệt Dạ làm them ở phố Bảo Thạch, tìm kiếm kho báu trong khu biệt thự cổ số 23…
Tất cả các bằng chứng đều vô cùng đanh thép!
Khuôn viên trường không còn yên ắng như xưa nữa, đi đâu cũng thấy phát tờ rơi bêu rếu Kim Nguyệt Dạ. Mọi người đều bàn tán xôn xao về Kim Nguyệt Dạ, và đương nhiên đó đều là những thông tin tiêu cực…
‘’Ủa? Kia không phải là Tô Hựu Tuệ sao? Chắc cậu ấy biết rõ chuyện này, hỏi cậu ấy xem Kim Nguyệt Dạ là người như thế nào là rõ ngay ấy mà!’’
‘’Tô Hựu Tuệ, có phải Kim Nguyệt Dạ chỉ vì kho báu mà không màng đến sống chết của cậu?’’
‘’Có phải tin đồn là đúng sự thật, Kim Nguyệt Dạ gia cảnh bần hàn, cậu ta tim kho báu là vì tiền?’’
Tất cả mọi người vây xung quanh tôi, mỗi người một câu khine61 tâm trí tôi chỉ là một mớ hỗn độn.
Đừng hỏi nữa! Tôi không muốn nhớ đến những kí ức đáng sợ ấy nữa.

‘’Đừng hỏi cô ấy!’’
Cuối cùng, mọi going nói ấm áp vang lên khiến mọi thứ xung quang yên tĩnh trở lại, tôi nhìn lên và thấy một khuôn mặt quen thuộc.
‘’Được rồi, Hựu Tuệ…’’ Lý Triết Vũ nở một nụ cười dịu dàng với tôi, rồi ôm tôi vào lòng, tôi cảm thấy như trút bỏ bược tất cả rắc rối.
Tôi nép vào Lý Triết Vũ, Cậu ấy dung tay bịt tai tôi lại, dau đó nhanh chóng đưa tôi ra khỏi đám đông, nhưng tôi vẫn nghe những tiếng xì xèo xung quanh.
‘’Hình như là thật đấy. Kim Nguyệt Dạ nhất định đã hãm hại Tô Hựu Tuệ.’’
‘’Nhưng may mà có Lý Triết Vũ ở bên cạnh giúp đỡ, hoàng tử Vũ vẫn là số một.’’
‘’Hừ, đừng để tôi nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ, nếu không tôi sẽ ném trứng thối vô người hắn!’’
Liên tiếp rất nhiều ngày sau, chủ đề bàn tán xoay quanh Kim Nguyệt Dạ tiếp tục lan rộng ra khắp trường, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng hơn, ngay cả phía hội đồng nhà trường cũng không ngăn chặn nồi,
Kim Nguyệt Dạ là tên lừa đảo!
Kim Nguyệt Dạ là con ngoài giá thú!
Kim Nguyệt Dạ lừa dố tất cả mọi người hòng chiếm đoạt kho báu!
Kim Nguyệt Dạ vì tiền có thề không từ bất cứ thủ đoạn nào…
( cái gì kỳ z ta? Sun mới là chủ mưu mà? Sao không ai nhắc tới thằng cha trời đánh đó nhỉ??? Chỉ tội Kim Nguyệt Dạ thui, híc híc)
Một loạt cá tin đồn bất lợi cho Kim Nguyệt Dạ đã lan truyền khắp trường, còn nhân vật chính của câu chuyện- Kim Nguyệt Dạ, dường như bị bốc hơi, không thấy xuất hiện trong trường nữa, cũng chẳng có một lời giải thích nào được đưa ra.
Các fan trung thành nhất của Kim Nguyệt Dạ cuối cùng cũng không thể tìm được bất cứ lí do gì để bênh vuc65 Kim Nguyệt Dạ nữa đều từ bỏ. Một số fan thì nghiến răng ken két, hận là không thể bới ba tấc đất lên tìm bằng được Dạ, bất hắn phải trả lại những tình cảm và niềm tin của họ dành cho hắn bao lâu qua.
Ban lãnh đạo nhà trường cuối cùng cũng dán thông báo chính thức công bố: Kim Nguyệt Dạ đã vi phạm nghiêm trọng nọi quy nhà trường Minh Dương, lấy trộm báu vật trong biệt thự số 23 nên bị đuổi học.(z là Kim Nguyệt Dạ hông đk học cả lớp 12 mà sao trong Couple 50 Kim Nguyệt Dạ vẫn học chung đại học Tinh Hoa với Tuệ nhỉ? Niết là Kim Nguyệt Dạ giỏi ùi mà chẳng lẽ lại giỏi đến mức k cần học cũng thi vào đại học được nhỉ?)
Cuối cùng hình ảnh Kim Nguyệt Dạ-chàng hoàng tử số một Sùng Dương từng hô mưa gọi gió, tỏa ánh hào quang sáng chói khắp nơi đã bị sụp đổ hoàn toàn trong mắt của tấ cả mọi người.
Three
Mọi thứ dường như đã trôi qua…Kim Nguyệt Dạ và Sun đã có được những gì họ muố, có lẽ họ sẽ không bao giờ quay trở lại…
Và ngày mai… ngày mai là ngày mà căn nhà cổ trong khu biệt thự số 23 sẽ bị phá bỏ. Nó sẽ bị san bằng thành nền dất, mọi kỉ niệm cũng sẽ tan biến…
Tôi thẫn thờ ấn ngón tay vào công tắc đèn bàn điều ching3 độ sáng sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hả? Bên dưới mé đường có một người đang đứng!
Đột nhiên, mắt tôi dường như bị bóng người đứng dưới cây đèn đường đó thu hút. Càng nhìn tôi càng thấy dáng vẻ cô độc đó rất đỗi quen thuộc…
Tôi khẽ ấn nút điều chỉnh độ sáng cho đèn bàn mờ đi, rồi nhoài người ra nhìn xuống dưới cửa sổ. Dưới ánh đèn đường leo lét, người đó cẩn thận buộc thứ gì đó lên cột đèn, sau khi ngập ngừng một lúc cuối cùng cũng buộc xong. Xong xuôi, người đó chầm chậm ngước đầu nhìn lên, ánh sáng từ cây dne92 đường chiếu thẳng vào mặt người đó.
Xẹt!
Ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt của người đó. Tôi đột nhiên thấy đầu mình bỗng ong lên, cái bút tôi đang cầm trong tay rơi xuống bàn…
Cậu ấy, đúng là cậu ấy! Kim Nguyệt Dạ, là Kim Nguyệt Dạ! Nhưng… nhưng… làm thế nào mà…
Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, thậm chí ngay cả dép cũng không kịp xỏ, lao như tên bắn ra khỏi phòng. Bỏ mặc tiếng gọi kinh ngạc của bố mẹ, tôi cứ chân trần chạy xuống dưới nhà.
Nhanh lên! Nhanh lên nào! Nếu không… Dạ sẽ đi mất…
Tôi nín thở, chạy như bay xuống cầu thang, rồi lao thẳng xuống phố, chạy về phía Kim Nguyệt Dạ đứng.
Nhưng… Kim Nguyệt Dạ đâu rồi?
Hộc hộc hộc hộc!
Tôi thở hổn hển, mắt nhìn về chỗ Kim Nguyệt Dạ đứng, nhưng chẳng thấy ai cả, không có bóng dáng một ai hết…
Lẽ nào tôi bị hoa mắt chng8? Không.. không, tôi không hề nhìn nhầm, người đó chính là Kim Nguyệt Dạ!
Nhưng… nhưng hắn đến đây dể làm gì?
Đáng ghét… Tại sao đến bây giờ tôi vẫn quan tâm đến hắn chứ? Nhưng… nhưng tôi chẳng thể khống chế được bản thân mình. Mỗi lần nghĩ đến Kim Nguyệt Dạ, tim tôi lại nhói đau…
Tôi hít một hơi dài, từ từ bước đến chỗ cây đèn đường. Tôi nhìn thấy một bó hoa được cột ở đó, trên bó hoa có để một vỏ sò màu tím.

Tại sai lại thế?… Vỏ sò này không phải là đã bị vỡ rồi sao? Tại sao lại còn nguyên vẹn thế này? Sau khi nhìn kĩ, tôi phát hiện các vết nứt trên vỏ sò và những vệt keo nhở, tim tôi bỗng nhói đau. Lẽ nào Kim Nguyệt Dạ lấy keo dính lại vỏ sò đã vỡ…
Hay tay tôi rum rum cầm vỏ sò lên, đặt nó trong lòng bày tay, một giọt nước mắt lăn trên má tôi rồi nhỏ vào vỏ sò tím…
Kim Nguyệt Dạ… Nếu cậu thấy hối tiếc thì tại sao lúc đó lại lạnh lùng ném vỏ sò đi? Cậu biết không, dù cậu cố gắng phục chế thế nào thì vỏ sò vẫn nhìn thấy những vết nứt, không thể trở lại như cũ…
Kim Nguyệt Dạ… Cậu là tên ngốc nhất quả đất…
Kim Nguyệt Dạ Cậu đang ở đâu?
Lại một đêm nữa tôi mất ngủ.
Ngày hôm sau, người ta sẽ phá ngôi biệt thự số 23 nên tôi đến sớm hơn mọi khi, hi vọng sẽ được nhìn thấy khu biệt thự lần cuối.
Một lát sau, rất nhiều người khác kéo đến xem, có lẽ họ cũng như tôi, không nỡ rời xa khu biệt thự số 23. Mọi người tập trung trước đống gạch vụn của biệt thự. Một chiếc máy ủi lớn đang từ từ tiến lại căn nhà cổ.
Lý Triết Vũ, Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Tiểu Dực và cả Lăng Thần Huyền đứng bên cạnh tôi, lặng lẽ ngắm khu biệt thự đổ nát. Tôi đã từng sống ở đây một thời gian dài, những kỉ niệm của tôi với nơi này sắp bị chôn vùi cùng với đống đổ nát.
Tất cả đã biến mất cùng với căn biệt thự bị sụp đổ… Tất cả mọi thứ thực sự đã kết thúc rồi…
Sự tiếc nuối khôn nguôi như xâm chiếm toàn bộ tâm trí tôi, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má, tay và chân tôi lạnh ngắt như người chết…
“Tôi sẽ bảo vệ khu biệt thự số 23!”
Câu nói đó như một lời tuyên thệ ghi âm trong tâm trí tôi, nhưng tôi đã không thực hiện được lời hứa của mình.
Rầm rầm rầm rầm!
Xe ủi bắt đầu làm việc, cánh tay khổng lồ giống như móng vuốt từ từ vương về phía căn nhà cổ, tôi thấy cả căn nhà chấn động, trái tim tôi cũng như run lên theo.
‘’Đừng!”
Tiếng kêu khản đặc từ trong miệng tôi thốt ra lẫn vào tiếng động cơ ầm ầm của xe ủi. Mọi con mắt đầu tập trung vào tôi, tôi không hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này nữa, tôi chỉ hi vọng máy ủi sẽ không tiến tới căn nhà cổ…
‘’Hựu Tuệ, đừng làm thế!’’ Tôi định lao ra thì bị một cánh tay kéo chặt lại. Tôi ngước đầu lên nhìn thấy tròng mắt màu cà phê…
Là Lý Triết Vũ.
‘’Hựu Tuệ…’’ Tiếng nói của Lý Triết Vũ bỗng trở nên xa xăm, cậu ấy khẽ đỡ lấy cơ thể sắp suy sụp đến nơi của tôi, rồi kiên định nhìn sâu vào mắt tôi, ‘’Nếu như không thể ngăn chặn người ta phá nó thì hãy đặt niềm tin vào tương lai, chng1 ta sẽ được nhìn thấy một khu biệt thự số 23 mang dáng vẻ hoàn toàn mới!’’
‘’Tương lai ư?…’’
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi…
Khu biệt thự số 23 phố Angel.. Căn biệt thự đầy ắp những kỉ niem65 của tôi sẽ mãi mãi biến mất sao?
Hãy tin vào tương lai ư? Nhưng tại sao trong mắt tôi chỉ có đống đổ nát, không nhìn thấy tương lai đâu hết. Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp nhẹ nhạng bịt chặt lấy mắt tôi.
‘’Đúng vậy, hãy tin vào tương lai… Hựu Tuệ, em hãy tin tôi, khu biệt thự số 23 sẽ có một tương lai tươi đẹp.’’
Tương lai tươi đẹp sao?
Lời nói của Lý Triết Vũ như một chiếc lông vũ muột mà khẽ vuốt ve an ủi tôi. Đột nhiên tôi nhìn thấy một tia sáng hi vọng le lói.
Rầm rầm uỳnh uỳnh…
Máy xúc bắt đầu làm việc, đập lia lịa lên mái căn nhà cổ. Tất cả học sinh đều kêu thất thanh, còn tôi không đủ can đảm để nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đúng lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy tay mình bị nắm chật!
Mộ, hai, ba, bốn…
Đó là tay của Tô Cơ, Hiểu Ảnh, Lăng Thần Huyền và Tiểu Dực. Họ đứng bên cạnh tôi, truyền cho tôi thêm sức mạnh.
Tôi nắm chặt bàn tay của họ.
Mặc dù xung quanh toàn tiến động cô ầm ầm, nhưng bầy giờ tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa, hơi ấm từ bàn tay của mọi người như truyền cho tôi nột thông điệp, đó là tương lai của số 23 phố Angel.
Đúng vậy, căn biệt thự sẽ không bao giờ biến mất, bởi vì mỗi giây chúng ta bên nhau sẽ trở thành nhữn kí ức tươi đẹp…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận