BÍ MẬT - CHƯƠNG 48
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Bởi vì muốn phân biệt xem lời những người tình nghi nói là thật hay giả nên Cố Thụ Ca sẽ đánh dấu lên lòng bàn tay Thẩm Quyến sau khi bọn họ nói xong. Đúng thì khoanh tròn, sai thì gạch chéo. Như vậy, Thẩm Quyến có thể căn cứ vào tính xác thực trong lời nói của họ mà định ra phương hướng cho cuộc nói chuyện sắp tới.
Cố Thụ Ca tự thuyết phục bản thân như vậy nên mới khoanh tròn trên tay Thẩm Quyến sau khi Chúc Vũ nói. Nhưng khoanh rồi, cô liền xấu hổ không thôi. Bí mật chẳng những bị vạch trần mà chính tay cô còn đánh dấu thừa nhận! Cố Thụ Ca vùi mặt vào lòng bàn tay, giả vờ làm đà điểu, cũng không dám giương mắt nhìn xem vẻ mặt Thẩm Quyến thế nào.
Thẩm Quyến đương nhiên là vui vẻ. Con người ta vào những lúc thật sự sung sướng là rất khó che giấu được cảm xúc của bản thân. Trong mắt cô ít nhiều vẫn nhiễm ý cười.
"Tiểu Ca rất để ý chị, nhưng mà trông chị hình như không bị tin dữ ấy ảnh hưởng mấy." Tiếu Mẫn bất thình lình tung ra một câu.
Cô ta nói vậy là có ý gì?
Cố Thụ Ca ngẩng mặt khỏi lòng bàn tay, nhìn sang Tiếu Mẫn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Cô nhớ rõ, vào hôm sau khi di thể bị mất thì bọn họ đã suy luận một trong những mục đích cho hành vi này của hung thủ chính là muốn tra tấn Thẩm Quyến. Mà để tra tấn được Thẩm Quyến thì tiền đề là tình cảm của chị với nạn nhân phải rất sâu đậm. Nhưng nếu sau khi cô chết, Thẩm Quyến ngay cả vẻ mặt bi thương cũng chẳng có, như vậy mục đích này của hung thủ ắt sẽ thất bại.
Cố Thụ Ca nhìn chằm chằm Tiếu Mẫn. Cô ta là đang bất bình thay cho cô hay tức giận vì không đạt được mục đích?
Không chỉ Cố Thụ Ca mà tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tiếu Mẫn.
"Tiểu Mẫn!" Tiếu Úc trầm giọng quát.
Tiếu Mẫn nhìn cha mình, rồi cúi đầu, im lặng. Gương mặt cô ta có vẻ sợ hãi. Cố Thụ Ca không hiểu. Từ lúc mới vào nhà thì Tiếu Úc đã tỏ ra hết sức nuông chiều con gái. Một người cha như vậy, dù có cao giọng quát nạt thì cùng lắm cũng chỉ là im lặng không nói thôi, sao lại toát ra vẻ sợ hãi được?
"Tiểu Mẫn bị tôi chiều hư, không biết lựa lời. Cô đừng để ý." Tiếu Úc quay sang Thẩm Quyến, áy náy nói.
Cả lời nói lẫn vẻ mặt của ông ta đều không có vấn đề, hoàn toàn phù hợp với biểu hiện của một người cha cả lo đang giúp con gái giải quyết hậu quả. Nhưng Cố Thụ Ca lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chu Thác châm chọc nhìn thoáng qua Tiếu Mẫn. Tiếu Mẫn nhìn lại, ánh mắt lạnh băng.
Địch ý giữa hai người thể hiện quá rõ ràng. Nhưng chẳng bao lâu, Tiếu Mẫn đã dời mắt, Chu Thác cũng thu lại ánh nhìn. Địch ý lập tức tan biến vào hư không như đã thương lượng với nhau từ trước.
Thật kì quái.
Hai người kia là có chuyện gì?
Cố Thụ Ca ngẫm nghĩ, rồi lại thấy Chúc Vũ đang nhìn Thẩm Quyến.
"Thật vô lễ." Lưu Văn Anh như muốn chộp lấy cơ hội khiến Tiếu Mẫn nhận hết mọi sự chán ghét. Như vậy thì nhà họ Cố cũng sẽ quên đi việc tính sổ chuyện cậu ta không biết giữ mồm giữ miệng.
"Chẳng lẽ bi thương thì nhất định phải biểu hiện ra mặt sao?" Lưu Văn Anh đâm chọt.
Tiếu Mẫn không đáp, vì cha cô ta đang nhìn chằm chằm, không cho phép cô ta mở miệng.
Chúc Vũ đảo mắt ngó sang Lưu Văn Anh, hệt như vừa đổi mới cái nhìn với tên ngu xuẩn này mà khen ngợi gật đầu, còn cười cười: "Có lí."
Có người hùa theo, Lưu Văn Anh càng thêm vững dạ, lại cười nhạo một câu: "Nông cạn!"
Thẩm Quyến cũng không giận vì lời Tiếu Mẫn nói. Cho dù vào cái ngày nhìn đến di thể Cố Thụ Ca, cô thậm chí đã có suy nghĩ đi theo em, nhưng khi nghe người ngoài hời hợt phê phán mình không đủ bi thương, cảm xúc của cô cũng không dao động quá nhiều. Suy cho cùng thì tiểu quỷ kia giờ đang ngồi ngay bên cạnh. Em vẫn ở đây, như vậy những chuyện khác cũng không cần quá mức so đo.
Thẩm Quyến chuyển hướng sang Lưu Văn Anh, nói: "Nếu xác định hung thủ dựa trên động cơ thì cậu Lưu là người tình nghi duy nhất có động cơ tính đến thời điểm hiện tại."
Gương mặt mới rồi còn đắc ý của Lưu Văn Anh nháy mắt trở nên hoảng sợ, run rẩy nói: "Tôi không có. Vì sao tôi lại muốn giết hại cô Cố chứ! Chỉ... chỉ vì cô ta từ chối tôi thôi sao? Tôi không phải người nhỏ nhen như vậy!"
Lưu Giang Lâm cũng đốc lời: "Mâu thuẫn cỏn con giữa đám trẻ với nhau sao có thể xem như động cơ chứ? A Anh của chúng tôi đúng là tương đối sĩ diện nhưng nó nhát gan, tính cách cũng cẩu thả, không thể bày ra kế hoạch tỉ mỉ như vậy được."
So với lời biện giải thô sơ, lỏng lẻo của Lưu Văn Anh thì những gì Lưu Giang Lâm nói nghe có vẻ thuyết phục hơn nhiều. Dựa theo cái vẻ không đầu óc mà Lưu Văn Anh thể hiện ra thường ngày thì cậu ta đúng là không thể nào sắp đặt được một vụ mưu sát cao thâm, tinh tế như vậy.
Thế nên vấn đề chính là người này thật sự ngu xuẩn, bộp chộp sao?
Thẩm Quyến âm thầm suy tư.
Bởi vì câu buột miệng vừa rồi của Tiếu Mẫn mà ba vị phụ huynh, ngoại trừ Lưu Giang Lâm ra, dường như đều bị dọa sợ, phải nhìn chằm chằm con cái để tránh cho việc chúng lại nói gì lung tung. Chuyện Cố Thụ Ca lúc sinh thời giao thiệp với bọn họ thế nào cũng đành bỏ ngỏ.
Cố Thụ Ca đột nhiên cảm thấy chán chường. Hôm nay là đừng mong có thể moi ra được thêm gì từ miệng bọn họ. Cô buồn chán dùng ngón trỏ chọt lên đầu ngón tay Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến biết Cố Thụ Ca chán, cũng cho rằng những người này hôm nay sẽ không nói thêm gì, nhưng cô lại nghĩ xa hơn một chút. Khi tất cả mọi người tụ lại cùng nhau, bọn họ không nói gì, nhưng vài ngày nữa, chưa chắc sẽ không có ai một mình đến cửa.
Đã gần mười một giờ, Thẩm Quyến nghĩ mình đã đáp ứng Cố Thụ Ca sẽ không giữ người lại dùng cơm trưa, toan đứng dậy tiễn khách. Đúng lúc này, quản gia Quý bước từ ngoài vào, trong tay ông cầm một hộp chuyển phát nhanh, trên hộp có logo của công ty khoa học kỹ thuật nào đó.
Đây là máy tính bảng mà Thẩm Quyến đặt người làm. Cô nhận lấy, không mở ra trước mặt mọi người mà đứng dậy, định sẽ cất lời tiễn khách trước. Cô đứng thẳng, tay rũ tự nhiên bên người. Cố Thụ Ca nghĩ đến điều gì đó, vội ngồi xổm xuống, viết lên lòng bàn tay Thẩm Quyến: "Lát nữa tụi mình đi theo Tiếu Mẫn về nhà cậu ấy. Những thứ không nói với mình, không chừng sẽ nói với cha mẹ."
Đây là một kiểu nghe trộm.
Cố Thụ Ca viết rất chậm. Thẩm Quyến liền câu giờ níu giữ mọi người chờ em viết xong. Có bản lĩnh được luyện ra từ thương trường, muốn giữ chân vài phút không phải việc gì khó. Mọi người cũng không nhận ra cô cố ý câu giờ. Mãi đến khi Cố Thụ Ca viết xong, biết được dự tính của em, Thẩm Quyến mới nói ra lời tiễn khách.
Mọi người tuy không quá vừa lòng về chuyến thăm hôm nay, cảm thấy còn chưa tự chứng được trong sạch nhưng cũng biết bầu không khí không đúng, còn có nhiều người như vậy, tiếp tục ở lại cũng sẽ không được kết quả gì, cho nên cũng lần lượt cáo từ.
Bọn họ vừa đi, Thẩm Quyến cũng theo ra cửa, chọn một chiếc xe hàng ngày ít khi sử dụng mà lái theo sau xe Tiếu Úc cùng Tiếu Mẫn. Thẩm Quyến đương nhiên không có kinh nghiệm theo dõi, cho nên không bám quá sát. Nhưng cô biết địa chỉ nhà Tiếu Úc. Mục đích của các cô cũng là đi theo bọn họ về nhà, nghe lén cuộc nói chuyện của Tiếu Mẫn với cha mẹ nên cũng không gần truy đuổi gắt gao.
Còn về chuyện Tiếu Mẫn có nói gì với Tiếu Úc ngay trên xe hay không, Thẩm Quyến đoán là sẽ không, bởi vì trên xe còn có tài xế. Cô nhớ con người Tiếu Úc tương đối bắt bẻ, đặc biệt thích khắc khe những người làm bên cạnh. Tài xế của ông ta thay đổi rất thường xuyên, mà đổi thường xuyên thì đương nhiên cũng không bồi dưỡng ra được thuộc hạ nào có thể tin tưởng.
"Vì sao lại chọn Tiếu Mẫn?" Thẩm Quyến hỏi.
Đúng lúc gặp đèn giao thông, Thẩm Quyến mở hộp chuyển phát, lấy chiếc máy tính bảng ra. Máy tính bảng là được đặt làm, chỉ có duy nhất một chức năng gõ chữ, thiết kế rất mỏng, vẻ ngoài cũng đẹp. Thẩm Quyến ấn nút khởi động máy, sau đó đặt lên bệ điều khiển để Cố Thụ Ca sử dụng.
Cố Thụ Ca không choáng vị trí, trực tiếp nhích sang chỗ cần số, ngồi đó đánh chữ. Ở đấy, gõ chữ xong, Thẩm Quyến không cần nghiêng người mà chỉ quay đầu là có thể nhìn đến cô viết gì.
Gõ chữ nhanh hơn viết tay nhiều. Màn hình rất nhạy, Cố Thụ Ca hưởng thụ khoái cảm khi có thể "nói chuyện" nhanh chóng.
"Em cảm thấy cậu ta rất kì quái." Cố Thụ Ca viết. Chủ yếu là do phản ứng của Tiếu Mẫn khi nhìn đến ảnh chụp anh trai khiến cô sinh nghi trong lòng.
Đèn xanh vụt sáng, Thẩm Quyến khởi động máy, đuổi theo Tiếu Mẫn đang cách các cô bốn năm thân xe, hỏi: "Những người khác thì sao?"
Đều kì quái, Cố Thụ Ca trả lời. Ai cũng như biến thành một người khác.
Cô viết phát hiện của mình ra.
"Chu Thác cố ý phủi sạch, thật ra cậu ta thường xuất hiện bên cạnh em." Cô không có hứng thú với những chuyện bên lề, nhưng vậy cũng không có nghĩa cô không biết xung quanh mình xảy ra chuyện gì, "Hay hỏi em chuyện bài vở. Lần đó, lúc nhắc đến tiệm bánh kia thì cậu ta không phải vô tình có mặt. Em nhớ rõ là giữa chừng gọi điện cho Lưu Văn Anh mới chạy đến."
Nhưng giờ đây, Chu Thác lại biểu hiện như thể hoàn toàn không quen thuộc với cô.
Song, chuyện này cũng có thể lí giải như nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cậu ta không muốn dính dáng đến vụ án, cũng không thể thật sự chứng minh Chu Thác có tật giật mình.
"Lưu Văn Anh thì trước sau đồng nhất." Cố Thụ Ca viết.
Tay Thẩm Quyến đặt trên vô lăng, mắt liếc nhìn màn hình. Thấy Cố Thụ Ca nói đến Lưu Văn Anh, cô cũng nghiêm túc quan sát.
"Trước kia cậu ta rất hay đến tìm em. Khác với Chu Thác tình cờ gặp, Lưu Văn Anh là cố ý." Cố Thụ Ca phân biệt rất rạch ròi.
Thẩm Quyến không nói, trong lòng thầm nghĩ đó là muốn theo đuổi em.
Cố Thụ Ca lại viết: "Cậu ta thường hay dẫn mấy bạn nữ khác đến nữa."
Thẩm Quyến: ... Đó là muốn cho em ghen, thử em.
"Còn hay kêu em ra ngoài."
Thẩm Quyến thở dài, làm vậy là muốn hẹn hò với em chứ gì nữa.
Vì Lưu Văn Anh thường hay dẫn những cô gái với ngoại hình khác nhau đến nên Cố Thụ Ca liền cho rằng cậu ta đang quen họ, căn bản không nghĩ theo hướng người ta theo đuổi mình. Mãi đến khi nghe được Mộc Tử nói lần đó, cô mới biết.
Cố Thụ Ca rất ảo não. Cô cúi đầu, mãi một lúc sau mới viết: "Có phải em khù khờ lắm không?"
Đúng là rất khù khờ. Thẩm Quyến muốn nói ra lời thật, để em sau này cảnh giác hơn, tránh xa mấy người có ý đồ mờ ám kia một chút. Nhưng cô đột nhiên nhớ đến lúc sáng, khi Tiểu Ca hỏi cô chờ sau này em có thực thể, liệu có hẹn hò được không, cô đã vì không chuẩn bị tâm lý mà chỉ đáp lại một chữ được. Tuy Tiểu Ca vẫn rất phấn chấn nhưng Thẩm Quyến lại rầu rĩ không thôi, cảm thấy mình quá lạnh nhạt.
Cô không nên lạnh nhạt với Tiểu Ca như vậy.
Vì thế, lời dâng đến miệng lại thay đổi. Thẩm Quyến nói: "Tiểu Ca không khờ. Tiểu Ca của chúng ta thông minh nhất. Là Lưu Văn Anh theo đuổi không rõ ràng thôi."
Cố Thụ Ca vốn đang ủ rũ vì mình không được nhạy bén, vừa nghe Thẩm Quyến nói vậy liền cảm thấy rất có lí. Chắc chắn là tại Lưu Văn Anh, tại cách làm của cậu ta không đúng. Làm gì có ai đi theo đuổi con gái người ta mà còn dắt theo cô nàng khác lượn lờ trước mặt.
Cô vừa nghĩ vừa viết: "Em cũng thấy vậy."
Ý cười của Thẩm Quyến lập tức dậy lên, nhàn nhạt, không quá rõ ràng, cho nên Cố Thụ Ca cũng không phát hiện. Câu cô vừa nói hoàn toàn chỉ vì an ủi em, không phải thật sự.
Xe Tiếu Úc phía trước tấp vào lề. Thẩm Quyến cũng giảm tốc độ. Tiếu Úc bước xuống, xe một lần nữa lăn bánh.
Không đúng nha, sao giữa đường ông ta đã đi rồi? Cố Thụ Ca khó hiểu. Con gái bị cuốn vào vụ án mưu sát, vừa gặp người nhà nạn nhân xong, dù gì cũng phải an ủi hay cùng nghĩ cách chứ, sao có thể bỏ đi giữa đường vậy được?
Thẩm Quyến nhìn kiến trúc bên đường, như suy tư mà đuổi theo xe Tiếu Mẫn.
"Chị nhớ Tiếu Úc có một bà vợ bé." Thẩm Quyến nói.
Hai chữ vợ bé từ miệng chị nói ra hệt như "Tiếu Úc có cục tẩy", "Tiếu Úc có cái chăn", hoàn toàn không mang sắc thái diễm tình hay xét nét, dường như vợ bé chỉ là một thứ gì đó rất bình thường.
Cố Thụ Ca "A" một tiếng, cảm xúc trầm xuống. Vừa rồi khi còn ở nhà, Tiếu Úc biểu hiện đặc biệt nuông chiều Tiếu Mẫn, che chở con gái hệt như che chở một cô công chúa, kết quả lại là người như vậy.
Tiếu Mẫn chắc chắn là biết ông ta đi đâu. Ông ta thậm chí chẳng thèm che giấu mảy may.
"Ông ta có một đứa con trai riêng, mười tám mười chín tuổi." Thẩm Quyến lại nói.
Cố Thụ Ca: "..." Ý muốn trào phúng cũng chẳng còn.
Hai người không nói nữa mà đi theo Tiếu Mẫn vào một khu biệt thự. Hẳn vì xe Thẩm Quyến tương đối cao cấp nên bảo an ngoài cửa không hề ngăn cản mà trực tiếp cho qua. Bên trong tiểu khu chắc chắn là có rất nhiều camera, nhưng chỉ cần đừng bị phát hiện thì sẽ không ai cố ý đi xem video theo dõi làm gì. Thẩm Quyến đi theo Tiếu Mẫn, dừng xe gần nhà họ.
Cố Thụ Ca bỏ lại một câu: "Chị ở ngoài chờ em nha." Rồi đi ngay.
Cô nhanh chóng bay đến bên cạnh Tiếu Mẫn, quả nhiên thấy được sắc mặt Tiếu Mẫn lạnh căm, trông như đang đè nén một nỗi tức giận.
Thấy Cố Thụ Ca đi, Thẩm Quyến liền lái xe đến cửa sau nhà họ Tiếu nhằm đến gần Tiểu Ca hơn một chút. Cô nhớ rõ Tiểu Ca rời khỏi cô một khoảng cách nhất định thì ác niệm sẽ lập tức hiện ra bắt nạt em.
Căn biệt thự này không lớn, mặt bằng đại khái chỉ bằng một phần tư nhà họ Cố. Có một khoảng sân nhỏ chừng nửa sân bóng rổ, diện tích kiến trúc cũng chỉ trên dưới hai trăm mét vuông. Nhưng nơi này có vị trí rất tốt, tọa lạc tại khu đất sầm uất. Căn biệt thự này chắc chắn không rẻ.
Cố Thụ Ca đi theo Tiếu Mẫn vào phòng, đập vào mắt là pho tượng Quan Âm được thờ ngay cửa. Cô hoảng sợ, cẩn thận bước qua, đến đứng trước bàn thờ. Tượng Quan Âm có gương mặt hiền lành, mang vẻ từ bi phổ độ chúng sinh. Cố Thụ Ca đứng đó một chốc cũng không bị tổn thương gì, liền biết hoặc là Bồ Tát nhà họ Tiếu thỉnh không linh, hoặc là Bồ Tát cũng không để ý chuyện cô đến đây.
Cố Thụ Ca tình nguyện tin là ý sau. Dù sao cô đến cũng không có gì ác ý, chỉ muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của mình thôi.
Trong phòng khách có một phụ nữ trung niên đang ngồi, thoạt trông rất trẻ trung. Thấy Tiếu Mẫn trở lại, bà ta bèn bước đến, nhận lấy túi xách trong tay cô, quan tâm hỏi: "Thế nào? Cô Thẩm có tin không?"
Tiếu Mẫn buồn bực nói: "Nhìn dáng vẻ thì chắc không tin."
Cố Thụ Ca lướt qua. Cô một khi căng thẳng là sẽ quên mất thói quen lúc làm người, lộ ra bản tính của quỷ mà bay tới bên cạnh Tiếu Mẫn. Tiếu Mẫn đang ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ.
Người này hẳn chính là mẹ cô ta.
"Chúng ta lại tìm cơ hội khác thôi. Aiz, sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ? Cũng thật xui xẻo." Người phụ nữ thở dài.
Tiếu Mẫn tựa vào lưng ghế như không hề quan tâm, im lặng. Dù cho ai cũng nhìn ra được tâm trạng cô ta không tốt. Thân làm mẹ, đương nhiên lại càng rõ ràng.
"Sao vậy? Ba con lại đi 'bên kia' à?"
Tiếu Mẫn hơi hé miệng, song vẫn không nói chuyện. Cố Thụ Ca nhìn ra được cô ta là muốn mắng chửi nhưng lại bận tâm đến cảm xúc của mẹ mình.
"Ông ta về một chuyến, đương nhiên phải mau mau đi thăm con trai cưng rồi. Con nên sớm quen với chuyện đó, không phải sao?" Người phụ nữ bình đạm nói, "Mẹ con mình không trông mong vào ông ta được. Con sống tốt là mẹ mãn nguyện rồi."
Hẳn là bị thái độ hờ hững của mẹ mình chọc giận, Tiếu Mẫn tức tối nói: "Dựa vào đâu mà phải quen?"
Tiếu Mẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng thấy mẹ cúi đầu, hốc mắt cô lập tức đỏ bừng mà nén giận.
Cố Thụ Ca nhìn cũng khó chịu. Cô vốn dĩ không biết hoàn cảnh gia đình Tiếu Mẫn lại như vậy. Có lẽ vì đã gặp quá nhiều lần những tình huống tương tự nên dù Tiếu Mẫn cứng rắn, ngoài miệng nói dựa vào đâu phải quen, nhưng thật ra trong tâm cũng đã sớm chết lặng. Cô ta điều chỉnh tâm trạng một chút rồi nói đến chuyện ở nhà họ Cố.
Đây là vấn đề Cố Thụ Ca quan tâm nhất, cô bèn đến gần hơn chút, tập trung tinh thần lắng nghe.
"Chị Thẩm hình như cũng không quan tâm Tiểu Ca nhiều như lời đồn. Người mất còn chưa được một tháng mà đã hoàn toàn không tìm thấy chút thương tâm nào hiện hữu trên người chị ta nữa."
Cố Thụ Ca chau mày. Sao cô ta còn so đo chuyện này? Cô vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Quyến, Thẩm Quyến đương nhiên sẽ không thương tâm rồi.
"Aiz, ai biết được. Tình cảm đều là có qua có lại. Mẹ nghe nói cô Cố vừa ra nước ngoài là không về nữa. Đã xa cách cô Thẩm thì cô Thẩm đương nhiên cũng phai nhạt thôi."
Tiếu Mẫn hẳn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của cha, nghe đến đó bèn châm chọc một câu: "Tiểu Ca thân với chị Thẩm hơn một chút có tác dụng gì không thì con không biết. Nhưng nếu cậu ấy có thể sinh cho chị Thẩm một đứa con trai thì chị ta chắc chắn sẽ thương tiếc cậu ấy."
Cố Thụ Ca đang tập trung nghe ngóng, đột nhiên nghe được câu ấy thì ngơ ngẩn cả người, mặt đầy mờ mịt.
Người phụ nữ hiển nhiên cũng bất ngờ, mãi một lúc sau mới nói: "Con đứa nhỏ này, cho rằng ai cũng như ba con sao? Hai người họ đều là nữ, sinh kiểu gì?"
Tiếu Mẫn giận dỗi nghiêng người.
Cố Thụ Ca bị một câu như vậy bất thình lình nện vào đầu, đã không nhớ rõ mục đích mình đến đây để làm gì. Cô cho rằng mình sẽ rất bình tĩnh. Suy cho cùng thì đúng như mẹ Tiếu Mẫn nói, hai cô gái thì làm sao mà sinh con? Hơn nữa cô đã là quỷ, lại càng không có khả năng.
Nhưng khi cảm xúc thật sự trỗi dậy, cô lại nhập tâm một cách khó hiểu.
Thì ra phải sinh con trai mới thương sao? Cố Thụ Ca rầu rĩ giơ tay áp lên bụng, ấm ức nghĩ mang con gái thì không thương nữa à? Chẳng lẽ không phải chỉ cần là con mình thì đều nên yêu quý ư?
_____________
Thẩm Quyến: Đối tượng yêu thầm biến thành bạn gái rồi thông suốt quá nhanh phải làm sao? Đã nghĩ đến chuyện muốn con trai hay con gái luôn rồi.
_____________
Không có con đâu khỏi ngóng nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...