– Ryu, Ryu ngốc.
Nó đang mải mê đuổi theo giấc mơ của mình thì một giọng nói làm cho
những cảnh vật trong mơ của nó hoàn toàn tan biến. Nó khẽ nhăn mặt, lười nhát đưa tay xoa xoa đôi mắt rồi chậm rãi mở mắt ra.
Cảnh vật dần dần hiện rõ hơn trước mắt nó. Dưới ánh trăng vàng dịu
dàng, mờ ảo, khuôn mặt hắn cứ sừng sững hiện ra trước mắt nó. Nó ngẩng
người, bình thường hắn đã rất đẹp rồi vậy mà lúc này đây hắn còn đẹp hơn hẳn bình thường rất nhiều lại có nét gì đó huyền bí, khiến nó thật sự
rất thích, không thể rời mắt mà cứ ngẩng người như thế nhìn hắn chằm
chằm.
– Nhìn đủ chưa?
Hắn lạnh lùng lên tiếng. Nó giật mình, khẽ đỏ mặt, quay sang nhìn chỗ khác.
Tim nó đập nhanh hơn bao giờ hết. Cuối cùng thì nó cũng đã nhận ra tình hình hiện tại của mình rồi.
Hiện tại, nó đang gọn gàng nằm trong vòng tay hắn. Nó thầm than trời, không biết từ lúc nào mà việc hắn bế nó như vậy đã trở nên rất thường
xuyên. Nhưng như vậy thì cũng không thể bất ngờ bằng việc nó nhận ra lúc này đây, nó không ở trong trại mà đang ở ngoài trời. Không những vậy,
xung quanh còn chẳng có ai, không có một bóng trại nào. Nó có thể hoàn
toàn chắc chắn nơi này cách xa khu cắm trại nhiều.
Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống. Dường như nhìn thấu hoàn toàn suy nghĩ của nó, hắn lên tiếng:
– Đúng là ở đây cách xa trại nhưng cứ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Nó nhìn hắn, khẽ gật đầu. Rồi, nó lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Nếu tính ra thì chỗ này cũng quả là rất đẹp, nó thầm nghĩ một nơi đẹp như vậy mà lại chỉ có mình hắn biết cũng thật là đáng tiếc. Nhưng dù gì thì hắn cũng đưa nó đến đây rồi, như vậy cũng đủ vui, thỏa sức mà nhìn
ngắm.
Ở đây là một chỗ đất trống, đất dưới chân hoàn toàn được bao phủ bởi
màu xanh của cỏ cây nhưng chỉ vừa đủ, không quá rậm rạp. Phía bên phải
của nó là một thác nước tuy khá nhỏ nhưng cũng rất đẹp. Dòng thác chảy
từ trên cao xuống, âm thanh như vang vọng khắp không gian. Phía dưới
thác nước là một con suối nhỏ. Nó thầm nhủ, con suối này chắc cũng trong như chỗ tụi nó cắm trại.
Hôm nay là một đêm trăng tròn nhưng lại khuất bóng những vì sao. Con
suối nhỏ cứ róc rách chảy, hứng lấy ánh trăng trông thật lung linh, mờ
ảo. Mặt trăng được con suối hứng trọn, trông thật đẹp mắt cũng có vài
phần thú vị.
Nó không khỏi thích thú trước cảnh đẹp như thế này, đôi mắt tím cứ
sáng long lanh, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ. Nó hào hứng quay sang nhìn hắn, hỏi:
– Sao anh biết được nơi này hay vậy?
Hắn nhún vai:
– Tình cờ phát hiện thôi. Thích chứ?
Nó cười tươi, gật đầu lia lịa:
– Rất thích. Nơi này thật sự rất đẹp.
Hắn mỉm cười, xoa đầu nó. Nó ngạc nhiên, nó rất ít khi thấy hắn nhẹ
nhàng và hiền dịu như lúc này, từ hắn không còn toát ra hàn khí lạnh lẽo như thường ngày nữa mà thay vào đó là một thứ gì đó rất ấm áp, khiến nó không muốn rời.
Nó biết sự lạnh lẽo của hắn đã thu hút sự chú ý của nó từ những ngày
đầu nó đến Witchard. Cũng chính sự lạnh lùng này cùng tính cách của hắn
đã dần làm trái tim nó rung động nhưng không biết từ lúc nào, kể cả sự
ấm áp này của hắn cũng làm nó rung động không kém. Lúc trước có vẻ còn
phân vân nhưng giờ, nó đã hoàn toàn khẳng định được tình cảm của chính
mình và nó cũng tin vào trái tim mình.
– Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đầy dụ dỗ đó.
Nó ngớ người. Ánh mắt dụ dỗ???
Tuy có hơi chậm nhưng một lúc sau, nó đã phản ứng lại lời nói của hắn với vẻ mặt đỏ bừng:
– Ánh mắt dụ dỗ gì chứ? Anh nghĩ sao mà nói vậy hả???
Hắn cười nhếch mép:
– Còn không phải sao. Nếu cứ nhìn anh như vậy thật sự anh sẽ không kìm chế được mà ôm em vào lòng mất.
Nó cúi gầm mặt, tim đập mạnh. Đây có được xem là hắn đang dụ dỗ con gái nhà lành như nó không nhỉ???
Hắn khẽ cười. Nắm lấy tay nó rồi kéo nó ngồi xuống.
Nó vẫn im lặng. Thực sự là nó đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước hắn.
– Anh muốn tặng em cái này.
Lời nói của hắn khiến nó ngẩng người. Nó thôi cúi đầu, nhìn hắn chằm chằm đầy vẻ dò xét:
– Tặng em???
Hắn gật đầu rồi ngồi sát lại nó:
– Đây là một món quà đặc biệt.
Hắn nói vậy khiến nó càng thêm tò mò. Hắn khẽ cười rồi vòng một tay
ra sau nó, bịt mắt nó lại. Nó giật mình, đưa tay toang bỏ tay hắn ra
khỏi mắt mình thì hắn đã lên tiếng chặn hành động đó của nó lại:
– Chỉ một chút thôi rồi em sẽ được thấy món quà đó.
Nó im lặng, không nói gì, làm theo lời hắn nói.
Một lát sau, nó thấy vẫn chưa có động tĩnh gì bèn lên tiếng hỏi:
– Anh Ren, đã xong chưa???
Hắn không nói gì, từ từ bỏ tay ra khỏi mắt nó:
– Đây là quà của em.
Nó ha hốc đầy kinh ngạc. Hiện tại nó rất bất ngờ, không biết phải
diễn đạt như thế nào. Ánh mắt nó đầy thích thú, nó không nhìn hắn mà lên tiếng:
– Đây… đây chính là quà… của em… thật chứ.
Hắn gật đầu chắc nịch.
Nó nở nụ cười rạng rỡ, đứng bật dậy, chạy nhảy xung quanh.
Thật sự thì món quà của hắn chính là đom đóm. Nhiều, rất nhiều con
đom đóm đang bay lượn xung quanh khu vực của nó và hắn hiện tại. Chúng
vừa bay vừa phát ra thứ ánh sáng nhẹ nhàng, lấp lánh, hệt như những vì
sao trong đêm. Một cảnh tượng hết sức huy hoàng và đẹp mắt.
Nó thích thú vô cùng, không ngừng chạy nhảy, với tay chạm vào những
con đom đóm nhỏ bay lượn. Ánh mắt nó sáng rực rỡ, nó hỏi hứng, giọng nói đầy vui vẻ:
– Nhiều quá. Là anh bắt sao?
Hắn gật đầu:
– Một trăm con.
Nó sững người, lập tức ngừng việc chơi đùa mà dừng lại, nhìn hắn trân trân.
Một trăm con đom đóm bay trong đêm. Đây chẳng phải là thứ nó đã từng yêu cầu hắn làm cho nó ngày nhỏ hay sao???
Nó nhớ lúc đó, khi hắn biết sinh nhật nó sắp đến, hắn đã từng hỏi nó
muốn hắn tặng quà gì. Lúc đó, nó nghịch ngợm, nói đùa rằng nó muốn được
thấy một trăm con đom đóm bay lượn trong đêm. Thế nhưng đó cũng là lần
cuối nó và hắn gặp nhau. Nó vẫn nghĩ lúc đó còn nhỏ, chắc hắn cũng biết
đó chỉ là lời nói đùa và đã quên mất rồi. Vậy mà… giờ đây…
Hắn thật sự làm nó rất cảm động. Nó chạy vội đến, ôm chầm lấy hắn. Vài giọt nước mắt long lanh khẽ rơi xuống, nó thút thít:
– Cảm ơn… cảm ơn anh.
Hắn vuốt ve mái tóc tím của nó rồi nhìn thẳng vào mắt nó. Nhẹ nhàng
lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, hắn mỉm cười:
– Lúc trước chưa thể tặng em. Giờ tuy đã muộn nhưng anh rất vui vì em thích nó.
Nó mỉm cười vui vẻ nhìn hắn:
– Em rất thích, thật sự rất thích.
Rồi nó lại ôm chầm lấy hắn, vùi đầu vào ngực hắn như một đứa trẻ. Nó lên tiếng:
– Em nghĩ anh phải thông minh lắm chứ, tại sao lại ngốc như vậy? Lúc
đó em chỉ đùa thôi, tại sao anh cứ mãi không chịu quên, đã vậy còn làm
cho em???
Hắn cũng vòng tay ôm nó thật chặt, giọng nói dịu dàng:
– Dù là thật hay đùa đi chẳng nữa thì chỉ cần em nói anh nhất định sẽ làm cho em.
Nó vẫn ôm hắn thật chặt, không nói gì. Nước mắt lại tiếp tục vì lời nói của hắn mà tuông rơi. Không phải vì đau buồn hay bị tổn thương mà những giọt nước mắt đang tuông rơi của nó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Một lúc sau, nó buông hắn ra.
Hắn vòng một tay gác lên vai nó, rồi kéo đầu nó tựa lên vai mình. Nó
không nói gì, chỉ mỉm cười. Cả hai cứ thế im lặng nhìn ngắm những con
đom đóm trong đêm.
Ở một nơi cách đó không xa, một cô gái với mái tóc nâu đỏ lặng lẽ
đứng nấp sau một cành cây. Từ đầu đến cuối quan sát nó và hắn, hai vai
cô ta khẽ run lên, hai bàn tay nắm lại mỗi lúc một chặt, nghiến răng:
– Con khốn. Mày nghĩ mày là ai mà dám làm như vậy chứ?
Rồi, bất chợt trên môi người con gái đó xuất hiện một nụ cười quỷ quyệt đầy xấu xa:
– Nhưng không lâu đâu. Từ nhỏ đến giờ bất kể là thứ gì thì chỉ cần
tao muốn là chắc chắn nó sẽ thuộc về tao. Và anh Ren cũng không phải
ngoại lệ. Tao nhất định phải giành lại Ren của tao bằng mọi giá, dù có
giết mày cũng chẳng sao. Một con nhỏ tầm thường, thấp hèn như mày thì có chết cũng chẳng có gì ảnh hưởng.
Nói rồi, cô ta lặng lẽ quay bước đi cũng giống như cách cô ta đã xuất hiện ở đó. Nụ cười tàn độc vẫn cứ thế, hiện hữu trên khuôn mặt cô ta.
Và người con gái tóc nâu đỏ đó không ai khác là người đã tấn công nó lúc nó đang thi cưỡi chổi vào sáng nay và cô ta cũng hoàn toàn chính xác là Monika, cô bạn mới chuyển đến.
Thế nhưng, ở tại nơi đó, không chỉ có sự xuất hiện của Monika mà còn
có thêm một người nữa cũng từ đầu đến cuối quan sát nó và hắn.
Người kia nhìn nó đang tựa vào vai hắn, cả hai cùng nhau nhìn ngắm đom đóm trong đêm, trên môi vẽ lên một nụ cười bí hiểm:
– Chà chà… Cháu gái của ta đã biết yêu rồi sao. Cũng lãng mạn quá nhỉ, thật là một con nhỏ lẳng lơ, hệt như mẹ mày lúc trước, dụ dỗ người mà tao yêu.
Nói rồi nụ cười trên mặt bà ta biến mất thay vào đó là ánh mắt sắc bén cùng vẻ mặt cực kì khó chịu, xen lẫn căm ghét:
– Tao sẽ không để mày hạnh phúc đâu. Mày và mẹ mày phải trả giá vì
những gì tao đang phải chịu đừng, mày không được phép hạnh phúc.
Nét mặt bà ta lại một lần nữa thay đổi. Không còn sự bực tức, căm
ghét như lúc nãy nữa mà thay vào đó là một nụ cười cay độc, đầy thủ
đoạn:
– Để xem mày có còn yêu nổi nữa không khi biết được sự thật về cái
thằng hoàng tử của mày. Tao rất muốn thấy vẻ mặt đau khổ cùng trái tim
tan vỡ, đầy tổn thương của mày lúc đó. Chắc sẽ vui lắm đây.
Nói rồi, bà ta từ từ lùi vào trong màn đêm rồi biến đi mất hút.
Người đó không ai khác chính là người dì xấu xa đầy tàn nhẫn của nó – Gurena.
Rắc rối chắc chắn sẽ còn xảy đến với nó. Những mối nguy hiểm lại tiếp tục gần kề. Thế nhưng, nó và hắn vẫn không hề hay biết gì, vẫn cứ vui
vẻ bên nhau, cùng nhau nhìn ngắm đàn đom đóm bay lượn.
===ENDCHAP43===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...