Ai mà chẳng thích mùa xuân, cái mùa ngát xanh một màu, ve kêu râm ran, hoa bung cánh nở rộ lại tràn đầy hy vọng.
Thế nhưng hôm nay, bỗng mình quyết định sẽ thích mùa đông chóng vánh này.
—— “Nhật Ký của Tiểu quái Thú”
Người nọ đứng trong bóng tối, bóng người cao ráo uể oải vùi mình trên ghế salon, vẫn là chiếc áo khoác bóng chày đó, chỉ có điều ở trong có thêm áo len mỏng màu xám tro, giọng điệu có phần mệt mỏi: “Đợi tôi làm gì.”
Khổng Sa Địch cầm micro, nhìn sang Đinh Tiễn rồi lại hét: “Ai biết được chứ, Tiễn Tiễn bọn tôi chính là mê —— “
Micro bị Đinh Tiễn nhanh tay cướp lấy, dưới ánh đèn u ám liếc xéo Khổng Sa Địch một cái, lúc này Khổng Sa Địch mới kịp ý thức được mình đang nói gì, thế là vồn vã ôm cánh tay Đinh Tiễn lấy lòng, nhỏ giọng cầu xin: “Em sai rồi chị ơi, chị đánh em đi.
Đinh Tiễn gạt tay cô ấy ra, không để ý đến.
Khổng Sa Địch không chịu cứ nhào người qua, chỉ trong chốc lát, Đinh Tiễn không đỡ nổi sức lực bám người của cô ấy, không bao lâu cả hai lại ôm nhau cười khanh khách, Đinh Tiễn bất đắc dĩ nói: “Để xem sau này ai chịu nổi cậu đây.”
Tống Tử Kỳ quay đầu nhìn Chu Tư Việt nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Không hát hả?”
Chu Tư Việt rất mệt, theo bản năng lắc đầu.
Tống Tử Kỳ cười: “Cũng đúng, tốt nhất là cậu đừng có hát, dễ mất fans lắm.”
Chu Tư Việt đạp cậu ta một cái, đến một lời thừa thải cũng không có, thật sự rất mệt.
Trong phòng bao, bỗng có người nói: “Đặng Uyển Uyển, bài cậu này —— “
Đặng Uyển Uyển đi đến cầm micro, đứng bên cạnh Chu Tư Việt, bắt đầu làm bộ làm tịch hắng giọng, “Lâu rồi chưa hát bài này, không biết có thể tìm được cảm giác không nữa.”
Theo bản năng Khổng Sa Địch nhìn Đinh Tiễn một cái.
“Có người bắt đầu thể hiện rồi đấy, cậu cứ không nắm cho chặt đi.”
Đinh Tiễn cáu kỉnh trong bụng, tớ thể hiện cái gì đây chứ, tớ hát chẳng khác gì gấu cả ——
Chưa từng vào KTV thế này bao giờ, nên kỳ thực Đinh Tiễn cũng không biết mình hát có hay không, lúc nhỏ Diệp Uyển Nhàn để cô biểu diễn mấy lần trước mặt bạn bè thân thích, phản ứng cụ thể thì không nhớ rõ lắm, chỉ là từ đó không cho cô biểu diễn lần nào nữa, đến khi đi học, cô cũng không phải người thích thể hiện, trong giờ nhạc cũng đa số là hợp ca toàn lớp, nên càng không biết tài nghệ của mình đến đâu.
Cô chìa tay ra: “Bia.”
“Hả?”
“Uống thêm hai hớp nữa, tăng thêm can đảm.”
Khổng Sa Địch mò mấy chai bia nồng độ thấp ở bên cạnh, không yên tâm đưa cho cô: “Hai hớp thôi đó.”
Hai hớp xuống bụng, Đinh Tiễn nhấp miệng, ý, ngon thật đấy ——
Cô cầm chai bia lên nhìn, lại thêm hai hớp nữa.
Đợi khi Khổng Sa Địch hát xong quay lại thì đã cạn nửa chai bia, thế mà Đinh Tiễn vẫn chưa thỏa mãn uống thêm.
“Được rồi, đừng uống nữa, tớ chọn cho cậu bài Bắc Bán Cầu Cô Đơn rồi đấy, hát hay vào nhé.”
Đặng Uyển Uyển hát rất hay, sau khi cô ấy hát xong, tất cả đều nhao nhao bảo sang năm cô ấy mau đi thi Thập Giai Ca Thủ* đi, Đặng Uyển Uyển mắc cỡ đỏ mặt nói: “Đã múa rìu rồi.” Nhưng ánh mắt vẫn cứ khóa chặt vào Chu Tư Việt.
(*Thập Giai Ca Thủ là cuộc thi hát do đại học Bắc Kinh tổ chức từ năm 1986 đến nay.)
Đinh Tiễn cầm chai bia, mở ti hí mắt, lại ngửa đầu uống ực hớp nữa.
“Cất câu chào chúc ngủ ngon để cùng anh ăn sáng, đem nỗi nhớ gửi vào ống tiết kiệm, em ngắm nhìn bầu trời sao lấp lánh, nghe Ngưu Lang nói với Chức Nữ hãy dũng cảm lên…”
Cứ thế hát xong một ca khúc.
Mọi người: …
Đinh Tiễn đặt micro xuống, chất cồn kích thích đầu dây thần kinh, cô hưng phấn hỏi Khổng Sa Địch: “Có hay không?”
Khóe miệng Khổng Sa Địch giật giật: “Hay lắm, chỉ là không có nhịp điệu…”
“…”
Đinh Tiễn một hơi uống hết nửa chai bia còn lại.
Điên rồi, thế giới này điên rồi.
Lúc Chu Tư Việt dậy thì cũng đã gần kết thúc, còn chưa tỉnh táo hẳn, đang nhổ tóc cho bớt buồn ngủ thì đột nhiên có người nhét vào lòng ngực thứ gì đó mềm mại, trong tiềm thức định đẩy ra, lại nghe thấy Khổng Sa Địch vung hai tay lên nói, “Giao lại nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang này cho cậu đấy, bái bai.”
Bàn tay đang dừng trên mái tóc đen nhánh, mặt mù mờ cúi đầu nhìn người trong lòng, đợi đến lúc thấy rõ thì tức đến mức bàn tay đã đặt lên cổ cô, thật sự muốn bóp chết——
Đúng là đáng ghét.
Đinh Tiễn hì hì nhìn cậu, đôi mắt yêu kiều sóng sánh nước.
Tay cậu dừng trên không hai giây, rồi sau đó đập vào gáy cô như để hả giận, “Cười cái quỷ gì.”
Sau đó kéo đi.
Trên con phố trải dài chỉ rải rác vài người qua lại, cây cối tĩnh lặng đìu hiu, ánh trăng trải tấm thảm lông mềm mại trên mặt đất, mặt hồ đã sớm đóng băng phản chiếu lại ánh sáng, như rắc một lớp bạc vụn, tỏa sáng trong đêm tối.
Thiếu niên đi đằng trước, chỉ mặc mỗi chiếc áo xám, hai tay đút trong túi.
Thiếu nữ mặc áo bóng chày của cậu, giẫm lên chiếc bóng của cậu đi ở đằng sau, trái một cước, phải một cước, đi rất kinh khủng.
“Chu Tư Việt.”
Bỗng Đinh Tiễn gọi giật cậu lại, người đi đằng trước dừng bước, không quay đầu: “Sao thế?”
Cô chạy bịch bịch đến trước người cậu, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn vào mắt cậu, đó là đôi mắt còn sáng hơn cả ánh trăng, suýt nữa đã hút cả cô vào, cô định thần lại, mượn hơi bia mà hỏi cậu: “Vì sao trong thời gian này cậu lại không để ý đến tôi?”
Cô đang nhượng bộ.
Đây là lần đầu tiên cô nhượng bộ vì niềm kiêu ngạo của cậu.
Bỗng cậu cúi đầu cười, nhìn sang chỗ khác.
“Tôi đắc tội gì với cậu hả?” Cô lại truy hỏi.
“Cậu không đắc tội gì với tôi cả, chỉ là phiền quá thôi.” Chu Tư Việt tùy ý nói.
“À.”
Đinh Tiễn cúi đầu, dường như không có gì muốn hỏi nữa, cái cúi đầu đầy mất mát.
“Còn gì muốn nói nữa không?” Thấy cô không nói gì thêm, Chu Tư Việt khẽ nhíu mày.
“Không, à vẫn chưa chúc mừng cậu, đã vào được đội tuyển Bắc Kinh —— “
Cô cố gượng cười, muốn vỗ vai cậu khích lệ, nói với cậu rằng, chàng trai à, giàu sang rồi cũng đừng quên mọi người đấy ——
Nhưng rồi lại phát hiện cái người này đứng cứ như tượng vậy, không một biểu cảm, thế là cũng mất tâm trạng đùa giỡn.
“Còn gì khác nữa không?” Thấy Chu Tư Việt có ưu thế thân cao, chẳng hiểu sao Đinh Tiễn lại cảm thấy áp bức, lồng ngực thở không thông, cô nín thở, lấy hơi phồng miệng nói, “Còn nữa, chúc mừng năm mới.”
“Ừ?”
“Hết rồi.”
Đêm mùa đông, gió lạnh như con dao sắc bén tạt mạnh qua.
Đột nhiên Đinh Tiễn thấy lạnh ở chóp mũi, cô vô thức sờ lên, đầu ngón tay ươn ướt, tuyết đã rơi rồi, cô ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh trăng, những bông tuyết trắng bạc đang rơi xuống.
Thiếu niên đứng đối diện như cười như không nhìn cô, mấy bông tuyết tan ra trên mái tóc đen nhánh của cậu, tăng thêm vẻ bình yên, mượn hơi cồn, chợt trong đầu cô nảy ra một ý tưởng vừa to gan lại cuồng điên.
“Hơn nửa đêm tôi nhảy tường trại tập huấn ra, lại để tôi nghe mấy câu chúc phúc năm mới này, có phải đã lỗ —— ” Chợt Chu Tư Việt khựng lại, nụ cười tan ra nơi khóe miệng, vì lời còn chưa nói hết, đã bị một tiếng “chụt” rất nhỏ thay thế.
Ngay cả chú sâu ngủ yên trên cây cũng kinh hãi rơi xuống cành cây, nằm trên đất chẳng biết phải làm sao, hệt như vẻ mặt vào lúc này của cậu thiếu niên.
Đinh Tiễn nhanh chóng xỉa mũi chân lên trước, chạm nhẹ một cái vào bên gò má cậu, nói cho đúng thì, thật ra còn chưa chạm, cách khoảng không hôn một cái, rồi nhanh chóng lùi về sau, nở nụ cười yêu kiều nhìn cậu: “Cậu tớ nói, đây là cái chào chạm má*, có thể mang đến vận may cho người ta, còn hữu hiệu hơn lời chúc năm mới.”
(*Tiếng Anh là bisous, đây là văn hóa “chạm má” của nước Pháp nói riêng và văn hóa phương Tây nói chung.)
Chu Tư Việt kìm nén nhìn cô ba giây, rồi sau đó cứng nhắc thốt ra hai chữ cám ơn.
Đinh Tiễn cúi đầu, không khỏi buồn cười.
Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa thì ánh mắt hai người đối nhau, nơi khóe miệng còn vương nụ cười không tên, lại đồng thời quay đầu đi chỗ khác, bình ổn lại cảm xúc.
Ai mà chẳng thích mùa xuân, cái mùa ngát xanh một màu, tiếng ve râm ran, hoa xòe cánh nở rộ lại tràn đầy hy vọng.
Thế nhưng hôm nay, bỗng cô quyết định sẽ thích mùa đông chóng vánh này.
Qua hết ngày nguyên tiêu là chính thức tựu trường, Lưu Giang lại xếp chỗ ngồi lần nữa, không biết Khổng Sa Địch dùng yêu pháp nào mà lại khiến Lưu Giang đồng ý cho cô ấy ngồi cùng bàn với Tống Tử Kỳ, lại xét thấy thành tích của cả cô và Chu Tư Việt đều đang tăng đều nên Lưu Giang cũng không đổi chỗ cô và Chu Tư Việt, lại còn cố ý nhắc nhở cô, phải học hỏi thêm môn toán từ Chu Tư Việt.
Đinh Tiễn luôn miệng vâng dạ, để đáp trả phần tâm ý này của thầy, em cũng sẽ học tập thật tốt.
Đội hình bốn người lại lần nữa tề tựu, Khổng Sa Địch nháy mắt với cô, lòng rạo rực vui mừng, từ tận đáy lòng Đinh Tiễn cũng vui thay cô ấy, ném một cái nhìn quyến rũ về lại, kết quả bị người ta đập cho một cái, Đinh Tiễn đau điếng tức giận trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ, Chu Tư Việt ra vẻ bình tĩnh ung dung, tiện tay rút một cuốn sách trong học bàn lên rồi mở ra, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà hỏi: “Nghĩ xong chưa? Muốn vào ban tự nhiên hay xã hội?”
Khổng Sa Địch nghe thế thì quay lại, nói: “Cậu quan tâm Tiễn Tiễn nhà bọn tôi học tự nhiên hay xã hội làm gì?”
Chu Tư Việt: “Tôi thấy cậu vừa đổi chỗ qua đây, giờ muốn về lại chỗ cũ hả?”
Khổng Sa Địch ngắt lời, khinh thường ra vẻ: “Chủ nhiệm đã đồng ý rồi, chẳng lẽ cậu còn đổi tôi về được chắc?”
Chu Tư Việt cúi đầu, lại giở sách lần nữa, thờ ơ nói: “Tôi sẽ nói với chủ nhiệm là cậu ngồi trước mặt tôi làm ảnh hưởng tôi học tập, cậu cứ xem xem thầy ấy có đổi chỗ lại cho cậu không.”
Sau đó Đinh Tiễn trông thấy màn đổi sắc lật lọng nhanh nhất từ trước đến nay.
Khổng Sa Địch làm động tác kéo khóa ở miệng, rồi nhanh chóng nở nụ cười ân cần: “Em nào dám quấy rầy ngài học tập chứ, làm chậm trễ ngài cầm huy chương vàng, em chính là tội nhân của Yến Tam, sau này hễ ngài nói chuyện, em đảm bảo sẽ không nói câu nào.”
Chu Tư Việt được như ý: “Được, lui ra đi.”
Nửa học kỳ trôi qua, Đinh Tiễn mới biết được một chuyện, lúc Chu Tư Việt ở trại đông đã bị xử phạt.
Vẫn là Khổng Sa Địch nói cho cô biết chuyện này.
“Bị phạt?”
Khổng Sa Địch mím môi đau lòng gật đầu, “Cậu đừng nói với ai nhé, vốn chuyện này không ai biết đâu, Chu Tư Việt cũng không nói với ai cả, là hôm đó lúc Hà Tinh Văn nói với mấy người ở lớp mười, bị Tưởng Trầm nghe được, nói Chu Tư Việt bị phạt hồi ở trại đông, hình như có ảnh hưởng đến thành tích tập huấn. Cũng vì chuyện này mà Dương Vi Đào tức Chu Tư Việt lâu lắm.”
“Vì sao?”
Khổng Sa Địch cúi đầu: “… Là ngày hôm sinh nhật tớ đó… Kết quả lúc về, không biết thằng khốn nào tố cáo với thầy, lại bị bắt quả tang, nếu không phải Dương Vi Đào xin tha cho cậu ấy thì ông thầy kia đã đuổi cậu ấy về rồi, cũng không được tham gia tập huấn nữa. Xin lỗi cậu, cậu đừng đánh tớ.”
Kết quả hai người đang mải tám chuyện thì lại bị người trong cuộc nghe được, không biết Chu Tư Việt ôm bóng từ đâu đi đến, giơ tay phát một cái vào gáy Đinh Tiễn, đi băng qua cô, cũng không quay đầu lại mà nói: “Đừng hóng hớt nữa, mau về làm đề đi.”
“…”
Quay về lớp học, mấy lần Đinh Tiễn muốn nói rồi lại thôi, bị Chu Tư Việt thấy cả, cậu bật cười: “Đừng có làm vẻ mặt mày ủ ê như thế, tôi vẫn chưa chết.”
“Pi pi pi —— ” Cô phì mấy cái, “Cậu ăn nói có thể kiêng kị chút được không hả.”
Cậu lại chẳng hề để ý: “Nếu con người dễ chết như thế, không lẽ sẽ có nhiều tội phạm giết người thế à? Được rồi, tôi không sao, hơn nữa, tôi cũng không hối hận.”
Lúc Chu Tư Việt nói câu này, hai mắt đang nhìn thẳng vào cô.
Vào lúc ấy, Đinh Tiễn không tài nào nhìn cậu quá năm giây được, không biết có phải cô có ảo giác hay không, mà luôn cảm thấy trong cái nhìn của cậu đầy ắp thâm tình, từng chút cuốn cô vào.
Cô nhìn đi chỗ khác, cúi đầu giả vờ đọc sách: “Có ảnh hưởng đến chuyện cậu vào đội quốc gia không?”
Chu Tư Việt quay đầu về, vừa xoay bút vừa cúi đầu giở vở: “Không biết.”
Đinh Tiễn không biết những lời này của cậu có thật lòng hay không, hay cố ý không để cô lo lắng nên mới nói thế, có điều sau đó, Dương Vi Đào liên tục tìm đến Chu Tư Việt, ý muốn bảo cậu đi tìm người thầy kia chuyện trò thuận tiện tặng ít quà, nhưng đều bị Chu Tư Việt từ chối.
Từ đầu đến cuối cậu luôn dùng thành tích để nói chuyện, nhưng Dương Vi Đào rất rõ ràng, vì sao năm ngoái Hứa Kha được điểm tuyệt đối mà lại không vào được, có lúc chọn đội tuyển quốc gia không đơn thuần chỉ từ số điểm, mà còn về tư chất của học viên nữa, cộng thêm năm nay học sinh rất mạnh, có mấy người từ nhỏ đã bắt đầu học để thi rồi, phấn đấu mười mấy năm, cũng chỉ vì muốn giữ một suất vào cổng đại học.
Khi năm học lớp mười vừa kết thúc, Đinh Tiễn lên nộp tờ đơn chia ban.
Khổng Sa Địch theo sát phía sau.
Hai người nhìn tờ đơn chia ban trong tay đối phương, rồi cùng nhìn nhau cười một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...