CHAP 88: LỜI ĐE DỌA CỦA REBECCA
Một ngày cũng tương đối đẹp trời, mọi chuyện vẫn diễn ra như mọi khi và các tiết học cứ thế bắt đầu. Ấy vậy mà có một điều kì lạ và cũng được xem là đặc biệt diễn ra ngày hôm nay đó là... hiệu trưởng mới của chúng ta, hiệu trưởng Rebecca chuyển hướng mời Ray đến phòng hiệu trưởng.
Ray cơ bản là chẳng thèm để tâm đến thông báo cần gặp mình của hiệu trưởng bởi đơn giản trong mắt Ray, Rebecca chẳng đáng là gì, cậu cũng chẳng để cô ta vào mắt mình. Ấy vậy mà cái con bé bên cạnh cứ léo nhéo bên tai bắt cậu phải đi cho bằng được bởi dù sao Rebecca cũng là hiệu trưởng đương nhiệm của Witchard. Mà... người có khả năng khiến Ray nghe theo lời ngoài cha mẹ cậu ra thì cũng chẳng còn ai khác ngoài Hinata.
Bất lực với cô em gái nhỏ, Ray chỉ biết thở dài xoa đầu Hinata rồi mới lạnh lùng bỏ tay vào túi quần bước đi.
Mặc kệ chuyện Rebecca cần quan trọng đến mức nào, cô ta muốn Ray có mặt ngay lập tức hay không, Ray chỉ nghe theo lời Hinata là sẽ đến đó, còn lại chẳng bận tâm. Cậu cứ thế bước đi lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Cuối cùng cũng đã đứng trước phòng hiệu trưởng. Ray chẳng buồn liếc mắt, cũng không thèm đưa tay gõ cửa mà thuận chân đá cho cánh cửa mở ra. Ngay sau đó, Ray vẫn giữ nguyên thái độ bước vào bên trong. Cậu đang tự hỏi rốt cuộc hiệu trưởng Rebecca này muốn gì ở cậu đây.
Thấy Ray đi vào, Rebecca ngồi trên ghế hiệu trưởng nở nụ cười thích thú. Cô ta thật sự thấy vô cùng thú vị với hành động xen lẫn thái độ của Ray. Rebecca cảm thấy càng ngày càng có hứng thú với Ray, tuy nhiên, Rebecca vẫn thích Toshiro hơn mặc dù Ray có nhiều điểm vượt bậc hơn Toshiro.
Ray liếc mắt nhìn Rebecca, dường như cô ta lúc nào cũng chỉ có một phong cách như thế này.
Rebecca đã đứng dậy tiến đến chỗ Ray. Cô ta mặc một bộ sườn xám dài, tà bên phải xẻ lên cao, để lộ đôi chân dài trắng ngần theo mỗi bước di chuyển. Phần cổ áo cũng được cách điệu, thế nhưng Rebecca lại cố tình để hở hai chiếc nút ở trên. Vẫn hệt như phong cách thường ngày.
Rebecca càng tiến lại gần càng khiến Ray khó chịu phải nhíu mày bởi mùi hương nồng nặc trên người cô ta. Không có chút kiên nhẫn nào, Ray lạnh lùng lên tiếng:
- Gọi tôi có chuyện gì?
Rebecca tươi cười vẫn cứ tiến đến gần Ray rồi kéo Ray đến ngồi trên sofa đặt sẵn trong phòng, nơi dành để tiếp đón khách. Ray càng thêm khó chịu khi bị Rebecca động vào, lập tức giật tay ra khỏi tay Rebecca rồi tự mình đến ghế ngồi, vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, vô cảm:
- Nói đi, có chuyện gì?
Rebecca khá bất ngờ nhưng rồi cũng bật cười trước hành động của Ray. Lạnh lùng đến vậy sao. Rebecca nhún vai rồi tiến đến ghế ngồi đối diện Ray, tuy hai người có khoảng cách nhưng Ray vẫn rất khó chịu vì mùi hương nồng nặc của cô ta. Ngã người ra ghế, Rebecca bắt chéo chân để lộ ra phần đùi trắng nõn nà rồi nhìn Ray cất lời:
- Ray... một người tài năng và hoàn hảo cả về vẻ bề ngoài lẫn phép thuật như cậu nhưng... gia thế lại bình thường quá nhỉ.
Ray vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì chỉ bình thản đáp lời:
- Thì sao?
Rebecca bật cười. Từ đêm dạ hội, Rebecca sau khi trở về đã lục tìm hồ sơ của Ray và bên cạnh đó cũng sai người điều tra về gia thế, thân phận của Ray. Nhưng điều Rebecca điều tra được là Ray có một thân phận rất đỗi bình thường, chỉ là con trai của một gia đình phù thủy bình thường, không có thân phận, địa vị gì trong thế giới phép thuật này cả. Nhưng... dù sao thì cô ta cũng không nở bỏ qua Ray.
Rebecca đứng dậy, tiến đến bên cạnh Ray. Ray vẫn thản nhiên ngồi tại chỗ, lạnh lùng vô cảm. Rebecca ngồi xuống cạnh Ray, chính xác là ngồi ép sát vào Ray, cả người gần như tựa hẳn vào Ray. Rebecca choàng tay lên một bên vai của Ray, đầu cũng tựa vào bên vai còn lại rồi dịu giọng:
- Chẳng phải... quá đáng tiếc sao. Nếu như có sự ủng hộ của tôi, cậu... chẳng phải sẽ có chỗ đứng hơn ở thế giới phép thuật này sao? Có tôi bên cạnh, cậu... chắc chắn sẽ làm được những điều cậu muốn.
Ray đủ thông minh để hiểu rốt cuộc Rebecca muốn gì. Trong lòng Ray hiện giờ, Ray đang vô cùng xem thường và khinh bỉ người phụ nữ bên cạnh. Có loại người như vậy sống trên đời nữa hay sao?
Ray lập tức đứng dậy, ở gần một con người Rebecca khiến Ray cảm thấy thật kinh tởm. Vì Rebecca đang tựa hẳn người vào Ray mà cậu lại đứng dậy bất ngờ nên Rebecca chao đảo, gần như ngã người nằm sõng soài trên ghế nếu như không kịp chống tay phản ứng. Hành động này của Ray... khiến Rebecca thấy tức giận nhưng... cũng có phần thích thú.
Rebecca ngồi dậy chỉnh lại đầu tóc lẫn trang phục rồi lại bắt chéo chân, khoanh tay nhìn Ray, vẻ mặt không còn dịu dàng mà đã lộ rõ bản chất:
- Cậu có biết hành động khi nãy của cậu là gì không?
Ray không hề đáp, không thèm liếc mắt nhìn Rebecca lấy một cái mà thẳng bước về phía cửa. Rebecca quát lên giận dữ:
- Đứng lại.
Ray không xem lời của Rebecca ra gì, chẳng để lọt tai, cứ thế bước tiếp. Rebecca đứng bật dậy lẩm nhẩm thần chú gì đó, cánh cửa lập tức khóa lại, còn thêm một lớp kết giới xuất hiện ngay cửa. Tình hình này, không ai có thể vào trong cũng như không ai có thể ra ngoài.
Rebecca cười nhếch mép đầy thích thú, hếch mặt nhìn Ray:
- Thế nào? Tôi chưa nói là cậu đi được.
Ray cũng nở nụ cười nhếch mép, bỏ tay vào túi quần rồi quay người nhìn Rebecca:
- Muốn gì?
Rebecca khoanh tay, giọng đanh đá hẳn:
- Ray ơi là Ray, một kẻ xuất thân tâm thường như cậu thì nên biết thân biết phận đi. Tôi là có lòng tốt muốn giúp đỡ cậu trong cái thế giới phép thuật này mà thôi, việc của cậu, chỉ đơn giản là nghe lời tôi, vậy thì muốn gì mà chẳng được.
Rồi, Rebecca tiến từng bước đến gần Ray hơn, ánh mắt sắc bén:
- Cậu hãy nghĩ kĩ đi. Nên nhớ, tôi đang là hiệu trưởng, lại rất có thế lực trong khi cậu chỉ là một thường dân. Cậu nghĩ... cậu chống đối lại tôi được sao??? Ngoan ngoãn nghe lời tôi, cuộc sống của cậu chỉ có sung sướng, ngược lại, cậu... chắc chắn sẽ không yên ổn ở Witchard này đâu mà... còn có thể phải nói lời tạm biệt nơi đây nữa kìa.
Rồi, Rebecca cười khẩy, càng áp sát Ray hơn:
- Thế nào, nghĩ thông rồi chứ?
Ánh mắt Rebecca lúc này đây tự tin, với một người bình thường không thế lực như Ray thì cô ta tin chắc mình chiến thắng trong lần này rồi. Thế nhưng, Rebecca đã sai lầm. Ray nở nụ cười nửa miệng, hàn khí trên người Ray tỏa ra nghi ngút khiến không khí xung quanh lạnh đến đáng sợ. Rebecca cũng thoáng giật mình, theo trực giác lùi về sau, có chút e sợ. Ray cười như có như không, giọng càng sắc lạnh vượt hẳn ban đầu:
- Cô... đang chọc nhầm đối tượng rồi.
Rồi, giọng Ray trở nên nguy hiểm hẳn, Ray không ngần ngại đưa tay siết cổ Rebecca khiến cô ta hoàn toàn bất ngờ, hơi thở trở nên khó khăn khiến mặt cũng đỏ theo. Ray siết chặt tay hơn, Rebecca bật lên những tiếng ho rồi Ray lên tiếng:
- Đừng dại dột đe dọa tôi, hiệu trưởng à. Nếu còn muốn sống thêm thì tốt nhất là tránh xa tôi ra, còn nếu muốn chết sớm thì... cứ để chuyện tương tự diễn ra lần nữa đi. Cô... sẽ được tận hưởng cảm giác... sống không bằng chết.
Nói rồi, Ray buông Rebecca ra, quay lưng bước đi. Chỉ một câu thần chú của Ray, kết giới Rebecca giăng ra đã lập tức vỡ vụn, Ray đường hoàng đạp mạnh cửa bước ra ngoài. Thật là... đến nơi này khiến cậu cảm thấy hệt như đang tự hạ thấp bản thân mình vậy, chẳng đáng chút nào.
Còn lại Rebecca trong phòng.
Cô ta ngồi bệt xuống sàn nhà, tay ôm lấy cổ ho sặc sụa. Vừa rồi, Ray quả thực không hề nương tay, bóp cổ Rebecca rất chặt khiến cổ cô tay đã in hằn vệt đỏ, có phần bầm tím, dường như... cổ họng cũng có phần bị tổn thương. Sau một hồi ho sặc sụa, Rebecca siết chặt bàn tay. Dám công khai chống đối cô ta như vậy, Rebecca nhất định sẽ khiến Ray biến mất khỏi Witchard này. Cô ta không tin tới lúc đó, Ray không chủ động đến cầu xin cô ta.
Kể từ chuyện ngày hôm đó, Rebecca không còn có bất cứ thông báo cần gặp Ray nữa, mọi thứ dường như hoàn toàn yên bình, không hề có vấn đề gì xảy ra.
Cũng đã một thời gian dài rồi, tổ chức của Claudia không hề có thêm động tĩnh hay hành động gì nữa. Thông qua Crystal, Claudia cũng thường xuyên gửi những thông tin về cho nó hay. Tuy nhiên, mãi đến tận bây giờ mọi chuyện về tổ chức của Claudia vẫn còn im lìm trong vòng bí mật chưa ai biết rõ, thêm vào đó cái người mà tổ chức muốn hồi sinh kia cũng không thể tra được thân phận rốt cuộc là ai và muốn được hồi sinh vì lí do gì.
Nhưng nó tin, mọi chuyện chắc chắn liên quan đến vương quốc huyền bí, đến người phụ nữ trong mơ mà Hinata đã từng hai lần mơ thấy. Cũng như, nó khẳng định người Hinata mơ thấy cũng chính xác là người mà lần trở lại tàn tích vương quốc huyền bí nó đã chứng kiến cảnh người phụ nữ đó chết dưới tay Gurena và bị bà ấy moi lấy trái tim.
Sóng yên biển lặng được một thời gian thì một hôm, tại một ngoại ô vắng vẻ của Witchard, hai người phụ nữ tron hai bộ áo choàng đen gặp mặt nhau. Không khó để đoán, một người trong số đó chính là hiệu trưởng mới Rebecca, người kia chính là người hợp tác với cô ta, Haruko.
Hôm nay, gió thổi khá mạnh. Hai chiếc áo choàng đen tung bay trong gió. Rebecca lên tiếng trước:
- Có chuyện gì, nói đi chứ?
Haruko lạnh lùng nhìn người phụ nữ đối diện, đáp lời:
- Về việc hợp tác hai chúng ta đã bàn trong đêm dạ hội, cô vẫn không quên chứ?
Rebecca nhún vai:
- Đương nhiên. Còn cô, vẫn không quên chứ?
Haruko gậy đầu, giọng nói không trầm, không bổng, rất đổi bình thường, có thêm phần giá lạnh:
- Tôi nghĩ... đã đến lúc việc hợp tác của chúng ta bắt đầu.
Rebecca bật cười thích thú:
- Chà... cô có vẻ... ghét con bé đó ghê gớm lắm nhỉ.
Rồi, Rebecca khoanh tay, ý cười vẫn còn trên môi:
- Nhưng không sao, dù gì tôi cũng chẳng ưa nổi con nhãi đó. Thôi thì... để lâu cũng không tốt, giải quyết nhanh gọn vậy.
Ngừng một lúc, Rebecca ánh lên tia nham hiểm trong đáy mắt rồi lên tiếng:
- À... mà không. Để cô ta đau khổ, muốn sống không được, muốn chết không xong mới thú vị chứ nhỉ!
Haruko cũng nở nụ cười:
- Rất hợp ý tôi.
Rồi, cả hai cùng nhau bật cười đầy thích thú. Rebecca lên tiếng:
- Tôi nghĩ... cô gọi tôi đến đây đồng nghĩa với việc cô đã vạch sẵn kế hoạch hay ho gì cho con nhãi đó rồi.
Haruko nhún vai:
- Lẽ đương nhiên thôi.
Rebecca tiến lại gần Haruko, cả hai thì thầm gì đó rồi một lúc sau, trên môi hai người đều nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt đầy sắc lạnh. Một kế hoạch dành riêng cho Hinata... đã được vạch ra.
===========================ENDCHAP88=======================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...