An Mộc nhìn trời trở mình bằng nửa con mắt, chỉ biết lần này lại là một bộ.
Từ nhỏ đến lớn, cái lỗ tai của cô nghe được cũng đã trở nên chai sạn.
Nhưng..
họ cho rằng cô là một kẻ ngốc?
Bọn họ chính xác là nhận nuôi cô, đồng thời tiếp nhận công ty của cha cô - - An thị!
"Cô không nghe tôi nói hả?".
"Cô đến chỗ nào rồi?".
An Mộc vội vàng đưa điện thoại cách xa: "Bác gái Phong, tôi đang ở yến tiệc".
"Sao cô không nói sớm!".
"..."
Bà có cho tôi cơ hội để mở miệng sao?
Cúp điện thoại xong, An Mộc ngang nhiên liền làm mặt quỷ.
Không phải là đính hôn thôi sao? Có cần phải thúc giục không ngừng như đòi mạng không?
Chiều nay có buổi thử giọng, cô vừa từ buổi thử giọng bước ra, liền bước lên taxi, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cô chỉ có thể trang điểm trên taxi.
Hơn nữa điện thoại vang lên, cô xuống xe, thời điểm cô sắp bước vào yến tiệc mới phát hiện, chính mình thế nhưng quên mất chuyện quan trọng nhất đó là --- buộc ngực.
Đừng tưởng những cái này chỉ có thể xuất hiện ở cổ đại, phải biết cô đã buộc nó suốt mấy năm nay.
Lúc đó cô hoang mang quá, cô phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng nhìn xung quanh, và tìm thấy một chiếc ôtô có cửa sổ đang mở đậu cách đó không xa.
Cô không nói hai lời, nhìn thấy như là vị cứu tinh, "Vèo" liền chạy đến.
Người tê dại ngồi ở ghế sau nhìn thấy có người ngồi trên ghế lái, cô không chút nghĩ ngợi liền nói thẳng rằng mình đang ở trong đoàn kịch, mượn xe của người khác để thay quần áo.
Nghĩ tới chuyện đó, An Mộc chỉ còn có một chút giờ, đời này đúng là lần đầu tiên ở trước mặt một người đàn ông xa lạ thay quần áo.
Và mặc dù trong xe hơi mờ tối không nhìn thấy được người đàn ông ngồi trên ghế lái, nhưng qua gương chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy đôi mắt phượng thật sắc bén.
Người tài xế ngồi yên lặng ở đó, chỉ có tầm mắt nhìn lại, khiến An Mộc cảm thấy không khí chung quanh rất phiền muộn.
Nhưng lúc đó cô cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể nhanh chóng lấy dây đai bụng ra, vén áo sơ mi lên rồi quấn dây quanh ngực, kết quả là vóc dáng vừa mới làm cho người ta huyết mạch phun trào, trong nháy mắt biến thành sân bay.
Tiếp theo, cô cái gì cũng không dám nói, đỏ mặt nhảy xuống xe, lúc này rời đi ngay tức khắc.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của An Mộc không tự chủ được lại đỏ lên.
Cầu nguyện đời này tốt nhất là đừng gặp lại người lái xe đó.
Nhưng sau đó--
An Mộc sửng sốt.
Cô vừa mới nghĩ đến đột nhiên lại nhìn thấy người lái xe đó ở trên ban công.
Nghĩ đến lời anh vừa nói: "Vô cùng yêu thích ở trước mặt tôi thay quần áo".
"Đoàn kịch sân nhà", còn có khí tràng mạnh mẽ quen thuộc của anh..
Chết tiệt!
An Mộc hung hăng vỗ cái ót của chính mình một cái, cái kia vừa rồi người đàn ông, thế nhưng chính là người tài xế kia!
An Mộc ước chừng sửng sốt mất một phút đồng hồ.
Lúc sau, chỉ có thể tự an ủi mình, nếu là một người bình thường, như vậy vừa rồi uy hiếp chính mình, hẳn là có tác dụng.
Đem phiền não vứt ra sau đầu, An Mộc ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Nơi này là sân nhà Phong gia, thế nhưng lại không thấy người nhà họ phong nào?
Không thích hợp, không thích hợp cho lắm.
"An Mộc".
Đột nhiên, một giọng nữ lanh lảnh truyền đến.
An Mộc nghe thấy âm thanh, liền bĩu môi.
Quay đầu lại, cô thấy một người phụ nữ trong bộ váy dạ hội dài màu trắng, khoảng hai mươi ba hoặc hai mươi bốn tuổi, cử chỉ tao nhã tiêu sái đi tới.
Cầm hai ly rượu đỏ trong tay, cô đi tới, trầm giọng hỏi: "An Mộc, như thế nào bây giờ cô mới đến? Hơn nữa, cô có biết anh Tử Khiêm ở chỗ nào không?".
Còn chỗ nào có thể?
Dám chắc đang ở nơi nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt chứ đâu!
Phong Tử Khiêm được nuông chiều trong lòng bàn tay của Phong gia, tính tình cáu kỉnh, hóa sắc dâm đãng.
Hơn nữa thịt rau cũng không ngại, người đến cũng không từ chối, còn thường thay nữ nhân còn hơn thay quần áo.
Nếu An Mộc không đem khuôn mặt với vóc người hóa trang thành như thế này, đã sớm bị hắn chà đạp rồi.
Mà trước mặt người này là bạn của Phong Tử Khiêm, một ngôi sao hạng hai trong giới giải trí, Bạch Ngọc Khiết.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...