Chạy nhanh ra phía sân trường, nó bắt đầu tìm đường đến nơi anh học – lớp phù thủy ánh sáng cấp cao.
Theo lời anh nói, ban ánh sáng học ở dãy A. Băng qua dãy B của nó,
chạy qua những cành cây, cuối cùng nó cũng tìm đến được dãy A. Thế nhưng nó lại quên mất lớp học của anh là ở phòng nào. Nhìn xung quanh, ai
cũng có việc riêng cho mình vào giờ nghỉ trưa. Người thì ngồi trong
phòng học ăn uống, trò chuyện, người đi dạo, đọc sách ngoài sân trường.
Đang không biết làm thế nào, nó liền bắt gặp một nữ phù thủy mặt đồng
phục hệt nó, chỉ khác mỗi màu sắc. Thay vì đen tím thì lại là trắng và
đỏ. Nó liền chạy lại chỗ cô gái đó, mở lời:
– Bạn có thể chỉ cho mình lớp phù thủy ánh sáng cao cấp ở chỗ nào không?
Cô ta nhìn nó từ trên xuống dưới. Thấy đồng phục nó đang mặc là của
phù thủy ánh sáng, cô ta có chút ngạc nhiên khi một phù thủy bóng tối
lại tìm đến lớp của phù thủy ánh sáng. Ngay từ đầu, cô ta đã cảm thấy ác cảm với nó nhưng không muốn liên quan thêm đến phù thủy bóng tối, cô ta lạnh lùng chỉ cho nó nơi nó cần tìm:
– Lầu 5 là nơi của các phù thủy ánh sáng cấp cao học.
Xong liền quay đi, không quên bỏ lại cho nó một cái liếc mắt.
Nó từng nghe nói phù thủy ánh sáng và bóng tối không hòa hợp với
nhau, giờ thì nó đã khẳng định đó chính là sự thật. Khẽ thở dài, nó từng bước tiến lên lầu 5.
Đây là khu dành cho phù thủy ánh sáng nên không có một phù thủy bóng
tối nào ở đây, ngoại trừ nó. Nó bước đi trước bao ánh nhìn soi mói của
những phù thủy ánh sáng cùng với bao lời xì xầm bàn tán chẳng mấy hay
ho. Bỏ qua tất cả, nó chỉ tập trung vào mục đích chính của nó – đem bữa
trưa cho anh.
Nó đã đặt chân đến lầu 5 nhưng nơi này lại quá rộng lại nhiều phòng
học. Không biết rốt cuộc anh ở phòng nào, nó bèn đi qua từng phòng một
để kiểm tra. Phòng thứ nhất, không có anh, chỉ có những ánh mắt khinh
bỉ, soi mói dành cho nó. Phòng thứ hai cũng không có và lại là những ánh mắt đó. Phòng thứ 3, thứ 4 kết quả vẫn vậy. Không bỏ cuộc nó qua tiếp
phòng thứ 5. Qua ô cửa sổ, cuối cùng nó cũng đã thấy anh rồi. Anh ngồi ở bàn cuối cùng trong lớp, xung quanh là biết bao đôi mắt hình trái tim
của các nữ phù thủy trong lớp. Hình như anh đang đọc gì đó.
Không ngần ngại, nó vui vẻ bước vào lớp của anh, tiến thẳng về phía
bàn anh với bao sự tò mò, khó hiểu của những ngời xung quanh.
Nhận thấy sự xuất hiện của nó, anh gấp quyển sách đang đọc dở lại, nở nụ cười tươi với nó. Nụ cười làm biết bao phù thủy say mê nhưng cũng
chính nụ cười đó lại làm không biết bao nhiêu người căm ghét nó – người
làm anh nở nụ cười.
Không hề hay biết gì về xung quanh, nó mở chiếc cặp nhỏ của mình, lấy ra chiếc hộp nhỏ, đưa ra trước mặt anh:
– Đây là bữa trưa của Người, thưa Hoàng tử.
Nó nở nụ cười với anh. Nó không quên lời anh căn dặn, để tránh rắc
rối không đáng có, trước mặt mọi người thân phận của nó là người hầu của anh.
Anh đưa tay nhận lấy.
– Em đã ăn chưa?
Nó lắc đầu.
– Cùng ăn với anh.
Nó toang đồng ý thì cảm nhận được sự khác lạ xung quanh. Sao không
khí ở đây khiến nó lạnh sống lưng thế này. Nhìn xung quanh, thì ra là
vậy. Các phù thủy trong phòng đều hướng ánh nhìn kì lạ lên nó. Có ánh
mắt căm ghét của các nữ phù thủy, ánh mắt khing bỉ của các phù thủy khác nhưng bên cạnh đó cũng có vài ánh mắt thú vị, tò mò dành cho nó.
Nó không thích cảm giác hiện tại chút nào, quay qua nói với anh:
– Em sẽ đến nơi khác để ăn. Tạm biệt.
Rồi nó quay đi, ra khỏi nơi này, tránh xa những ánh mắt của mọi người dành cho nó.
Nó đi khỏi khu A, trở lại khoảng sân vắng vẻ sau trường học mà vừa
nãy nó đã đến và ngồi xuống chỗ cũ. Từ trong cặp, nó lại lấy ra một hộp
thức ăn là bữa trưa của nó và thưởng thức bữa ăn. Chàng trai kì lạ vừa
nãy lại xuất hiện ở nơi này. Hắn đang tiến đến nơi của riêng mình thì
trước mắt hắn là hình ảnh nó đang ở đó và dùng bữa trưa. Nở một nụ cười, đang không biết phải tìm nó ở đâu thì nó lại xuất hiện rồi.
Không muốn làm nó thấy không thoải mái, hắn tìm một cành cây gần đó và bí mật ngắm nhìn nó,
Bữa trưa đã xong, nó nằm xuống ngắm mấy trời, lấy ra quyển sách phép
thuật để tìm hiểu thêm chuẩn bị cho buổi học chiều nay. Hắn vẫn ở đó,
ngay trên cành cây, theo dõi tất cả hoạt động của nó với vẻ đầy thích
thú.
Bất ngờ, từ phía xa, một phù thủy bóng tối nhìn thấy nó đang ở đó,
với vẻ tức giận tiến đến. Không chút nương tay, cô ta kéo mạnh nó đứng
dậy khiến tay nó xuất hiện vệt đỏ. Không dừng lại, cô ta còn tặng thêm
cho nó một cái tát cực mạnh, khiến mặt nó đỏ hết cả lên. Đưa tay ôm lấy
mặt, nó khó hiểu không biết tại sao cô ta làm vậy. Phía trên cành cây,
nhìn thấy việc vừa rồi, khuôn mặt hắn từ vui vẻ chuyển sang tứ giận cực
độ. Hắn muốn lao ngay đến cho cô ả kia một trận vì dám bắt nạt nó nhưng
cố kìm nén lại xem chuyện gì sẽ xảy ra.
– Ai cho phép mày đến đây. Đây là khu vực cấm của riêng Hoàng tử. Bất cứ ai tự ý vào đây chắc chắn sẽ chết nếu không sẽ bị đuổi khỏi trường.
Mày lấy tư cách gì mà ở đây hả?
Bằng giọng chanh chua, cô ả quát vào mặt nó.
– Đây là chỗ dành riêng cho anh Yun sao?
– Yun??? Ai cho phép mày gọi tên anh ấy chứ. Đây là khu vực riêng của Hoàng tử Bóng tối.
Cô ả ngạc nhiên rồi từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ với nó.
– Tôi… Tôi không biết chuyện này.
Nó lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng giải thích với cô ả.
– Không biết sao.
Cô ta hừ giọng, nở nụ cười nửa miệng.
– Gọi tên Hoàng tử Ánh sáng thân mật đến vậy lại dám dặt chân đến đây. Tao phải cho mày một bài học.
Vừa dứt lời, cô ả đưa tay toang cho nó thêm vài cái tát thì bất ngờ tay cô ả bị giữ lại.
– Biến.
Chất giọng lạnh lùng, không cảm xúc vang lên khiến ả ta sợ đến xanh mặt. Không dám hó hé thêm lời nào, lập tức đi khỏi nơi đây.
Nghe thấy giọng nói, nó ngẩng đầu, từ từ mở mắt. Trước mặt nó là một
thiên thần. Ngày trước, nó nghĩ Yun là thiên thần đẹp nhất mà nó từng
gặp nhưng giờ chắc nó phải thay đổi suy nghĩ này rồi. Nó ngẩng người
nhìn chàng trai mới xuất hiện, hắn còn đẹp hơn cả Yun, khuôn mặt hoàn mĩ đến từng chi tiết, mái tóc bạc trong ánh nắng nhìn thật tuyệt hảo lại
có đôi mắt xanh đầy thu hút. Người con trai trước mắt khiến tim nó đập
lỗi nhịp, mặt nó nóng bừng đỏ lên, may có lớp áo choàng che giấu.
Ngẩng người thật lâu nhìn hắn, nó cảm nhận trên khuôn mặt tuyệt mĩ đó lại thoáng nét cô đơn. Chẳng hiểu sao điều này khiến nó cảm thấy buồn, không tự chủ cuối mặt xuống.
Đưa tay sờ vào khuôn mặt vừa bị cô ả kia tát của nó, hắn xoa nhẹ.
Giọng nói lạnh lùng thường ngày của hắn giờ đã có phần ấm áp, cả ánh mắt nhìn nó của hắn cũng có phần xót xa:
– Không sao chứ?
Ngước nhìn hắn, nó lắc đầu.
– Em thấy anh rất quen.
Không tự chủ, nó bất chợt hỏi. Hắn hơi ngẩng người khi nghe câu hỏi
của nó. Nó nhận ra Yun mà không nhận ra hắn sao. Tim hắn chợt nhói lên,
hắn có phần thất vọng.
– Em bị mất một phần kí ức.
Không hiểu sao trước mặt hắn nó lại nói ra những lời này. Nghe nó nói vậy, hắn cảm thấy an ủi phần nào. Chuyện này nhất định hắn phải gặp tên Yun kia để hỏi rõ mới được.
– Anh là chủ nhân nơi này, Hoàng tử Bóng tối. Gọi anh là Ren.
Hắn nhẹ nhàng nói với nó. Nó có cảm giác thân quen nhưng không biết
tại sao lại không thể biết được cảm giác đó là gì. Nghe hắn nói hắn là
Hoàng tử Bóng tối, nó có phần lùi lại:
– Anh sẽ giết em hay đuổi em ra khỏi trường.
Nghe giọng nói sợ sệt của nó, anh bất giác mỉm cười.
– Ngốc, người khác vào sẽ như vậy nhưng em sẽ là ngoại lệ.
– Thật chứ?
Nó bất ngờ vui sướng, tiến lại chỗ hắn, nắm lấy cánh tay hắn hỏi lại. Hắn bị bất ngờ, không biết nói gì, không tự chủ mà gật đầu.
Nó mỉm cười vui sướng. Tuy khuôn mặt đã bị lớp áo che nhưng hắn vẫn
thấy rõ nụ cười của nó. Nụ cười của nó khiến hắn cũng vui theo, tiếp tục nở nụ cười vui vẻ.
Đã lâu lắm rồi kể từ ngày đó hắn trở thành một người lạnh lùng. Hắn
không thích tiếp xúc với bất kì ai, luôn ở một mình. Trên khuôn mặt hắn, từ ngày đó đã không còn nụ cười, lời nói, đôi mắt và cả trái tim hắn
cũng đều bị băng giá che lấp. Nhưng ngày lúc này đây, ngay bây giờ, nó
đã trở về. Nó đã ở đây, bên cạnh hắn, nó đã làm tan chảy băng giá trong
tim hắn, đem hắn trở lại thành người như xưa, như những ngày cùng chơi
đùa vui vẻ bên cạnh nó trước khi nó biến mất không chút dấu vết.
===
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:
Hắn (chàng trai bí ẩn) : tên hắn là Ren, là Hoàng tử của Vương quốc Bóng tối. Là một trong
những phù thủy mạnh nhất Thế Giới Phép Thuật, sức mạnh ngang ngửa Yun,
biết một phần kí ức của nó. Là một người lạnh lùng, không bao giờ nở nụ
cười, luôn cô độc, chỉ thích một mình. Tuy nhiên, từ khi nó trở về, hắn
đã ấm áp hơn, vui vẻ hơn nhưng chỉ đối với mình nó. Hắn luôn yêu thương
và bảo vệ nó, không cho phép bất kì ai làm tổn hại đến nó.
===
===ENDCHAP10===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...