BÍ MẬT - CHƯƠNG 27
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Trên cửa sổ đọng một lớp sương, chỉ có thể trông thấy mơ hồ hình dáng cành khô bên ngoài. Cảnh đông lúc nào cũng một màu trắng xóa.
Cố Thụ Ca nói rất thẳng, không phải vì muốn an ủi Thẩm Quyến mà sự thật đúng là như vậy.
Thẩm Quyến nhìn qua, tay phải gác bên mép bàn, ngón trỏ co gập cử động trong vô thức, im lặng thật lâu. Cố Thụ Ca nhấc bút, chấm vào mực nước rồi viết tiếp: "Chị đang nghĩ gì vậy?"
Sự trầm lặng của Thẩm Quyến khiến cô lo lắng. Cô sợ chị sẽ nén hết mọi chuyện vào lòng, rồi tự khiển trách, đổ lỗi cho bản thân.
Viết xong, cô buông tay. Chiếc bút lông vũ đặt xuống mặt bàn, phát ra tiếng động rất khẽ khiến Thẩm Quyến quay đầu nhìn sang. Thấy cô hỏi chuyện, chị đáp: "Chị đang nghĩ, nếu bốn năm trước em không rời đi thì bây giờ sẽ như thế nào."
Cố Thụ Ca sửng sốt một phen. Nếu bốn năm trước không rời đi thì bây giờ sẽ như thế nào?
Hôm ấy, cô nghe lén cuộc nói chuyện của Thẩm Quyến và anh trai, sau đó lỡ hẹn, không đến ăn tối cùng chị. Khi đó, hẳn vì đang ở độ cuối của tuổi dậy thì nên tính cách có phần gay gắt hơn bây giờ một chút. Nhưng dù có gắt đến đâu đi nữa, cô cũng biết mình và anh trai yêu cùng một người, mà người kia lựa chọn anh, như vậy nỗi lòng này của cô bất luận thế nào cũng không thể biểu lộ.
Tối hôm đó, Thẩm Quyến trở về, phát hiện cô ở nhà, bèn bước vào phòng. Cô lúc ấy nằm trên giường, trùm chăn kín mặt, không biết phải đối diện với chị thế nào.
"Em..." Giọng Thẩm Quyến thoáng vẻ chần chờ.
Cô vừa nghe đến tiếng chị đã không cầm được nước mắt.
"Em có tâm sự gì, nói ra đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách." Thẩm Quyến giật nhẹ góc chăn.
Cô túm chặt lấy chăn, không cho chị kéo, miệng đáp: "Không có chuyện gì. Chị để em yên tĩnh một chút đi."
Thẩm Quyến không đi, cũng không lên tiếng, im lặng đến mức cô cho rằng chị đã âm thầm rời khỏi, cứ vậy suốt nửa giờ. Trốn trong chăn bí không thở được, huống hồ cô còn khóc đến mũi nghẹt cứng. Vì thế, cô xốc chăn ló ra. Vừa ra đã thấy Thẩm Quyến ngồi ngay bên mép giường, cô giật mình nhảy dựng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chị, không biết phải làm sao.
Giờ ngẫm lại, Thẩm Quyến lúc ấy cũng có vẻ bối rối. Trong mắt chị đầy sự thấp thỏm, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ hết mức như sợ dọa đến cô mà hỏi: "Em sao vậy? Có chuyện gì không thể nói với chị sao?"
Cô lúc ấy chỉ nhìn chị rồi bắt đầu rơi nước mắt, không nói được lấy một lời. Thẩm Quyến chắc hẳn đã bị cô làm sợ, bởi vì sau đó chị không hỏi đã xảy ra chuyện gì nữa mà chỉ giúp cô lau nước mắt, rồi ngồi bên mép giường dỗ cô vào giấc ngủ khi cô đã khóc đến mệt lả.
Khi ấy, cô cho rằng đó hẳn chính là lần cuối cùng, sau này phải biết chừng mực. Vừa nghĩ vậy, nước mắt lại tràn mi. Cô hỏi một câu: "Tại sao chứ?"
Thẩm Quyến không trả lời, chỉ im lặng giúp cô thấm nước mắt. Cũng đúng, chị vốn không biết cô đang hỏi chuyện gì thì làm sao mà trả lời được đây?
Cố Thụ Ca nhìn gương mặt Thẩm Quyến, thầm nghĩ nếu cô bây giờ rơi vào tình huống năm mười tám tuổi thì liệu có đỡ mất mặt hơn không? Cô nghĩ, quá nửa là sẽ không. Bởi cô đã từng mơ mộng rất nhiều về tương lai sau khi thành đôi với chị. Cô nhận định hai người đều có tình cảm với nhau, không biết đã tưởng tượng ra bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu dự định. Tất cả đều có bóng hình Thẩm Quyến.
Mấy ngày sau đó, cô thường nhớ lại những dự định ấy. Đi du lịch ở đâu, có muốn nhận nuôi một đứa trẻ hay không, dưỡng lão ở chỗ nào? Thẩm Quyến thích thời tiết ấm áp, Thẩm Quyến thích hoàn cảnh yên tĩnh, Thẩm Quyến thích ngắm biển, Thẩm Quyến thích nhất là mùa xuân. Có rất rất nhiều Thẩm Quyến trong dự định. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đã từng ngọt ngào đến thế. Nhưng nói ra cũng thật lạ, những ngày sau này khi ngẫm lại thì cảm giác ngọt ngào ấy lại chẳng còn mà thay vào đó là sự hổ thẹn, tự ti.
Lúc thì hổ thẹn vì sao lại nảy sinh thứ tình cảm ấy với người chị gái đã chăm sóc cho mình suốt bao năm. Lúc lại tự ti vì mình ấu trĩ, những kế hoạch đó nếu bị Thẩm Quyến thấy, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng chị chắc cũng sẽ cười chê.
Cô còn rất ghen tị với anh trai, thầm nghĩ vì sao đều cùng lớn lên bên nhau nhưng người Thẩm Quyến lựa chọn lại không phải cô?
Rất nhiều hôm tiếp theo, cô trốn tránh Thẩm Quyến. Sau đó, cô phát hiện, chắc mình chỉ còn mỗi một con đường là rời đi. Nếu không đi mà tiếp tục ở lại chung một mái nhà với Thẩm Quyến và anh trai, cô chỉ biết ngày càng ghen tị với anh, ngày càng trở nên vặn vẹo. Cô không muốn mình trở nên vặn vẹo. Cho dù tương lai không có Thẩm Quyến ở bên, cô cũng không muốn biến thành bộ dáng mà chị sẽ chán ghét.
Cho nên, cô chỉ còn cách rời đi.
Cô xin vào trường đại học ở nước ngoài. Thủ tục xong hết mới báo cho Thẩm Quyến và anh trai biết. Anh trai rất bất ngờ, liên tục truy vấn lí do, nhưng Thẩm Quyến chỉ hỏi đúng một câu: "Khi nào trở về?"
Đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ như in ánh mắt Thẩm Quyến khi ấy. Chị nhìn chăm chú như trong mắt chỉ còn mỗi mình cô, nhìn chăm chú đến mức trong lòng cô run rẩy, sau đó hỏi cô khi nào trở về.
Cô lúc ấy đã trả lời chị thế nào nhỉ? Cô cười nói: "Học xong sẽ trở lại. Chị, chị và anh của em phải chăm sóc bản thân cho thật tốt."
Thế nên mới nói cô không còn con đường nào khác. Nếu không đi, tình hình bây giờ chắc sẽ càng hỏng bét.
Thật ra cô đã từng nghĩ, nghĩ đến việc sau khi trở về, đầu tiên sẽ dùng thân phận em gái ở bên cạnh Thẩm Quyến, chờ đến khi chị tiếp nhận được sự tồn tại của cô rồi lại thổ lộ tình cảm, hoặc là hỏi một câu liệu có thể cho phép cô thay anh trai chăm sóc chị không?
Nhưng mà bây giờ, cô có thể chăm sóc ai được đây?
Ngay cả chuyện thành quỷ còn không thể hiểu nổi. Không biết là ai hại cô, cũng không giúp được việc gì. Hẳn chính là con quỷ vô dụng nhất trên đời.
Giờ cô cũng chỉ có thể tiếp tục làm gánh nặng cho Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến đợi một lúc, trên giấy không xuất hiện chữ nào mới. Cố Thụ Ca không trả lời câu hỏi của cô. Cô im lặng trong giây lát rồi chuyển đề tài, nói sang vụ án: "Chị cảm thấy vụ án này mang cảm xúc cá nhân mãnh liệt. Em có từng đắc tội với ai không?"
Cố Thụ Ca thoát khỏi hồi ức, không cần ngẫm nghĩ bao lâu đã hạ bút viết: "Không có."
Cô là đi học để đỡ buồn, cũng là... để quên tình cảm dành cho Thẩm Quyến, nào có tâm tư đi kết thù với ai. Mọi người xung quanh đều biết bối cảnh gia đình cô, cũng sẽ không chủ động gây sự. Cho nên bốn năm này, cô sống thật sự an ổn, thậm chí còn chưa từng tranh cãi với người nào, càng không cần nói đến chuyện đắc tội ai.
Thẩm Quyến thấy Cố Thụ Ca viết hết sức chắc chắn, đương nhiên cũng không hoài nghi, bèn nói về tình huống của bản thân: "Người chị đắc tội chắc chắn không ít, nhưng đều là chuyện trên thương trường."
Cố Thụ Ca hiểu ý Thẩm Quyến. Thương nhân đều phải có lợi ích mới ra tay. Cái chết của cô sẽ khiến nội bộ Cố thị xào xáo. Nhưng nếu là do đối thủ làm thì chuyện trộm di thể đằng sau lại không hợp lí.
Vụ án này, đâu đâu cũng ẩn chứa những khúc mắc khó bề giải thích. Chỉ dựa vào hai người các cô ngồi nhà suy đoán thì chắc chắn không thể nào ra. Thẩm Quyến bảo Cố Thụ Ca miêu tả một lượt về địa điểm lần suýt bị chậu hoa đập trúng và cả bộ dáng của cô gái kia, sau đó liên hệ giám đốc phụ trách công ty ở Anh, tìm cái cớ để anh ta liên hệ thuê một thám tử đáng tin điều tra địa điểm xảy ra chuyện và cô gái ấy, còn dặn dò đừng để rút dây động rừng. Giám đốc phụ trách công ty con là người Anh, làm chuyện này sẽ tiện hơn nhiều.
Tiếp theo, cô dẫn Cố Thụ Ca ra ngoài, gọi Lưu Quốc Hoa đến, thuật lại cho anh ta những manh mối vừa biết thêm. Lưu Quốc Hoa nghe xong cũng nghi ngờ không chắc. Thẩm Quyến không làm phiền anh ta suy ngẫm mà bưng trà, nghĩ chuyện khác. Cố Thụ Ca liền ngồi ngay bên cạnh, thấy vẻ mặt Lưu Quốc Hoa biến đổi mấy bận rồi nói: "Chuyện này, không đúng nha."
"Thế nào?" Thẩm Quyến hỏi.
Lưu Quốc Hoa vừa hoài nghi lại vừa rối rắm, nói: "Cô xem, làm rơi chậu hoa và tai nạn giao thông tuy có chung đặc điểm là đều có thể giả thành sự cố ngoài ý muốn nhưng nếu đặt lên so sánh thì vụ trước cẩu thả hơn nhiều. Cô gái kia lộ sơ hở cũng quá tùy tiện, hoàn toàn không có vẻ gì là đã tỉ mỉ sắp xếp. Mà vụ tai nạn giao thông, ngay từ đầu đã vô cùng tinh vi, không chút sơ hở. Chuyện trộm di thể lại càng không cần phải nói. Ba chữ kình lạc lan này sợ là cả đời tôi cũng không quên được."
Anh ta vừa nói vậy, Cố Thụ Ca cũng cảm thấy hai vụ chênh lệch quá nhiều. Vụ trước giống như là tiện tay làm ra, thành công thì tốt, không được thì thôi. Đến vụ sau lại tính toán từng bước, mỗi mắt xích đều vô cùng chặt chẽ, không chỉ lấy mạng người chết mà còn muốn tra tấn người còn sống. Vừa toát lên sự quỷ quyệt lại vừa cảm nhận được nỗi hận sâu sắc của hung thủ.
"Căn bản không giống như cùng một người làm!" Lưu Quốc Hoa tổng kết.
Vụ án lại càng trở nên phức tạp.
"Chẳng lẽ có đến hai nhóm người muốn mạng của cô Cố?" Giọng anh ta trầm hẳn, như tự thì thầm, mặt đầy nghi vấn.
Cố Thụ Ca thật sự cảm thấy mình chắc là đồ giả mạo. Cô lục hết trong ký ức cũng không tìm được lấy một kẻ thù, vậy mà anh thám tử này lại hoài nghi có đến hai nhóm người muốn mạng cô.
Thẩm Quyến cất lời: "Căn cứ vào hiểu biết của tôi đối với Tiểu Ca thì em ấy chừa từng đắc tội ai."
Lưu Quốc Hoa thở dài. Từng đắc tội ai vậy mà lại đỡ, ít nhất cũng có phương hướng để điều tra.
"Có thể là cản đường người nào đó, có thể là vô tình nắm được thóp của ai, cũng có thể chỉ đơn giản là cô Cố quá xuất sắc, khiến người nào chướng mắt... Có quá nhiều khả năng, không thể xác định được động cơ giết người. Vụ án này vẫn phải quay lại lần mò lên từ chuyện tai nạn giao thông."
Nếu ví vụ án như trò ghép hình thì tai nạn giao thông chính là mảnh ghép lớn nhất, bắt đầu từ nó sẽ có nhiều hướng triển khai hơn.
Thẩm Quyến nói cho Lưu Quốc Hoa sự kiện chậu hoa là để cung cấp cho anh ta thêm manh mối để mở rộng vụ án. Nhưng hiển nhiên manh mối này đã khiến vụ án trở nên càng phức tạp. Giữa hai bên chắc chắn là có liên hệ, bởi vì thời gian xảy ra chỉ cách nhau có một tuần, không lí nào lại trùng hợp như vậy được.
"Tìm được mối liên quan giữa hai sự kiện này thì sẽ phá được vụ án." Lưu Quốc Hoa lẩm nhẩm tự nói.
Nhưng mà phải tìm thế nào đây? Anh ta nghĩ mãi cũng không ra.
Lưu Quốc Hoa rất thông minh khi không hỏi thân chủ manh mối đến từ đâu. Anh ta cũng không nghĩ Thẩm Quyến trực tiếp nuôi dưỡng linh hồn nạn nhân, chỉ cho rằng những nhà giàu có như bọn họ có đường tin riêng nào đó.
Gặp Lưu Quốc Hoa xong, Thẩm Quyến lại chuẩn bị đến công ty. Lên xe rồi cô mới phát hiện Cố Thụ Ca đặc biệt im lặng, không có một chút động tĩnh nào.
"Tiểu Ca." Cô gọi.
Cố Thụ Ca vươn ngón ấn lên mu bàn tay cô một chút.
Thấy Cố Thụ Ca vẫn ở đây, Thẩm Quyến lập tức an tâm.
Bởi vì một câu "Nếu bốn năm trước em không rời đi thì bây giờ sẽ như thế nào" kia, Cố Thụ Ca cảm thấy không quá tự nhiên. Cô không biết phải đối mặt Thẩm Quyến thế nào.
Cảm nhận được sự lặng lẽ của Cố Thụ Ca, đến bãi đỗ rồi, Thẩm Quyến vẫn không bước xuống ngay, nhưng cô dường như cũng tuân theo quy định nào đó mà trở nên im lặng.
Một người một quỷ im lặng tạo nên bãi đỗ xe im lặng.
Cố Thụ Ca nghĩ không thể tiếp tục như vậy nữa. Cô chuyển sự chú ý sang vụ án, sau đó nhớ ra mình không hề đơn độc, trong đầu cô còn một ác niệm. Ngộ nhỡ cô không chú ý mình từng đắc tội với ai nhưng ác niệm lại có thì sao?
Cố Thụ Ca cảm thấy mình rất thông minh, bèn nói suy nghĩ ấy cho Thẩm Quyến, nhân tiện giải thích với chị ác niệm là ai.
Thẩm Quyến nghe xong, bày ra vẻ mặt rất ba chấm.
_____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...