Bí Mật Nơi Góc Tối

Ngày hôm đó, Từ Sa Sa đòi đổi phòng ngủ.

Ba người kia hoảng đến rớt cả cằm.

Lâu Phượng ngậm nửa miếng táo trong miệng, ậm ờ chẳng nghe rõ được gì: “@! %! (Không đến mức đấy chứ ——) “

Ban Gia Du đứng tựa vào thang giường, khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt nói: “OK, mình xin lỗi cậu, hôm đó không nên nói với cậu như thế.”

Con người Ban Gia Du vốn rất thanh cao, bảo cô ấy cúi đầu là chuyện gần như không tưởng, giờ hiếm khi thấy cô ấy lại nói như vậy với Từ Sa Sa.

Đinh Tiễn ở thế kẹp giữa lại càng mơ hồ, “Các cậu sao vậy?”

Từ Sa Sa ôm gối ngồi trên ghế cúi đầu không đáp, Lâu Phượng và Ban Gia Du đưa mắt nhìn nhau, Ban Gia Du đảo mắt, còn Lâu Phượng lấy táo trong miệng ra, rồi khai báo nguyên do hậu quả.

Đinh Tiễn nghe xong mặt đỏ đến tận mang tai, không ngờ chiến tranh lạnh trong phòng mấy ngày nay là vì cô và Chu Tư Việt.

Phải giải thích thế nào với họ đây?

Cô trừng mắt nhìn Lâu Phượng, ý nói, cậu nhìn lén làm gì hả, mà nhìn lén cũng được thôi, nhưng còn nhiều chuyện với họ làm gì?

Lâu Phượng hiểu được ý trong mắt cô, lại nhét táo vào miệng, cắn một cái, hai bàn tay mập mạp đưa lên che mắt, ý là, mình không cố ý.

“Sa Sa, cậu nghe mình nói này…” Đinh Tiễn có cảm giác khó hiểu, vì sao mình và Chu Tư Việt hôn nhau mà còn phải đi giải thích với người ta, cái quỷ gì vậy?

Rốt cuộc Từ Sa Sa cũng phá vỡ yên lặng, ngẩng đầu nhìn cô rồi ngắt lời: “Cậu không cần phải giải thích với mình, mình không phải vì cậu, đấy là tự do của cậu mình không có tư cách xen vào, chỉ là trùng hợp vấn đề này dẫn đến vấn đề tam quan, mình cảm thấy không thể tiếp nhận được, hơn nữa, cậu không cảm thấy phòng bọn mình vẫn luôn bất hòa à?”

Đinh Tiễn quay đầu nhìn hai người kia.

Lâu Phượng chìa tay đầy vô tội.

Ban Gia Du liếc một cái, rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Đinh Tiễn quay đầu lại nhìn Từ Sa Sa, có phải cô nàng này nhạy cảm quá rồi không, vừa định an ủi thì Từ Sa Sa lại khóc, ngồi trên ghế cúi đầu, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào nói: “Mình không đồng ý với cách yêu nhau của cậu, mình bảo thủ, điều kiện gia đình cũng không tốt, nhưng đấy là lý do để các cậu xem thường mình sao?”


A pii, Ban Gia Du thật sự rất muốn sửng cồ nổi điên, khóc lóc làm như mấy người bọn cô thật sự đã làm gì cậu ta vậy đấy, cô ghét nhất là cái kiểu con gái chẳng có gì mà sướt mưới như thế này, “Cậu nói rõ lại xem, là ai xem thường cậu hả?”

Từ Sa Sa: “Hôm đó cậu với Lâu Phượng đến thư viện, vì sao không gọi mình đi? Còn cả giờ ăn trưa nữa, cậu biết rõ Đinh Tiễn ăn chung với anh Chung rồi còn gì, nhưng cậu với Lâu Phượng cũng không gọi mình đi chung, ngay từ đầu các cậu đã muốn nhằm vào mình rồi.”

“Nếu đã muốn tính như thế thì mình cũng muốn hỏi cậu luôn, Từ Sa Sa, cậu tưởng cậu nói xấu sau lưng mình với Lâu Phượng thì mình không biết à? Còn nữa, hai ngày trước khi ăn cơm với nữ sinh phòng bên cậu đã nói gì, cậu quên hết rồi hả? Bọn mình tảng lờ đi chẳng qua là do không muốn so đo với cậu, giờ thì khéo lắm, cậu muốn chuyển thì chuyển đi, từ lâu nhìn cậu đã khó chịu lắm rồi.” Ban Gia Du dứt khoát mặc kệ bất cần, kéo ghế ra cái “rầm” nổi giận đùng đùng ngồi xuống.

Chút chuyện nhỏ giữa con gái với nhau luôn rất dễ bị xé ra to khi cảm xúc trở nên gay gắt.

Đầu tiên Từ Sa Sa ngẩn người ra, rồi trong lòng đã sớm bất mãn từ lâu, ngay lập tức nâng cao đề-xi-ben: “Mình nói gì hả!?”

Ban Gia Du: “Cậu còn hùng hồn à?” Rồi giơ tay chỉ vào Lâu Phượng: “Cậu nói đi.”

Lâu Phượng nhìn ba người họ, ấp úng nói: “Phòng bên cũng có truyền, nói đời tư của Đinh Tiễn lộn xộn, mới quen một tháng mà đã lên giường với người ta, còn nói bạn trai của cậu… là đồ dung tục.”

“…”

“…”

“…”

Suýt nữa Đinh Tiễn đã quỳ lạy, tuy cô không phải là người bảo thủ gì, nhưng từ nhỏ cũng coi như là tự giữ mình, càng không chịu nổi người khác bêu xấu mình sau lưng như vậy, mà còn nói Chu Tư Việt của cô là đồ dung tục?

Cô tức tới mức bật cười, nhìn Lâu Phượng:

“Chị Phượng, là ai đồn hả?”

Lâu Phượng liếc sang Từ Sa Sa rồi bĩu môi.

Từ Sa Sa sững sờ, dường như đang tự ngẫm nghĩ xem mình có từng nói những lời như thế không, cẩn thận nhớ lại, hình như là có, nhưng câu gốc uyển chuyển hơn mà, là do nữ sinh phòng bên nhắc tới trước, hỏi có phải Đinh Tiễn lớp các cô có bạn trai không, hôm đó nhìn thấy cô ấy ăn cơm cùng một người rất đẹp trai ở nhà ăn, nói nam sinh tuấn tú kia còn bóc vỏ tôm giùm cô ấy.

Lúc ấy các cô còn đang chiến tranh lạnh, Từ Sa Sa nghe thế liền cười lạnh phản bác theo bản năng: “Đẹp trai cái gì chứ, chỉ là một thằng dung tục mà thôi.”

Cô bạn ấy tò mò, đẹp trai thế mà, sao có thể dung tục được.


Khi đó còn đang bực bội, Từ Sa Sa thêm mắm thêm muối nói lại đầu đuôi với người kia một lần, mọi người cũng chỉ xem như nghe chuyện tiếu lâm mà thôi, kết quả lại truyền tai nhau như vậy.

Mặt Từ Sa Sa lúc đỏ lúc trắng, đúng là lúc đó cô ấy thuận miệng nói ra, nhưng không ngờ mấy người đó lại nhiều chuyện như thế.

Ban Gia Du hừ lạnh: “Từ lâu mình với Lâu Phượng đã muốn nói với cậu rồi, vốn định nhẫn nhịn cho qua, không ngờ cậu ta còn hăng hái hơn, muốn chuyển thì chuyển sớm đi, đừng có ép mình phải ra tay dấy.”

Từ Sa Sa ngồi xổm xuống đất khóc.

Đinh Tiễn cảm thấy buồn cười, “Cậu khóc cái gì? Mình với bạn trai bị đồn đãi ra thế mà mình còn chưa khóc đây. Đừng có khóc nữa.”

Nói xong câu, Đinh Tiễn cũng chẳng quan tâm đến cô ấy, xoay người đi ra ngoài.

Có lẽ đã nghe thấy tin đồn về mình nên khi xuống cầu thang gặp mấy bạn gái ở lớp bên, người ta chỉ thoáng nhìn qua cô thôi cũng đủ khiến Đinh Tiễn mất tự nhiên, chỉ muốn tìm một khe hở mà chui xuống.

Tháng mười hai vẫn chưa có tuyết rơi nhưng gió rất mạnh, y hệt con dao làm bằng đá rạch từng đường lên mặt cô, nhưng kỳ lạ là, cô không hề thấy lạnh.

Những lời tệ hại còn làm tổn thương người ta hơn nhiều.

Đinh Tiễn không đem theo áo khoác, chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng manh và đem theo điện thoại, đi ra khỏi ký túc xá.

Có một cái đầu thò ra từ khung cửa, Lâu Phượng đưa mắt nhìn rồi nói với Ban Gia Du: “Chúng ta có cần đuổi theo không?”

Ban Gia Du nghĩ rồi nói: “Thôi khỏi đi, để bạn trai cậu ấy an ủi là được rồi.”

Lâu Phượng ngẫm nghĩ, cũng thấy đúng.

Vào lúc này, đã chẳng thấy Từ Sa Sa đâu.

Đinh Tiễn vừa khóc vừa gửi tin nhắn cho Chu Tư Việt, lúc bấm phím tay còn run run.

“Cậu đang ở đâu thế?”


Chu Tư Việt vẫn đang đo lường các biến hệ thống ở phòng thí nghiệm, điện thoại trên bàn rung lên, bạn học Tiểu Trương liếc nhìn, gọi một tiếng với bóng lưng đang mặc blouse trắng: “Lão đại, có tin nhắn kìa.”

Chu Tư Việt hàn mạch điện xong, tháo kính bảo vệ mắt ra cầm trong tay, rồi lại đưa tay cầm lấy điện thoại, cúi đầu mở tin nhắn lên, liếc mắt nhìn, vừa phân tích số liệu vừa rồi với Tiểu Trương vừa bấm điện thoại trả lời.

” Tăng tốc độ tại góc quay bên này sẽ làm lực mô-men cho vị trí chỗ này, tăng tốc liên kết robot, bộ máy khởi động nhất định phải có lực lớn và lực mô-men để chạy các khớp ở nơi này, tôi vừa đo tốc độ vận động…” Vừa nói, ngón tay thon dài vừa gõ phím nhanh chóng hồi âm: “Phòng thí nghiệm.”

Sau đó đặt điện thoại xuống, đặt bảng mạch điện vào giữa.

Bạn học Tiểu Trương nghe đến nhập thần, “Đợi đã đợi đã, để mình tiêu hóa đã.”

Chu Tư Việt chống hai tay lên bàn, nhắc nhở cậu ta: “Cơ học Lagrange.”

Bạn học Tiểu Trương nghĩ ngợi, lão đại nói có lý nha, sao mình không nghĩ ra nhỉ?

Ngay cả đàn anh học nghiên cứu sinh năm hai cũng không kiềm được nhìn Chu Tư Việt, cười: “Tư Việt giỏi đấy, lên năm ba bọn anh cũng mới bắt đầu nghiên cứu phương pháp đấy.”

Bạn học Tiểu Trương bật ngón cái lên với cậu: “Mình sợ Lagrange lắm rồi.”

Trong phòng thí nghiệm, mấy nam sinh cùng phát ra tiếng cười đầy nội hàm, ngay cả Chu Tư Việt cũng vui vẻ theo.

Cậu cúi đầu đeo kính an toàn vào, chợt điện thoại bên cạnh lại rung lên.

“Tớ có thể đến tìm cậu không?”

Cậu hỏi: “Nhớ tớ à?”

Cũng đã một thời gian không gặp rồi.

“Ừ.”

“Ở bên kia đợi tớ, bọn tớ sắp về rồi.”

Đinh Tiễn biết bên kia mà Chu Tư Việt nói là căn phòng cậu thuê, cô cất điện thoại, co ro người trong gió rét, ngồi trên bậc tam cấp ở phòng ngầm dưới đất đợi một hồi.

Chỉ chốc lát sau, bên trên truyền đến tiếng bước chân.

Đinh Tiễn ngồi trên bậc thang, chống tai ngẩng đầu nhìn.

Đập vào mắt đầu tiên là đôi giày thể thao màu xanh, dù chỉ thấy lúc cậu thỉnh thoảng đá bóng mới mặc có hai lần, nhưng Đinh Tiễn vẫn rất quen mắt, chứ bình thường cậu đều mặc sneaker.


Cô bĩu môi, ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy đôi giày thể thao quen thuộc ấy, nước mắt khó khăn lắm mới kìm hãm được lại như vòi nước tuôn trào.

Bao nhiêu oan ức và nước mắt đều chẳng thể ngừng được khi nhìn thấy thứ đồ liên quan đến cậu.

Đinh Tiễn xông đến nhào vào trong ngực cậu, ôm lấy ngang hông gầy gò của người kia, òa lên khóc một trận, nước mắt nước mũi lau vào người cậu.

Người kia cứng lại, hai tay đút trong túi, không hề nhúc nhích.

Đinh Tiễn không phát hiện ra, vẫn ôm lấy cậu khóc lóc.

Sau mấy giây yên tĩnh, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng người đàn ông chửi thầm: “Chết mẹ mất, sao dạo này có nhiều đứa con gái chủ động ôm ấp thế?”

Đinh Tiễn sửng sốt.

Đợi sau khi nghe rõ, chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi ngực cậu ta, rồi sau khi nhìn thấy gương mặt xa lạ lạnh lùng thì sợ tới mức suýt nữa đã ngã nhào khỏi bậc cầu thang.

“Anh anh anh…” Đinh Tiễn trố mắt nghẹn họng.

“Lục Hoài Chinh.” Chàng trai sảng khoái tự giới thiệu, nói xong còn quan sát cô từ trên xuống dưới một phen, nhận ra rồi thì nói với vẻ đầy thâm ý: “Thì ra là cô, bạn gái nhỏ của Chu Tư Việt?”

Đinh Tiễn cũng đã nhận ra, chàng trai này mặc áo khoác đen thông thường cùng quần thể thao, giày thể thao đi trên chân y hệt Chu Tư Việt, cô lập tức cúi đầu vặn xoắn ngón tay, “Ờ, là tôi.”

Bỗng Lục Hoài Chinh bật cười, “Cô nhận nhầm bạn trai à?”

Đinh Tiễn giải thích: “Không phải, giày của anh giống cậu ấy…”

Lục Hoài Chinh cười xấu xa: “À, thì ra là nhận nhầm giày.”

“Anh không được nói với cậu ấy đâu đấy.”

“Vì sao? Tôi cứ nói với cậu ta đấy, tôi sẽ nói bạn gái mày vừa ôm tao khóc sướt mướt.”

Đinh Tiễn quýnh lên, “Sao con người anh xấu thế!”

Lục Hoài Chinh đứng dựa vào cửa phòng, trơ trẽn trêu cô: “Tôi không xấu thì làm sao khiến cái tốt của Chu Tư Việt nhà cô nổi bật được? Hả?”

“Đồ lưu manh xấu xa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui