Trước đây Chu Thuật Lẫm còn nghĩ đến chuyện con trai hay con gái, nhưng bây giờ những suy nghĩ đó đã bị anh ném ra sau đầu từ lâu rồi.
Giữa chừng, Phùng Dư gọi điện thoại đến.
Đến lúc này thì anh đã thu thập đủ những món quà mà mình hứa sẽ tặng cho cô, thậm chí còn nhiều hơn dự kiến, chỉ chờ cô ra ngoài là tặng ngay.
Nghe điện thoại xong, Chu Thuật Lẫm từ từ cầm điện thoại trên tay.
Mấy ngày nay Thẩm Hồi cũng ở Bắc Thành. Trước đây cậu thường xuyên đi công tác, nhưng đợt này lại không đi nhiều nữa, dù cậu không nói ra nhưng mọi người đều hiểu.
Nhận được tin là cậu lập tức đưa bố mẹ đến đây. Nhưng vẫn còn sớm, Thẩm Di vẫn đang sinh. Nhìn phòng phẫu thuật một lúc, cậu mới ngồi xuống bên cạnh Chu Thuật Lẫm.
Theo thời gian cậu đã dần trưởng thành, bắt đầu tiếp quản công việc cốt lõi của tập đoàn Thẩm thị, khí chất trên người cậu cũng dần giống với Chu Thuật Lẫm, không còn cảm giác như một đứa trẻ nữa.
Lúc này chỉ có thể chờ đợi.
Sau khi hết lo lắng, ngồi đây chờ con gái sinh con, Thẩm Bách Văn không khỏi nhớ lại chuyện cũ: “Di Di hồi nhỏ đáng yêu lắm, thơm tho mềm mại, bế lên như một cục xôi nếp vậy, không nỡ buông ra.”
Chu Thuật Lẫm nhìn sang.
Ánh mắt có chút xa xăm.
Vậy thì con gái anh và cô có phải cũng giống như những gì bố vợ nói không? Chắc là vậy nhỉ, dù sao thì con cô sinh ra tất nhiên là giống cô nhất trên thế giới này rồi.
Sự mong ngóng càng mãnh liệt hơn, anh có chút không kìm được.
Như thể biết bố đang sốt ruột chờ ở bên ngoài, đứa trẻ tinh nghịch này không làm phiền mẹ nữa mà ra rất nhanh.
Thẩm Di sinh rất thuận lợi, toàn bộ quá trình không mất nhiều thời gian.
Khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, Thẩm Hồi liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Chu Thuật Lẫm không có hành động gì thì thấy lạ.
Nhưng cậu không biết rằng, đôi chân của anh đã cứng đờ.
Khi y tá bế em bé ra, Chu Thuật Lẫm đã đón lấy đứa trẻ trong tã.
Sự chú ý của anh lập tức bị thu hút, chăm chú nhìn đứa trẻ.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, xấu xí vô cùng. Nếu không lớn lên thì hoàn toàn không giống mẹ.
Khác xa so với hình ảnh đứa con gái anh tưởng tượng.
Nhưng anh vẫn mỉm cười.
Y tá ở bên cạnh dặn dò gì đó, anh cũng không để ý.
Rất nhanh, y tá lại bế đứa trẻ đi.
–
Khi Thẩm Di tỉnh dậy, Lục Khởi và những người khác đã đến thăm.
Vừa hay y tá đưa em bé vào, Chu Thuật Lẫm đón lấy, bế cho người đang kêu gào muốn làm bố nuôi xem.
Lục Khởi vui mừng khôn xiết, thò đầu ra xem. Những vò rượu đó của anh ta đã được định sẵn để làm rượu mừng con gái, từ bị ép buộc đến cam tâm tình nguyện. Số lượng rượu không ít, hôm nay anh ta đã mang trước hai vò đến, làm quà ra mắt cho con gái nuôi.
“Ôi, con gái tôi đẹp quá.”
Dù là bố nuôi nhưng anh ta cũng tự động thêm bộ lọc, mắt sáng rỡ nhìn đứa bé.
Chu Thuật Lẫm nhấn mạnh: “Làm ơn thêm chữ ‘nuôi’ vào.”
Anh đã bắt đầu nhấn mạnh chủ quyền của con gái.
Lục Khởi không để ý đến anh, chỉ mải chào hỏi con gái nuôi. Nhưng nhìn mãi, anh ta đột nhiên có một thắc mắc: “Tại sao lại dùng tã màu xanh cho công chúa của chúng ta?”
Chu Thuật Lẫm cũng không để ý: “Có lẽ là ngẫu nhiên thôi.”
Đây không phải là vấn đề gì, đồ dùng trẻ em chuẩn bị ở nhà rất nhiều, đổi sang màu hồng chỉ là chuyện đơn giản.
Hai người họ đang nói chuyện vui vẻ, y tá nghe thấy thì lén liếc nhìn bố đứa bé, không kìm được nói: “Em bé là con trai, nên dùng tã màu xanh.”
Lời nói của cô ấy đột ngột chen vào, Chu Thuật Lẫm vô thức quay đầu lại: “Sao cơ?”
Y tá như phát hiện ra vấn đề gì đó, nhắc nhở: “Bố của em bé, là con trai nhé.”
Đối diện với ánh mắt của anh, cô ấy cũng thấy ngại ngùng. Thực ra cô ấy đã nói ngay từ đầu rồi, chỉ là có vẻ như bị bỏ qua, bố của đứa bé đã tự xác định giới tính của đứa bé.
Ôi, tình thế khó xử làm sao?
Nụ cười của Chu Thuật Lẫm hơi cứng lại.
Gì cơ?
Lục Khởi cũng vậy. Anh ta gần như không hiểu nổi, như vậy là có ý gì?
Chu Thuật Lẫm cứng đờ người, mở tã ra kiểm tra.
Thực tế đã chứng minh những gì y tá nói là sự thật.
Động tác của anh dừng lại một chút.
Lục Khởi thậm chí còn sốc hơn cả anh, vẻ mặt dịu dàng khi đối mặt với con gái nuôi của anh ta lập tức rạn nứt.
Con gái anh ta đâu? Con gái anh ta đâu?! Rượu của anh ta đã bị cướp hết, đã hứa sẽ cho anh ta một đứa con gái nuôi rồi mà!?
“Có nhầm không vậy?” Lục Khởi không cam tâm hỏi.
“Tất nhiên là không.” Y tá dứt khoát nói, cười tủm tỉm: “Hơn nữa… hôm nay tất cả các gia đình khác đều là con gái, chỉ có gia đình anh là con trai, sẽ không nhầm đâu.”
Chu Thuật Lẫm: “…” Thà không nói còn hơn.
Cả thế giới của Lục Khởi như vừa sụp đổ. Anh ta quay lại định đánh người: “Được lắm Chu Thuật Lẫm, cái gì mà rượu để dành cho con gái! Anh thậm chí còn không có con gái mà xin rượu cho con gái cái gì!?”
Anh ta thực sự tin lời hứa hẹn suông của Chu Thuật Lẫm. Anh đúng là đồ lừa đảo! Anh ta đã bị Chu Thuật Lẫm lừa rồi!
Trái tim của Chu Thuật Lẫm như bị dao đâm từng nhát một. Anh cúi đầu nhìn đứa trẻ đó. Cho đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận được sự thật là con gái đã biến thành con trai.
Lục Khởi ngồi cạnh anh, cùng anh buồn bã.
“Còn xin rượu để dành cho con gái nữa chứ? Ai cho anh tự tin rằng anh có thể sinh con gái vậy.”
Trán Chu Thuật Lẫm nổi gân xanh: “Câm miệng.”
Lục Khởi phải mất rất lâu mới chấp nhận được, anh ta từ từ bình tĩnh lại. Nhìn lại cậu con trai cả của Chu Thuật Lẫm, ôi, vẫn dễ thương.
Anh ta lại nhen nhóm hứng thú, hỏi: “Anh đặt tên chưa?”
Chu Thuật Lẫm mặt không cảm xúc nói: “Tên ở nhà là Con Trai.”
Lục Khởi nghẹn lại: “… Sao anh không gọi thẳng là Con Gái luôn đi.”
Chu Thuật Lẫm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tên đã đặt rồi, nhưng toàn là tên con gái.
Đồ đạc cũng đã chuẩn bị, nhưng toàn là màu hồng.
Khi mang thai cậu nhóc này cô đã rất vất vả, cho cậu dùng một chút đồ màu hồng chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Đúng rồi, lúc đó vì nể mặt con gái nên anh đã nhẫn nhịn, bây giờ có nên đánh cho thằng nhóc thối nghịch ngợm này một trận không?
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, em bé vung nắm đấm. Tựa như đang khiêu khích bố.
Vẫn như khi còn ở trong bụng mẹ, chẳng hề sợ bố chút nào.
Chu Thuật Lẫm dường như đã có thể nhìn thấy dáng vẻ bá đạo của con mình khi lớn lên.
Khoảng thời gian mang thai kia, có lẽ chỉ là lời nhắc nhở với anh rằng sau này cậu sẽ bá đạo đến mức nào?
Anh đỡ lấy nắm đấm nhỏ của con trai.
Đây là lần đầu tiên hai cha con đập tay.
Cả bà bầu và em bé đều cần nghỉ ngơi, Lục Khởi cũng không nán lại lâu, định hôm khác sẽ đến thăm lại.
Trước khi đi, anh ta không quên hỏi Chu Thuật Lẫm một vấn đề: “Tôi phải làm sao với những vò rượu đã niêm phong mác ‘Nữ Nhi Tửu’* đây? Còn dùng được không?”
(*Khi con gái 18 tuổi, lấy chồng, họ sẽ múc 3 chén rượu đầu tiên đặt trên bàn thờ rồi đem dâng lên cha chồng, cha đẻ và chồng của cô dâu, nhằm chúc sức khỏe, trường thọ và thịnh vượng, sau đó đãi người thân, bạn bè, nên loại rượu này có tên là Nữ nhi hồng tửu hay Nữ nhi tửu)
Chu Thuật Lẫm: “….”
Nói nhiều thế làm gì?
Lục Khởi cố tình đâm vào tim anh rồi bỏ chạy.
Trước đây thì vênh váo lắm cơ mà? Khiến cho đám đàn ông chúng tôi phải ghen tị, tranh nhau giành làm bố đỡ đầu. Kết quả thì sao? Hứ!!
Khi Thẩm Di tỉnh dậy, Chu Thuật Lẫm đã thay cho đứa nhỏ bộ quần áo màu hồng. Đứa bé thổi bong bóng, tay chân quơ loạn xạ.
Cô nhìn mãi nhìn mãi, suy nghĩ vài giây xem mình sinh con trai hay con gái, không khỏi cong môi.
Thấy cô tỉnh, Chu Thuật Lẫm đưa đứa trẻ cho bảo mẫu rồi bước về phía cô.
Sự chú ý mà anh dành cho đứa trẻ lập tức tan biến.
Anh chạm vào môi cô, nhẹ nhàng m út mát, dịu dàng âu yếm. Cô quay đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Nhưng người đàn ông này không hề có ý định nhắc đến đứa trẻ, anh chỉ chăm chăm nhìn vào người vợ của mình.
Cuối cùng là Thẩm Di tự đoán ra, cô cười khẽ: “Em sinh một bé trai.”
Rất bất ngờ, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Suy cho cùng, những hành động quậy phá trong thời kỳ mang thai đúng là những trò mà chỉ con trai mới làm được. Chỉ là anh vẫn luôn nghĩ đó là con gái, cô cũng bị anh làm cho sai lệch, không nghĩ đến khả năng là con trai.
Cho đến khi sinh ra, cô mới chợt nhận ra —— ôi, hóa ra là con trai.
Môi Chu Thuật Lẫm tìm xuống dưới, chạm vào đầu mũi cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Ừm… Chỉ là không được nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của em thôi.”
Những thứ khác thì không sao, chỉ có điều này thì hơi tiếc.
Thẩm Di cười: “Nhưng em có thể nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của anh.”
Chu Thuật Lẫm sửng sốt.
Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh cũng cong môi cười, hôn lên má cô.
“Ừm.”
Giữa anh và cô vốn không tính toán xem ai được nhiều hơn ai được ít hơn. Anh không nhìn thấy, nhưng cô có thể nhìn thấy, vì vậy anh cũng thấy như vậy cũng không tệ.
Nghĩ lại, đứa trẻ chỉ quậy phá trong giai đoạn đầu mang thai, sau này chỉ cần bố không lại gần thì nó cũng không quá nghịch ngợm, những phản ứng sau đó chỉ là phản ứng bình thường vào cuối thai kỳ. Quá trình sinh nở cũng rất suôn sẻ, Thẩm Di thậm chí còn chưa cảm thấy đau thì đứa bé đã chào đời.
Tính ra thì thực ra nó cũng không quá nghịch ngợm. Chỉ là nó không hợp với bố từ trong bụng mẹ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Di lặng lẽ đè nén suy nghĩ này xuống. Khi đó, đứa bé vẫn còn trong bụng mẹ, chẳng hiểu gì cả, không tính là quậy được, sau này chắc là sẽ không như vậy nữa.
Một lát sau, Lương Văn Thức và Chung Du cũng đến thăm.
Chung Du nhìn thấy đứa bé mặc quần áo màu hồng, tò mò “ồ” lên một tiếng: “Không phải nói là sinh con trai sao? Tin tức sai rồi à?”
Kẻ gây chuyện thì vẫn bình thản như thường.
Đứa bé ậm ừ hai tiếng, Phù Lam vừa bế lên vừa cười nói: “Là con trai, chỉ là thay cho nó bộ quần áo màu hồng thôi.”
Nhưng phải công nhận là mặc đồ màu hồng trông đáng yêu thật. Nếu không nói thì đúng là có thể coi là con gái.
Lương Văn Thức cười khẽ, liếc nhìn Chu Thuật Lẫm, đương nhiên là đoán được lý do.
Trước đây họ đều bị anh dẫn dắt, đều chuẩn bị sẵn tâm lý là anh sắp có con gái. Ai ngờ, lúc công bố thì lại bất ngờ thành con trai?
Chung Du cũng hiểu ra, sờ sờ bộ quần áo màu hồng, tiến lại gần nhìn đứa bé.
Đúng là con của Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di, mới sinh ra mà đã thấy ngũ quan rất tinh tế. Đến khi lớn lên, không biết sẽ khiến bao nhiêu cô gái phải say đắm.
Đứa trẻ vừa mới chào đời thì mềm mại và dễ thương, trên người toàn mùi sữa. Cô ấy ôm lấy đứa trẻ với vẻ vô cùng thích thú, nhẹ nhàng áp mặt mình vào mặt đứa trẻ, yêu thương không muốn rời.
Cho dù là bé gái hay bé trai, chỉ cần là con của Thẩm Di thì cô ấy biết chắc chắn rằng không thể khiến mọi người không thích được.
Thừa hưởng nhan sắc của Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di, rồi còn có bầu không khí gia đình hòa thuận, cùng với gia sản kếch xù mà bố đã dành cho đứa trẻ, không cần nghĩ cũng biết tương lai của đứa bé này chắc chắn sẽ tươi sáng rực rỡ.
Ánh mắt của Thẩm Di chuyển từ người Lương Văn Thức sang người Chung Du, đáy mắt chứa đựng nụ cười.
Cặp đôi này cuối cùng cũng ổn định rồi.
Oan gia vui vẻ khi được bình yên thì ngọt ngào hơn bất kỳ ai khác, mọi tiến triển có thể nói là vượt bậc. Ngày cưới đã định, chắc chắn Lương Văn Thức đã lừa được cô ấy rồi.
Đứa trẻ mở mắt, không biết có nhìn thấy Chung Du không nhưng lại cười với cô ấy.
Chung Du vô cùng ngạc nhiên, nói với Lương Văn Thức ở bên cạnh: “Chồng, phải làm sao bây giờ, em thích một chàng trai khác rồi.”
Lương Văn Thức: “?”
Anh ấy khoanh tay, bất lực lắc đầu, kéo dài giọng nói: “——Được.”
Trông có vẻ hơi sát khí.
Nhưng lại không đe dọa được Chung Du, cô ấy tiếp tục vui vẻ vuốt v e đứa trẻ.
Trong khi đó, Lương Văn Thức đứng lạnh lùng ở bên cạnh, không tham gia cùng.
Thấy cô ấy thích, Lương Văn Thức giơ tay vuốt v e khóe mắt cô ấy: “Thích đến thế à? Chúng ta cũng có thể sinh một đứa.”
Chu Thuật Lẫm không thường gặp họ, chưa kịp thích nghi với phong cách chung sống đột ngột thay đổi của hai người, Lương Văn Thức đột nhiên nói một câu: “Chúng ta có thể sinh được con gái.”
Mặt Chu Thuật Lẫm đen lại.
Đứa nhỏ không hề bị ghét bỏ, vẫn vui vẻ thổi bong bóng.
Từ việc đính hôn đột ngột đến việc nói chuyện về việc sinh con, Chung Du và Lương Văn Thức nhìn nhau, ngây thơ vô tội chớp chớp mắt, má ửng hồng.
Tiến triển của hai mươi mấy năm trước không bằng hơn một năm nay.
…
Do người bố của mình dự đoán sai và chuẩn bị không chu đáo, nên khi cậu chủ lớn nhà họ Chu ở Bắc Thành chào đời, không những tên vẫn chưa đặt mà còn phải dùng quần áo và đồ dùng màu hồng trong một thời gian dài.
Lúc này, cậu còn nhỏ nên dùng rất ngoan.
Để bố thỏa mãn cảm giác được nuôi con gái một cách thích hợp.
Sau khi xuất viện, họ trở về nhà.
Tối hôm đó, sau khi tiếp đãi một vài người bạn đến thăm, Thẩm Di nghĩ rằng vẫn còn sớm, có thể chơi với em bé một lúc nữa.
Tiếng mở cửa vang lên, cô quay lại nhìn, nhưng chỉ thấy một mình Chu Thuật Lẫm đi vào, không khỏi hỏi: “Em bé đâu rồi?”
Chu Thuật Lẫm khóa cửa, bình tĩnh nói: “Nó nói nó không muốn gặp em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...