Bí Mật Tân Hôn


Chương 14 – “Tân hôn vui vẻ”
Nói thật lòng, lúc nghe Thẩm Di báo cô chuẩn bị hoàn thành hôn ước này với Chu Thuật Lẫm, không ai là không thấy bất ngờ.

Cũng giống như đêm hôm đó khi nghe Chu Phục Niên giới thiệu thân phận của Chu Thuật Lẫm vậy.

Tựa như bao nhiêu năm qua mọi người đều cho rằng nhà họ Chu chỉ có một đứa con, tựa như bao nhiêu năm qua mọi người cũng cho rằng Chu Diệc Hành sẽ kết hôn với Thẩm Di.

Nhưng chuyện bất ngờ cứ xảy đến liên tục, cho tới bây giờ diễn biến thành như vậy dĩ nhiên đã vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Thẩm Hàm Cảnh kinh ngạc đến mức làm đổ cả ly trà trước mặt, vội vàng rút khăn giấy lau đi, đồng thời cũng thu lại vẻ mặt kinh ngạc không thể giấu được trong khoảnh khắc đó.

—— Chu Thuật Lẫm?
Cô ta cứ tưởng hôn sự hai nhà đã kết thúc, không ngờ lại xuất hiện một Chu Thuật Lẫm.

Mà những người khác cũng đâu thể ngờ được.

Thẩm Bách Văn nhíu chặt mày, không biết tại sao cô lại đột nhiên muốn làm như vậy, ông vô thức phản bác: “Chuyện này sao có thể được?”
“Bố, hiện tại cả hai bên chúng ta đều có được thứ mình cần.

Hơn nữa, hôn sự của con và Chu Diệc Hành cũng không có khả năng tiếp tục, chi bằng dứt khoát đổi đối tượng kết hôn thành anh ấy.

Anh ấy cũng là con trai nhà họ Chu, sắp xếp như vậy sẽ không có vấn đề gì, chú Chu cũng sẽ không có ý kiến đâu ạ.” Thẩm Di lý trí cởi bỏ từng khúc mắc.

Sau khi tháo dỡ, vấn đề sẽ không còn phức tạp như vẻ bề ngoài nữa.

Nhưng sự tình nào có nhẹ nhàng như cô nói?
Chu Thuật Lẫm là em trai của Chu Diệc Hành đấy!
Như vậy chẳng khác nào ‘tình anh duyên em’ chỉ trong vòng một đêm!
Thẩm Di nói: “Đây chỉ là hôn ước thôi, lúc ấy bọn con còn chưa ra đời, ông nội và ông Chu cũng không quyết định sẽ là ai.

Chu Thuật Lẫm chỉ là về muộn một bước, đương nhiên cũng có thể.”
Thẩm Bách Văn nghe vậy càng nhăn chặt đầu mày.

Nói thì nói như vậy…
Nhưng mấy năm nay mọi người đâu có biết Chu Phục Niên còn một đứa con trai khác, nếu không bọn họ cũng không dám chắc chắn hôn ước này sẽ là Chu Diệc Hành và Thẩm Di.

Song bây giờ cậu con trai kia đã trở lại.

“Nhưng trước đây hai con đâu có quen biết nhau?” Thẩm Bách Văn tiếp tục giãy dụa, hỏi.

Chuyện này giống như mở ra một chân trời mới trong thế giới của ông, khiến ông khó có thể tiếp nhận.

So với Chu Diệc Hành thì bọn họ thật sự xa lạ với Chu Thuật Lẫm.

Thẩm Di và Chu Diệc Hành quen biết nhau thế nào đương nhiên không cần phải nói nữa, tình cảm của bọn họ cũng rất tốt, Chu Diệc Hành từ nhỏ đã quan tâm chăm sóc cô, người lớn trong nhà cũng đã sớm nói chuyện hôn ước với bọn họ, để cho bọn họ chuẩn bị tâm lý trước.

Hiện tại việc bọn họ kết hôn cũng là thuận theo tự nhiên, người lớn hai bên gia đình cũng tin chắc rằng bọn họ có thể sống hòa thuận.

Cho nên dù cuộc hôn nhân này chỉ là tạm thời cần thiết thì vấn đề cũng không quá lớn.Tất cả mọi người đều vui mừng khi thấy tình cảm thơ ấu của bọn họ đơm hoa kết trái ——
Nhưng Chu Thuật Lẫm thì khác.

Đến sinh nhật năm nay của Chu Phục Niên mọi người mới lần đầu tiên nhìn thấy anh, cũng là lần đầu tiên biết thân phận của anh.

Trước đây bọn họ có thể không quan tâm đến anh, dù sao đó cũng là chuyện của nhà họ Chu, tự nhà họ Chu có cách xử lý.

Nhưng nếu con gái ông nói muốn kết hôn với anh, vậy thì mọi chuyện sẽ khác.

Trái tim ông treo ngược cành cây, chỉ cảm thấy cực kỳ không đáng tin, liên tục lắc đầu.

Phù Lam cũng giữ chặt cánh tay cô, hỏi: “Có phải con giận Diệc Hành không? Nhưng dù có giận thế nào con cũng không thể lấy chuyện này ra đùa được.”
Thẩm Di mím môi: “Mẹ, con không phải là người bốc đồng như thế.”
Cô lại thành thật nói với Thẩm Bách Văn: “Bố, con chỉ muốn cho bố thời gian hai năm để cứu vãn tình hình.”
Nhà họ Thẩm rất cần hai năm này.

Lúc trước cô gật đầu đồng ý cũng bởi vì nguyên nhân này, bây giờ cũng vậy.

Thẩm Bách Văn vốn im lặng nãy giờ lặng lẽ liếc nhìn cô.

Ông nhớ tới chữ “trả” mà cô đã nói ngày đó.

“Hơn nữa, nếu nhất định phải kết hôn với nhà họ Chu, con muốn thử một khả năng khác.”
Cô nhẹ giọng nói, ánh mắt sáng ngời.

Cô không nhất thiết phải một hai tìm kiếm khả năng trên người Chu Diệc Hành, lần lượt tìm kiếm cho mình lý do hoặc là tiếp nhận lý do người khác đưa tới để tha thứ cho anh ta, sau đó tiếp tục suy nghĩ về khả năng giữa họ.

Cho dù hôn nhân vẫn diễn ra như bình thường, nhà họ Thẩm ó thể vượt qua kiếp nạn này, cũng có thể sẽ thắng, nhưng về phần mình thì cô nhất định sẽ thua.

.

Truyện Ngược
Kỳ thật bao nhiêu năm qua, từ lúc trưởng thành đến nay cô đã rất nhiều lần chủ động hoặc bị động tưởng tượng ra khả năng tương lai của bọn họ.

Chỉ là cứ luôn bị tình huống bên anh ta cắt ngang, khó có thể nghiêm túc suy ngẫm tiếp.

Đôi khi anh ta làm cho cô cảm thấy tương lai của họ sẽ rất tốt đẹp, đôi khi sẽ khiến cho cô cảm thấy anh ta như một sợi dây diều không thể nắm bắt, thế giới của anh ta thật quá xa vời.

Cho tới nay, mọi chuyện giữa cô và anh ta giống như đường một chiều, cô chỉ có thể đi trên con đường đó, nhưng bây giờ đã khác, bây giờ xuất hiện một khả năng khác.

Không còn dính líu đến chuyện tình cảm với anh ta, cô đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng không cần phải lo lắng xoắn xuýt về chuyện đó nữa.

Giữa cô và Chu Thuật Lẫm có một khoảng trống, có thể nói là phải bắt đầu từ con số 0.

Nhưng kinh nghiệm tình cảm của cô….

hầu như còn không bằng con số 0.

Bắt đầu phát triển từ con số 0, có lẽ cô cũng có thể học được chút gì đó về phương diện viết truyện tình cảm.

Thẩm Hàm Cảnh khẽ cắn môi.

Trước ngày đó, không ai biết còn có một Chu Thuật Lẫm.

Mà Chu Diệc Hành cũng chưa bao giờ là một người an phận, lần này chính vì sự bất cẩn nên mới bị người khác lợi dụng sơ hở.

Lạc Sa còn đang nói với cô ta là trong khoảng thời gian này mọi hành động của bọn họ vô cùng thuận lợi, dường như ngay cả ông trời cũng đứng về phía cô ta, cho nên mới thuận lợi phá vỡ hôn sự của Chu Diệc Hành và Thẩm Di như vậy.

Thẩm Hàm Cảnh cũng cho là thế.

Làm xong những chuyện đó, cô ta cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Những chuyện muốn làm cũng đã hoàn thành.

Nhưng chưa tới hai ngày sau lại báo với cô ta rằng đối tượng đính hôn sẽ đổi thành Chu Thuật Lẫm?
Nếu hôn sự hai nhà vẫn diễn ra bình thường, thậm chí Chu Thuật Lẫm còn không có mấy tật xấu giống như Chu Diệc Hành —— vậy cô ta bận rộn chạy tới chạy lui có ích gì chứ?
Cẩn thận ngẫm lại, cô cảm thấy không có khả năng này, chuyện suôn sẻ như thế làm sao có thể xảy ra được?
Nghe Thẩm Di nói xong, lúc này Thẩm Bách Văn có chút trầm mặc.

Rõ ràng là ông cũng rất thất vọng với Chu Diệc Hành.

Chỉ cần anh ta không gây ra cớ sự như hôm nay, Thẩm Bách Văn với tư cách là người chú nhìn anh ta lớn lên sẽ rất bao dung anh ta.

Thái độ của Thẩm Bách Văn bắt đầu dao động, không còn khó chấp nhận như lúc đầu nữa.

Thẩm Di cũng không phải chỉ có một sự lựa chọn là Chu Diệc Hành, dựa vào đâu cô phải chịu đựng sự làm càn của anh ta?
“Bố, Chu Thuật Lẫm cũng cần sự ủng hộ của nhà họ Thẩm.

Hai bên đều đạt được thứ mình muốn, xét về địa vị thì chúng ta bình đẳng, bố không cần phải quá lo lắng đâu ạ.”
Một là có thể hoàn thành hôn ước, hai là có thể giải quyết chuyện của nhà họ Thẩm.

Chẳng qua chỉ hai năm mà thôi, cô cảm thấy rất có lời.

Nhưng bọn họ vẫn đang do dự, dù sao đây cũng là chuyện lớn.

Vừa muốn khuyên cô suy nghĩ thêm thì điện thoại di động của Thẩm Di lại nhận được tin nhắn mới.

Là Chu Thuật Lẫm gửi tới.


Phù Lam nghe quản gia nói là có ai tới nhà, còn chưa biết là ai, vừa hay có thể bình tĩnh lại, tiếp lời: “Hay là bạn con? Kêu cậu ấy vào nhà ngồi đã.”
Thẩm Di ngẩng đầu, nói: “Là Chu Thuật Lẫm ạ.”
Khi nhắc đến tên của anh, cô có một cảm giác rất kỳ lạ.

Hình ảnh này giống như cô đang giới thiệu bạn trai của mình với bố mẹ vậy.

Cô đương nhiên không biết anh có lái Maybach hay không, như cô nói, bọn họ quả thật quá xa lạ, chưa từng thấy qua đôi vợ chồng sắp kết hôn nào xa lạ với nhau như vậy.

Nhưng cô cảm thấy đó chính là anh.

Anh đến đón cô đi đăng ký kết hôn.

Phù Lam bỗng nhiên câm nín, lúng túng không biết nói gì.

Chủ yếu là trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Vừa rồi bọn họ còn đang bảo Di Di suy nghĩ thêm, không ngờ giây tiếp theo người ta đã tới cửa.

Bà nhíu mày, liếc mắt nhìn Thẩm Bách Văn.

Đọc xong tin nhắn, Thẩm Di khẽ cuộn tròn đầu ngón tay.

Một giây trước anh vừa ném ra vấn đề, một giây sau cô đã đưa ra đáp án, không khỏi quá mức vội vàng.

Tim cô đập rất nhanh, từng nhịp từng nhịp như đập mạnh vào cánh cửa trái tim.

Dù sao cô cũng đang đối mặt với chuyện lớn cả đời người.

Chỉ cần gật đầu là sẽ bước chân vào hôn nhân.

Trong điện thoại, tin nhắn của Chu Thuật Lẫm vẫn lặng lẽ nằm ở đó, vẫn kiên nhẫn chờ cô trả lời, thậm chí cũng không hề nói cho cô biết anh đã ở ngoài cửa chờ cô.

Nhưng anh đã sớm cho cô một cơ hội, quyết định này là cô tự đưa ra, bây giờ chỉ cần thực hiện quyết định này là hoàn thành xong công việc.

Dường như cô không có gì phải hối tiếc.

Thẩm Di thoáng do dự, ngập ngừng hỏi Thẩm Bách Văn một thứ.

Đây cũng là nguyên nhân cô ăn nói trịnh trọng với với bọn họ như vậy.

Thẩm Bách Văn hỏi: “Con muốn gì?”
“….

Sổ hộ khẩu ạ.”
Thẩm Bách Văn: “….”
Cho dù con gái muốn gì ở ông thì ông cũng không khó giao ra như thế này.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, vượt quá khả năng tiếp nhận của ông.

Ông bèn gọi quản gia mang thuốc hạ huyết áp tới.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, không khí giống như đông cứng lại.

Phù Lam hiểu, cũng không cần gọi người ta vào nhà ngồi nữa làm gì, vì họ đến đây là để đón con gái bà đi đăng ký kết hôn.

Nhưng cho dù thật sự quyết định đổi thành Chu Thuật Lẫm thì cũng có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, sao vừa nói kết hôn là đã tức tốc đưa nhau đến Cục Dân chính như vậy?
Thẩm Hàm Cảnh ôm cánh tay mẹ, cũng chần chừ khuyên bảo: “Di Di, chị có muốn suy nghĩ thêm không?”
Thật ra Thẩm Di cũng do dự.

Nhưng sau khi suy tư, cô thoải mái cười nói: “Dù sao chị cũng đã nghĩ kỹ rồi.”
Nếu đã quyết định nhanh gọn, vậy thì cứ làm liền một mạch lấy luôn giấy đăng ký kết hôn đi.

……
Sau khi Chu Thuật Lẫm gửi tin nhắn được mười phút, bên kia vẫn luôn im lặng, chắc vẫn còn do dự.

Anh đeo tai nghe tham gia một cuộc họp, nghe hết bảng tổng hợp số liệu phức tạp này đến bảng tổng hợp số liệu phức tạp khác.

Trong lúc anh vẫn đang chờ khi nào cô sẽ đưa ra quyết định, trên màn hình bỗng hiện lên tin nhắn mới, cửa xe phía sau đột nhiên bị gõ vang.

Người đàn ông lười biếng ngước mặt lên, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

Không ngờ cô không trả lời tin nhắn mà trực tiếp xuất hiện luôn.

Hơn nữa còn biết trong này là anh, cũng không sợ gõ nhầm cửa xe.

Trong đôi mắt hẹp dài có chút ẩn ý, anh giơ tay mở cửa xe ra.

Trực giác của Thẩm Di không sai, quả nhiên là anh.

Anh mặc một bộ đồ vest màu đen, đôi chân dài bắt chéo, thản nhiên ngồi đợi cô.

Không biết là có phải vừa giải quyết công việc xong hay không.

Sau lần hẹn trước thì đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, không còn cách điện thoại di động nữa mà có thể mặt đối mặt nói một câu “Giao dịch vui vẻ”.

Nhưng không còn cách điện thoại mà lại cách anh gần như vậy, cô bỗng nhiên thấy hơi căng thẳng.

Chu Thuật Lẫm chỉ chỉ vào tai nghe ra hiệu, nói với cô: “Chờ một chút.”
Thẩm Di khẽ chớp mắt, gật đầu, vừa lúc cô cũng có thể giảm bớt căng thẳng để tập thích ứng.

Có lẽ anh đang họp, thỉnh thoảng sẽ trả lời vài câu.

Trên người anh tỏa ra khí thế vô cùng áp bức, không khí nặng nề đến mức khiến người ta không khỏi nín thở.

Cho dù người nói chuyện với anh không phải là cô, cô cũng bị cuốn sâu vào bầu không khí đó.

Thẩm Di nghĩ, chắc hẳn lần đó nói chuyện với cô anh đã kiềm chế bản thân lắm.

Chút áp lực mà cô cảm nhận được đó chẳng là gì so với những gì cấp dưới của anh đang phải gánh chịu lúc này.

Cô buộc bản thân dời sự chú ý ra khỏi nội dung cuộc họp của anh, nếu không cô sẽ luôn căng thẳng.

Ánh mắt Thẩm Di rơi xuống đường viền hoa trên váy mình.

Vừa rồi cô vội vàng thay một chiếc váy mới, nhưng bây giờ nhìn lại cô cảm thấy rất hài lòng với chiếc váy này.

Chu Thuật Lẫm nhanh chóng kết thúc cuộc họp, lúc nhìn qua thì chợt thấy đầu ngón tay cô đang chạm vào đường viền ren trên váy mình.

Suy nghĩ khoảng hai giây, anh mở miệng nói: “Cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Thẩm Di hoàn hồn lại nhìn anh, cất giọng mềm mại: “Nghĩ kỹ rồi.”
Cô lấy một quyển sổ hộ khẩu trong túi ra, đưa tới trước mặt anh.

—— Đây là câu trả lời của cô.

Đại diện cho câu trả lời của cô về cuộc nói chuyện của bọn họ ngày hôm đó.

Gia nhập phe của anh và trở thành đồng phạm của anh.

Nhìn món đồ cô lấy ra, Chu Thuật Lẫm khẽ cong khóe môi “Ừ” một tiếng, dặn dò tài xế đi đến một địa điểm nào đó.

Thật ra anh cũng không trầm ổn lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, anh cũng không biết cô sẽ đưa ra quyết định gì.

Chỉ là sự tình phát triển thuận lợi hơn anh tưởng tượng, cô cũng dứt khoát hơn anh nghĩ.

“Thẩm Di.” Anh gọi cô, khi cô nhìn qua, anh dịu dàng nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Lần đầu tiên anh chính thức gọi tên cô.

Đúng, hợp tác vui vẻ.

Giữa bọn họ chỉ là giao dịch, không cần phải căng thẳng.

Thẩm Di cũng nói: “Hợp tác vui vẻ.”
……
Thỏa thuận ký kết cũng không quá phức tạp, đều là thao tác thông thường.


Sau khi ký xong, bọn họ đến thẳng Cục Dân Chính.

Dù sau đó anh còn phải đi công tác nhưng lại không thấy anh có vẻ vội vàng gì, sắp xếp mọi thứ rất đâu vào đó.

Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, anh cất kỹ cuốn sổ đỏ của mình, nói với cô: “Bởi vì vấn đề công việc nên những chuyện này tiến hành khá vội vàng.

Xin lỗi em.”
Kỳ thật vẫn còn một lựa chọn khác, đó là chờ anh về rồi bọn họ từ từ làm những chuyện này cũng được…
Thẩm Di chỉ thầm nghĩ trong lòng câu này chứ không dám nói ra.

Dù sao bọn họ cũng mới quen biết không lâu, vừa mới đạt thành thỏa thuận, có thể anh sợ cô đổi ý cũng nói không chừng.

Cứ giải quyết xong mấy chuyện này trước sẽ yên tâm hơn.

Nhưng không ngờ ý tứ của anh không chỉ có vậy ——
Anh nói tiếp: “Vừa rồi không có chuẩn bị nên không tiện vào thăm nhà.

Nhờ em chuyển lời xin lỗi giúp tôi.

Chờ tôi về rồi sẽ chính thức đến nhà thăm bố mẹ vợ.”
Anh đang giải thích cho lời mình vừa nói.

Cho dù gia đình cô không quan tâm đến vấn đề này thì anh cũng không bỏ qua được.

Thẩm Di quả thật không nghĩ tới chuyện này.

Có thể là bởi vì hai người không quá quen biết, nếu là trong tình huống bình thường chồng sắp cưới chỉ đứng ngoài cửa không vào thì có lẽ cô sẽ để ý.

Anh rất chu đáo, như thể đã khắc sâu sự gia giáo lễ phép vào tận xương tủy, khi nói những lời này, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí chất tao nhã lịch sự, thân sĩ lễ độ.

Nhưng điều khiến cô giật mình vẫn là…
Sao anh sửa miệng một cách trơn tru như thế?
Phản ứng đầu tiên khi cô vừa nghe thấy là muốn sửa lại lời anh nói, nhưng nghĩ tới Cục Dân Chính sau lưng, cô mới kịp phản ứng lại là bọn họ vừa đăng ký kết hôn xong, anh gọi “bố mẹ vợ” là đúng chính xác.

Nhưng phản ứng của anh thật sự quá nhanh.

“Được, không sao.” Chuyện này không sao cả.

“Tôi vừa về Bắc Thành, trước nay vẫn đang ở khách sạn, bây giờ vừa hay có thể chọn một nơi ở luôn.

Lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu cho em, em cứ chọn nơi mình thích.”
Sắp ở chung rồi sao?
Kết hôn thì đơn giản, nhưng những thay đổi trong cuộc sống và công việc phải làm sau khi kết hôn mới khó khăn.

Vừa nghĩ tới những chuyện đó là cô lại thấy áp lực, bước chân muốn quay về phía sau.

Cô nghĩ, việc anh đưa cô đi đăng ký kết hôn trước quả thực rất đúng đắn, nếu không đợi đến khi anh đi công tác về, có thể cô đã chạy trốn mất dạng.

Thẩm Di khẽ nhéo lòng bàn tay, gật đầu: “Được.”
“Sau này còn rất nhiều việc phải xử lý, không vội, cứ làm từng việc một trước.

Có suy nghĩ gì em cứ nói với tôi.” Anh lấy di động ra, giơ lên: “Thêm bạn đã nhé.”
Có lẽ đây là cặp đôi đầu tiên đăng ký kết hôn xong mới kết bạn Wechat, hơn nữa còn đứng ngay trước cửa Cục Dân Chính.

Hình ảnh này rất mới mẻ.

Thẩm Di mỉm cười, nhấp vào tấm danh thiếp Wechat rồi đưa cho anh quét.

Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ nhấp vào màn hình điện thoại, nhưng đột nhiên dừng lại.

Anh nhướng mắt lên, có chút chần chờ nhìn qua.

Cô tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Chu Thuật Lẫm thoáng dừng lại giây lát: “Hình như…chúng ta đã thêm bạn rồi.”
Thẩm Di hơi kinh ngạc: “Sao cơ?”
“Cô Thẩm.”
Không biết vì sao anh bỗng nhiên gọi cô như vậy.

Đôi mắt cô chớp chớp theo.

Phản ứng không kịp tình huống.

Trong lúc nhất thời tâm linh tương thông, một suy đoán rất thần kỳ hiện lên trong lòng.

Cô cảm thấy không thể tin được, ngập ngừng nói: “Cullinan…”
Làm như không ngờ cô đoán được dễ dàng như vậy, anh giả vờ hơi bất ngờ nhướng mày, sau đó xác nhận câu trả lời của cô: “Đúng vậy.”
Thẩm Di sửng sốt, không thể nào bình thản thong dong như anh được.

Đây không phải là lần đầu tiên anh gọi cô là ‘cô Thẩm’, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy xưng hô này quen thuộc như vậy.

Có lẽ, nếu như hôm nay anh lái chiếc xe kia thì vừa rồi cô có thể nhận ra, nhưng trùng hợp là anh lại lái chiếc xe khác.

Thì ra bọn họ không chỉ là không phải lần đầu tiên gặp mặt, mà còn từng nói chuyện với nhau vô số lần ở trên mạng.

Cô không thể tưởng tượng được thật sự có một sự trùng hợp như vậy.

Chủ nhân của chiếc Cullinan từng bị cô đâm phải giờ lại trở thành chồng của cô.

Còn là mới trở thành, giấy tờ vẫn đang nóng hổi.

Anh cũng bất ngờ như cô, khẽ nhíu mày.

Thẩm Di ghi chú anh là “Cullinan”, hai ngày nay vì bên cô quá bận rộn nên bọn họ không trò chuyện nhiều, bây giờ trên giao diện trò chuyện vẫn có thấy được câu nói ‘Đính hôn vui vẻ’.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, lời chúc phúc mấy ngày trước của anh không rơi vào cô và Chu Diệc Hành mà bây giờ lại rơi vào cô và anh.

Có một cảm giác kịch tính hoang đường.

Thẩm Di hiện tại hoàn toàn không có cách nào liên tưởng anh với ‘chủ nhân của Cullinan’.

Giống như cuộc trò chuyện thường ngày, anh nói với cô: “Hôm đó tôi vừa tới Bắc Thành.”
Vừa tới Bắc Thành đã bị cô đụng phải……
Thẩm Di thẹn thùng: “Xin lỗi… Bình thường kỹ thuật lái xe của tôi khá tốt.”
Không biết có phải do cô hoa mắt hay không mà thấy đáy mắt anh thấp thoáng ý cười: “Ừ, lần sau có thể thử xem.”
Cô cũng không biết anh đang hoài nghi kỹ năng lái xe của cô hay chỉ là vô tình cười.

“Bộ phim lần trước em xem xong chưa?” Anh chủ động đặt câu hỏi.

“Vẫn chưa.”
“Nếu không vội, có thể chờ tôi về rồi hai chúng ta cùng xem.”
Dần dà tiến vào nội dung trò chuyện thường ngày, xưng hô kia và người trước mắt cũng từ từ trùng khớp lên nhau.

Đây không phải vấn đề khó khăn gì, Thẩm Di đồng ý: “Được, vậy tôi không xem nữa.”
……
Cô biết thời gian của anh rất gấp, nhưng trước khi ra sân bay anh vẫn đưa cô về tận nhà.

Vẻ thong dong trên người anh có tác dụng làm dịu đi sự hoảng loạn của người khác.

Lúc xuống xe, cô nói lời tạm biệt với anh.

Anh chỉ vào di động: “Có việc gì thì liên lạc với tôi.”
Dừng lại giây lát, Chu Thuật Lẫm lại nói: “Tân hôn vui vẻ.”
Thẩm Di sửng sốt, vành tai lặng lẽ đỏ lên, lúng túng đáp lại rồi vội vàng đóng cửa xe lại.

Sau khi vào trong nhà, cô ngẫm nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, cảm thấy bản thân quá vụng về ngây dại.

Thời điểm ứng chiến trực diện, năng lực ứng đối của cô rất đáng lo ngại.

Lý luận suông còn không biết thì huống chi là tác chiến thực tế.


Lúc Thẩm Di đang muốn lấy điện thoại di động trong túi xách ra thì chợt nhìn thấy cuốn sổ đỏ trong đó.

Đầu ngón tay cô hơi khựng lại, lấy nó ra rồi mở ra xem.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, có lẽ lúc này cô đã đăng ký kết hôn với Chu Diệc Hành rồi.

Hai mươi năm qua cô vẫn cho rằng mình sẽ kết hôn với Chu Diệc Hành, không ngờ đến cuối cùng lại có sự thay đổi đột ngột.

Sau này, chắc là cô sẽ không bao giờ bắt gặp một thỏi son YSL nào trong xe nữa đâu nhỉ?
Cô thầm đọc thông tin trên cuốn sổ, người đăng ký, Thẩm Di; người đăng ký: Chu Thuật Lẫm.

Thật sự là quá nhanh, tốc độ đưa ra quyết định nhanh đến mức không để cho bất kỳ biến số nào có khả năng phát sinh.

Tiệc đính hôn hay đám cưới gì gì đó đều là chuyện trên sân khấu, nhưng cuốn sổ này mới được pháp luật chứng nhận.

Luật pháp, trang nghiêm và bất khả xâm phạm.

Lúc cô chụp giấy chứng nhận kết hôn gửi cho Chung Du, trên giao diện trò chuyện đã xuất hiện đầy dấu chấm than.

Đây cũng là một điểm cẩn thận, cô không gửi ảnh bìa bên ngoài mà trực tiếp chụp ảnh hai nhân vật chính gửi cho cô ấy, có thể sẽ tác động trực tiếp hơn.

Chung Du khó có thể tin được: [Các cậu ngồi tên lửa à?]
Cô ấy cứ nghĩ dù đã quyết định thì vẫn sẽ có thỏa thuận tiền hôn nhân rồi hai bên gặp mặt trao đổi gì gì đó… Nói chung còn cách đăng ký kết hôn rất xa.

Nhưng ai có thể ngờ được vị sếp tổng này đã thẳng thừng bỏ qua toàn bộ, đi đăng ký kết hôn trước.

Một giây trước vừa gật đầu là một giây sau đã trở thành vợ chồng được pháp luật công nhận.

Kinh ngạc hồi lâu, Chung Du mới phóng lớn bức ảnh nhìn đi nhìn lại nhiều lần.

Cuối cùng thốt ra một câu cảm khái: [Đẹp thật.]
Nam cũng đẹp, nữ cũng đẹp.

Một bức ảnh đơn giản cũng có thể chụp đẹp như vậy.

Chung Du: [Di Di, chờ mong ảnh cưới của hai người các cậu!]
Thẩm Di:…
Cô cũng chưa từng nghĩ tới.

Cũng không nghĩ ra.

Chung Du suy nghĩ, thành thật mà nói nếu lúc trước hành động của Chu Diệc Hành cũng nhanh như thế này thì người phụ nữ kia đã không kịp gây chuyện.

Cho dù hiện tại bọn họ muốn chia tay cũng sẽ trở nên khó giải quyết hơn rất nhiều.

Nhưng Chu Diệc Hành lại không như vậy, đã cho anh ta rất nhiều thời gian nhưng anh ta không hề sốt ruột.

Cô ấy hỏi: [Chu Diệc Hành biết chuyện này chưa?]
Thẩm Di: [Chắc là vẫn chưa biết.]
Chung Du: [Anh ta đang chờ cậu tha thứ đấy, đợi cậu cho cơ hội làm hòa như lúc ban đầu.

Nếu nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn này, tớ sợ anh ta phát điên mất.]
Thẩm Di rũ mắt xuống, khẽ nhếch môi.

Chung Du: [Có điều nghĩ tới lại thấy đã gì đâu, baby à, ai mà ngờ được cậu lại kết hôn với em trai của Chu Diệc Hành chứ!]
Không phải ai khác, không phải bất kỳ người nào mà lại chính là em trai của anh ta.

Chung Du: [Lúc trước có bao nhiêu tức giận, bây giờ lại có bấy nhiêu hả giận.]
Cô ấy đã ở bên cạnh Thẩm Di chứng kiến từng câu chuyện bừa bãi của Chu Diệc Hành, còn thấy tức giận hơn cả Thẩm Di.

Dù sao cô ấy cũng không thể rộng rãi được như Thẩm Di.

Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến, bên ngoài đúng lúc có người đưa đồ tới, Thẩm Di nhìn thoáng qua, dì giúp việc nói với cô: “Chắc là hoa của cậu Chu tặng cho cô.”
Dì ấy do dự giây lát rồi nói: “Mấy ngày nay hôm nào cậu ấy cũng tặng hoa, còn tặng mỗi ngày một loại khác nhau nữa.”
Bởi vì Thẩm Di đã dặn dò nên bà ấy chỉ im lặng nhận lấy rồi để đó, mặc cho hoa nở rồi tàn.

Không chỉ có hoa mà còn rất nhiều thứ khác cũng được gửi đến đây liên tục.

Hiện tại Thẩm Di không chịu gặp Chu Diệc Hành, ngay cả dì giúp việc cũng cảm nhận được sự lo lắng và vội vàng của anh ta.

Cho nên sau khi do dự, dì ấy vẫn nói giúp một câu.

Bọn họ là người nhìn cậu thiếu gia ngỗ nghịch này lớn lên, cho nên đều hiểu rõ anh ta.

Từ nhỏ đến lớn đã bao giờ nhìn thấy anh ta quan tâm nhiều đến những cô gái khác ngoài Thẩm Di như thế đâu.

Có lẽ anh ta cũng chỉ quan tâm đến một mình Thẩm Di mà thôi.

Thẩm Di ngồi xổm xuống, lấy ra mấy nhánh hoa thường xuân, sau đó nhẹ giọng nói: “Dì, sau này đừng gọi anh ta là cậu Chu nữa, cứ gọi theo tên của anh ta đi.

Bởi vì hiện tại nhà họ Chu đã có hai cậu con trai, đừng để bị nhầm lẫn.”
Dì giúp việc đáp lời: “Ồ.”
“Hơn nữa, cháu vừa mới kết hôn với một cậu con trai khác của nhà họ.”
Dì giúp việc ngây ngẩn cả người, sửng sốt chừng vài giây: “…Hả?”
Thẩm Di mỉm cười, đứng dậy trở về phòng.

Dì giúp việc sững sờ tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của cô rồi lại nhìn những bông hoa kia.

Cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơi.

Chuyện này cũng quá mức đột ngột.

Thẩm Di nghĩ đến chuyện dì giúp việc nói ngày nào Chu Diệc Hành cũng sai người đưa đồ tới nhà.

Nếu như không ngăn lại, cứ để anh ta gửi đồ tới nhà như vậy thì không biết phải đến tháng nào năm nào mới dùng lại, nhưng một ngày nào đó cô cũng phải kêu anh ta dừng lại thôi.

Hôm nay cô vừa mới kết hôn, nếu hôm nay kêu anh ta dừng lại…hình như cũng hợp lý.

Sau nhiều ngày, cuối cùng cô cũng mở hộp thoại với anh ta ra.

[Cô ấy đang mang thai, anh nhớ đối xử tốt với cô ấy, hai người cố gắng giải quyết chuyện này cho êm đẹp.]
[Giữa chúng ta coi như xong đi.]
Sau khi soạn xong tin nhắn thứ hai, cô dừng ở nút gửi hai giây rồi mới nhấn xuống.

Thì ra chấm dứt một đoạn tình cảm lại dễ dàng như vậy.

Chỉ trong một hành động ‘tay giơ lên dao rơi xuống’ mà thôi.

Mặc dù đoạn tình cảm này kéo dài qua nhiều mùa hoa nở, nhưng lại giống như cơn mưa xuân rơi nhiều năm.

Trong nhiều năm qua cô chỉ đi theo một hướng này, nhưng đến thời điểm hiện tại cô lại chạy theo hướng khác.

Chu Diệc Hành gần như là trả lời ngay: [Di Di, em nghe anh nói đã, đứa bé đó sẽ không được giữ lại đâu.

Anh hứa anh sẽ xử lý mọi chuyện sạch sẽ và không bao giờ để xảy ra nữa, được không em?]
Anh ta thật sự luống cuống, sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, tay đánh chữ cũng run rẩy không ngừng.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này.

Rõ ràng anh ta và Thẩm Di đã sắp kết hôn, rõ ràng bọn họ sẽ kết hôn với nhau, rõ ràng mọi thứ đã ở ngay trước mắt.

Tại sao lại biến thành như vậy?
[Di Di, anh xin lỗi, anh biết là em đang rất tức giận, cũng đều là vấn đề của anh.

Nhưng chúng ta đừng gấp gáp nói chuyện này có được không? Em bớt giận trước đã.]
Thật ra bây giờ Thẩm Di không còn tức giận nữa, cô đang rất bình tĩnh nói chuyện với anh ta.

Cô biết ý của anh ta là chờ sau khi cô nguôi giận sẽ cho anh ta một cơ hội, rồi suy nghĩ lại chuyện giữa bọn họ.

Nhưng cô nghĩ, không còn kịp nữa rồi.

Không có cơ hội, cũng không cần rối rắm suy nghĩ nữa.

Mọi thứ dường như đã ngã ngũ.

Cô nói với anh ta là sau này đừng gửi thêm đồ gì tới nhà cô nữa, mấy ngày tới cô sẽ dọn khỏi nơi này, không sống ở đây nữa.

Chu Diệc Hành vội vàng hỏi: [Em muốn đi đâu? Không ở đó thì em muốn ở đâu?]
Sự lo lắng của anh ta hiện rõ, gần như là phát điên.

[Di Di, em nói cho anh biết đi.]
Chu Diệc Hành cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, động tác nhanh như gió.

—— Có thể cô sẽ phải dọn đến chỗ ở riêng của cô và Chu Thuật Lẫm.

Đúng như những gì Chung Du vừa nói, sau khi biết chuyện có thể anh ta sẽ phát điên.

Thấy tâm tình anh ta kích động như vậy, Thẩm Di thoáng do dự, tạm thời không nói rõ cho anh ta biết.

Bởi vì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết.

Mục đích hiện tại của cô chỉ là bảo anh ta đừng đưa đồ tới nữa là được rồi.

Cô nghĩ, có lẽ bọn họ không thực sự hợp nhau.

Anh ta rõ ràng không mặn mà với chuyện kết hôn, cũng không muốn kết hôn, nhưng luôn bị ràng buộc bởi hôn ước này.


Còn cô thì phải kết hôn vì chuyện gia đình… Có thể chính vì vậy mới kích thích sự phản nghịch trong xương cốt của anh ta.

Tâm tình anh ta đang kích động nên cô không nói thẳng với anh ta nữa, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô vẫn chọn xóa kết bạn với anh ta.

Để cho anh ta bình tĩnh lại cũng tốt, nếu như không xóa kết bạn thì ngày nào anh ta cũng gửi rất nhiều tin nhắn đến, mà cô lại không đọc, như vậy sẽ chỉ lãng phí thời gian và sức lực của anh ta thôi.

Quay lại danh sách Wechat, cô nhìn thấy “Cullinan” kia, bèn nhấn vào đổi ghi chú thành “Chu Thuật Lẫm”.

Nhìn tên anh xuất hiện trong danh sách Wechat của cô, còn tên của Chu Diệc Hành vừa mới biến mất ở trên đó, giữa hai người họ giống như một người tiến vào cuộc sống của cô thì sẽ có một người rút lui, như thể bàn giao sứ mệnh vừa hoàn thành nào đó, có chút cảm giác thần kỳ.

Lúc trước tuy rằng đã giao ước với ‘chủ nhân của Cullinan’ là một tháng, nhưng sau đó vì trò chuyện với nhau khá hợp, cô đã quên mất thời gian kỳ hạn cụ thể là bao nhiêu.

Về sau tình huống dần dần biến thành cũng không nhất định phải dừng lại ở một tháng kia, thỉnh thoảng rảnh rỗi bọn họ cũng có tán gẫu vài câu, giống như bạn bè, có thể tiếp tục như vậy.

Nhưng hiện tại, vị chủ nhân của Cullinan đã biến thành Chu Thuật Lẫm.

Trí tưởng tượng của cô cho dù có phong phú hơn nữa cũng không thể tưởng tượng ra chủ nhân của chiếc Cullinan lại chính là Chu Thuật Lẫm.

Bây giờ không cần phải một tháng nữa.

Cụ thể muốn bao lâu thì cô cũng không biết.

Hôm nay Thẩm Di vốn có một quyển sách muốn chia sẻ cho anh, chỉ là suy nghĩ chia sẻ đó đột nhiên đã biến mất.

Mãi cho đến tối trước khi đi ngủ, cô lại mở Wechat một lần nữa, do dự giây lát rồi vẫn không gửi đi.

Sau khi biết anh là Chu Thuật Lẫm thì rõ ràng đã không còn giống trước kia.

……
Cả ngày hôm nay đợi mãi cũng không thấy cô chia sẻ điều gì mới lạ, hoàn toàn yên tĩnh so với trước kia.

Chu Thuật Lẫm cũng không hề bất ngờ.

Ngày hôm sau, anh gửi tài liệu về mấy chỗ ở cho cô xem.

[Em xem qua đi, nếu thích chỗ nào thì cứ nói với tôi.]
Thẩm Di mở ra xem, đều là vị trí rất tốt, phần lớn là những căn hộ rộng hàng trăm mét vuông quá đủ cho hai người ở.

Cô không có ý kiến gì, chỉ chọn ra hai nơi có trang hoàng tương đối hợp ý rồi gửi cho anh.

Bọn họ quyết định rất nhanh, chỉ trong giây lát đã chọn xong nơi ở.

Anh hỏi: [Bên tôi còn cần khoảng năm ngày.

Em có muốn tới đó ở trước không?]
Thẩm Di cảm thấy có thể.

Thừa dịp anh vẫn chưa trở về, cô đến đó thích ứng trước cũng không tệ.

Chu Thuật Lẫm nói: [Vậy tôi kêu người qua giúp em.]
Anh rất chu đáo và tỉ mỉ.

Vốn dĩ cô đã định tự mình thu dọn, nhưng lần này cô lại không từ chối lòng tốt của anh: [Được.

Cám ơn anh]
Cô khách sáo một cách vô thức.

Một lát sau.

Chu Thuật Lẫm: [Chúng ta là vợ chồng, không cần khách sáo như vậy.]
Thẩm Di ngẩn người, nhìn chằm chằm hàng chữ kia khoảng chừng mười giây.

Cảm xúc trong lòng chợt dâng trào.

Như thể có một tia lửa rơi vào đó.

Cô nhăn mặt.

Đã hai ngày rồi cô không chia sẻ cho anh bất cứ điều gì.

Anh lại gửi qua một bức ảnh chụp cảnh đêm của New York.

[New York.]
[Ngủ ngon.]
Ánh mắt Thẩm Di sáng ngời như ánh đèn neon trên ảnh chụp.

Ồ.

Cô đột nhiên cảm thấy sự im lặng của mình rất khác thường, cũng rất rõ ràng.

Chắc là anh đã cảm nhận được điều đó.


Buổi chiều, Chu Thuật Lẫm gửi tin nhắn cho cô nói người đã đến, Thẩm Di đi ra ngoài mở cửa đón người.

Hôm nay cô định thu dọn một ít đồ mang qua trước.

Chủ yếu là lần đầu tiên qua làm quen đường xá, có người đi cùng cũng rất thuận tiện.

Lúc cánh cửa được mở ra, một người đàn ông đã đứng chờ ở ngoài cửa, trên người mặc âu phục.

Thẩm Di còn chưa mở miệng, anh ấy đã chào hỏi trước, vừa nhiệt tình lại chủ động nói: “Chào bà chủ!”
Thẩm Di: “….

Đây là cú sốc thứ hai cô nhận được kể từ khi kết hôn.

Lần đầu tiên là “Tân hôn vui vẻ” của Chu Thuật Lẫm.

“…Chào anh.” Cô khẽ mỉm cười.

“Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Chu, cô gọi tôi là Phùng Dư là được rồi!”
Thẩm Di khẽ gật đầu, nghiêng người, muốn mời anh ấy vào nhà trước.

Nhưng cũng chính vào lúc này, một giọng nói trầm thấp mang theo nghi hoặc đột nhiên vang lên ngay bên cạnh.

“Di Di, cậu ta gọi em là gì?”
Giọng nói chợt vang lên khiến Phùng Du giật cả mình.

Nhưng Thẩm Di rất quen thuộc, cô chỉ không ngờ anh ta lại xuất hiện ở đây vào lúc này.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, cô lại có cảm giác căng thẳng như mình đã làm điều gì đó xấu hổ bị bắt ngay tại chỗ, hô hấp vô thức chậm lại.

Cô nhìn theo tiếng động, quan sát kỹ mới có thể thấy Chu Diệc Hành đang đứng trong chỗ tối tăm thiếu ánh sáng.

Anh ta chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, vai rộng chân dài, thân hình thẳng tắp.

Anh ta hơi khom người, vẻ mặt có hơi uể oải và suy sụp.

Không biết là tình cờ vừa tới hay là đã ở đây chờ rất lâu rồi.

Anh ta nhìn thẳng vào Thẩm Di, trên mặt gần như không có biểu cảm gì.

Thấy cô không trả lời, anh ta lặp lại: “Cậu ta gọi em là gì?”
Anh ta nghi ngờ thính giác của mình.

Có thể là vì mấy ngày nay không ngủ nên thính giác có chút vấn đề.

Không sao, chốc nữa anh ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra thử.

Xung quanh yên tĩnh quá mức.

Thẩm Di đã bình tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt như bình thường.

Chỉ là cô không ngờ sẽ để Chu Diệc Hành biết chuyện trong trường hợp như thế này.

Chỉ là một tiếng gọi ngẫu nhiên, chỉ là anh ta tình cờ nghe được tiếng gọi đó.

Cô chần chừ không trả lời, nhưng hai giây trôi qua lại giống như bị kéo dài gấp mười gấp trăm lần.

Yết hầu Chu Diệc Hành cuộn tròn, vẫn không thể tin được.

Đương nhiên anh ta có quen Phùng Dư, nhưng cũng chính bởi vì quen nên mới nghe không hiểu câu nói vừa rồi kia.

——cũng không chỉ có câu nói kia.

Mà đến cả nguyên nhân vì sao Phùng Dư xuất hiện ở đây anh ta cũng không biết.

Có thể là do ăn mặc quá ít, dưới cái lạnh cắt da bờ vai của người đàn ông trông rất gầy gò.

Anh ta chỉ nhìn Thẩm Di, muốn nhận được câu trả lời của cô.

Bất luận thế nào cũng không tin vào sự thật đã rành rành ra trước mắt.

Ánh mắt của anh ta có chút bướng bỉnh, đáy mắt hiện đầy tơ máu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui