Tâm trạng nó hiện giờ đang bất an tột độ, nó không biết hắn sẽ xử lí nó thế nào đây. Giá như có thể quay trở lại quá khứ, nó thà chịu đựng
nhẫn nhịn hắn chứ chắc chắn không lớn giọng như vậy. Nó hiện đang rất
rối bời, chỉ biết cúi gầm mặt than oán.
Ở bên cạnh, hắn vẫn chưa nói gì, chưa có thêm bất kì hành động gì mà
chỉ chăm chăm nhìn nó. Không chỉ có hắn, cả lớp cũng tập trung ánh nhìn
về phía nó, tất cả đều hồi hộp chờ đợi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đột nhiên, hắn vươn tay lên trước ánh mắt tò mò kèm theo vài phần
thương hại dành cho nó. Đi cùng một nụ cười nửa miệng đẹp mê hồn thu hút tất cả sự chú ý, hắn gõ mạnh vào đầu nó khiến nó xuýt xoa đưa tay ôm
lấy đầu. Hắn cười khẩy:
– Nhóc con, gan cũng to lắm mới dám quát anh đấy.
Nó chu môi lên, giọng nói kèm có phần hối lỗi:
– Em xin lỗi.
Hắn vẫn tiếp tục nụ cười nửa miệng, như có như không, tiến sát mặt nó rồi thì thầm vào tai nó đủ để nó nghe:
– Muốn anh cho qua chuyện này thì…
Hắn bỏ dở câu nói khiến tim nó đập nhanh hơn. Sau đó, hắn lại tiếp lời:
– Tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời anh không được cãi lại, nếu không, em chết chắc rồi.
Hắn cố tình nhấn mạnh lời nói, giọng mang đầy tính răn đe khiến nó từ cảm giác có lỗi nay lại thêm phần sợ hãi. Nó gật đầu trong vô thức.
Thấy biểu hiện của nó, hắn tỏ vẻ hài lòng. Khẽ vươn vai, nét mặt trở về dáng vẻ ngái ngủ, xoa xoa đầu nó, hắn nhẹ nhàng:
– Anh ngủ tiếp đây. Không được làm phiền nữa đấy.
Không nói thêm lời nào cũng chẳng cho nó cơ hội lên tiếng, hắn xem
lớp học như nơi chốn không người, thoải mái nằm lên đùi nó, ung dung
nhắm mắt đánh một giấc.
Cả lớp cùng giáo sư há hốc nhìn sự việc diễn ra nãy giờ. Tất cả đều
hết thảy ngạc nhiên, không thể tin vào những gì mắt mình vừa nhìn thấy.
Còn nó, nó đang thầm than thở trong lòng, liệu cuộc sống của nó trong lớp học mới này có yên ổn với hắn không đây.
Một tuần trôi qua, nó đã học thêm nhiều điều kiến thức thú vị ở lớp
mới này. Nó cảm thấy hài lòng với cuộc sống này, nó cũng không quá khó
khăn như lúc nó mới chuyển vào chỉ ngoại trừ việc ngày nào hắn cũng lấy
nó làm cái gối để ngủ trong lớp cộng thêm sự quan tâm thái quá của các
phù thủy nam kể từ khi biết được khuôn mặt thật của nó.
===
Trong một căn phòng u ám, chìm hoàn toàn trong bóng tối:
– Thưa Nữ hoàng, con nhóc người tìm kiếm đang ở Witchard, người dự tính sẽ làm thế nào?
Một người phụ nữ trong chiếc áo choàng đen đang khúm núm quỳ bên dưới, dáng vẻ vạn phần tôn kính.
Phía trên, Gurena vẫn ung dung ngồi trên chiếc ghế lớn, tay vuốt ve con quạ đen trong lòng, nở nụ cười ma mị:
– Cũng khá bất ngờ đấy. Thật không ngờ cháu gái ta không hề lẫn trốn mà còn ung dung đến học ở Witchard.
Người phụ nữ đang quỳ lên tiếng, có chút e dè:
– Thưa Nữ hoàng. Thật ra… cô ta… chính là người lẻn vào trong khu rừng cấm… và an toàn… thoát ra cùng với… linh thú của mình.
Bà ta gạt phăng con quạ đang ôm trong lòng, đứng bật dậy nụ cười ngày càng rõ rệt hơn, ánh mắt ánh lên vẻ thú vị tột độ:
– Bất ngờ nhỉ. Thú vị rồi đây. Cháu gái yêu quý, năng lực của cháu
cũng ấn tượng đấy, chúng ta cũng nên cùng chơi đùa một chút trước khi ta nói lời vĩnh biệt với cháu chứ nhỉ?
– Vậy… ý người là…
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Gurena bằng ánh mắt kì dị, sâu trong ánh
mắt đó chứa đầy ý cười. Gurena khẽ gật đầu, nụ cười trở nên độc ác hơn
bao giờ hết.
Phất tay áo hiệu cho người phụ nữ kia lui ra, bà ta bình thản tiến đến nơi đang giam cầm đứa em gái của mình.
Nâng cằm em gái mình lên, nhìn thẳng vào mắt Kurina, lời nói mang đầy nét giễu cợt:
– Em gái yêu quý, người của ta cho ta biết con gái em rất xinh đẹp
đấy, phép thuật cũng không tệ. Quả không hổ danh con gái của em và người ta yêu nhỉ.
Bà ta nhấn mạnh lời nói của mình, khuôn mặt Kurina trở nên thất thần, tim đau nhói, ánh mắt có vui mừng nhưng không giấu được sẹ lo lăng tột
độ. Hài lòng với biểu hiện của em gái mình, bà ta lại tiếp lời:
– Cháu gái ta ở Witchard chắc cùng buồn chán lắm. Ta nhất định sẽ vui đùa với nó một chút rồi đem nó đên gặp em nói lời cuối cùng.
Mặt Kurina trắng bệt, nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt tiều tụy
nhưng không kém phần xinh đẹp. Ôm lấy chân Gurena, Kurina khẩn khoản,
nấc lên thành từng tiếng:
– Em xin chị… Xin chị… Chị muốn làm gì em cũng được… Cứ giết em đi.
Nhưng hãy tha cho con bé. Nó không có lỗi gì cả… chỉ em… em mới là người có lỗi.
Gạt mạnh chân đạp Kurina sang một bên, bà ta mỉm cười độc ác:
– Mày có lỗi, con gái mày cũng có lỗi. Giết mày là quá dễ rồi, tao
muốn mày sống không bằng chết, tao muốn mày thấy con gái mày chết trước
mặt mày, như vậy mới xứng với những gì mày đã làm với tao, mới xứng đáng với việc mày cướp đi trái tim của người tao yêu nhất. Con nhãi đó không đáng sống, nó nhất định phải chết.
Gurena cười lớn, khoang thai bước ra ngoài để lại bên trong người phụ nữ tóc đỏ đang khóc nấc lên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt:
– Ryu… Mẹ xin lỗi… xin lỗi con. Con phải cố gắng an toàn… nhất định phải an toàn. Ryu… mẹ yêu con… yêu con nhiều lắm.
===
– Cuối tuần này trường chúng ta sẽ tổ chức một đêm dạ tiệc nhân dịp
sắp kết thúc một khóa học và cũng để ăn mừng vì đã giải quyết được rắc
rối của Witchard vừa qua. Các em sẽ đi theo cặp một nam một nữ. Chuẩn bị thật chu đáo các em nhé.
Giọng giáo sư vang lên trong lớp. Vừa dứt lời, cả lớp nó đã nháo
nhào, xôn xao cả lên. Ai ai cũng lộ ra khuôn mặt vui vẻ hết thảy. Hắn
thường ngày chỉ toàn ngủ nhưng hôm nay lại ngồi nghiêm túc lắng nghe
thông báo của giáo sư khiến nó cũng có chút bất ngờ.
Nghe đến dạ tiệc, nó cũng thấy rất thú vị, đôi môi bất giác kéo lên
tạo thành một đường cong thu hút ánh nhìn của hắn. Ở Trái Đất, nó chưa
từng được đi dạ tiệc. Nó đang rất tò mò, liệu dạ tiệc sẽ như thế nào
đây, chắc hẳn phải vui lắm.
Một ngày học kết thúc, nó cùng hắn và anh bước đi trở về kí túc xá. Mãi đến tối, nó vẫn không ngừng suy nghĩ về đêm dạ hội.
Cốc… cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, là phòng của nó. Nhẹ nhàng bước ra mở cửa, nó mỉm cười nhẹ, đứng nép sang một bên:
– Anh vào đi.
Anh khẽ gật đầu, bước vào trong. Ngồi trên giường của nó, đưa tay vuốt ve bé Pi, anh quay sang nhìn nó, vào thẳng vấn đề:
– Đêm dạ tiệc em sẽ tham gia chứ?
Nó gật đầu, nụ cười đầy vui sướng:
– Dĩ nhiên rồi. Sao em có thể bỏ qua được.
Anh cũng gật đầu, mỉm cười với nó:
– Em tham dự cùng anh được chứ?
Nụ cười trên môi nó chợt tắt, nó nhìn chăm chăm vào anh.
– Ryu đi cùng tôi.
Cả nó và anh đều đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Là hắn. Hắn đang đứng trước cửa phòng nó.
Ung dung bước vào, hắn khoác vai nó làm nó đứng hình. Vẫn là giọng
nói lạnh lùng thường ngày, hắn nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt không chút
cảm xúc:
– Ryu đã nói đi cùng với tôi rồi. Tôi nghĩ cậu nên đi với Saphia sẽ hợp lí hơn nhiều.
Nét mặt Yun trở nên buồn bã, hết nhìn nó rồi lại quay sang nhìn hắn:
– Nếu em đã nói sẽ đi với Ren thì anh không ép em nữa.
Không nói thêm gì, anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng nó, đóng cửa lại.
Nó cúi gầm mặt, cảm thấy thật có lỗi với anh. Anh đã giúp đỡ nó rất nhiều, vậy mà nó lại làm cho anh buồn như vậy.
Hắn buông nó ra, đứng đối diện với nó, đưa tay gõ lên đầu nó, giọng nói lạnh lùng thay bằng giọng nói mang vẻ trách móc:
– Phải biết từ chối chứ, sao lại im lặng như vậy hả?
Nó ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn khẽ thở dài, ngồi xuống giường, hắn kéo mạnh nó ngồi vào lòng hắn, vuốt ve mái tóc tím đẹp đẽ của nó, hắn buông lời
– Sao mãi mà em không chịu nhớ vậy? Em là của anh.
Hắn nhấn mạnh bống từ cúi khiến tim nó bất giác đập nhanh, rồi hắn tiếp lời:
– Không được thân thiết với thằng con trai nào khác ngoài anh. Muốn đi với ai cũng phải có sự cho phép của anh. Biết chưa?
Hắn ôm nó thật chặt. Cảm giác này khiến nó thấy thật an toàn, tim nó
đã hoàn toàn rung động trước hắn. Giờ thì nó đã khẳng định, nó thực sự
đã yêu hắn mất rồi.
Nắm lấy tay hắn, nó gật đầu. Hắn mỉm cười, nụ cười hạnh phúc thật sự.
Sáng.
Như thường lệ, nó, hắn và anh cùng đến trường.
Tuyết vẫn cứ rơi nhưng dường như đã dịu đi phần nào. Thế nhưng, vẻ thích thú của nó vẫn không hề vơi bớt.
Bước đến sân trường, nó hãi hùng nhìn cảnh trước mặt. Tình hình là
nó, hắn và anh đang bị bao vây bởi một đám học viên Witchard. Nó cũng
nhìn thấy phía bên kia, Kai, Gin và Saphia cũng đang bị bao vây, tuy
không đông như bên nó nhưng cảm giác chắc cũng chẳng dễ chịu gì.
– Hoàng tử Yun, xin anh đi dự dạ hội cùng em.
– Hoàng tử Ren à, hãy cho phép em cùng anh dự dạ tiệc.
– Ryu, dự dạ tiệc với tớ nhé.
Những lời nói cứ vang lên, tiếng cãi vã xôn xao vang vọng xung quanh
nó. Cố gắng nhìn sang nhóm Saphia, nó không nghe được những tiếng xôn
xao bên đó nhưng có lẽ tình hình hai bên là như nhau. Thật tình, nó cảm
thấy rất khó chịu. Những tiếng ồn ào này làm nó thấy đau đầu, nó không
thích chuyện này một chút nào.
Nhìn sang bên cạnh, hai người kia cũng không khá hơn mấy. Yun tuy khó chịu nhưng vẫn giữ vẻ thân thiện như thường ngày, nhẹ nhàng nói chuyện
cùng những học viên khác. Còn hắn thì… thôi rồi. Khỏi phải nói, hắn còn
kinh khủng hơn cả nó, khuôn mặt lạnh như băng đã hoàn toàn trở nên giận
dữ. Nó có thể chắc chắn rằng nếu tình hình này còn kéo dài thêm chút
nữa, thể nào cũng có án mạng xảy ra mà thủ phạm không ai khác chính là
hắn.
Nó đưa tay khẽ nắm lấy tay hắn. Bị bất ngờ, hắn quay sang nhìn nó.
Thấy ánh mắt dịu dàng của nó nhìn mình, hắn hiểu nó đang muốn hắn bình
tĩnh. Khẽ gật đầu với nó, hắn hít thở thật sâu cho bình tĩnh lại rồi
lạnh giọng:
– Im hết đi.
Cả đám đông ồn ào chỉ vì một câu nói của hắn mà im bặt. Nó hoàn toàn
bất ngờ, thật không ngờ hàn khí của hắn lại ghê gớm đến vậy. Vẫn khuôn
mặt không cảm xúc, giọng nói băng lãnh hoàn toàn, hắn nói tiếp:
– Tôi đi cùng Ryu. Ai muốn chết thì cứ tiếp tục làm phiền tôi và Ryu đi.
Không để bất kì ai có thêm cơ hội lên tiếng, hắn ngang nhiên siết chặt tay nó, kéo nó về lớp.
Tất cả học viên mang vẻ thất vọng, tiếc nuối, có thêm vài phần ghen
tị nhưng cũng không dám làm gì vì họ biết hắn nói được nhất định sẽ làm
được.
Bỏ qua cho nó và hắn, đám học viên nhất quyết không buông tha cho Yun, Kai, Saphia và Gin.
Nó đã thoát thân an toàn, thở phào nhẹ nhõm. Ngoái đầu nhìn lại, nó
cảm thấy thật tội nghiệp cho anh và ba người bạn của mình. Thế nhưng nó
đành có lỗi với họ chứ không dại gì quay lại đó cho bị hành xác.
Quay sang nhìn hắn, nó mỉm cười cảm kích:
– Cảm ơn anh.
Hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước, tay vẫn siết chặt tay nó, miệng nở nụ cười như có như không, giọng nói lạnh lùng:
– Cái gì cũng có cái giá của nó.
Nó đứng hình tại chỗ. Thôi rồi, lần này hắn muốn hành hạ nó như thế nào nữa đây. E dè nhìn hắn, nó lấp lửng:
– Anh… muốn gì?
Hắn ngừng bước, quay sang nhìn nó. Hắn cúi xuống, nhìn thẳng vào mặt nó, giọng nói đầy vui vẻ, mang theo ý cười:
– Chuẩn bị thật tốt cho đêm dạ hội.
Nói rồi, hắn nắm lấy tay nó, kéo nó cùng bước về lớp.
===ENDCHAP25===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...