Không biết có phải Đinh Tiễn ảo giác hay không, mà cô cảm thấy Chu Tư Việt cố ý giảng bài chậm lại.
Hẳn là vì ngồi cùng bàn nên mới có đãi ngộ này, nghĩ như thế cô liền bật cười.
Đầu bị người ta lấy bút gõ một cái, “Cười cái gì đấy, mau ghi chép lại đi.”
“Ừ.” Đinh Tiễn thôi cười, nghiêm túc cầm bút viết, nhưng cô có nghe vào gì đâu, thế nên cũng chẳng biết phải ghi cái gì nữa. Ngòi bút dừng giữ không trung, cô lén liếc mắt nhìn người bên cạnh, Chu Tư Việt trực tiếp đập mạnh, “Thì ra hồi nãy không nghe gì hết phải không?”
Lực có hơi mạnh, cô vừa xoa vừa gật đầu: “Có nghe mà.”
Chu thiếu gia cười nhạt: “À, vậy tôi nói gì?”
Đinh Tiễn vắt óc nhưng chỉ có thể nhớ được câu cuối: “Cậu nói… Tứ giác ABCD này là hình chiếu, có thể tìm lim…”
Chu Tư Việt cười giễu, gương mặt trở nên hà khắc: “Cậu đúng là con cá mắm, trí nhớ ba giây.” Nói rồi ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, hai tay đút túi quần, khẽ nở nụ cười mỉa mai: “Sao cậu thi vào được đây hay vậy?”
Đã quen với việc cậu khắt khe, cũng không cảm thấy không chịu nổi, giờ đây Đinh Tiễn đã thích ứng được rồi, thậm chí còn có thể thao thao bất tuyệt nói với cậu về lịch sử thi đậu Yến Tam lúc trước: “Cậu có biết Hứa Kha không?”
Hứa Kha?
Chu Tư Việt lắc đầu.
Lúc nhắc đến Hứa Kha, mặt Đinh Tiễn vô cùng kiêu ngạo, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tròng mắt đen láy, “Cũng là vì anh ấy nên tôi mới quyết định thi Yến Tam đấy, thật ra hồi nhỏ kết quả học tập của tôi không tốt lắm, giống cậu nói đấy, trí nhớ quá kém, những bạn khác đã sớm học xong hai mươi sáu chữ cái rồi, thế nhưng tôi phải mất một tháng mới xong, lúc nào mẹ tôi cũng lấy Hứa Kha ra so, so đo nhiều dần sinh ra chênh lệch trong lòng. Lúc nào cũng ghét tôi, tại sao người khác có thể học được còn tôi thì không, sau đó gặp Hứa Kha, anh ấy mới nói với tôi là, trên thế giới không có chuyện gì người khác có thể làm mà em không làm được cả. Em không làm được, đó là vì em chưa cố gắng.”
Chu Tư Việt vòng tay, hừ một tiếng xem thường.
Đinh Tiễn biết, con người cậu ta xưa nay rất ghét mấy câu nói lý giảng đời, “Cậu đừng có không tin, Hứa Kha nói có lý lắm đấy, cũng vì lời của anh ấy nên tôi mới quyết định sức yếu phải lo trước, người khác học một giờ, tôi học hai giờ.”
Quả thật Đinh Tiễn vô cùng kiên nhẫn, chuyện cô đã quyết định phải làm thì có húc vỡ tường cũng không quay đầu.
Kết quả là bị Chu Tư Việt bất ngờ tạt cho chậu nước lạnh: “Nên cậu mới học tới tận hai giờ sáng? Thế mà điểm toán có chừng đó thôi à?”
Giọng thẳng đuột làm Đinh Tiễn rất muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống, cô nhẹ giọng nói: “Đâu phải ngày nào cũng học tới hai giờ, có lúc mệt quá sẽ ngủ sớm, lúc có tinh thần mới học trễ.”
Thấy cậu cười mỉa, Đinh Tiễn bĩu môi bổ sung thêm một câu: “Cậu tưởng ai cũng giống cậu à? Nhìn một lần là biết?”
Chu Tư Việt buồn cười nhìn Đinh Tiễn, hai tay vẫn đút túi: “Cậu có hiểu lầm gì với chỉ số IQ của mọi người à? Hay cậu cảm thấy chỉ số IQ của tôi vượt ra khỏi cảnh giới người thường rồi? Ngoài thiên tài hiếm có có IQ cao hơn người bình thường, phần lớn IQ của mọi người đều ngang nhau cả, chênh lệch không lớn, cậu không học tốt thì chỉ có thể nói là do cậu không tìm đúng phương pháp.”
Nhìn kìa nhìn kìa, thiên tài này nói đạo mạo chưa, khiêm tốn chưa.
Nói rồi còn thuận thế nghiên người tới trước rút tập vở ghi chép đầy ắp của cô lên, sau đó lại vứt xuống bàn, tay lại đút vào túi, “Đã sớm nói với cậu rồi, lúc ghi chép phải chọn trọng điểm để ghi, cậu ghi chép như thế, thi được điểm cao mới lạ.”
Đinh Tiễn nhìn cậu một lúc lâu, cứ như đang nghiền ngẫm lời của cậu vậy.
Chu Tư Việt bị cái nhìn trần truồng của cô làm cho rợn tóc gáy, “Làm gì đấy?”
Đinh Tiễn nghĩ ngợi rồi mím môi, hạ quyết tâm, chắp tay ôm quyền với cậu: “Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Chu Tư Việt cười với cô rất miễn cưỡng, còn không nhịn được chọc cô: “Có điều IQ của cậu đúng là thấp hơn so với mặt bằng chung thật, ông trời ác với cậu thật đấy, đã đóng cửa chính rồi mà còn khép luôn cửa sổ.”
Đinh Tiễn hằm hè nhìn cậu: “Cậu có ý gì?”
Chu Tư Việt nhướn mày, xoay qua chỗ khác giải bài, chỉ để lại cái gáy cho cô, ý là tự cậu hiểu đi.
Mặt trời ngả về tây, gió thu xạc xào.
Mái tóc đen mềm mượt phản chiếu ánh nắng vàng rực dưới chiều tà, sườn mặt thiếu niên trông vừa tuấn tú lại nhanh nhẹn.
Lúc ấy chẳng biết Đinh Tiễn lấy đâu ra dũng khí mà đưa tay đẩy đầu cậu, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu mới là đồ vừa xấu xí vừa ngu ngốc!”
Đơn giản chỉ là cô muốn sờ tóc cậu mà thôi.
Giống như dự đoán, xúc cảm không tệ.
Chu thiếu gia xù lông, “Tạo phản rồi hả?”
Đinh Tiễn rụt cổ trốn vào trong góc tường, cầm sách lên che mặt, nhanh chóng nhận lỗi: “Không dám.”
Nhưng trong lòng lại có con người nhỏ dương dương đắc ý vẫy cờ kêu gào: Tạo phản đi tạo phản đi.
Lúc đó cảm xúc thật đơn thuần, hỉ nộ ái ố trong ngày thường đều rất rõ ràng, cao ngạo hoặc tự ti cũng tồn tại rõ như thế.
Thời gian dần trôi về phía trươc, chúng ta không thể nào quay đầu lại được; năm tháng nói, các bạn mới là vị thần của tương lai.
Lúc ấy Đinh Tiễn đã nhận định Chu Tư Việt là thần.
Cách học vốn không tồn tại trên người của thần, mà dưới sự hướng dẫn của thần, đột nhiên Đinh Tiễn cảm thấy toán cũng không khó khăn lắm, chí ít là những bài cậu giảng cô có thể hiểu.
Chu Tư Việt chỉ giảng bài chứ không nói nhảm, lời ít ý nhiều đi thẳng vào vấn đề, nói xong rồi còn chỉ điểm ý chính cho cô.
Nhưng Chu thiếu gia không có kiên nhẫn, có một vài bài khi giải sâu thì chính là cùng một dạng, lúc Đinh Tiễn lấy thêm bài ra hỏi thì sầm mặt ngay, “Giảng mấy lần rồi?”
Đinh Tiễn ngốc nghếch còn đang nghĩ, đó là bài làm lúc nãy mà.
Cho đến khi cậu phân tích tới bước cuối, cô mới phát hiện là cùng một dạng đề, quá buồn.
Có điều cô rất giỏi làm toán hình học, đủ kiểu hình học không gian, dùng lời của Chu Tư Việt thì trí tưởng tượng không gian của cô không tệ.
Gặp một bài toán không gian khó, ngay đến Chu Tư Việt cũng phải nghĩ mấy giây, nhưng cô lại có thể tìm ra đáp án ngay.
Hiếm khi thấy Chu thiếu gia dùng ánh mắt khen ngợi nhìn cô, không tệ đấy.
Rốt cuộc Đinh Tiễn cũng tìm được tự tin sau khi bị nghiền ép các mặt.
Thiếu niên đưa mắt ra hiệu với cô: “Có phải không quá khó không?”
Đúng thế, không hề khó như vậy chút nào, có cậu ở đây, chẳng có gì là khó cả.
Đinh Tiễn âm thầm đáp.
Bất tri bất giác cách ngày thi chất lượng chỉ còn một tuần.
Sau khi kiểm tra Lưu Giang sẽ phân lại chỗ ngồi lần nữa, lúc giai giảng Lưu Giang cũng có nói sẽ ngồi theo thành tích, rốt cuộc là xếp thứ tự dựa theo thành tích, hay xếp xen kẽ điểm cao với điểm thấp?
Bất kể là xếp thế nào, Đinh Tiễn cũng biết khả năng mình ngồi cùng bàn với Chu Tư Việt là rất thấp.
Mấy ngày liên tiếp, tâm trạng của Đinh Tiễn không khá chút nào, ỉu xìu nằm rạp trên bàn.
Bị chung bệnh còn có Khổng Sa Địch, trong lòng hai cô gái đều biết rõ, nhìn nhau cười khổ một tiếng, Khổng Sa Địch đi đến trước bàn cô, đưa mắt nhìn sang bên cạnh: “Còn cậu ta?”
Đinh Tiễn thở dài: “Còn làm gì nữa? Đi chơi bóng rồi.”
Giờ nghỉ trưa ở trong lớp không có nhiều người, phần lớn nam sinh đều ra ngoài hóng gió, mượn cơ hội ấy mà đi ngắm gái lớp khác.
Khổng Sa Địch nghiêng mặt dán má xuống bàn, cũng thở dài: “Tống Tử Kỳ cũng thế, hôm qua tớ mới nói chuyện đổi chổ với cậu ta xong, cậu ta bảo đổi thì đổi, không phải bình thường cậu hay la hét bảo tôi với Đinh Tiễn đổi chỗ sao, thế mà giống nhau được à, cậu ta và Chu Tư Việt cùng bàn, tớ còn ngồi trước mặt cậu ta, cậu nói xem có phải cậu ta bị ngu không?”
Đinh Tiễn cũng đổi tư thế, dán mặt xuống bàn, nghe tiếng ù ù trong bàn vang lên bên tai, khẽ gật đầu: “Có thể.”
Ở đây còn có một người ngu hơn đây.
“Hy vọng Lưu Giang bận mà quên chuyện đổi chỗ này đi.”
Khổng Sa Địch chắp hai tay nhắm mắt cầu khẩn.
Đinh Tiễn lại thở dài: “Vô dụng thôi, hôm qua Lưu Giang tìm lớp trưởng nói chuyện rồi, là chuyện này đấy.”
Khổng Sa Địch rên rỉ, lại tiếp tục nằm xuống bàn.
“Cậu làm gì thế!”
Bỗng Đinh Tiễn có cảm giác đầu bị ai đó vỗ một cái, cô ngồi phắt dậy, trông thấy Chu Tư Việt cầm bóng rổ đi vào, sau lưng còn có cả Tống Tử Kỳ.
Chu Tư Việt vừa chơi bóng rổ xong, cả người ướt đẫm mồ hôi, trên người mặc chiếc áo bóng rổ màu xanh tay cộc cùng quần bóng rổ quá đầu gối, bắp chân nổi cơ săn chắc thấy rõ, dưới chân mang đôi giày viền trắng để lộ tất, toát lên khí chất thiếu niên.
Mồ hôi nhễ nhại, một lọn tóc ướt nhẹp dính vào trán, vẫn còn đang nhỏ nước, cậu ôm bóng đi tới, vuốt đầu cô một cái rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Lúc đó trong đầu Đinh Tiễn chỉ có mỗi năm chữ ——
Thiếu niên hệt như gió.
Có điều cô hoàn hồn rất nhanh, nhích sang một bên hét to: “Bẩn chết đi được!”
Tính thiếu niên lạ, nổi hứng đùa dai.
Chu Tư Việt nhếch môi, nghiêng người tới trước, ác ý giơ tay quẹt lên mặt cô, “Này có bẩn không?”
Bàn tay ướt đẫm mang theo hơi ấm còn dư lại chạm vào má cô, như làn gió ấm áp thổi qua, quanh người đều là mùi của cậu.
Còn nồng nặc hơn cả mùi hoa quế ngoài khung cửa, còn khiến người ta khó lòng né tránh.
Ngay lập tức, rót vào nơi cõi lòng trong cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...