Bí Mật Thầm Kín Liệu Anh Có Hay


Trước những câu nói của anh, cậu giờ đây chìm trong những suy nghĩ, không biết bản thân của mình có nên làm như vậy hay không, nhưng rồi cũng quyết tâm sẽ thử xem sao:
“Được rồi em sẽ làm theo ý của anh thử!”
Anh nghe đến đây mà bật cười, sau đó lên tiếng bảo: “Sau khi thành công rồi, thì em sẽ mê thằng Vũ, chứ chẳng còn quan tâm gì tới anh nữa phải không?”
Cậu trả lời trong sự bối rối: “Đâu có đâu! Em vẫn sẽ yêu anh mà, bởi vì anh chính là chồng của em...”
Nghe đến câu này anh cũng không trả lời thêm một câu nào nữa, sau đó đã chở cậu đến quán trà sữa, rồi bước vào bên trong, trong khi bảo cậu thì ngồi ở xe...
Bấy giờ khi vào bên trong anh đã mua hai ly trà sữa, trong khi cậu thì ngồi chờ anh, với tâm trạng vô cùng vui vẻ, nhưng vì mua trà sữa lâu rồi vẫn chưa ra, điều này khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu...
Chốc lát anh cũng đã mua trà sữa xong, sau đó bước ra, mà đưa ly trà sữa cho cậu, trong ánh mắt trìu mến anh lên tiếng: “Này trà sữa của em đây!”
Sau khi đưa trà sữa cho cậu, anh đã lại ngồi lên xe, sau đó chở cậu về, còn cậu thì uống trà sữa, ngồi phía sau anh trong sự hạnh phúc, nhưng rồi cảm thấy trà sữa hơi đắng, nên lên tiếng hỏi anh rằng:
“Tại sao trà sữa lại đắng như vậy ạ?”
Anh nghe câu hỏi ngây ngô này của cậu, mà liền đáp: “Trà sữa nó có một chút vị đắng như vậy thì mới ngon chứ, và anh thích uống đắng như thế này!”
Cậu liền trả lời trong sự ngốc nghếch, giống như một đứa trẻ đang làm nhũng vậy: “Nhưng em chẳng thích uống đắng một chút nào cơ, em chỉ thích uống trà sữa ngọt thôi, và nó chẳng ngon một chút nào cả, so với chỗ mà em đã mua...”

Cậu vừa dứt lời anh đã chìm trong sự im lặng không nói gì thêm, sau đó anh lại lên tiếng hỏi cậu rằng: “Ừ thì em về phòng anh chơi không? Nhà anh cũng gần chỗ em đi một chút là tới à?”
Trước sự rủ rê từ anh, cậu đáp trong niềm vui: “Được ạ em đi chứ sao không? Bởi vì em muốn ở bên anh một chút nữa.

Nó vui hơn ở nhà ạ!”
Trước câu nói kia anh chỉ ừ một cách lạnh lùng, sau đó đã trở cậu về nhà của mình.

Đến nhà anh đã thả cậu xuống rồi đến mở cửa, sau đó dắt xe vào bên trong.

Cậu cũng lẽo đẽo theo sau anh...
Vào bên trong cậu cảm thấy nơi này hơi dơ và bẩn thỉu khiến cậu nhăn mặt.

Mà hỏi anh rằng: “Đây là nơi anh ở à?”
Anh lên tiếng trả lời: “Ừ thì chỗ ở của anh ở phía trên.

Đây chỉ là chỗ để xe mà thôi!”
Dứt lời anh đã dắt cậu lên chỗ phòng của mình, ở trong khu trọ này.

Chốc lát đã đến nơi, anh mở cửa ra rồi bước vào bên trong, ở trong vô cùng tối thậm chí nền nhà lại ước nhẹt khiến cậu cảm thấy khó chịu cực kỳ mà lên tiếng hỏi:
“Tại sao nhà anh lại ước nhẹp đến như vậy chứ?”
Anh liền đáp trong sự giải thích: “Thật ra thì anh vừa mới lâu nhà xông nên nó mới như vậy ý...”
Dứt lời anh đã leo lên niệm nằm, trong khi cậu đã bỏ ví tiền và điện thoại lên chỗ bình nước.


Rồi sau đó cũng leo lên giường nằm với anh...
Giờ đây hai người đã bắt đầu nói chuyện qua lại với nhau, rồi đột nhiên anh hỏi cậu rằng: “Em có dâm không?”
Cậu trả lời trong sự ngại ngùng cố gắng giấu diếm anh rằng: “Em thật ra thì không có dâm đâu ạ.”
Anh phì cười bảo rằng: “Ừ anh cũng như em vậy anh chẳng dâm một chút nào cả...”
Dứt lời anh đã nằm xuống dưới nệm, rồi lên tiếng nói những lời kiêu gợi như đang gạ tình cậu vậy: “Ừ cậu nhỏ của anh nhỏ lắm không biết là em có thích không nhỉ? Anh sợ nó không đủ to để khiến em hài lòng nên chẳng thích...”
Trước câu nói kia, cậu tỏ vẻ bối rối đáp: “To hay nhỏ thì có sao chứ? Miễn là chồng của em thì em sẽ thích hết!”
Dứt lời cậu đã nằm xuống ôm chầm lấy anh, rồi lại lên tiếng tiếp: “Anh cho em ôm được không? Ôm anh như vầy thật là hạnh phúc biết bao!”
Anh chỉ ừ đồng ý với yêu cầu của cậu.

Sau một hồi cậu đã đưa tay sờ vào chỗ phần hạ bộ của anh, rồi lên tiếng bảo:
“Em muốn xem thử là cậu nhỏ của anh, nó như thế nào?”
Lúc cậu nói điều này, anh đã ngăn cậu lại rồi đáp: “Không xem đừng xem..

Nó nhỏ lắm anh nghỉ là em không thích đâu!”

Anh vừa dứt lời, cậu đã mặc kệ câu nói kia, mà giống như một con thú hoang vậy.

Liền dùng tay kéo hai lốp quần của anh xuống, để xem thử thứ bên trong quần của anh như nào...
Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đang mở và muốn xem phần quà của bản thân vậy.

Sau khi kéo quần anh ra, cậu cũng đã nhìn thấy thứ bên trong như cậu muốn...
Chốc lát cậu đã mỉm cười, rồi đáp: “Nó đâu nhỏ như anh nói đâu.

Nó cũng thuộc dạng vừa mà! Cái này chắc là em đủ để dùng ấy...”
Nói rồi cậu nở nụ cười nham hiểm như đang âm mưu điều gì đấy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận