Rõ ràng là ảnh do paparazzi phát tán, còn cố tình chọn nội dung rất gây tranh cãi, chụp kiểu nửa thật nửa giả.
Tin tức nhắm thẳng vào việc Thẩm Di ngoại tình, hoặc ít nhất cũng là nửa đêm hẹn hò riêng với người đàn ông khác, tóm lại là không thể thoát khỏi chủ đề mập mờ.
Thẩm Di không phải là người của công chúng, đáng lẽ không nên nhận được nhiều sự chú ý như vậy, ngay cả paparazzi cũng để mắt tới. Nhưng gần đây cô và Chu Thuật Lẫm đang hot, có quá nhiều người chú ý đến họ, trong thời đại lưu lượng làm vua này, họ đương nhiên trở thành miếng mồi ngon.
Và lưu lượng mang lại luôn có hai mặt, sẽ có tốt cũng có xấu.
Giác quan của paparazzi nhạy bén nhất, góc bọn họ chọn cũng hấp dẫn nhất.
Bất kể tin tức thật hay giả, khi các chủ đề liên quan xuất hiện thì lượng người nhấp chuột đã tăng vọt. Những người đi ngang qua chỉ cần nhìn thấy tên là sẽ nhấp vào xem, sau khi xem xong, họ không khỏi kinh ngạc và chia sẻ, một truyền mười mười truyền trăm, càng ngày càng có nhiều người nghe thấy tin tức này.
Sự thật cũng chứng minh rằng, lưu lượng truy cập của hai người họ quả thật không hề nhỏ. Chỉ trong thời gian ngắn mà độ hot đã rất ấn tượng.
—— Đây chính là hiệu quả mà đám paparazzi muốn đạt được.
Khi đó Thẩm Di còn không hề hay biết, cô và Lục Khởi đang nói chuyện vui vẻ, làm sao biết được mình đã bị chụp trộm.
Nói chuyện say sưa, hai người họ gọi rượu đến, vừa nói chuyện vừa uống. Cả hai đều quan tâm đ ến rượu nên cũng thật vừa khéo.
Trong nhà Thẩm Di còn rất nhiều rượu tự nấu mà Chu Thuật Lẫm đã cướp được từ chỗ anh ta.
Lục Khởi không chỉ có thể kể cho cô nghe những chuyện về Chu Thuật Lẫm mà cô không biết, khi thuận tiện cầm ly rượu lên, anh ta còn có thể phổ cập cho cô không ít kiến thức liên quan đến rượu. Chỉ sau vài câu, Thẩm Di vô tình biết được anh ta vừa mới mua một nhà máy rượu, vào thời điểm này sang năm sẽ có một mẻ rượu mới ra lò.
Đôi mày thanh tú của cô hơi nhướng lên —— Ồ?
Do đó, mặc dù công việc nói rất nhanh, nhưng họ vẫn nói chuyện suốt cả một buổi tối.
Hai người trong cuộc hoàn toàn không biết về sự xôn xao bên ngoài, càng nói chuyện càng say sưa.
Giữa chừng, điện thoại của Lục Khởi có cuộc gọi đến, anh ta còn phàn nàn vì làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ, thậm chí không thèm nhìn đã trực tiếp cúp máy.
Gần đây tập đoàn Chu thị đang chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới, nếu không thì Chu Thuật Lẫm sẽ không đến nỗi bận rộn như vậy. Hai ngày này đã bước vào giai đoạn nước rút quan trọng, nhóm nghiên cứu và phát triển cùng một số phòng ban liên quan khác đều làm thêm giờ đến thời điểm này.
Làm xong công việc, Chu Thuật Lẫm bước ra khỏi văn phòng, bên ngoài vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Anh biết Thẩm Di đi gặp Lục Khởi, không biết họ đã nói chuyện xong chưa, anh nhắn tin cho cô nói rằng mình sẽ đến đón cô ngay.
Nhưng chẳng mấy chốc anh đã nhận ra có điều không ổn.
Chu Thuật Lẫm ngẩng đầu nhìn quanh, hôm nay rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều, không biết ngoài kia đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy.
Phùng Dư nhanh chóng chạy đến: “Chủ tịch Chu.”
Anh ấy vội đưa thông tin trên mạng cho Chu Thuật Lẫm xem.
Cũng do ông chủ của anh ấy hiện tại đang hot quá, tin tức này mới xuất hiện chưa lâu đã bị xào nấu đến mức đỏ mặt.
Dù bọn họ ở lại đây làm thêm giờ thì cũng chỉ mới bao lâu chưa xem điện thoại? Vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, tin tức đã lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Phùng Dư lén liếc nhìn ông chủ.
Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Chu thị nhưng độ hot lại cao như vậy, với tình hình gần đây, e rằng những ngôi sao nhỏ hạng hai hạng ba bình thường cũng không bì kịp. Bây giờ còn lợi hại hơn, ngay cả paparazzi và tin đồn cũng xuất hiện, quả thực khiến người ta phải thán phục.
Hiện tại hai người họ đang nổi tiếng trong giới giải trí, giới nhà giàu cũng có nghe thấy, hiển nhiên là những người nổi tiếng nhất trong số những người nổi tiếng.
Phùng Dư suy nghĩ, chẳng lẽ là vì giá trị nhan sắc sao? Về phương diện giá trị nhan sắc, hai người họ thực sự rất đẹp đôi. Chủ tịch Chu dù không biểu lộ cảm xúc gì đứng ở đó, thậm chí không cần làm gì, cũng có thể thu hút vô số ánh nhìn.
—— Đúng vậy, những người trên mạng kia thích nhất là nhìn mặt. Nếu như chủ tịch Chu và tiểu thư nhà họ Thẩm có giá trị nhan sắc thấp hơn một chút, có lẽ bọn họ đã không bỏ tiền ra như vậy.
Lời đồn râm ran nhất trên mạng là, hai người này thậm chí còn không cần thay quần áo, chỉ cần kéo máy quay đến là có thể trực tiếp quay phim thần tượng.
Chu Thuật Lẫm xem hết các tin tức trên mạng, đôi mày dần nhíu lại.
Bỏ công náo nhiệt như vậy, hóa ra trên mạng đã mưa gió bão bùng.
Các tài khoản marketing nghe ngóng rồi thổi phồng, cộng thêm một đám người chạy theo để câu view, đủ mọi lời đồn đoán và suy diễn trên mạng. Mà cách tốt nhất để hủy hoại một người phụ nữ chính là hủy hoại danh tiếng của cô ấy, thủ đoạn này đã quá đỗi quen thuộc trong giới giải trí. Vì thế, những lời đồn đại kia tất nhiên sẽ chẳng dễ nghe gì.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo. Chỉ không ngờ, sự bẩn thỉu trong giới này lại dám tạt cả lên người cô.
Thật đúng là to gan.
Chu Thuật Lẫm không nhìn nữa, ném điện thoại về phía Phùng Dư, giọng nói không chút nương tình: “Thu thập chứng cứ, khởi kiện.”
Có lẽ bên ngoài anh trông hiền lành quá lâu, khiến bọn họ quên mất rằng bộ phận pháp chế của tập đoàn Chu thị cũng rất nổi tiếng.
Bất luận là nguồn gốc hay ai hùa theo, tất cả những ai đưa ra lời lẽ không đúng sự thật đều phải bị kiện.
Trong lòng Phùng Dư thắt lại, nhận lấy điện thoại, cúi đầu đáp: “Vâng.”
Chỉ vì chủ tịch Chu khiêm tốn, vậy mà bọn họ lại ngây thơ đến mức trêu vào đầu anh.
Anh ấy đã có thể hình dung ra cảnh tượng sau này.
Thẩm Di hẳn là chưa xem điện thoại, vẫn chưa trả lời, Chu Thuật Lẫm bước ra ngoài, thẳng tiến đến chỗ xe.
Khi anh đến nơi, Thẩm Di đang cùng Lục Khởi trò chuyện về mấy tác phẩm trong giới.
Nhìn rõ người đến, đôi mắt Thẩm Di sáng ngời nhìn anh: “Chồng.”
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm dừng lại trên chiếc ly rượu đã cạn bên tay cô và đôi má đã ửng hồng rõ rệt của cô. Không biết có phải do hiệu ứng của bộ lọc hay không, nhưng anh luôn cảm thấy sau khi say cô trở nên mềm mại và ngọt ngào hơn nhiều.
Ánh mắt anh dịu dàng hẳn đi, bước về phía cô, đáp lại một tiếng “Ừ”.
Thẩm Di nhìn đồng hồ mới phát hiện không biết từ lúc nào mà cô và Lục Khởi đã trò chuyện lâu đến vậy.
“Sớm thế đã xong việc rồi à?” Lục Khởi hỏi một cách vô tư, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, lại thấy không phục, “Nếu không phải ‘con tin’ ở đây, chắc chắn anh sẽ không đến tích cực vậy đâu. Gọi anh mười lần cũng không thấy anh ra ngoài lấy một lần.”
Chu Thuật Lẫm nhướng mày, thấy vui vì cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ tình hình, thản nhiên thừa nhận: “Biết vậy là tốt.”
Lục Khởi: “?”
Thứ tệ hại gì thế này.
Bọn họ chơi với nhau chưa bao giờ thiếu phong độ lịch thiệp, con gái tất nhiên phải được chăm sóc, anh ta uống nhiều hơn Thẩm Di, lúc này cũng bắt đầu lên cơn, cũng không giữ người lại nữa, Chu Thuật Lẫm đến đón thì để anh đón.
“Mai anh đi uống với tôi nhé, lâu lắm rồi chúng ta chưa đi uống rượu.” Anh ta khoác vai Chu Thuật Lẫm, nói.
“Được, tôi mời, các cậu chọn địa điểm đi.”
Mắt Lục Khởi sáng lên, đồng ý nhanh chóng như vậy quả là không dễ: “Nói chắc nhé!”
“Chắc chứ. Vậy tôi đưa cô ấy về trước đây.” Chu Thuật Lẫm ôm lấy eo Thẩm Di, dùng ngón tay xoa nhẹ đôi môi cô, khẽ hỏi: “Say rồi à?”
Đôi mắt Thẩm Di còn sáng hơn cả sao trời, lắc đầu phủ nhận: “Tất nhiên là chưa.”
Sao cô có thể say được?
Chu Thuật Lẫm cười khẽ: “Ma men.”
Hai người họ bước ra ngoài, phía sau không xa truyền đến giọng nói càng thêm phẫn nộ của Lục Khởi: “Họ Chu kia! Anh chưa bao giờ đối xử với tôi dịu dàng như thế!”
Chu Thuật Lẫm khẽ chậc một tiếng, không chút thương tiếc phá vỡ ảo tưởng của anh ta: “Đang mơ gì thế? Tôi đối xử dịu dàng với cậu làm gì?”
Anh cụp mắt nhìn Thẩm Di, đường đi của cô giống như một đường sóng. Có thể thấy cô đang cố gắng hết sức để đi cho thẳng. Tiếng cười khẽ thoát ra từ chóp mũi, Chu Thuật Lẫm bế cô lên, không để cô “cố gắng” nữa.
—— Tất nhiên là chưa?
Sự tự tin chắc chắn này đến từ đâu vậy?
Vừa ra ngoài, gió đêm hơi lạnh thổi khiến đầu hơi choáng. Thẩm Di ngoan ngoãn ôm lấy anh, đôi mắt như tranh vẽ.
Đôi mắt phượng của Chu Thuật Lẫm khẽ nheo lại, xem ra cô và Lục Khởi đã nói chuyện rất vui vẻ?
Đúng lúc người đang ông đang có chút không vui, Thẩm Di lại ghé vào tai anh, cùng anh lập mưu: “Lục Khởi có một nhà máy rượu mới, năm sau anh đi cướp về được không?”
Y hệt như một điệp viên vừa ăn trộm được tình báo trở về.
Chu Thuật Lẫm khẽ giật mình, tâm trạng lập tức chuyển biến tốt hơn.
Không liên quan đến chuyện tình cảm trai gái, chỉ muốn cướp rượu mà thôi.
Coi như Lục Khởi bị xui xẻo đi, vô tình bị nhắc đến. Mỗi năm chỉ có bấy nhiêu rượu nhưng vẫn bị cướp, thậm chí bản thân không còn được vài chai.
Anh đã cướp một lần rồi, có thể nói là có kinh nghiệm, rất dễ dàng nhận nhiệm vụ này: “Được.”
Anh đồng ý quá dễ dàng, Thẩm Di có chút bất ngờ, không nhịn được hỏi: “Có đơn giản vậy không?”
Hai tên cướp đang bàn mưu.
Chu Thuật Lẫm trấn an cô: “Không khó.”
Thẩm Di hài lòng, yên tâm giao việc cho anh.
Quay trở lại bên xe, anh thả cô xuống, nhưng cô không lên xe mà quay lại nhìn anh.
Chiếc váy tôn lên vòng eo thon thả.
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng chạm vào eo cô, từ tốn hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Di vẫn mỉm cười, Chu Thuật Lẫm hơi cong môi, kiên nhẫn chờ xem cô muốn làm gì.
Nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện ra anh căn bản không bình tĩnh chút nào. Ví dụ như gợn sóng trong đáy mắt và yết hầu chuyển động không tiếng động.
Thẩm Di nhẹ nhàng nhón chân, chạm lên môi anh.
Dưới ánh đèn đường, mặc kệ đây là ngoài trời, cô cứ thế hôn anh.
Mềm mại như nước.
Chu Thuật Lẫm không có ý ngăn cản, hoàn toàn chiều theo ý cô. Anh nắm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, tự mình tiến vào, quấn quýt.
E rằng chỉ có anh mới biết cảnh này say đắm đến mức nào.
Bàn tay nắm lấy eo cô dần dùng sức, mu bàn tay nổi gân xanh. Động tác của cô nhẹ nhàng, nhưng anh lại tăng thêm lực, dần dần hôn đến mức dữ dội. Dường như chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa được sức lực tích tụ không có chỗ phát ti3t.
Thẩm Di rên lên một tiếng, kéo lấy quần áo của anh.
Xe anh đỗ ở một nơi hẻo lánh, xung quanh không có mấy người, bản thân hai người họ thì không biết là không quan tâm hay không kịp quan tâm, cứ thế buông thả ở đây.
Nhưng dù ít người đến mấy thì cũng vẫn có người.
Có người đi ngang qua vô tình liếc thấy cảnh này thì lập tức kinh ngạc dừng chân, hiển nhiên không ngờ mình lại trông thấy thứ gì đó không nên thấy. Không kìm được tò mò nhìn trộm vài lần, đột nhiên phát hiện ra người bên kia có chút quen mắt.
Người đó suy nghĩ, chuyện đang lan truyền trên mạng hình như chính là khách sạn này…
Nhìn kỹ lại, cô ấy nhanh chóng xác định được danh tính của hai người bên kia.
Tin đồn trên mạng ít nhiều gì cô ấy cũng có tham gia thảo luận, lúc này không nhịn được muốn chửi thề——
Chết tiệt.
Lũ chó săn vô dụng kia, đưa tin toàn là thứ gì vậy?
Cái gì mà ngoại tình, cái gì mà hôn nhân đổ vỡ nữa, có muốn đến xem sự thật không? Đang còn ở bên ngoài nhưng vẫn không nhịn được hôn nhau, đây là kiểu hôn nhân đổ vỡ à?!
— Đêm khuya, ngay lúc tin đồn trên mạng lan truyền rầm rộ, một bức ảnh bất ngờ xuất hiện. Mặc dù trong đêm tối sâu thẳm, nhưng dựa vào ánh đèn đường chiếu xuống không khó để nhận ra người trong ảnh.
Chủ bài đăng: [Làm trò gì thế? Vợ chồng người ta đang ngọt ngào đây này [trợn tròn mắt] [trợn tròn mắt]]
Thật lãng phí cảm xúc của cô ấy!
Làm sao Thẩm Di có thể ngoại tình được chứ? Chu Thuật Lẫm muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn giàu có giàu, muốn dáng có dáng. Lũ chó săn thử đưa cho cô ấy một lý do ngoại tình xem nào?
Hơn nữa, cho dù các cặp đôi khác BE thì cặp đôi này không thể BE được, hiểu chưa!
[Dừng một chút, mẹ ơi… say đắm thế…]
[Trời ơi, bàn tay trên eo cô ấy kìa, tuyệt vời!! Đốt ngón tay rõ ràng, gân xanh nổi lên… á á á, người cuồng tay như tôi đã sa ngã rồi]
[Cảm giác này đã vượt qua bao nhiêu cặp đôi ngôi sao]
[Lũ chó săn thối tha, lại lừa tôi nữa rồi phải không [nứt ra] [nứt ra] [nứt ra]]
[Fan CP tự nhiên kéo đến, cảm ơn chủ bài đăng đã chia sẻ ảnh [li3m màn hình]]
[Có thè lưỡi không (nhỏ giọng) Á á á không được hôn nữa! Tôi không cho phép! Tôi đâu có tin lời đồn đó, tôi đã làm gì sai! Tại sao lại nhét cơm chó vào miệng tôi?!]
[Tôi đã nói gì nào? Các bạn có thể tin tưởng cặp đôi này mãi mãi. Và cho dù có vấn đề gì đi chăng nữa thì chủ tịch Chu cũng không thể buông tay, bảo anh ấy làm gì cũng được, chỉ có ly hôn là không thể [cười ra nước mắt]]
[Đã kết hôn rồi mà vẫn ngọt ngào thế này, có hợp lý không QAQ Tôi không quan tâm, tôi không phục, tôi và chồng tôi đã một năm không hôn nhau rồi!]
Vừa rồi trên mạng còn bàn tán rôm rả về tin đồn, thậm chí đã có người bắt đầu hỏi: Nếu bạn là Thẩm Di thì sẽ xử lý quan hệ công chúng như thế nào?
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không ngờ tới—— những lời đồn đại hỗn loạn đó cứ thế tự sụp đổ.
Một bức ảnh nhẹ bẫng xuất hiện, không cần nói thêm một lời nào đã thắng mọi lời thanh minh và giải thích. Khiến người ta đột nhiên cảm thấy: Ồ, không quan trọng nữa rồi. Chẳng có gì quan trọng nữa rồi.
‘Chính quyền còn chưa kịp ra tay thì dân thường đã giải quyết được mọi thứ’.
Thôi đừng nói đến chuyện ngoại tình nữa, ngay cả việc hai người này hơi tách nhau ra một chút cũng khó lắm hiểu không!
Bọn paparazzi này làm ăn kiểu gì vậy! Các người có xem lại những gì mình đã nói không?
Thẩm Di hôn đến khi không còn sức mới chịu buông ra, cô dựa vào người anh, vừa lười biếng lại vừa kiêu ngạo, cho đến khi anh nhét cô vào xe rồi cũng nhanh chóng lên xe theo.
—— Đã trêu chọc đủ rồi, nên quay về chịu trách nhiệm thôi.
Sau khi lên xe, tài xế mới khởi động xe. Anh ấy chẳng biết gì cả, chẳng nhìn thấy gì cả, anh ấy như một làn không khí trong suốt vậy.
Bàn tay Thẩm Di vẫn đang nghịch ngợm trên người Chu Thuật Lẫm. Bây giờ cô đã có giấy đăng ký kết hôn hợp pháp, lại còn công khai với cả thế giới, cô có thể ngang nhiên làm bất cứ điều gì với anh, không làm thì uổng phí lắm.
Chu Thuật Lẫm ngăn cản một chút… nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Anh lười biếng dựa vào đó, liếc nhìn cô. Không thể hiện ý kiến gì, ngược lại còn có chút quyến rũ.
Giữa chừng, Phùng Dư gọi điện báo cáo tiến độ xử lý, Chu Thuật Lẫm vừa ôm cô vừa nghe.
Thẩm Di cũng nằm trên người anh lắng nghe, nghe được đại khái một vài trọng điểm.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh một lúc, sau đó mới mở điện thoại xem tối nay đã xảy ra chuyện gì.
Cả một đêm không xem điện thoại, vừa mở ra, tin nhắn bên trong nhiều đến sắp nổ tung.
Khi nhìn thấy tin đồn của cô và Lục Khởi, Thẩm Di cũng há hốc mồm. Giờ paparazzi vì lượng truy cập mà có thể bịa đặt đến mức này sao?
Nếu bảo cô và Lục Khởi nghĩ thì có lẽ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được rằng hai người họ lại có tin đồn với nhau.
Thẩm Di nghe thấy Phùng Dư đã xử lý, đợi đến khi cuộc điện thoại kết thúc mới hỏi: “Sao anh không nói với em?”
Cho dù gọi cho cô mà cô không nghe, nhưng bây giờ họ đã gặp nhau lâu như vậy, anh cũng có thể nói với cô từ sớm.
Chu Thuật Lẫm thuận miệng nói: “Nói với em cái gì?”
Thẩm Di dùng cái đầu đã ‘han gỉ’ của mình nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đối chất với em đó? Hoặc là chất vấn, tức giận, nổi nóng, chẳng hạn như cãi nhau… Kiện cáo rằng ‘Em dám ngoại tình, ngày mai mình ly hôn đi!’.”
Chu Thuật Lẫm nhếch môi: “Nhà văn Thẩm uống say là biến thành biên kịch phim truyền hình máu chó à?”
Anh cúi đầu cắn cô một cái, khàn giọng nói: “Nghĩ gì thế? Còn muốn ly hôn sao?”
Không liên quan đến chuyện này, chỉ là từ này không nên xuất hiện trong đầu cô.
Cho dù chỉ xuất hiện một giây thì cô cũng nên bị trừng phạt.
Ngay cả khi say thì cảm giác nguy hiểm của Thẩm Di cũng không hề bị ảnh hưởng, cô lặng lẽ lùi sang một bên, nhưng chỉ một giây sau đã bị người ta kéo lại, cô bất lực rên lên một tiếng. Chu Thuật Lẫm cười khẩy: “Nãy giờ em nói gì, anh không nghe rõ, nói lại xem nào?”
Thẩm Di cười gượng gạo: “Em bảo, chồng em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không tin mấy lời trên mạng…”
Trước nguy hiểm, cô cảm thấy mình đã tỉnh táo được ba phần.
Chu Thuật Lẫm khinh thường: “Muộn rồi.”
…
Sau khi bức ảnh đó được tung ra, tin đồn đã bị đập tan ngay lập tức.
Chu Thuật Lẫm cũng bất ngờ, không ngờ vừa rồi lại có người nhìn thấy.
Ban đầu anh bảo Phùng Dư can thiệp xóa hết tin tức, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, anh suy nghĩ một lúc, vẫn bảo Phùng Dư tạm thời không cần xóa tin hot search, chỉ cần thu thập những kẻ tung tin đồn vừa rồi để chuẩn bị khởi kiện là được.
Sau một đêm náo nhiệt, độ hot của các mục từ liên quan tự nhiên giảm xuống, thay vào đó là bức ảnh đó.
Khoảng một tiếng sau, tài khoản Weibo của Thẩm Di đã im ắng cả đêm cũng có động tĩnh.
@Vân Chi Sơn:
「Anh Chu nói, ly hôn là điều không thể.」
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...