Bí Mật Phù Thủy

Nó gằn giọng nhấn mạnh từng từ, bàn tay ngày một siết chặt hơn:

– Tôi… nhất định sẽ không chết.

Vừa dứt lời, nó lao về phía cha hắn tấn công, khuôn mặt lẫn ánh mắt
đều lộ vẻ kích động. Cha hắn không đáp lại lời nó mà chỉ nở nụ cười
nhếch mép đầy thích thú và bắt đầu bước vào cuộc chiến với nó.

Trước những đòn tấn công của nó, ông ta chỉ toàn né tránh, không phản kháng lại, trên môi luôn hiện hữu nụ cười đầy thích thú. Thế nhưng, nụ
cười trên môi ông ta dần tắt hẳn, ông ta dần trở nên nghiêm túc hơn.

Lúc đầu, ông ta hoàn toàn xem thường nó, muốn chơi đùa cùng nó nhưng
ông ta không ngờ rằng, những đòn tấn công phép thuật tưởng như bình
thường của nó lại không bình thường chút nào cả. Tất cả chúng dường như
đã đạt một trình độ cao hơn hẳn, cũng mang vẻ gì đó rất đặc biệt nhưng
điều không thể bỏ qua chính là sức sát thương cực mạnh.

Việc né tránh không hề dễ dàng như cha hắn đã nghĩ. Tốc độ ra đòn
phép thuật của nó ngày một tăng dần khiến khuôn mặt bình thản lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp. Ông ta nhíu chặt mày lại, không
thể tin được vào những gì mình đang chứng kiến.

Một đòn trực diện đánh thẳng vào cha hắn. Ông ta lúc này buộc thế
phải dùng đến phép thuật phản kháng lại. Kết quả là, cả cha hắn và nó
đều bị đánh bật ra sau, lùi về sau vài bước mới giữ lại được thăng bằng. Nhìn những giọt mồ hôi đang rơi trên khuôn mặt mình trong khi nó vẫn
rất bình thản, hơi thở vẫn đều đặn, cha hắn khẽ sững sờ, nhìn nó chằm
chằm:

– Rốt cuộc thời gian qua mày đã làm những gì?

Nó cười nhếch mép nhìn trực diện vào ông ta:

– Ông đang quan tâm tôi đấy sao?

Cha hắn càng thêm nhíu mày:

– Giờ thì tao nghĩ mình không nên xem thường mày rồi. Chắc chắn trước khi đến đây mày đã chuẩn bị rất kĩ càng và phép thuật cũng tiến bộ hẳn. Lần này thì tao không thể không cẩn thận rồi.

Ngừng một lúc, cha hắn nói tiếp:

– Tao nghĩ trong lúc này tao phải dùng hết sức với mày rồi. Phải công nhận, mày rất khá đấy nhãi ranh.

Nó khẽ nhún vai:

– Tôi cũng nghĩ ông nên tung hết sức mình ra.

Thu lại ý cười trên khuôn mặt cùng vẻ mỉa mai, nó nói với cha hắn, cố tình nhấn mạnh từng từ một:

– Tôi không nương tay đâu.

Cha hắn thoáng bất ngờ trước nó hiện giờ. Từ trong nét mặt lẫn ánh
mắt đều toát ra một vẻ tự tin tuyệt đối khiến ông ta bất giác cảm thấy
run sợ, lạnh sống lưng. Ông ta nhìn nó, thoáng nét lo lắng. Cha hắn dám

khẳng định rằng thực lực của nó đã vượt hẳn ông ta, nếu không vừa rồi nó đã không thể làm ông ta khốn đốn cũng như vừa rồi nó có thể tự tin
khiêu chiến với ông ta.

Thế nhưng, dù trong lòng có nghĩ ra sao thì lòng kiêu hãnh của một vị vua, tham vọng của một phù thủy như ông ta cũng không cho phép ông ta
lùi bước trong cuộc chiến này với nó. Ông ta khôi phục lại tinh thần,
bình tĩnh lại rồi nhìn nó với ánh mắt đầy khiêu khích:

– Tao tính chơi đùa với mày một lúc nhưng trò chơi cũng nên kết thúc
nhanh chóng thôi. Mày cũng vinh dự lắm khi được chết cùng ngày với hoàng tộc ngu xuẩn, kém cỏi của mày đấy nhãi ranh.

Nó cười nhếch mép, không nói thêm bất cứ điều gì. Nó thận trọng quan
sát từng cử động của cha hắn, nó phải thật cẩn trọng bởi lẽ nó dám khẳng định ông ta có thủ đoạn hay mánh khóe gì đó hèn hạ, nếu không, trước
đây, ông ta đã không hạ hoàng tộc nó dễ dàng như vậy.

Cả hai đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, chỉ cần đối phương có động tĩnh.

Một làn gió thổi qua, cả hai đều đề cao tinh thần cảnh giác, không
khí lúc này thật căng thẳng và vô cùng ngột ngạt, ngột ngạt đến khó
chịu.

Và cha hắn đã không chờ đợi được nữa, ông ta đã ra tay trước. Ông ta
lao về phía nó, ánh mắt sắc bén tràn ngập sát khí. Nó ánh mắt lạnh băng
tiến lại đỡ đòn tấn công nhưng ngay lúc đó…

Một quả cầu bóng tối lao về phía nó và cha hắn đang chạm trán với
nhau khiến cả hai đồng loạt lui về phía sau, trở về tư thế phòng thủ.
Ánh mắt cả hai người đồng loạt hướng về nơi quả cầu bóng tối vừa nãy lao đến. Từ xa, người kia tiến lại gần, bình thản, lạnh lùng đến kì lạ.

Cha hắn khẽ nhíu mày nhìn người vừa xuất hiện, khuôn mặt lộ vẻ sự khó hiểu trước sự xuất hiện của người đó và lộ ra cả vẻ khó chịu cùng một
chút gì đó lo sợ.

Còn về phần nó. Dáng vẻ đối diện với cha hắn của nó đã hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy người kia. Đôi mắt nó long lanh vài giọt nước đang
chực chờ rơi, toàn thân nó khẽ run lên, tim nó nhói đau. Nó hoàn toàn
mất đi vẻ cảnh giác, phòng thủ vừa rồi. Toàn bộ sức mạnh và phép thuật
của nó từ đầu đến giờ dường như vì sự xuất hiện của người kia mà bị rút
cạn, tất cả đều bị thu hồi.

Nó như không tin vào mắt mình, đôi vai run run, bất giác lùi về sau
vài bước trong vô thức. Người đó càng lúc càng tiến tới gần, trong cái
dáng vẻ bất cần, lạnh lùng ấy dường như có chút xót xa, đau khổ.

Nó không ngờ rằng mình sẽ gặp người ấy ở đây, nó không thể tưởng
tượng ra nổi nó sẽ gặp người ấy trong hoàn cảnh thế này. Nó ngoảnh mặt
đi. Nó sợ, sợ khi nhìn trực diện vào đôi mắt ấy. Nó sợ, sợ nhìn vào
khuôn mặt ấy. Bởi lẽ, nhìn thấy ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, nó sẽ không
thể kiềm chế được tình cảm của chính mình mà sẽ bỏ mặt tất cả để được
đến bên người ấy. Nó sợ bản thân mình sẽ lại làm việc không nên làm.

Tiếng bước chân đã ngừng hẳn. Người ấy đã dừng lại. Vẫn dáng vẻ ấy,
vẫn khuôn mặt ấy nhưng nay đã lạnh lùng hơn và còn bất cần hơn hẳn
thường ngày. Người ấy vẫn vậy, vẫn không để lộ một chút cảm xúc nào.


Phá vỡ không khí yên lặng, khó chịu đến ngộp thở này, cha hắn lên tiếng đầy lạnh nhạt và tò mò:

– Ren, sao mày đến được đây?

Vâng, và người vừa mới xuất hiện chính là hắn, hoàng tử của vương quốc bóng tối.

Hắn liếc mắt nhìn nó, thấy nó quay mặt đi không nhìn mình tim hắn khẽ đau nhói. Nhưng rồi, hắn quên đi cảm xúc của bản thân mình, nhìn thẳng
về phía cha hắn, dáng vẻ bình thản đến kì lạ:

– Tôi cần phải trả lời sao?

– Mày…

Cha hắn tức giận trước lời nói cùng thái độ của hắn, nghiến răng, đôi tay nắm chặt, nói không nên lời.

Hắn vẫn lạnh lùng như cũ:

– Thôi thì lúc này đây tôi sẽ tốt bụng nói cho ông biết.

Cha hắn khẽ thở ra, lấy lại bình tĩnh rồi đối diện với hắn:

– Nói đi. Sao mày lại ở đây?

Hắn lại liếc mắt nhìn nó. Nó vẫn không nhìn hắn. Hắn dửng dưng đáp:

– Chẳng phải nhờ ông dẫn đường hay sao?

– Tao dẫn đường?

Cha hắn nghi hoặc hỏi lại. Hắn khẽ nhún vai. Mặt cha hắn lúc này sa sầm lại, trong lòng dậy sóng:

– Mày theo dõi tao?

Hắn chỉ lặng lẽ đáp lời:

– Thì đã sao nào?

– Mày dám?

Ông ta giận dữ, nói mà như hét lên. Hắn không chút thay đổi sắc mặt, càng lúc càng lạnh lùng hơn:

– Ông biết không gì là tôi không dám làm mà.

Cha hắn siết chặt hai tay, cố giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng:

– Từ khi nào?

Hắn mặt đối mặt với cha mình:


– Tôi không tin ông nên từ lúc đó đã cho Haku theo dõi mọi động tĩnh
của ông. Và đúng như tôi dự đoán, ông không đáng tin chút nào, cả lời
hứa cũng không thể giữ được. Nhưng ông nên biết rằng, tôi không ngu ngốc đến mức nghe lời ông răm rắp không chút nghi ngờ.

Nét mặt ông ta mỗi lúc một sa sầm.

Thì ra từ lần ông ta và hắn thỏa thuận, hắn đã lệnh cho Haku không
cần theo dõi nó nữa mà chuyển sang theo dõi cha hắn vì theo hắn suy
đoán, thời gian này nó sẽ an toàn, không có bất trắc gì xảy ra. Và cũng
nhờ có vậy, việc ông ta gặp gỡ Gurena trong đêm tổ chức lễ đính hôn cũng như việc ông ta đến cung điện này vào đêm nay hắn đều biết được.

Nắm chặt hai bàn tay lại, cha hắn nghiêm giọng:

– Vậy ra mày đã theo tao đến đây ngay từ đầu?

Hắn bình thản gật đầu:

– Có trách thì hãy trách bản thân ông quá kém cỏi, bị bám đuôi suốt một đoạn đường dài như vậy mà không hề phát giác ra.

Cố giằng cơn tức giận đang dậy sóng trong lòng, ông ta chỉ thẳng tay về phía nó, giọng nói đầy căm phẫn:

– Mày là vì nó mà đến?

Hắn khẽ giật mình trước lời nói của cha mình. Còn nó, bị chỉ đích
danh, nó cũng giật bắn mình, ánh mắt bất giác nhìn sang hắn. Gặp ngay
lúc hắn cũng đang nhìn nó, thế là hai ánh mắt chạm nhau, trái tim cả hai đều khẽ nhói lên, đập lỗi nhịp.

Nó và hắn đồng loạt vội quay mặt đi không nhìn về đối phương. Hắn khẽ nhíu mày, không biết phải trả lời thế nào thì câu hỏi đó lại một lần
nữa được đặt ra:

– Mày là vì nó mà đến?

Trái tim nó khẽ run rẩy. Hắn… là vì nó mà đến sao? Hắn… vẫn còn tình
cảm dành cho nó sao? Hắn… vẫn không hề quên đi nó cho dù nó đã đối xử
như vậy với hắn hay sao???

Hàng ngàn câu hỏi cứ vây quanh đầu nó, nó thấy rối, thật sự rất rối.
Nó mong hắn phủ nhận điều đó, nó thật sự rất mong như vậy. Nó biết rằng
nếu hắn thật sự nói là vì nó mà hắn đến thì nó sẽ không thể kiềm được
lòng mình, kiềm được tiếng gọi thôi thúc của trái tim mình thêm một giây một phút nào nữa.

Hắn lúc này cũng không khác gì nó, tâm trạng cũng đang rất rối bời.
Ông ta nói đúng, hắn vì nó mà đến nhưng như vậy thì sao chứ? Dù thế nào
thì hai người cũng đã kết thúc rồi, giờ chỉ là hai người xa lạ và hơn
thế nữa, còn là kẻ thù của nhau. Hắn tự hỏi nếu hắn nói thật lòng mình
ra thì nó sẽ phản ứng thế nào đây? Liệu… nó có vui không? Liệu… nó có
trở về bên hắn được không hay lại khiến cả hai càng thêm ngượng ngập, xa cách. Khiến nó càng thêm ghét hắn, càng không muốn nhìn thấy mặt hắn???

Do dự, phân vân,… Tất cả đều có trong suy nghĩ của hề nhưng không hề
biểu lộ dù chỉ một chút ra bên ngoài. Một sự im lặng đến đáng sợ bao
trùm lên cả ba người nó, cha hắn và hắn.

Cuối cùng, hắn cũng đã đưa ra câu trả lời đầy dứt khoát:

– Không phải.

Nghe xong câu trả lời, nó ngầm thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng nó
lại có chút gì đó hụt hẫng, chua xót. Hắn cũng đã rất khó khăn khi quyết định sẽ trả lời như thế này. Hắn lặng lẽ liếc nhìn xem phản ứng của nó
thì bắt gặp nó đang thở phào, dường như đang thấy nhẹ nhõm và hài lòng

về câu trả lời này. Tim hắn thoáng đau nhói, hắn thấy bản thân thật đáng buồn. Chẳng lẽ, nó thật sự không muốn hắn đến, không muốn nhìn thấy hắn hay sao???

Cha hắn nhíu mày trước câu trả lời này, đáp:

– Vậy sao mày lại đến đây?

Hắn đã suy tính trước nhất định ông ta sẽ hỏi hắn câu này nên hắn không tốn chút thời gian nào, trả lời ngay:

– Tôi muốn ngăn cản những việc xấu xa mà ông đã và đang làm. Tôi sẽ thay mặt tất cả mọi ngừng trừng trị ông.

Cha hắn bất ngờ cười lớn. Hắn vẫn rất bình thản:

– Ông yên tâm, tôi không đùa đâu.

Tiếng cười lập tức tắt hẳn, cha hắn nghiêm nghị nhìn hắn:

– Tao là cha mày.

Hắn cười nhếch mép:

– Tôi quên điều này lâu rồi.

– Mày dám…

Cha hắn gần như hét lên, tức giận.

Nó hết sức ngỡ ngàng khi biết hắn muốn trừng trị cha mình. Nó nhìn
sang hắn, ánh mắt đầy hoang mang. Hắn thấy nó cuối cùng đã chịu nhìn
mình, trong lòng ngập tràn vui sướng. Hắn mỉm cười nhìn nó:

– Anh biết em và anh là kẻ thù. Em có thể không tin anh nhưng anh
thực sự muốn tự tay trừng trị ông ta. Anh sẽ lo ở đây, em chỉ việc tìm
Gurena và giải quyết chuyện của mình đi. Tin anh lần này, được chứ?

Nó nhìn hắn chằm chằm, ngỡ ngàng trước lời hắn nói. Rồi, nó tự cười
nhạo bản thân mình. Hắn nói vậy là đúng thôi, có gì lạ đâu, chính nó đã
khẳng định nó và hắn trở thành người xa lạ kia mà. Nó kiềm chế nổi buồn
đang trào dâng, mỉm cười với hắn:

– Anh đã quyết thì em không cấm.

Hắn thấy trong lòng thật hạnh phúc. Đã bao lâu rồi hắn không nghe
thấy giọng nói của nó, đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy nụ cười
trên khuôn mặt xinh đẹp của nó. Hắn nhớ, thật sự rất nhớ. Cuối cùng thì, hôm nay, hắn đã được nhìn thấy lại nụ cười cùng giọng nói ấy rồi.

Hắn gật đầu với nó, nói thêm:

– Em cứ yên tâm đi đi. Haku đã giúp Gin và Kai giải quyết bên ngoài
rồi, họ cũng đang tiến đến giúp Leon. Rất nhanh thôi, tất cả sẽ đến được chỗ Saphia và Yun giúp đỡ họ.

Nó gật đầu, ánh mắt đầy cảm kích:

– Cảm ơn anh.

Nói rồi, nó lập tức dịch chuyển đến bên cầu thang.

Cha hắn toang ngăn cản thì bị chính con trai mình là hắn chặn lại. Cuộc chiến sống còn giữa cha và con chính thức bắt đầu.

====ENDCHAP66====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui