BÍ MẬT - CHƯƠNG 93
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Không biết bắt đầu từ khi nào, Cố Thụ Ca đã hình thành tật ngủ nướng. Thức đã lâu nhưng cô vẫn không chịu rời giường, cũng không cho Thẩm Quyến dậy.
"Mình ngủ thêm chút nữa đi." Cố Thụ Ca vờ ôm chăn, cuộn thành một cục, "Em buồn ngủ quá. Em muốn ngủ tiếp."
Thẩm Quyến không biết quỷ nhà người khác có phải cũng làm bộ như vậy hay không, nhưng tiểu quỷ nhà cô nói buồn ngủ, vậy nhất định là thật sự buồn ngủ. Cô không động, cũng không vạch trần hành vi lén lút nhích đến gần, vờ như có thể chạm đến, có thể tựa vào vai cô của Cố Thụ Ca, giọng hơi khàn: "Vậy em ngủ thêm chút nữa đi."
Cố Thụ Ca ăn vạ thành công, cười đến cong mi.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Điện thoại Thẩm Quyến reo thường đều là chuyện quan trọng. Cố Thụ Ca hiểu chuyện, không đợi nhắc nhở đã lập tức ngồi dậy để Thẩm Quyến nghe điện thoại, ngược lại còn làm Thẩm Quyến cảm thấy trong lòng trống rỗng. Thật ra hoàn toàn không chạm đến, muốn chạm cũng không được thì làm sao lại có cảm giác trong lòng trống rỗng cho được?
Thẩm Quyến bất đắc dĩ, thậm chí còn cảm thấy cứ ở bên Tiểu Ca như vậy mãi, cho dù không có thực thể thì e là cô cũng sẽ tự tưởng tượng ra.
Thẩm Quyến nghĩ vậy, rồi lại liếc mắt nhìn Cố Thụ Ca một cái.
Cố Thụ Ca không biết suy nghĩ của Thẩm Quyến, thấy cô trông sang bèn nhìn lại, ánh mắt mềm mại mà ngoan ngoãn. Thẩm Quyến cười cười, không nói gì, chỉ duỗi tay cầm lấy điện thoại, nhìn lên màn hình, là Kính Vân đại sư.
Cô bắt máy, bên kia nói mấy câu. Cố Thụ Ca thấy Thẩm Quyến đầu tiên là nghiêm mặt, tiếp theo lại chần chừ, cuối cùng nói với vẻ hơi quái dị: "Chiếc chìa khóa kia là kiểu gì?"
Một giờ sau, Kính Vân đến trước cửa nhà họ Cố. Thẩm Quyến ôm ra một chiếc hộp. Hộp làm bằng gỗ mun, không lớn, cũng không nặng. Cô đặt chiếc hộp lên bàn. Kính Vân bước đến, nhìn qua Cố Thụ Ca và Thẩm Quyến, xem như hỏi ý.
Ông ta mở hộp, bên trong là một chiếc chìa khóa bằng đồng. Chìa khóa đồng rất dài, bất luận là hình dạng hay màu sắc đều ngập tràn khí tức cổ xưa, hoàn toàn không hợp với thời đại hiện nay. Kính Vân vừa cầm lên đã xác định: "Là chiếc chìa khóa này." Trên chìa khóa có chi chít phù văn và pháp chướng do các cao tăng thiết hạ. Kính Vân chạm vào là biết ngay.
Ông ta đặt chìa khóa xuống, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Đồ vật quan trọng như vậy, sao lại rơi vào tay thí chủ mà chùa Bạch Long cũng không phát hiện?"
Thẩm Quyến đáp: "Là Tiểu Ca tìm được."
Đoạn ký ức này, Cố Thụ Ca đương nhiên không nhớ. Cô không nói ra, nhưng vẻ mặt khó tránh tập trung hồi tưởng.
Thẩm Quyến thấy được, bèn thả chậm ngữ điệu, thong thả nói: "Từ chỗ trụ trì, chúng tôi biết trong Tàng Kinh Các của chùa Bạch Long có lẽ sẽ có bí tịch giúp được cho Tiểu Ca, tôi bèn hỏi chùa Bạch Long mượn Tàng Kinh Các năm ngày."
Nói xong nguyên nhân, cô tạm dừng một chốc lại tiếp tục: "Tàng Kinh Các của chùa Bạch Long ở bên cạnh một mảnh rừng trúc. Mùa đông thời tiết hơi lạnh, trong rừng trúc phủ đầy tuyết, trên nóc Tàng Kinh Các cũng đóng một lớp thật dày, trắng xóa một khoảng. Thời tiết mấy hôm ấy rất tốt, có nắng. Tuyết trắng dưới ánh mặt trời phản quang càng chói mắt."
Kiểu miêu tả ấy hoàn toàn không phải cách kể lại một sự kiện mà giống như muốn thông qua ngôn ngữ để tái hiện lại một cách chi tiết toàn bộ khung cảnh hôm ấy, từ cảnh vật đến thời tiết các thứ hơn. Kính Vân biết tiểu quỷ mất trí nhớ, đương nhiên hiểu dụng ý của Thẩm thí chủ, thế nên cũng không chen miệng. Mà Cố Thụ Ca đã từ lời miêu tả của Thẩm Quyến mà tẩm nhập vào đoạn ký ức kia.
Một tòa kiến trúc ba tầng, chiếm diện tích không nhỏ. Bên ngoài là ngói lục, rêu xanh, tường trắng đầy dây leo, như đã trải qua hàng ngàn năm tháng. Bước vào trong, kệ sách nối tiếp, đàn hương thanh tâm, mùi sách u tĩnh, tất cả giao hòa với nhau. Ánh mặt trời len qua cửa sổ, chiếu lên một chiếc bàn vuông giữa phòng. Trên bàn có một lớp bụi mỏng, li ti lơ lửng dưới ánh nắng.
Cô vừa nghe Thẩm Quyến miêu tả, vừa muốn hồi tưởng lại, nhưng vẫn không mấy rõ ràng.
Một ly máu tươi, mấy tầng kệ sách, một chiếc giường con, và cả các cô cùng nằm trên giường. Mơ mơ hồ hồ, tất cả chỉ có một hình dáng đại khái, nhưng ký ức còn chưa rõ ràng thì tim Cố Thụ Ca đã bắt đầu rung động, rung động đến chỗ trái tim nhói đau.
"Chúng tôi lấy nó ra từ một hốc ẩn, nghĩ có lẽ sẽ dùng đến nên bèn mang về." Thẩm Quyến nói.
Cố Thụ Ca còn mải đắm chìm trong hồi ức. Rõ ràng nhớ không nổi, rõ ràng cái gì cũng mơ hồ, nhưng cô lại hệt như bị bóng đè mà ngồi trên sô pha, tròn mắt xuất thần.
Thẩm Quyến chuyển mắt sang Kính Vân, hất nhẹ hàm dưới. Kính Vân đứng dậy, theo cô bước sang căn phòng thơ họa cách vách nói chuyện.
Phòng thơ họa được trang trí theo phong cách cổ điển Trung Quốc, trên tường còn treo không ít tranh cổ, càng tôn lên khí chất đại đức nhà Phật của Kính Vân.
"Xem ra ký ức của Cố thí chủ đang sống lại." Kính Vân ngồi xuống, giọng đầy bất ngờ.
Ngữ điệu Thẩm Quyến nhu hòa: "Em ấy muốn nhớ lại. Mấy hôm trước tôi đã dẫn em đến nơi trước kia từng có hồi ức." Cô không nói rõ là nơi nào, "Em ấy có thể nhớ được một vài đoạn ngắn."
"Người mất trí, nếu muốn nhớ lại đã rất khó, càng đừng nói đến một cô quỷ mơ hồ không có thực thể." Quỷ một khi đã mất khống chế thì rất hiếm khi có thể thanh tỉnh, bởi vì không có thân thể, hồn thể trôi nổi, lí trí cũng hệt như nước, chảy đi rồi là không cách nào quay về. Thứ thiên về ý thức như ký ức cũng vậy, một khi đã mất là sẽ rất khó tìm lại.
Có điều Kính Vân cũng không quá kinh ngạc. Kỳ tích giữa hai người này đã nhiều vậy rồi, thêm một cái này cũng chẳng có gì to tát. Ông ta lại nói về chiếc chìa khóa: "Thí chủ mượn Tàng Kinh Các năm ngày, trở về còn thuận tay cuỗm luôn bảo vật trấn chùa của chùa Bạch Long."
Thẩm Quyến cũng ngượng ngùng: "Tôi không biết chiếc chìa khóa này quý trọng như vậy. Dùng xong sẽ trả lại ngay."
Kính Vân lúc tìm chìa khóa ở chùa Bạch Long đã nghe hòa thượng trong chùa nói mấy tháng trước, Thẩm thí chủ đã quyên cho chùa một tòa Tàng Kinh Các mới, và cả một khoản tiền nhang đèn. Khoản tiền ấy cũng đã đủ để sửa chữa lại toàn bộ Đại Hùng Bảo Điện một lượt, là số tiền cúng dường lớn nhất mà chùa Bạch Long thu được trong mấy năm nay.
"Thôi, chiếc chìa khóa này trong mắt bọn họ e là còn không bằng số tiền thí chủ quyên tặng." Kính Vân vẫy vẫy tay. Nếu chùa Bạch Long thật sự xem trọng chìa khóa thì cũng đã không để nó thất lạc như vậy.
Thẩm Quyến vẫn rất băn khoăn: "Tôi lại quyên thêm cho chùa Bạch Long một ít?" Ngẫm lại, hình như vẫn là chùa Quảng Bình giúp đỡ nhiều hơn, bèn nói: "Chùa Quảng Bình ở trong núi sâu, các sư thầy sống cũng kham khổ, tôi giúp mọi người mở rộng chùa một chút, cũng nắn lại kim thân Phật Tổ cao lớn hơn, như vậy Phật quang mới có thể chiếu khắp."
Kính Vân toan cất lời từ chối, nhưng nhớ đến sư huynh đã bế quan, ông ta lại không quản những việc vặt, cũng không thể thật sự để các hòa thượng lớn nhỏ trong chùa bị đói, bèn sửa miệng: "Đa tạ Thẩm thí chủ."
Ông ta nhận rồi, Thẩm Quyến cũng vui vẻ. Dù sao đã giúp đỡ một phen, cô không đáp lễ thì cứ thấy băn khoăn.
Kính Vân lấy được chìa khóa, cũng không nán lại lâu mà trực tiếp cáo từ. Ông ta phải trở về núi, mở hộp ra, xem thử điển tịch bên trong. Lần này chắc hẳn có thể tìm được cách giúp tiểu quỷ.
Thẩm Quyến tiễn Kính Vân đi. Cố Thụ Ca còn ngồi trên sô pha. Cô bước đến bên cạnh, tiểu quỷ dùng ngón tay có thể chạm đến vật nắm lấy góc áo cô, ngẩng đầu nhìn lên: "Em nhớ không ra. Cứ mơ mơ hồ hồ. Nhưng em cảm giác được ở Tàng Kinh Các, em nhất định rất vui vẻ." Chỉ là cũng loáng thoáng có một chút chua xót, kiềm chế.
Thẩm Quyến ngồi xuống bên cạnh tiểu quỷ, cùng nhau hồi tưởng. Năm ngày ở Tàng Kinh Các, giờ nhớ lại quả thật là vui sướng chiếm phần nhiều. Khi đó, các cô còn chưa hiểu rõ lòng nhau. Cô cẩn thận thăm dò, đắn đo gom hết dũng khí mới dám tiến lên một bước nhỏ, phỏng đoán liệu Tiểu Ca có thích cô, gặp phải một chút mơ hồ liền lui về chỗ cũ, chỉ sợ hiểu sai ý.
Giờ đã xác định quan hệ, ngẫm lại thấy bất luận là mơ hồ hay thăm dò, cho dù Tiểu Ca chỉ chạm thật khẽ vào lòng bàn tay thì cô cũng đã cảm thấy trong chua xót có ngọt ngào, khiến người ta phải bật cười. Ngày nào cô cũng muốn nhìn đến đường lượn sóng của Tiểu Ca.
Nghĩ đến đây, Thẩm Quyến lại liếc nhìn lên đỉnh đầu tiểu quỷ. Đã lâu rồi cô không thấy đường lượn sóng.
Cố Thụ Ca không biết điều đó. Trong đầu cô rối loạn như một nồi lẩu thập cẩm, lung tung, lộn xộn, còn muốn cố gắng đẩy hết đám hỗn độn che đậy kia ra mà thật sự nhớ lại.
Thấy cô nàng lại bắt đầu trầm tư, Thẩm Quyến cũng không quấy rầy mà tự đi làm chuyện riêng. Bên dưới nhà họ Cố vẫn còn có phóng viên theo dõi, cả trong nhà lẫn ngoài cửa. Cho nên Kính Vân là được Thẩm Quyến cho xe đi đón thẳng vào nhà. Bằng không bị chụp đến còn không biết sẽ bịa ra lời đồn gì.
Mấy hôm nay Thẩm Quyến cũng không tiện ra ngoài. Chuyện về lại chốn cũ đành tạm gác sang một bên. Cô đi xử lý những văn kiện được đưa đến sáng nay, sau mở hai cuộc họp trực tuyến. Đến khi bận xong thì trời đã chập tối, Cố Thụ Ca vẫn còn ngồi ở kia. May mà quỷ không có thân thể, không có chuyện ngồi lâu cản trở lưu thông máu, làm chân bị tê.
Thẩm Quyến ăn cơm xong, lại ngồi xuống bên cạnh tiểu quỷ, hỏi: "Sao em nóng ruột vậy?"
Cố Thụ Ca chán nản nói: "Em vẫn luôn nóng ruột mà." Chỉ là hiện tại còn nóng ruột hơn thôi. Cô mơ hồ nhớ lại hình ảnh Tàng Kinh Các, lòng thầm rung động. Tư vị khi rung động thật sự quá tuyệt vời.
Chuyện này Thẩm Quyến không giúp được, chỉ có thể nói: "Mấy hôm nữa chúng ta đến chùa Bạch Long xem." Về lại chốn cũ rõ ràng là có hiệu quả. Đến chùa Bạch Long, cảnh tượng tái hiện, có lẽ Tiểu Ca sẽ nghĩ ra.
Cố Thụ Ca cũng không còn cách nào khác.
Tối đến, cô nằm bên cạnh Thẩm Quyến, lại trằn trọc mãi không yên. Đầu óc cô ngập tràn những mảnh nhỏ ký ức mơ hồ. Về lại chốn cũ, có chỗ nhớ được, có chỗ không. Tỉ như sân thể dục đã gợi lên một phần hồi ức của cô, nhưng khu dạy học lại không có. Cố Thụ Ca không khỏi lo lắng, ngộ nhỡ chùa Bạch Long cũng không thể làm cô nhớ ra thì sao?
Cô không cần ngủ, nhắm mắt ngẫm nghĩ rồi lại bật ngồi dậy.
Trời đã khuya, Thẩm Quyến đang say giấc. Chị nghiêng người, mặt quay về hướng này. Cố Thụ Ca bèn nương ánh sáng leo lét nơi đầu giường mà nhìn Thẩm Quyến ngủ say. Nhìn một lúc, tâm cũng tĩnh lại.
"Chị ơi." Cô gọi thật khẽ.
Thẩm Quyến khép mắt, ngủ thật sự an tâm. Mấy hôm nay có Cố Thụ Ca bên cạnh, đêm nào cô cũng ngủ rất ngon giấc. Cố Thụ Ca không biết sao, chỉ nhìn bộ dáng ngủ say của Thẩm Quyến thôi cũng đã cảm nhận được sự dịu dàng, tốt đẹp của thế giới này. Cô cúi đầu, môi dừng bên khóe miệng Thẩm Quyến, sau đó ngưng thở theo bản năng. Vài giây sau, cô lại ngồi thẳng, gọi thêm một tiếng: "Thẩm Quyến."
Vẫn rất khẽ, không hề đánh thức người đang ngủ say.
Cố Thụ Ca nhìn Thẩm Quyến thật lâu. Cô cũng không biết cụ thể là bao lâu. Quỷ không biết mệt, cũng không cần ngủ, thế nên đêm đến, khái niệm thời gian cũng biến mất. Có lẽ là một giờ, cũng có lẽ là hai. Cố Thụ Ca ngắm thế nào cũng không chán.
Cô xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ, tùy tiện dạo quanh nhà một chút. Đây là nơi cô lớn lên, hẳn cũng có rất nhiều, rất nhiều hồi ức. Nhưng cô đã ở nơi này mấy ngày, chỉ có một vài hình ảnh lẻ loi như đã từng quen thuộc.
Cố Thụ Ca lắc lư dạo quanh nhà một lượt. Nhà thật sự rất lớn, phía mấy phòng cho khách quá tối, cô không dám đi. Ngoài nơi đó ra thì chỗ nào cô cũng nhìn qua một lần, vẫn không có gì xúc động.
Là phải đi cùng Thẩm Quyến thì mới có thể nghĩ ra sao? Cố Thụ Ca âm thầm suy tư. Vào phòng ngủ của mình, ngồi lên ghế, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa số.
Bóng đêm tĩnh lặng, ngoài cửa sổ chỉ có mấy chiếc đèn đường rọi sáng một khoảng không gian nhỏ chung quanh. Cố Thụ Ca hơi thả lỏng lại. Cô vẫn rất gấp, nhưng cố tình lại không gấp được. Cô cảm thấy trản đèn đối diện cửa sổ kia hình như khá quen mắt, nhưng ngẫm mãi cũng không nhớ thêm được thứ gì.
Cố Thụ Ca thu lại tầm nhìn, khóe mắt thoáng lướt qua một chiếc hộp con ở tầng dưới cùng kệ sách. Cái hộp này, trông cũng rất quen. Cố Thụ Ca ngẫm nghĩ một lúc, rồi đứng lên, bước qua đó, vươn ngón trỏ tay phải chọt thử. Hộp rất nhẹ, chọt được. Cô hì hục kéo chiếc hộp khỏi kệ sách, lại tốn thêm không ít thời gian để mở nắp hộp ra.
Bên trong là một xấp giấy hơi mỏng.
_____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...