Ngày mồng hai tháng chín, Yến Tam chính thức tựu trường, chia lớp, nhận sách giáo khoa, quen bạn học mới, tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy.
Đinh Tiễn được phân vào lớp trọng điểm, trong buổi tự học đầu tiên đến lớp báo cáo.
Sắp lên đường mà còn bị tiểu ma vương quấn lấy viết nửa bài văn, kết quả Đinh Tiễn đi trễ, từ cổng trường đến tòa nhà dạy trống trơn, ngay cả bóng người cũng không có.
Mặt trời xuống núi, buông cảnh chiều hôm. Tà dương ráng chiều đẩy dạt tầng mây, sắc đỏ tươi rực rỡ vùng trời, như vạt bông trôi lơ lửng nơi khoảng không trên trường học, xán lạn khác thường, vầng sáng bảy màu chiếu rọi như rạch ra một vết thương ở trên không trung.
Như một nét biểu tượng, cuộc đời ba năm cấp ba trong tương lai của cô, sẽ mở một con đường máu tại trong lồng giam này.
Đinh Tiễn tìm được lớp 10-3, cô nấp sau cửa dè dặt ló đầu vào tính xem thử tình hình trong lớp, kết quả bị chủ nhiệm đang khảng khái làm công tác tư tưởng ở trên bục giảng quét mắt trông thấy, thế là chỉ thẳng vào cô gọi.
“Bạn học nữ kia.”
Đinh Tiễn có một tật xấu, ấy là khi giáo viên gọi cô ở trước mặt các bạn học thì sẽ đỏ mặt, hơn nữa da mặt cô mỏng, cả khuôn mặt ửng đỏ lên. Huống hồ bây giờ đến trễ, bị giáo viên bắt được, vậy là đỏ xuống tận cổ, trông chẳng khác gì một trái táo dựng đứng ở nơi đó.
Chủ nhiệm lớp tên Lưu Giang, đã ngoài bốn mươi, hơi mập, đầu tròn vo, trên đỉnh đầu chẳng có mấy sợi tóc, đeo mắt kính gọng to, khuôn mặt nghiêm túc có thừa, không học sinh nào dám đùa giỡn với ông. Người này có biệt danh là “Giang mặt sắt”.
Lưu Giang chỉ có một yêu cầu với học sinh, mọi việc đều dùng thành tích mà nói chuyện.
Thành tích tốt, tôi nghe em, thành tích không tốt, vậy thì đừng nói nhảm nữa, ngoan ngoãn nghe theo ông.
Nghe nói khóa trên còn có một học sinh vì ông mà đã nghỉ học.
Đinh Tiễn thầm chột dạ, đang do dự có nên báo cáo trước không thì nghe thấy trên bục giảng truyền đến âm thanh đôn hậu lại to rõ ràng: “Bộ đi tham quan vườn thú hay sao mà ngó dáo dác thế hả? Mau đi vào cho tôi.”
Mới khai giảng nên Lưu Giang dễ tính bất ngờ, Đinh Tiễn mau chóng đi vào chỗ ngồi cạnh cửa ở cuối lớp, trái tim treo cao lúc này mới hạ xuống.
Vẫn có bạn học cảm thấy Lưu Giang thú vị, thế là phối hợp bật cười, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Lưu Giang đứng tren bục giảng văng nước bọt tung tóe làm công tác tư tưởng cho đám học sinh mới nhập học này.
Đinh Tiễn chống tai thất thần.
Những tin tức liên quan đến Lưu Giang là do Hứa Kha nói với cô.
Hứa Kha là hàng xóm của cô khi còn ở trấn Diên Bình lúc nhỏ, cũng là người đầu tiên của trường cấp hai Diên Bình thi đậu Tam Trung, khi nhận được điện thoại của chủ nhiệm với kết quả chia lớp, đúng lúc Hứa Kha ở nhà cô.
Năm lớp mười của Hứa Kha chính là Lưu Giang dẫn chủ nhiệm, sau đó lên mười một thì chuyển sang khối xã hội, đến nay Lưu Giang vẫn có chút xem thường anh, vì năm đó Hứa Kha đậu vào Yến Tam với điểm gần như tuyệt đối, thường xếp hạng nhấttoàn trường trong các kỳ thi lớn nhỏ vào năm lớp mười, nhất là môn hóa. Mà khi nhắc đến Hứa Kha, Lưu Giang cũng vừa thương vừa ghét.
Nhưng Đinh Tiễn nào được lợi hại như Hứa Kha, số điểm của cô chẳng qua chỉ vừa đủ để vào lớp trọng điểm, đoán có khi xếp hạng cũng chót lớp.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Kha luôn là con nhà người ta.
Bậc phụ huynh trên trấn gần như ai ai cũng muốn sinh một đứa con như Hứa Kha, lấy dáng dấp làm tiêu chuẩn, tính tình đã đằm lại còn thích đi học. Mỗi lần Đinh Tiễn theo mẹ ra ngoài mua đồ, hễ gặp người là đều nghe thấy mấy cô dì bảy mồm tám miệng nghị luận.
“Lần này Hứa Kha thi toàn quốc lại đứng nhất thành phố đấy.”
“Hứa Kha thi đậu Tam Trung rồi!”
“Lúc này chắc phần mộ tổ tiên nhà lão Hứa khói xanh nghi ngút cho xem, ai mà chẳng biết trẻ con trấn Diên Bình chúng ta vốn có tiếng học không giỏi. Đi, chúng ta đến thăm bà Hứa đi, để cuối tuần Hứa Kha về bổ túc cho mấy đứa con nhà mình.”
Bố mẹ Hứa Kha mất sớm, từ nhỏ sống với ông bà nội.
Có lẽ vì tính của bà Hứa dịu dàng nên Hứa Kha cũng học theo bà, nói chuyện làm việc luôn điềm đạm khéo léo, cũng không đắc tội với ai, lại còn giúp dạy đám trẻ trấn trên học thêm nữa.
Chỉ có mỗi Đinh Tiễn là không tìm anh học bổ túc.
Hứa Kha biết, cô gái Đinh Tiễn này hiếu thắng, phương pháp học tập cùng luật sống lại bị mẹ Đinh quản thúc nghiêm khắc từ nhỏ, nhiều khi anh đã chỉ rõ cho cô cả công khai lẫn âm thầm, mọi việc không cần phải nghe theo bố mẹ quá, học tập là chuyện của chính em.
Nhưng thói quen mười mấy năm cứ thế diễn ra, nhất thời khó thay đổi.
Cũng ví dụ như, chuyện ghi chép này, Hứa Kha tận tình khuyên nhủ mấy lần, đừng có cái gì cũng chép vào hết, chỉ cần chọn ý chính thôi.
Thế nhưng Đinh Tiễn không đổi được, vì hằng ngày Diệp Uyển Nhàn đều kiểm tra vở của cô, kể cả trong lớp giáo viên nói gì cũng phải ghi lại không được bỏ sót. Lúc đầu cũng từng khóc lóc làm ầm, đòi không chịu viết. Nhưng sau mấy lần Diệp Uyển Nhàn đánh đập thì đã ngoan ngoãn ghi chép lại hết, chép mấy hồi cũng thành quen.
Đinh Tiễn cúi đầu nhìn vở trong tay đến xuất thần, chợt bên tai vang lên tiếng “bịch —— “, có người ném cặp quai chéo màu đen xuống chỗ bên cạnh, đuôi mắt cô liếc thấy có bóng lưng cao to ngồi xuống.
Lại có người muộn hơn cả cô, thế mà còn ung dung đến thế, cẩn thận bị lão Lưu để mắt tới đấy, kết quả Lưu Giang chỉ liếc nhìn qua bên này rồi đảo mắt, sau đó tiếp tục nói.
Nơi khóe miệng ——
Lại còn vương nụ cười.
Vui cái quái gì vậy?
Đinh Tiễn định quay đầu sang nhìn xem là thần thánh phương nào.
Bỗng bàn trên có người ngoái đầu xuống, là một cậu nam đeo kính da rất trắng, nhìn có hơi quen, lúc nam sinh đeo kính trông thấy Đinh Tiễn thì cũng dừng lại.
Chính là cái cậu đeo kính đã gặp ở nhà họ Chu hôm ấy.
Trong lòng Đinh Tiễn có dự cảm xấu, quả nhiên nghe cậu ta nói ——
“Tư Việt, không phải mày ngủ từ chiếu đến giờ đấy chứ?”
Người bên cạnh dựa ra sau ghế, phát ra giọng mũi rất đơn giản, “Ừ.”
“Mẹ nó, tao đã gọi dì Chu bảo dì ấy đừng quên gọi mày rồi mà.”
Chu Tư Việt không lên tiếng.
“Mẹ mày quên à?”
Lại một tiếng ừ đơn giản, mang theo giọng mũi ngái ngủ.
“Dì Chu chất lắm.” Nam sinh đeo kính bật ngón cái lên, sau đó xoay sang chỗ khác.
Lý Cẩm Hội có bệnh đãng trí, chuyện duy nhất nhớ được là tìm mấy bà hàng xóm đánh bài, ngoài đánh bài ra thì những chuyện khác đều không phải là chuyện. Chủ yếu do mấy năm trước bị tai nạn giao thông, trí nhớ không được minh mẫn như trước nữa, cộng thêm trước giờ con trai không cần bà phải bận tâm nên cũng rất ít khi quản chuyện của cậu.
Nếu không phải gần đây Chu Tư Việt chuẩn bị cho cuộc đua robot vào tháng chín sắp tới, ngày ngày thức đêm thì đâu tới mức buổi chiều ngủ bù.
Cậu ta gãi mi, ánh mắt liếc đại qua bạn cùng bàn với mình, kết quả phát hiện ra Đinh Tiễn nằm trên bàn cầm một tập vở viết viết vẽ vẽ, đầu cúi gục, cằm đè trên bàn, tóc túm đuôi ngựa, sau gáy trắng nõn sạch sẽ, vừa nhỏ vừa dài, như một đoạn ngó sen trắng ngần.
Không hiểu tại sao, cậu luôn có cảm giác sau gáy cô in hai chữ ngu ngốc.
“Này.”
Này cái gì mà này, tôi không có tên chắc.
Lại còn không quen cậu, chỉ là ngồi tạm mà thôi, bắt chuyện cái gì. Đinh Tiễn bịt tai không nghe, nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến cậu đấy.
Chu thiếu gia nở nụ cười tự giễu, sau đó lắc đầu, được thôi.
Lưu Giang càng nói càng say sưa, cũng chẳng để ý đám học trò bên dưới đã mơ màng, ông kích động như một bình phun, nước bọt bắn tung tóe bay khắp nơi.
“Mũi tên đã rời cung sẽ không quay đầu lại được, bây giờ các em đã bước vào cánh cửa này rồi, thì các em sống là người ở đây, ‘chết’ là ma ở nơi này, thầy hy vọng các em có thể để mình ‘chết’ được tôn nghiêm! Từ giờ phút này trở đi, các em phải kéo căng da mình ra, dồn hết sức vào, phải dùng hết sức, muốn mũi tên bắn xa thì phải nhìn xem trong ba năm tới các em đã dốc sức thế nào, cho dù có đứt cung cũng tuyệt đối không được lười biếng!”
Đinh Tiễn nằm dài trên bàn, cảm thấy câu này thật hay, ví dụ rất sinh động, mấy cô thầy ở Diên Bằng chưa bao giờ nói những điều này. Thế là cô cầm bút lên ghi lại, chuẩn bị dán vào bàn cổ vũ bản thân, Chu Tư Việt nãy giờ thờ ơ bỗng hừ một tiếng, giễu cợt liếc nhìn vào vở cô: “Mấy câu súp gà tẩm độc* này mà cũng chép, bộ cuộc đời cậu thiếu giáo dục lắm à?”
(*Súp gà trong ‘súp gà cho tâm hồn’ là chỉ những mẩu chuyện cảm lay đánh động lòng người; thế nên súp gà tẩm độc mà Chu Tư Việt nói có nghĩa là những lời sáo rỗng.)
Đinh Tiễn vừa mới viết xong chữ cung thì nghe thấy lời châm chọc này, lập tức dùng hai tay che kín vở, quay đầu sang trừng mắt.
Lưu Giang nói rõ ràng mạch lạc, học sinh bên dưới nghe mà kích động không thôi, hai mắt như ngọc bắn ra ánh sáng, cứ như đã nhìn thấy thư thông báo trúng tuyển đại học Thanh Hoa đặt trên bàn rồi vậy.
Hai người ở hàng sau lại liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt giao chiến đùng đùng trên không trung.
Dáng vẻ này của Chu thiếu gia nào có giống đi học, nhàn hạ dựa ra sau ghế, trên bàn trải mở cuốn Con Người Và Thiên Nhiên đang được đọc một cách say sưa, đôi mắt hơi nhếch lên, đuôi mắt như lông chim kéo dài, vào lúc này hệt như cây kéo, cay nghiệt lại sắc nhọn.
Sao gương mặt trời sinh cay nghiệt ấy toàn có dáng dấp dễ nhìn như thế vậy, bây giờ cậu ta đã cắt tóc ngắn rồi, để lộ ngũ quan sạch sẽ cùng đường nét nhu hòa. So với quả đầu ổ gà ở nhà ngày hôm đó, Chu Tư Việt cắt tỉa gọn gàng lại có phần bắt mắt hơn.
Đinh Tiễn lạnh nhạt nhìn gương mặt ngập tràn dụ dỗ, nhả từng chữ từng chữ ra: “Tôi tên là Đinh Tiễn.”
Chu Tư Việt cúi đầu đảo mắt giở qua trang cuốn Con Người Và Thiên Nhiên, mí mắt cũng chẳng thèm lật, cậu ngoáy tai lười biếng ừ một tiếng, cũng không biết là có thèm nhớ hay không.
Đinh Tiễn nói: “Cậu đừng có bắt chuyện với tôi.”
Tôi không thể cưỡng lại cám dỗ được đâu.
Lần này, cuối cùng thiếu gia cũng ngẩng đầu lên, mặt không tin nổi, đến lông mày cũng nhướn lên.
“Tôi… bắt chuyện?”
Đinh Tiễn nghiêm túc nói: “Đúng thế, ngày mai chủ nhiệm sẽ đổi chỗ ngồi, cùng lắm hai ta chỉ coi như là bạn cùng bàn tạm thời thôi.”
Lông mày của thiếu gia nhướn cao.
“… Bạn cùng bàn… tạm thời?”
Đinh Tiễn gật đầu, nói không sai chút nào.
Kết quả Lưu Giang trên bục giảng tổng kết một câu: “Là thế này, một tháng sau sẽ có bài kiểm tra chất lượng, cho các em một tháng mau chóng ôn lại kiến thức cũ, chỗ ngồi tạm thời cứ cố định như thế đã, một tháng sau thầy sẽ dựa vào thành tích để sắp xếp lại vị trí cho các em. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, học sinh nội trú thì đến văn phòng của thầy đã, các bạn còn lại về nhà đi đường cẩn thận, tan lớp thôi.”
Khoan khoan khoan, thầy ơi có phải thầy quá tùy ý rồi không?
Không hổ là danh sư, ngay cả thời gian nói chuyện cũng rất chính xác, vừa dứt câu thì tiếng chuông tan học điếc tai vang lên, cứ như được sắp xếp vậy ——
Các bạn trong phòng ùa ra như ong vỡ tổ.
Chỉ còn lại Đinh Tiễn ngồi sững sờ tại chỗ, ngay cả đồ đạc cũng quên dọn.
Nam sinh đeo kính đi tìm Lưu Giang xin thời khóa biểu, còn Chu Tư Việt dựa vào bàn học, thân cao một mét tám lăm nên có cảm tưởng chân như dài hơn cả mặt bàn, mông kê nửa dọc theo bàn, hai tay đút túi, đeo trên người cặp quai chéo màu đen, cúi đầu nhìn mũi giày mình, mấy sợi tóc mái trước trán rũ xuống.
Nam sinh đeo kính quay về lại rất nhanh, “Đi thôi Tư Việt.”
Chu Tư Việt đứng dậy, vừa đưa chân ra thì đột nhiên dừng lại, vỗ vai Đinh Tiễn như nhạo báng: “Mai gặp nhé, bạn cùng bàn tạm thời.”
Đinh Tiễn đang cất hộp bút vào cặp.
Nghe thấy tiếng thì ngẩn người, chợt ngẩng đầu lên, nhưng người đã đi xa.
Hộp bút rơi xuống đất, mấy ngòi bút xổ ra ngổn ngang trên nền, vừa hay lăn tới dưới băng ghế của Chu Tư Việt.
Tựa như ám thị của ngọn đèn sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...