Không khí lạnh... Không khí lạnh tràn về... Hắt xì... Thượng đế ơi, dạo này trời trở lạnh rồi Ngài nhớ phải giữ ấm đấy... Nhớ phù hộ cho tâm hồn mong manh yếu đuối của con nữa nhé!
ONE
Từ hôm ở cánh đồng hoa oải hương trở về, lòng tôi nặng trịch như đeo đá, thậm chí buổi sáng được thầy hiệu trưởng Thôi gọi đến phòng làm việc, đầu óc tôi vẫn còn lơ mơ như ở trên mây.
"Hựu Tuệ, qua một thời gian học ở trường Sùng Dương, em thấy thế nào?" Hiệu trưởng Thôi vừa kê lại mô hình con rôbốt vừa ngước đầu lên hỏi tôi.
"Thưa thầy, em thấy cũng được ạ!" Tôi uể oải trả lời.
Hiệu trưởng Thôi nhíu mày, đặ con rôbốt qua một bên
"Đúng rồi, thầy có nghe qua tình hình bò phiếu trên tường PK, hình như thẻ màu đỏ của em ít hơn nhiều so với thẻ xanh của Kim Nguyệt Dạ thì phải!"
"Vâng... vâng ạ, em sẽ cố gắng hơn!"
"Ha ha ha, em cứ bình tĩnh, không cần phải sốt ruột thế, lần này thầy gọi em đến là có việc, em gắp có một cơ hội ngàn vàng để lôi kéo thêm lượng Fan hâm mộ đấy!"
"Cơ hội ngàn vàng? Thưa thầy, em không hiểu ý thầy ạ!" Mặt mũi tôi đang buồn rười rượi, vừa nghe thấy lời của thầy hiệu trưởng, mắt bỗng sáng quắt lên.
Hiệu trưởng Thôi mỉm cười gật đầu.
"Thầy vừa được tin, Sun, thần tượng tuổi teen mới nổi, đang có ý định chuyển trường. Thầy nghĩ, phương pháp dạy học cũng như tác phong của trường Sùng Dương rất hợp với Sun. Cho nên thầy hy vọng em sẽ đại diện cho trường tới gặp Sun, thuyết phục cậu ấy chuyển qua học tại trường Sùng Dương, trở thành học sinh danh dự của trường".
"Thuyết phục Sun chuyển tới trường Sùng Dương học ư?" Tôi trợn mắt nhìn thầy hiệu trưởng Thôi và hỏi lại, "Nhưng sao thầy lại muốn em đi làm việc này ạ?"
"À, việc này... Bởi vì thầy đã tình cờ xem chương trình của Sum trên truyền hình, thầy biết em và Sun là chỗ quen biết cũ, nếu em chịu ra mặt, có lẽ mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều."
Tôi lặng người đi.
Từ sau khi biết Sun chính là Tiểu Vũ, mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn thấy lo lắng, hoang mang! Ngô nhỡ hắn nói lộ ra với mọi người ngày xưa tôi lúc nào cũng thò lò mũi xanh, mặt mũi tèm lem chạy lăng quăng khắp nơi thì... thì hình tượng Miss Teen Milan của tôi sẽ hoàn toàn sup đổ mất. Hơn nữa quan hệ của tôi và Sun rắc rối lằng nhằng lắm, tôi muốn co giò bỏ trốn còn không kịp nữa là! Bây giờ thầy lại yêu cầu tôi đi tìm hắn...
Tôi bị dồn vào thế bí nên vội vã lắc đầu.
"Xin lỗi thầy, em..."
Thầy Thôi bỗng nhiên nghiêm mặt lại.
"Hựu Tuệ em nên biết rằng, đây là việc đầu tiên em cần thực hiện với tư cách là người đại diện cho trường Sùng Dương đấy nhé. Nếu hoàn thành được thì lượng Fan của em ở trường Sùng Dương sẽ tăng lên rất nhiều đó!"
Điêu này trong lòng tôi hiểu rõ nhưng khổ nỗi...
"Nếu em không đi, thì thầy đành cử Kim Nguyệt Dạ đi vậy! Xe ra lượng Fan của em sẽ không bao giờ vượt qua nổi Kim Nguyệt Dạ rồi! Ai chà, gay quá nhỉ..."
"..."
Lời nói của thầy Thôi như búa nặng trăm tạ bổ trúng đầu tôi.
Thôi đành vậy... Chỉ tìm hắn ta nói chuyện bình thường thôi mà! Mặc kệ hắn là Sun hay là Moon! Nhiệm vụ cỏn con kia sao có thể làm khó Tô Hựu Tuệ này được?
Đằng nào... đằng nào tôi cũng không cho phép mình thua cuộc. Dối với tôi "thua cuộc" là chuyện đáng sợ nhất trong đời.
Vừa rời khỏi văn phòng thầy hiệu trưởng, tôi cố trấn tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, rút máy di động ra, bấm theo số thầy Thôi vừa cho để liên hệ với Sun.
"Xin chào, tôi là người đại diện của Sun." Giọng một người phụ nữa trẻ phát ra từ di động đằng kia.
"Vâng, chào chị ạ, em là Tô Hựu Tuệ trường Minh Đức... à không trường Sùng Dương ạ!"
"A! Là Tô Hựu Tuệ à! Em tìm Sun hả?" Thoắt một cái, giọng người phụ nữ trẻ đã chuyển sang đon đả, nhiệt tình.
Lạ nhỉ? Sao chị ta lại biết tôi?
"Vâng...em tìm Sun..." Tôi như bị lú lẫn, đột nhiên quên mất mình định nói gì.
"Em đợi một lát nhé..." Giọng của người đại diện rất gấp gáp, cứ như vớ được vàng.
Một thoáng sau, điện thoại đã được chuyển tới tay Sun.
"A lô, là Hựu Tuệ ư?"
"À... là tôi..."
"Không ngờ em lại gọi điện thoại cho tôi, tôi vui quá!"
"À à... đúng rồi, Sun này, tôi gọi điện là có việc muốn nói với anh..." Tôi thấy mình khó "chống đỡ" được với sự nhiệt tình thái quá của Sun nên vội vã nhập đề nhay lập tức.
"Em tìm tôi có việc à? Thế này nhé! Sáu giờ chiều nay, tôi đợi em ở quán cà phê Superamerica gần khu giải trí Silver Moon nhé!"
"Ơ! Thế thì... Được thôi!"
"Thế nhé! Hựu Tuệ, chúng ta không gặp không về nhé!"
"Ừ!" Tôi vội ngắt điện thoại và thở hắt ra.
Việc đã đến nước này xem ra chỉ còn cách hẹn gặp cậu ta thôi. Cầu mong là không dây cà ra dây muống để phát sinh thêm những chuyện rắc rối gì nữa.Sau khi tan học, tôi đeo balo, lòng nặng trĩu tâm sự đi về phía khu giải trí Silver Moon.
"Hựu Tuệ..."
Thôi chết... Là Lý Triết Vũ...
"Hi, Lý Triết Vũ, chúc buổi sáng tốt lành! Ha ha ha!"
"Buổi sáng? Bây đã là buổi chiều rồi..." Lý triết Vũ cố nín cười nhìn tôi, "Hựu Tuệ một mình đi đâu đấy?"
"À... tôi tới khu giải trí Silver Moon."
"Ồ, trùng hợp thật, tôi cũng đến đó, chúng ta đi cùng nhau nhé!" Lý Triết Vũ nói rồi sáp lại, đi song song ngay bên cạnh tôi.
Ối trời, biết làm thế nào bây giờ?
Cùng đi với Lý Triết Vũ sao? Không được, Hựu Tuệ, mày không được làm phiền Lý triết Vũ nữa, kẻo cậu ấy lại ghét mày thêm thì nguy...
"Xin lỗi Vũ, tôi vừa nhớ ra có chút chuyện đột xuất nên không đến khu giải trí Silver Moon nữa! Ha ha! Tạm biệt cậu nhé!" Vừa nói dứt câu, tôi chạy tót đi.
Xin lỗi Lý Triết Vũ, từ khi biết cậu ghét tôi, mội lần gặp cậu, tôi lại thấy lúng túng, ngại ngùng... Yên tâm đi, tôi sẽ không đem rắc rối đến cho cậu thêm nữa...
Híc, để tránh chạm mặt Lý Triết Vũ, tôi phải đi một đoạn đường dài ngoẵng mới đến được quán cà phê Superamerica mà Sun hẹn gặp.
Chết thật... Tôi đến muộn hơn nửa tiếng lận! Liệu Sun đã đi mất chưa nhỉ?
Tôi ủ rũ đẩy cửa bước vào quán.
"Xin chào, em có phải là Tô Hựu Tuệ không?" Một cọ gái mặc bô váy màu trắng ngà mỉm cười đi về phía tôi, nghe giọng nói thì chắc là chị đại diện nhiệt tình của Sun rồi!"
"A... vâng ạ..." Tôi thầ người ra rồi gật đầu cái rụp.
"Sun đợi em khá lâu rồi, để chị dẫn em đến gặp Sun nhé!" Chị đại diện trước khi quay người đi không quên nở nụ cười rất chuyên nghiệp với tôi.
"Hựu Tuệ, cuối cùng em cũng tới!" Tôi vừa bước vào phòng thì thấy Sun xúc động đến nỗi suýt nhảy bổ ra khỏi ghế để đón tôi.
"Ha ha, xin lỗi anh nhé, tôi đến muộn..." Tôi ngại ngùng gãi đầu gãi tai.
"Sun, em và Hựu Tuệ cứ nói chuyện với nhau đi, lát nữa chị đưa xe đến đón em nhé!" Chị đại diện nói xong quay người đi ra khỏi phòng.
"À... Ừ... Ha ha ha!" Tôi cười ngô nghê, uống ực một miếng nước to tước, suýt thì phì cả lên mũi.
"Hựu Tuệ à, thời gian trôi nhanh thật, từ hồi chúng ta học mẫu giáo đến giờ đã mười năm không gặp nhau rồi. Sau khi em chuyển trường, cuôc sống của tôi có rất nhiều thay đổi." Sun đắm đuối nhìn tôi, "Có thể tôi nói ra em sẽ không tin, nhưng tôi chọn con đường nghệ sĩ cùng vì em đấy."
"Vì tôi?" Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt rất chân thành của Sun.
"Ừm! Từ sau khi em chuyển trường, tôi rất buồn. Tôi muốn đi tìm em nhưng không có cách nào cả. Một lần, tôi tình cờ phát hiện ra rằng các minh tinh màn bạc trên truyền hình rất được mọi người chú ý, cho nên tôi đã thầm quyết tâm trở thành một minh tinh. Vì chỉ nư vậy tôi mới có cơ hội gặp lại em."
Không biết tại sao, tôi luôn có cảm giác câu chuyện này như bịa, mọi tình huống dường như được từ một cuốn tiểu thuyết lãng mạn nào đó ra. Nhưng nhìn khuôn mặt thành khẩn của Sun thì trái tim tôi lại sao động...
"Lần... lần trước anh nhắc tới chiếc khăn mùi xoa, nhưng tại sao tôi lại không nhớ gì hết?" Tôi hơi do dự khi nhìn thấy thái đô nhiệt tình, tha thiết của Sun.
"Ừm, đúng là em đã quên thật rồi! Nhưng dù em có nhớ hay không thì việc này cũng không quan trọng nữa... Bởi bây giờ tôi đã tìm thấy em." Sun nói đoạn đột nhiên xúc động tóm chặt lấy tay tôi.
"Oái, tôi... tôi hôm nay mới dọn vệ sinh phòng học, quên chưa rửa tay! Tay bẩn lắm! Ha ha ha!" Tôi đần mặt ra cười rồi rút vội tay lại.
Sun dường như chợt hiểu ra được điều gì đó nên đành thở dài ngao ngán.
"Xin lỗi, Hựu Tuệ, tôi quên mất là em đã có bạn trai rồi!"
"Không... không sao! Ha ha ha!"
Đành vậy! Lúc này cứ nhận đại tên khỉ đột hôi Kim Nguyệt Dạ làm bạn trai cho xong chuyện!
"Hựu Tuệ, dạo này em và cậu ta sao rồi?"
"À, vẫn thế thôi, thường xuyên đi xem phim, đến khu giải trí chơi, còn làm bài tập cùng nhau nữa. nói chung là rất vui vẻ!"
Sun đột nhiên như bong bóng xì hơi,cả người gần như đổ xuống ghế sôpha.
Hơ... Hình như tôi "chem gió" hơi quá đà thì phải!
"Sun, anh vẫn ổn chứ?" Tôi hốt hoản, khe khẽ hỏi.
"Haiz, Hựu Tuệ, chỉ cần em vui tôi cũng vui." Sun đáp lại một cách hụt hẫng.
Nhìn bộ dạng đau khổ của Sun, tôi bỗng có một chút động lòng.
"Ừm, Sun này, hôm nay tôi đến là có một chút việc muốn nhờ anh..."
"Chuyện gì vậy?"
"Hiệu trưởng Thôi bên trường Sùng Dương biết anh muốn chuyển trường, thầy rất hoan nghênh nếu anh tới trường Sùng Dương học."
"Trường Sùng Dương?"
"Đúng thế, nghe nói anh đang muốn chọn một trường cấp ba phù hợp với mình để hoàn thành trương trình học. Phong cách giáo dục của trường Sùng Dương vốn rất tự do, phóng khoáng (lời tận đáy lòng Tô hựu Tuệ: tự do liếu láo thì có), xem ra rất hợp với anh đấy!"
Sun chau mày nghĩ ngợi một lúc.
"Cảm ơn em, Hựu Tuệ! Việc này để tôi bàn bạc thêm với người đại diện rồi trả lời em sau nhé! Nhưng em cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Tôi nở nụ cười hình bán nguyệt, cúi đầu cảm kích.
Chúng tôi nói chuyện thêm một lát. Khi tôi thấy không còn sớm sủa gì nữa và đứng đậy chuẩn bị ra về thì Sun đã vồn vã.
"Hựu Tuệ, đễ tôi tiễn em!"
"Ơ! Không cần đâu! Nếu để các Fan của anh phát hiện ra thì rắc rối lắm." Tôi xua tay liên tục, chối đây đẩy.
"Ha ha ha, em đừng lo! Nhìn xem, tôi nguỵ trang thế này thì ai nhận ra được!" Sun nghịch ngợm kéo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cười nói, "Đi thôi, Hựu Tuệ, không sao đâu!"
Híc, đô "chai mặt" của tên Sun này tôi không thể đấu lại được, tiu nghỉu như mèo cụt đuôi, tôi đi đằng sau cậu ta, bước ra khỏi quán cà phê. Mà kể cũng lạ, chẳng hiểu sao tù nãy đến giờ tôi cứ thấy thấp tha thấp thỏm như kiểu mình đang làm việc gì xấu xa, đê tiện lắm ấy.
Haiz, đến cửa rồi! Xem ra không có vấn đề gì cả!
Ai ngờ đúng lúc tôi chuẩn bị quay người bước đi thì Sun đốt nhiên ngồi thụp xuống.
"Hựu Tuệ, dây giày của em bị tuột này!" Sun mỉm cười cẩn thận buộc lại dây giày cho tôi.
"Á! Sun! Anh... không cần làm vậy đâu!" Tôi định hét toán lên, may mà sau đó đã ghìm giọng lại. nhưng không kịp nữa rồi...
"Ôi! Là Sun kìa! Đúng là Sun rồi!"
"Trời ơi! Sun! Cho em xin chữ kí!"
Một đám đông các Fan của Sun dường như đã mai phục sẵn xung quanh, vừa mới nghe thấy tiếng gọi tên thần tượng của mình đã lao ầm ầm về phía chúng tôi như sóng thần.
Nếu như bảo vệ của quán cà phê không tới giải vây kịp thời thì e rằng Miss Teen Milan Tô Hựu Tuệ này đã bị đám Fan cuồng đó đè dẹp lép như cái bánh tráng, làm oan hồn dưới đế giày của hàng trăm người mất rồi.
Tiếp đó là ánh đèn flash chớp loang loáng.
Ôi... Không xong rồi... Đầu tôi ong lên!TWO
Sáng ngày hôm sau, tôi vừa thất thểu bước đến đầu con phố Angel đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp.
Cái... cái gì thế này? Cổng trường Sùng dương quây đen kịt toàn người là người. Các nữ sing trường Sùng Dương và trường Minh Đức chen lấn xô đẩy, la hét ỏm tỏi.
"Sun! Sun đừng tới trường Sùng Dương mà! Sang trường Minh Đức đi anh yêu!"
"Hu hu hu! Chúng em muốn nhìn thấy anh quá!Sun! Chúng em yêu anh!"
Gì cơ? Sun tới trường Sùng Dương? Anh ấy đã chấp nhận lời mời của tôi tới trường Sùng Dương học sao?
Tôi cảm thấy trong lòng mình rất mâu thuẫn, không biết nên mừng hay nên...
"Ủa? Là Tô Hựu Tuệ kìa! Bạn gái Sun đó!" Đột nhiên có một tên con trai rú ầm lên.
Hả? Tôi là bạn gái của Sun á? Là tên nào? Là tên nhỏ mọn nào dám tung tin "lá cải" đó?
Tôi nổi sung ngó đầu lên.
Oái! Má ơi!
Nhờ phước của thằng cha này vừa nãy hét to như bò rống, bây giờ tất cả các phóng viên đều phát hiện ra tôi. Bọn họ chạy như điên, lao đến vây chặt quanh tôi, giơ máy ảnh nháy lia lịa giống như "chộp" được người hành tinh lạ.
Thật... thật khủng khiếp! Lâm vào tình cảnh này thì chỉ có nước chạy là thượng sách.
"Tô Hựu Tuệ, cô đừng chạy! Xin hãy nhận lời phỏng vấn của chúng tôi."
"Tô Hựu Tuệ, xin hỏi tình cảm của cô và Sun đã đến mức đô nào rồi?"
"Tô Hựu Tuệ,..."
Hu hu hu, cầu xin các anh giai, các chị gái tha cho em thục nữ yếu đuối.
Tôi nhắm tịt mắt, bậm môi lại lao một mạch về phía trước. Đột nhiên, tôi thấy mình va phải cái gì đó mềm mềm. Tội vội mở mắt thao láo. Hoá ra là Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ.
"Bé yêu, bé đi đâu mà gấp thế?" Kim Nguyệt Dạ cười gian gian, khẽ nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi thở hồng hộc như sắp đứt hơi đến nơi, run run chỉ tay ra phía sau.
Kim Nguyệt Dạ thộn người ra. Chỉ chưa đầy ba giây sau, bọn tôi bị đám phóng viên vây kín mít xung quanh.
Tách! Tách! Tách!
Ánh sáng loá mắt khiến tôi không kịp né.
"Cậu ấy là Kim Nguyệt Dạ! Là tình định của Sun đó!"
"Hay quá, Kim Nguyệt dạ, xin cho chúng tôi biết cảm giác của cậu khi là kẽ thứ ba!"
"Tô Hựu Tuệ, xin hỏi cô thích Sun hay Kim Nguyệt Dạ vậy?"
Gru! Điên tiết thật! Đừng hỏi tôi mấy câu dớ dẩn, nhảm nhí đó. Tôi cúi đầu, bịt chặt tai lại.
"Mọi người bình tĩnh đã, có việc gì cứ từ từ hỏi. đừng làm Hựu Tuệ sợ." Đúng lúc tôi thiếu chết ngất vì thiếu ôxi thì Sun vừa nói vừa chen vào trong.
Sun thấy Kim Nguyệt Dạ cũng đứng ở đó thì thần người ra một lúc.
"Ồ, hình như cậu rất thích đi lòng vònh dạo quanh phố Angel thì phải? Tôi tưởng làm thần tượng thì phải bận lắm chứ." Kim Nguyệt Dạ lại nói với giọng châm chọc.
Sun mỉm cười.
"Vốn dĩ tôi không định tới đây đâu, nhưng vì Hựu Tuệ đích thân đến mời tôi tới trường Sùng Dương học nên tôi mới tới thôi. Từ ngày hôm nay chúng ta là bạn học cùng trường rồi, mong cậu chỉ bảo nhiều cho, ha ha ha..."
"Đích thân mời?" Kim Nguyệt Dạ ngỡ ngàng, nhếch lông mày lên nhìn tôi.
"Hơ hơ hơ... Đó là... đó là... ý của hiệu trưởng Thôi..." Tôi bối rối cười trừ.
"Hoá ra là vậy, chúc hai người may mắn nhé!"
Kim Nguyệt Dạ đanh mặt lại, không màng đến sự ngăn cản của Lý Triết Vũ, vượt qua vòng vây của đám vóng viên, đi về phía trường Minh Đức. Đám nữ sinh đứng ở cổng trường Minh Đức bỗng rú lên như cọp gầm.
Kim Nguyệt Dạ, đồ nhỏ nhen! Thấy chết mà không cứu! Hừ, đừng để lần sau tôi nhìn thấy hắn, nếu không tôi sẽ nện cho hắn sưng vù cả mặt.
Á á á! Tức chết mất!
"Hựu Tuệ, em không sao chứ?" Phong thái của Sun mới giống một chàng hoàng tử đĩnh đạc. Sun tốt hơn hàng trăm nghìn lần thằng khỉ hôi Kim Nguyệt Dạ đó.
"Ha ha... không sao...!" Nhưng thật ra tôi không hề thấy dễ chịu chút nào, trong lòng cứ thấy lo lo cho tên Kim Nguyệt Dạ.
"Xin lỗi nhé, đáng lẽ tôi nên báo trước với em là hôm nay tôi đến, nhưng tôi muốn dành cho em một niềm vui bất ngờ nên... Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này..." Sun thở dài nhìn tôi.
"Không... Không sao đâu..."
Tôi chắc mẩm một trăm phần trăm là tên Kim Nguyệt Dạ đó đang nổi điên...
"Hựu Tuệ, vào lớp thôi, sắp muộn học rồi!" Lý Triết Vũ bỗng nghiêm nét mặt.
"À... ừm..." Tôi gật đầu.
"Hựu Tuệ, để tôi đưa em lên lớp nhé!" Sun nhẹ nhàng nói.
"Không cần, trường Sùng Dương rất an toàn, Hựu Tuệ không cần đến hai người dẫn lên lớp." Tôi đang tìm cách từ chối thì Lý Triết Vũ đã tranh nói trước.
Sun lặng người đi mỉm cười gật đầu.
Trước khi đi theo Lý Triết Vũ, tôi không quên nở nụ cười tuyệt chiêu với Sun.
Lạnh... lạnh toát cả người...
Tôi len lén liếc trộm Lý Triết Vũ đi ngay phía trước. Ối má ơi... cậu ấy khác hẳn ngày thường, mặt lạnh như băng. Từ trước đến giờ tôi chưa thấy Lý Triết Vũ bực dọc như thế bao giờ.
Cậu ấy... cậu ấy đang giận sao? Chắc là đang giận tôi rồi. Hơ, mà lạ nhỉ? Tôi có làm gì khiến cậu ấy bực mình đâu?
Thôi, thôi... Tranh thủ lúc "bão tố" vẫn chưa kéo tới, tôi cứ chuồn trước thì hơn.
"Lý Triết Vũ, có... có một bạn lớp bên đợi tôi, tôi ra đàng kia chút nhé!" Tôi co giò toan bỏ chạy.
Ơ? Sao kì vậy? Lý Triết Vũ kéo giật tay tôi lại.
"Hựu Tuệ, sao dạo này cô toàn tránh mặt tôi thế?" Lý Triết Vũ nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Đó... đó là vì... vì tôi... Ha ha ha...", Tôi cười như mếu, không biết phải nói gì.
Một lúc, sau Lý Triết Vũ thở dài.
"Xin lôi Hựu Tuệ, có lẽ tôi không có tư cách để hỏi cô câu đó... Tôi... Mà thôi...!" Lý Triết Vũ muốn nói gì đó nhưng lại lắc đầu.
"Lý Triết Vũ... Xin... xin lỗi..." Tôi bối rối nhìn khuôn mặt buồn bã của Lý Triết Vũ.
"Khôn sao rồi! Hựu Tuệ muôn rồi đó, nếu cô có việc thì mau đi đi!"
Lý Triết Vũ nói xong, hất cái balo ra phía sau lưng, bước vào lớp bọc một mình.
THREE
Là tôi sai sao? Tất cả là lỗi tại tôi sao?
Kim Nguyệt Dạ giận... Lý Triết Vũ cũng giận...
Nhưng... nhưng tôi không biết mình đã làm sai điều gì? Hu hu hu, ông trời ơi, ông đừng có giày vò con nữa, con phải làm thế nào thì ông mới buôn tha cho con đây?
"Hựu Tuệ, xin bạn giúp mình chuyển lá thư này tới cho Sun được không?" Giờ ra chơi, mấy cô nàng ngượng nghịu đưa cho tôi những bức thư vẽ trái tim hồng bay tung toé.
Thật tình! Lại còn trò này nữa!
Từ ngày Sun chuyển đến trường Sùng Dương học, vì bận bịu với công việc nên cậu ấy thường xuyên không lên lớp đúng giờ, tự dưng tôi trở thành kẻ đưa thư đầu sai của tụi fangirl trong trường. Dường như hôm nào cũng có nữ sinh chạy tới nhờ tôi gửi quà hay thư xin làm quen cho Sun. Kinh khủng hơn là có những cô nàng không phải là dân của trường Sùng Dương cũng nháo nhào trà trộn vào trường để tận mắt nhìn thấy Sun. Fan cuồng lớn tuổi nhất mà tôi biết là một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi.
Có lẽ như vậy mà bỗng nhiên tôi quen thêm rất nhiều "chị em tốt" rồi "bạn bè tốt" ở trường Sùng Dương. Thực ra ai cũng muốn thông qua tôi để bắt chuyện và hẹn gặp Sun. Công nhận tụi Fan cuồng này vô vị thật! Mà sao trên đời có lắm tụi con gái hám giai đẹp vậy? Làm thế chỉ tổ lũ khỉ đột càng được thế lộng hành ngang ngược.
Buổi tối về nhà, tôi lôi đống bài tập ra làm. Bình thường chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là tôi hoàn thành xong toàn bộ bài tập đâu vào đấy. Thế mà hôm nay, bốn mươi lăm phút đồng hồ đã trôi qua, tôi vẫn lay hoay mãi chưa làm hết.
Kim Nguyệt Dạ... Lý Triết Vũ... Sun... Khuôn mặt của ba tên đó cứ quay vòng vòng trong đầu tôi.
Hừ! Tức chết đi được!
Tội đập mạnh cái bút xuống bàn, đột nhiên di dộng kêu inh ỏi.
"Alô, Hựu Tuệ à?"
Hoá ra là bà bạn Tô Cơ.
"Tô Cơ, muộn thế này bà gọi cho tôi có chuyện gì vậy?"
"Hựu Tuệ, sao chưa gì bà làm toáng lên thế?"
"Ơ...Tôi..."
"Được rồi, được rồi, Hựu Tuệ, bà mau tới Happy House đi, tôi đợi bà ở đó!"
"Này, alô!"
Tôi chưa kịp nói dứt câu, Tô Cơ đã cúp máy. Lẽ nào nhỏ ta có việc gấp gì sao?
Dù gì tôi cũng chẳng có tâm trạng nào để làm bài nữa, đi ra ngoài hít thở không khí cho thoải mái cũng hay.
Happy House không có Kim Nguyệt Dạ vẫn náo nhiệt như thường, chỉ có điều vắng bóng nhiều khách hàng nữ.
"Hựu Tuệ, tôi ở đây!"
Vừa bước vào, tôi đã nghe thấy tiếng gọi í ới của Tô Cơ. Nhỏ ta ngồi ở góc hơi khuất, vẫy tay rối rít với tôi.
"Sao chỉ có mình bà thế? Hiểu Ảnh đâu rồi?"
"Ai mà biết được! Hai hôm nay Hiểu Ảnh biệt tăm biệt tích. Đúng rồi, Hựu Tuệ nè, chúc mừng bà nhé! He he!"
Chúc mừng cái nỗi gì? Tôi đang tức sôi máu đây! Chẳng hiểu sao lại đắc tội với cả Kim Nguyệt Dạ và Lý triết Vũ. Dã mấy ngày nay tôi không nói chuyện với hai tên đó rồi.
"He he, lại còn làm bộ làm tịch, độ này bà hơi bị Hot đó nhe, qua mặt cả Kim Nguyệt Dạ!" Tô Cơ phấn khích lắc vai tôi đến nỗi suýt sái cả vai.
"Ờ, vậy sao..."
Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ đều giận tôi...
"Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Bà có nghe tôi nói không đấy?"
"Ừm..."
Ơ hay, sao trong đầu tôi chỉ nghĩ đến hai tên đó nhỉ? Đúng là hâm!
"Nhưng mà Kim Nguyệt Dạ nổi như cồn ở trường mình, bọn con gái si mê hắn đến phát rồ phát dại, dạo này còn lập ra cả Kim Nguyệt Dạ Fan Club nữa chứ, người tham gia đông như kiến ấy. Hừ, đúng là nhiều đứa con gái đầu óc có vần đề nhỉ?"
Kim Nguyệt Dạ chắc vẫn giận tôi lắm. Tôi có cần tìm hắn giải thích rõ ràng mọi chuyện không? Còn cả Lý Triết Vũ... Híc, Sun đã hại tôi thật rồi.
"Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Sao mặt bà đần ra vậy?"
"Này!" Tô Cơ hét ầm lên, giọng lanh lảnh như bát sành vỡ. Trời cái con nhỏ này, nó không thể tỏ ra thục nữ, đoan trang một chút sao?
"Được rồi, được rồi, tôi không nói mấy chuyện đó nữa... Hựu Tuệ, có phải gần đây bà và Lý Triết Vũ hiểu lầm nhau không? Tôi thấy hai người cứ là lạ sao ấy! Hôm nay tan học, tôi thấy cậu ấy cứ lẽo dẽo đi đằng sau bà, định gọi bà nhưng sau đó lại thôi."
Muốn gọi tôi nhưng sau đó lại thôi? Lẽ nào cậu ấy vẫn chưa nguôi giận? Tôi chau mày buồn bã nhìn Tô Cơ:
"Tô Cơ, hình như Lý Triết Vũ ghét tôi, tôi phải làm sao bây giờ?"
"Ghét bà á? Bà đang nói nhảm gì thế?" Hai mắt Tô Cơ hiện rõ chữ "không hiểu" to tướng.
"Tôi cũng không biết phải nói thế nào, nhưng mà hình như Lý Triết Vũ rất ghét tôi..."
"Bà hâm nó vừa thôi! Hựu Tuệ, bà có óc không vậy? Lý triết Vũ sao ghét bà được? Nếu cậu ấy ghét bà, làm gì có chuyện giúp bà làm nhiều việc vậy chớ? Chẳng hiểu nỗi bà đang nghĩ gì nữa! Kể cả bà không thích Lý triết Vũ thì cũng đứng mượn cớ vớ vẩn vậy!"
Không thích Lý Triết Vũ? Mượn cớ vớ vẩn? Tô Cơ đang nói gì vậy?
"Hựu Tuệ, bà ngốc hay giả vừa ngốc đấy? Chẳng lẽ bà không thấy Lý Triết Vũ đối xử với bà khác hẳn với mọi người à? Bà phải biết trong Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương, Lý Triết Vũ nổi tiếng lạnh lùng, vô cảm, luôn giữ khoảng cách với con gái. Bà còn nhớ vụ bà và Kim Nguyệt Dạ ra biển chơi lần trước không? Bà không biết thì thôi, mặt Lý triết Vũ nom sợ lắm. Cậu ấy chạy xồng xộc đền nhà quyết lôi tôi đi cùng đề tìm bà đấy. Không những thế, mới ba giờ sáng cậu ấy đã lao đến quầy bán vé xe gõ cửa ầm lên... Thế mà bà cón nói là cậu ấy ghét bà. Tôi là bạn thân của bà cũng không thể chấp nhận nỗi, bà hơi quá rồi đấy!"
Thịch thịch thịch!
Tim tôi đập rộn ràng trong lồng ngực.
Tô Cơ nói thật sao? Chẳng lẽ tôi hiểu nhầm Lý Triết Vũ? Tôi cứ tưởng vì ghét tôi nên Vũ mới viết tên tôi ở linh đài nguyển độc. Tôi còn tưởng đối với ai Vũ cũng quan tâm, chăm sóc như thế...
"Giời ạ, Hựu Tuệ, sao bà lại dùng ống mút hút nước mắm thế? Đây mới là nước côca cơ mà!"
"Hựu Tuệ, sao mặt bà thộn ra thế, nói gì đi chứ!"
"Hựu Tuệ, Hựu Tuệ! Bà đừng làm tôi sợ! Vừa rồi... vừa rồi tôi chỉ nói sự thật thôi mà!"
...
Càm ơn cậu... Lý triết Vũ...
FOUR
"Cuối cùng cậu ấy cũng nói ra điều bí mật của lòng mình!"
Kim Nguyệt Dạ muốn nhắc đến Lý Triết Vũ sao? Lẽ nào đúng như Tô Cơ nói, chỉ có đứa ngốc như tôi mới không biết, nhưng...
Lúc Kim Nguyệt Dạ ốm, tại sao cậu ấy lại để tôi đến tìm Kim Nguyệt Dạ...
Hôm giáng sinh, sao cậu ấy lại tình nguyện giúp tôi kèm cặp tụi Tô Cơ để tôi có thời gian đi chơi với Kim Nguyệt Dạ...
Cả khi chúng tôi tới lầu vọng tinh, tại sao cậu ấy chỉ dẫn tôi lên đến tầng mười một rồi lại quay xuống...
Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?
Ai giải thích cho tôi! Ai giải thích cho tôi với!
Đầu tôi đau như búa bổ! Tôi không muốn nghĩ nữa, không muốn nghĩ nữa...
Đúng lúc tôi định lắc mạnh đầu để cho hình ảnh Lý Triết Vũ biến mất thì chợt thấy mọi người túm tụm xung quanh bảng tin của trường.
"Ê này! Sắp tổ chức thi đồng diễn thể dục kìa!"
"Ôi dào, nản vô đối! Sao trường toàn tổ chức mấy cái trò vớ vẩn thế nhỉ?"
Ồ... Hoá ra là có thông báo mới, hình như là trường Minh Đức và Sùng Dương chuẩn bị tổ chức thi đồng diễn thể dục thì phải.
Tôi đang đứng thở dài thườn thượt thì loa phóng thanh của trường lại réo lên.
"Tô Hựu Tuệ, mời em về phòng hiệu trưởng có việc gấp! Tô Hựu Tuệ, mời em về phòng hiệu trưởng có việc gấp!"
Haiz! Thầy Thôi muốn gặp tôi, chắc vì chuyện thi đồng diễn thể dục...
Tôi kéo cái balo lên vai, đi về phía phòng hiệu trưởng.
"Hựu Tuệ, em đã xem bảng thông báo chưa?" Thầy Thôi mỉm cười nói.
"Vâng, em xem rồi ạ!" Tôi gật đầu trả lời.
"Lần này em mời được Sun tới trường Sùng Dương học, em làm tốt lắm, thật không hổ danh là công chúa trường Minh Đức!"
"Ha ha ha, thầy quá lời rồi!" Tôi có chút đắc ý cười lớn.
"Nói thật với em, cuộc thi đồng diễn thể dục lần này thầy rất đau đầu." Thầy Thôi thở dài.
"Sao lại thế ạ?"
"Vì học sinh của trường Sùng Dương từ trước đến giờ đều rất tự do, không hợp với các hoạt động thể dục đồng diễn, đòi hỏi phải gắn kết chặt chẽ, nhịp nhàng. Thầy không muốn trường Sùng Dương thua nên mới gặp riêng em để bàn với em xem có cách gì không?"
Ôi trời! Thầy thôi chỉ toàn rào trước đón sau, nói vòng vo tam quốc một hồi khiến đầu tôi loạn cả lên! Xem ra cô Bạch vẫn thẳng thắn hơn nhiều.
"Thưa thầy, thầy muốn em phụ trách chỉ đạo đồng diễn thể dục bên trường Sùng Dương đúng không ạ?"
"Ừm, đúng là thầy có ý đó!"
"Không có vấn đề gì ạ, chỉ có điều dù gì em cũng là học sinh của trường Minh Đức, em lo mọi người sẽ không nghe theo sự sắp xếp của em..."
Thầy Thôi cười đầy ẩn ý khiến tôi rùng mình.
"Hơ hơ hơ, đấy chính là điều mà công chúa trường Minh Đức phải tự mình tìm cách giải quyết. Đúng rồi, thầy và cô Bạnh đã nói chuyện qua điện thoại với nhau, lần này phụ trách chỉ đạo đồng diễn thể dục bên trường Minh Đức là Kim Nguyệt Dạ đấy."
Hừ, khỏi nói tôi cũng biết tỏng là tên Kim Nguyệt Dạ.
Tên ác ma đó dạo gần đây đước các bé nữ sinh trường Minh Đức hâm mô điên cuồng. Tức nhất là tôi không thể đoán được lúc nào hắn nói thật lòng, lúc nào hắn gạt tôi. Chính hắn hại tôi hiểu lầm Lý Triết Vũ. ôi tôi không còn mặt mũi nào gặp Vũ nữa... Hu hu hu...
Hừ! Kim Nguyệt Dạ, đồ xỏ lá! Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt.
"Thầy Thôi, em nhận lời thầy. Lần đồng diễn thể dục này em sẽ phụ trách hướng dẫn các bạn ạ."
Mắt thầy Thôi bỗng sáng rục lên.
"Thế thì tốt quá! Hựu Tuệ, thầy chờ tin tốt lành từ em."
FIVE
Đồng diễn thể dục... Đồng diễn thể dục...
Nói đi nói lại thì tôi chẳng có chút xíu kinh nghiệm gì về đồng diễn thể dục cả. Hơn nữa bây giờ tôi lại phải "chỉ đạo trên sân khách", liệu có làm nổi không?
Hừm, Tô Hựu Tuệ, mày đang nghĩ linh tinh cài gì thế? Mày là Miss Teen Milan kia mà! Mặc dù khi thi mày toàn thua đứt tên Kim Nguyệt Dạ ấy nhưng...
Haiz... Câu này thừa mất rồi...
Tóm lại, trò đồng diễn thể dục chỉ là trò con nít. Mày phải nỗ lực giành chiến thắng mới được. Cố lên!
Ủa , là hoa? Hoa ở đâu ra vậy ta?
Đúng lúc tôi âm thầm tự cổ vũ ình thì một bó hoa màu xanh lam hiện ra lù lù trước mặt. Tôi ngước đầu lên nhìn.
"Sun?"
"Á, là Sun kìa! Ôi, đúng là anh ấy rồi!"
"Cậu ấy tặng Hựu Tuệ một bó hoa hồng xanh kìa! Ngưỡng mộ quá đi!"
Các nữ sinh xung quanh nhảy cẫng lên vì ngạc nhiên.
Ôi, cái tai tôi... sắp nổ màng nhĩ đến nơi rồi!
"Hựu Tuệ, em vừa đứng đây lẩm nhẩm cái gì một mình vậy?" Sun huơ huơ tay trước mặt tôi rồi nhìn tôi chòng chọc.
"À, trường Sùng Dương và Minh Đức sắp tổ chức thi đồng diễn thể dục, tôi phụ trách hướng dẫn học sinh trường Sùng Dương nên đang nghĩ xem phải làm thế nào!"
"Ồ! Sắp thi đồng diễn thể dục à? Phải rồi, tôi có nghe tin đồn chuyện thi đấu giữa em và Kim Nguyệt Dạ. Hai hôm trước tôi có nói với nữ sinh trường Sùng Dương là nếu ủng hộ tôi thì hãy ủng hộ em. Gần đây số phiếu của em có chuyển biến gì không?
Tôi lặng người đi. Lẽ nào hai ngày hôm nay số người ủng hộ tôi tăng vọt là nhờ có Sun tác động?
"Có cậu ta trợ giúp, không chừng cuộc thi lần này cô thắng chắc đó!"
Câu nói của Kim Nguyệt Dạ hôm ở Happy House đột nhiên loé lên trong đầu tôi. Nếu cứ thế này, có thể sẽ giống như tên khỉ đột hôi đó nói thật. Kể cả có thắng, tôi cũng chẳng thấy làm vinh dự gì cho cam.
Tôi bừng tĩnh, đưa bó hoa trả lại cho Sun.
"Xin lỗi Sun, tấm lòng của anh tôi xin nhận, nhưng tôi không muốn bị người ta nói là phải dựa dẫm vào anh để tăng số phiếu..."
Sun sững người ra.
"Nguyên nhân có phải là do anh bạn tên kim Nguyệt Dạ đó không?"
Í! Là Sun đang nói sao? Nhưng sao giọng nói lại giống như môt người khác hẳn...
Tôi sửng sốt ngước nhìn Sun. Trông cậu ấy có vẻ khác hẳn mọi ngày...
Sun thở dài chán nản.
"Hựu Tuệ! Đừng lo! Một khi đã thích em, tôi sẵn sàng đối đầu với mọi chuyện. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu."
Bình thường nếu nghe thấy người khác nói như vậy với tôi, tôi sẽ mỉm cười mãn nguyện, còn đắc ý ra mặt nữa. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy ánh mắt ngoan cố của Sun, trong lòng tôi vừa xao động, vừa lo lắng...
"Hựu Tuệ, cô đang làm gì vậy?"
Ối, là tiếng của Lý Triết Vũ!
Tôi ngoảnh đầu thấy Lý Triết Vũ đi từ phía xa lại. Tôi bỗng hơi căng thẳng.
Lý Triết Vũ đế gần phía tôi, nhìn thấy mặt tôi đỏ lưng lên, lại thấy Sun đang ôm bó hoa hồng xanh, mặt cậu ấy bỗng tối sầm lại.
"Hựu Tuệ, thầy chủ nhiệm gọi tôi và cô lên văn phòng có chút chuyện, chúng ta đi thôi."
"À... Ừ..." Tôi trả lởi lắp bắp và chạy vội theo Lý Triết Vũ.
Trên đường đi, tôi như đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu lấm lét không dám ho he một lời nào. Còn Lý Triết Vũ im lặng đi đằng trước, thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn tôi lấy một cái.
Không khí ngột ngạt đến nỗi tôi suýt nghẹt thở.
Ặc... Khó chịu quá! Cứ thế này chắc tôi hoá điên mất! nhưng đúng là tôi có lỗi thật, mấy hôm trước toàn lảng tránh cậu ấy, chắc cậu ấy buồn lắm... Tại sao Lý Triết Vũ lại không có tí xíu phản ứng gì vậy? Hừ, tôi nguyền rủa cái lầu vọng tinh nhảm nhí đó! Chính nó hại tôi ra nông nỗi này. Hu hu hu...
Hay là tôi cứ đánh liều xin lỗi vũ một câu, không chừng cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi. nhưng tôi biết mở miệng nói thế nào bây giờ? Xin lỗi vì hiểu nhầm cậu ấy hay là xin lỗi vì gần đây trốn tránh cậu ấy?
Tôi nghĩ ngợi mông lung, ngước đầu lên, nói khe khẽ:
"Lý Triết Vũ, xin lỗi nhé, lần trước tôi..."
"Không cần xin lỗi!" Híc, chẳng đợi tôi nói hết câu, Lý Triết Vũ lạnh lùng ngắt lời luôn.
"..."
"Có thể như thế lại tốt..." Lý Triết Vũ hờ hững buông ra một câu.
Tôi thật tình không hiểu Vũ muốn nói gì? Cậu ấy vẫn rảo bước nhanh về phía trước.
Tôi thấy ngực mình như bị một tảng đá nặng trịch đè lên, không thể thở nổi.
Có thể như thế lại tốt? Lý Triết Vũ muốn nói gì?
Lẽ nào cậu ấy vẫn giận tôi. Xem ra cậu ấy vĩnh viễn không tha thứ cho tôi rồi...
Nghĩ tới việc sau này không có Lý Triết Vũ bên cạnh, lòng tôi vẫn dấy lên cảm giác hoang mang, lo lắng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...