Bốn người đi lên lầu hai, nhìn thấy một nam nhân da sẫm màu đang đứng vịn tay vào lan can, tay còn lại cầm một ly rượu nhỏ.
Quý Duy nhìn vào bức vẽ.
Đúng người rồi.
Đây chính là người bọn họ cần tìm.
Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn đồng hồ: "Mọi người đến nhanh thật."
"Đạo diễn Trương: Tui khó khăn quá mà."
"Không chỉ nhanh đâu nha, còn nhận quà đến mỏi tay nữa, không biết bên Tô Văn thế nào rồi."
"Mới ở bên phòng phát sóng trực tiếp của Tô thiên hậu qua nè, tình huống bây giờ vô cùng cam go thử thách nha, bọn họ đang vất vả gom góp lộ phí, mới bắt đầu đi từng cửa hàng nhạc cụ tìm thôi, đúng là không dễ dàng mà."
"Nghe muốn khóc á, thương tâm dễ sợ."
"Đậu má, so sánh đội của Quý Duy đang ôm một đống đồ ăn vặt với bên còn lại đang chạy đôn chạy đáo đi tìm người quá thực giống người khổng lồ với đoàn kiến á."
Người đàn ông ngồi xuống ghế dựa, pha cho mình một ly trà: "Cửa hàng nhạc cụ này thể loại nhạc cụ nào cũng có, nhưng mà lại thiếu một chiếc đàn cổ tốt, nếu các cậu có thể thay tôi tìm chiếc đàn như thế, tôi sẽ nói cho các cậu nhiệm vụ tiếp theo, tìm đàn tốt cũng không khó, chỉ cần giúp chủ tiệm dưới lầu dọn dẹp, bảo trì nhạc cụ, còn có......"
Anh ta nói liền một hơi, không ai chen vào.
Thật ra anh ta cũng lý giải được biểu hiện của họ, có lẽ là bị lượng công việc doạ sợ.
Lượng công việc đúng thật rất lớn, cửa hàng nhạc cụ Trung Hoa rộng chín trăm mét vuông, vừa quét tước, vừa lau chùi nhạc cụ, còn phải bảo trì sửa chữa mấy món đồ bị hao tổn hư hại......., bốn người làm phải mất cả một buổi trưa.
Bỗng nhiên, anh ta nghe được giọng nói trong trẻo của một thiếu niên.
"Ngài xem thử cây đàn này có được không?"
Anh ta nhìn thiếu niên gỡ đàn đeo trên vai xuống, sau đó đặt lên bàn, cười nói: "Cái tôi muốn là đàn cổ truyền thống, là loại được làm thủ công tỉ mỉ, bao gồm đầu đàn, cổ đàn, vai đàn, lưng đàn, đuôi đàn, chân đàn; gỗ tốt, lắp rắp trên dưới hoàn chỉnh, không phải là loại tuỳ tiện bán trên thị trường ráp lại là thành đàn."
*Chỗ này khá khó hiểu vì nói về đàn cổ nhưng mình tra google cũng không được huhu.
Đàn như vậy, giá phải mấy vạn trở lên, sao có thể tuỳ tiện mang ra cửa?
Quý Duy mở túi đựng đàn ra, người đàn ông kia cũng không để ý nhiều, mãi cho đến khi mở ra toàn bộ, một chiếc đàn thủ công tinh xảo hiện ra trước mắt, bất kể thân đàn hay hoa văn trang trí đều không thể bắt bẻ.
Người đàn ông khiếp sợ đến hô hấp căng cứng, sau đó liền biến thành kích động, anh ta lớn lên ở nước ngoài, vô cùng si mê đàn cổ, tuy rằng phí vận chuyển đàn từ trong nước ra nước ngoài cao gấp đôi, nhưng anh ta vẫn vui vẻ mà mua, có đôi khi một cây đàn thật sự tốt chưa ra đến nước ngoài đã bị nhà sưu tập đàn trong nước thu mua.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cây đàn tốt như vậy.
"Cái này có tính là đàn tốt không?"
Quý Duy nghiêng đầu hỏi hắn.
"Đương nhiên tính!"
Người đàn ông kích động nói, hận không thể cầm lấy mà sờ thử.
Cái này mà còn không gọi là đàn tốt thì là cái gì!
"Hong biết nói gì hơn luôn á!Có cảm giác giống công lược trò chơi ghê, nhưng mà tui muốn coi Duy Duy chơi 《 Sekiro 》"
"Lầu trên có độc hả! Trò chơi này ngược tui tới nỗi hoài nghi nhân sinh, mở hòm kho báu muốn được cái đao mà tặng que tăm, bỗng nhiên muốn biết tổ tiết mục đang nghĩ gì á."
"Đại khái là vì sao lại mời Quý Duy tham gia tiết mục đi."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tui."
Người đàn ông vương vấn không rời ôm đàn xem xong mới sảng khoái nói ra nhiệm vụ tiếp theo của bọn họ: "Nhiệm vụ kế tiếp của mọi người chính là giúp cửa hàng nhạc cụ bán nhạc cụ được 5000 Euro."
"5000 Euro?"
Triệu Việt khiếp sợ nói: "Sao được?"
Đỗ Nhược Tùng cũng không tin được: "Nhạc cụ Trung Quốc căn bản cũng chẳng được mấy cái, cửa hàng nhạc cụ cũng chỉ có vài ba khách hàng, tôi thấy......!Đi ăn cướp còn lẹ hơn."
Người đàn ông xoay người dựa vào trên lan can, bày ra bộ dáng "Nhiệm vụ nói ra rồi cũng không thay đổi được", bốn người đành phải xuống lầu trước, nhìn xem trong cửa hàng có loại nhạc cụ nào.
"Gánh không nổi."
Đỗ Nhược Tùng nhìn giá niêm yết nhạc cụ, đánh giá một chút.
Phải nói là còn lâu mới đủ.
Quý Duy nhìn xung quanh, từ tiêu, cây sáo đến đàn tì bà đều là mấy loại nhập môn bình thường, đáng giá nhất cũng chỉ hơn 800 Euro, cây sáo đơn giản nhất thậm chí chỉ có 10 Euro.
5000 Euro......!
Quý Duy tuỳ tay cầm một cây sáo lên, cậu trước giờ chưa đi bán hàng bao giờ, lúc nhỏ không thích nói chuyện còn bị nghi là tự kỷ, thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên trời, lần đầu tiên thấy có chút.....!Khó giải quyết.
Triệu Việt gấp không đợi nổi mà bắt đầu hành động, lôi kéo mấy khách hàng đẩy mạnh tiêu thụ: "Ngài nhìn cây sáo này xem, đặc biệt phù hợp với ngài, cả khí chất cũng hợp nữa, không mua sẽ rất mệt, mệt quá độ luôn đó....."
Mười phút sau.
Khách hàng kinh hoàng thất thố mà rời đi.
"Cực khổ nói nửa ngày lại làm cho người chạy mất, ai đó nói xem diện tích bóng ma tâm lý của Triệu Việt to đến đâu rồi."
"Khách hàng bị bóng ma tâm lý thì đúng hơn, nhìn bộ dạng Triệu Việt có chỗ nào giống nhân viên tiêu thụ đứng đắn không?"
"Ghề, nhân viên bán hàng cũng có loại không đúng đắn hả."
"Ừm, cô hiểu mà."
Cảm nhận được ánh mắt của ngừoi khác, Triệu Việt đặc biệt xấu hổ, vì giữa gìn tôn nghiêm của đỉnh lưu, hắn ho khan một tiếng: "Trong đây không có khách hàng đâu, hay là đem nhạc cụ ra quảng trường bán đẩy mạnh tiêu thụ?"
"Giờ chúng ta đợi ở trong cửa hàng, sẽ có khách hàng chủ động tới cửa hả?"
"Bỏ qua hành vi lúc nãy của Triệu Việt thì ý kiến này của anh ấy vẫn có đạo lý, lượng người trên quảng trường rất lớn, bán đồ vật rất được."
"Lấy cây sáo tiêu này qua đi, bán được bốn năm ngàn chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?"
"Ở quảng trường nhiều người Trung Quốc, bên Nice mùa du lịch ế hàng người cũng không nhiều lắm đâu, tui cảm thấy vẫn hơi khó, nếu có hai người đội Tô Văn ở đây là tốt rồi, cô ấy hát đại thần thì thổi sáo, khẳng định sẽ hấp dẫn sự chú ý của nhiều người á."
"Ừm, Tô Văn chắc sắp tới đây rồi, nói không chừng bọn họ lại là tổ đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ."
Triệu Việt vừa nói xong không bao lâu, một cô gái tóc vàng liền đi vào trong tiệm, mặc váy jean đơn giản, ánh mắt cô dừng lại trên mặt Lục Thận Hành, trong mắt lộ ra kinh diễm nồng đậm, có lẽ là cảm giác không dễ tiếp cậu, lại nhìn sang Quý Duy.
Nhìn vài giây.
Cô lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại ra nhìn, rồi lại ngẩng đầu nhìn Quý Duy, miệng mở to thành hình chữ O.
"Tôi có thể chụp hình các anh không?"
Cô gái tóc vàng trộm liếc mắt ngắm Lục Thân Hành một cái, lấy hết can đảm hỏi.
"Tâm lý của em gái này kiểu vừa vào cửa nhìn thấy cái này đẹp, á cái kia cũng đẹp, suy nghĩ nửa ngày quyết định muốn một tấm ảnh chụp chung."
"Rất có tố chất làm fan CP nha, fan CP tui đây hôm nay trao cho cô danh hiệu fan CP, hãy nhanh chóng nhận đê."
"Tui nhớ lúc mới tuyên truyền tổ chương trình cho Triệu Việt đảm nhận làm cây nhan sắc của chương trình á."
"Thật ra diện mạo của Triệu Việt không tồi đâu, bằng không cũng chẳng hút fan vậy đâu, nhưng mà không thể so sánh như vậy được, đứng bên cạnh nhau thôi đã thấy không bằng.".
Đam Mỹ Hài
Đối mặt với thỉnh cầu của cô gái tóc vàng, Lục Thận Hành nhàn nhạt đáp ứng: "Có thể."
Đỗ Nhược Tùng kính nể ra mặt, có đôi khi không thể phủ nhận được lý do Lục Thận Hành lại nổi, lấy thân phận của anh rõ ràng có thể cự tuyệt yêu cầu kiểu này, nhưng anh lại không.
Ngay sau đó, Lục Thận Hành lại bổ sung một câu: "Mua đồ vật trước đi."
Đỗ Nhược Tùng:............!
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha biểu cảm của Đỗ Nhược Tùng thật xuất sắc! Đợi chút đi làm meme liền."
"Lục ảnh đế chất ghê."
"Tui cười đến nỗi điện thoại rớt lên mặt, vì cái gì mà Lục ảnh đế nói câu này một chút hổ thẹn đều không có!"
"Đây là lí do anh ấy làm ảnh đế được mà người khác không được đó!"
"Lục ảnh đế: Ai biết gì đâu."
Cô gái tóc vàng giống như là sợ Lục Thận Hành đổi ý, lập tức mua cây sáo trong tay Quý Duy, vui vẻ rạo rực hỏi: "Bây giờ có thể chụp ảnh chưa?"
Quý Duy nhận tiền, đi tới bên cạnh Lục Thận Hành, đứng cách anh một đoạn.
Cô gái tóc vàng nhìn màn hình, khoảng cách giữa hai người hơi xa, không thể chụp toàn thân được, vì thể cô mở miệng dò hỏi: " Có thể đứng gần hơn một chút không?"
Quý Duy tiến thêm một bước về phía Lục Thận Hành.
Hình như vẫn còn hơi xa.
Cô gái tóc vàng xấu hổ nói: "Có thể lại gần một chút không, một chút là được."
Quý Duy gật đầu, đang chuẩn bị bước qua hai bước, bỗng nhiên bả vai bị nam nhân ôm lấy, trọng tâm chao đảo, thân thể không kịp phòng ngừa mà bị kéo vào lồng ngực nam nhân, lưng va thẳng vào ngực anh.
Khoảng cách giữa nam nhân và cậu cực kỳ gần, giống như là dán sát vào nhau, cằm ẩn ẩn đụng vào đỉnh đầu cậu, dùng âm thanh cực trầm thấp hỏi: "Như vậy được chứ?"
Mặt Quý Duy như bị đốt cháy một mảnh, tự nhủ phải bình tĩnh lại, chẳng qua anh muốn nhanh chóng hoàn thành thỉnh cầu của cô gái này thôi, không có gì ghê gớm cả.
Cô gái tóc vàng:..............!Thật ra không cần gần như vậy đâu.
Nhưng mà cô vẫn "Tách" một tiếng, chụp được một màn này.
"Chụp một tấm sao đủ! Chụp mười tấm đi, em gái ơi tui gửi thêm mấy cuộn film cho em."
"A a a a a a a a a a a đáng iu quá má ơi, Lục Duy hôm nay cũng buôn bán hả? Buôn bán nhiều vào!"
* Buôn bán: Giống kiểu tương tác tạo hint cho fan ship CP coi.
"Em gái này được đó, còn gần thêm chút nữa mới ghê, ui da xấu hổ quá nà, nói thẳng là ôm luôn đi không phải xong việc rồi sao."
"Thui xong, phòng phát sóng trực tiếp đã bị fan CP chiếm lĩnh rồi."
Cô gái tóc vàng mới chụp được ảnh liền hưng phấn đăng lên mạng xã hội, để địa điểm là cửa hàng nhạc cụ Trung Hoa, còn chụp luôn cả cây sáo mình mua, lập tức có mấy người bình luận.
[Adeline Adele] Ủa cái anh trai vẽ tranh người Trung Quốc nè??!! Cậu ấy là nhân viên của cửa hàng nhạc cụ Trung Hoa hả, ê tui muốn đi mua nhạc cụ, có ai đi chung không?
[Zink] Cửa hàng nhạc cụ Trung Hoa hả? Tui! Đang ở gần đó nè, lên lớp rồi đi chung đi, cậu ấy đáng iu quá.
[Caitin] Không ai chú ý tới anh trai bên cạnh cũng đẹp trai lắm hả, bọn họ giống một cặp ghê.
[Damara] Tui có dự cảm cái bài này sắp hot rồi.
*
Sau khi cô gái tóc vàng đi, lại có một cặp vợ chồng lớn tuổi vào cửa hàng xin tư vấn về nhạc cụ, bọn họ không biết nói tiếng Anh, ở đây chỉ có Lục Thận Hành biết nói tiếng Pháp, bởi vậy anh phụ trách tiếp đãi.
Nói chừng nửa tiếng.
Hai vợ chồng mới bị thuyết phục, mua hai cây đàn tranh giá không hề thấp.
Nhưng dù có như vậy, vẫn cách mục tiêu 5000 Euro tận 3900 Euro.
"Đổi chỗ vẫn tốt hơn."
Triệu Việt lắc đầu: "Nếu không thì đến khi nào mới đủ, tôi mới qua phía tây nhìn, có ga tàu điện ngầm, lượng người cũng rất lớn."
Đỗ Nhược Tùng thở dài: "Chỉ có thể như vậy."
Quý Duy cũng gật đầu, cậu đeo balo lên lưng, cùng mọi người thu thập đồ vật, đem nhạc cụ theo.
Khi cậu đi đến bên cạnh Lục Thận Hành, bỗng nhiên nhìn thấy môi nam nhân khô ráo đến trắng bệch, theo bản năng cậu lấy chai nước khoáng ở túi bên balo đưa đến trước mặt anh.
Mới vừa đưa qua ——
Quý Duy mới nhớ tới lúc nãy mình có uống một ngụm, cậu vô cùng ngượng ngùng thu tay về: "Xin lỗi, tôi quên mất lúc nãy tôi có uống rồi, tôi lập tức ra ngoài mua cho anh một chai, anh thích uống ngọt đúng không, muốn nước trái cây hay soda?
Nhưng Lục Thận Hành giống như là quá khát, không để ý cậu nói, lấy cái chai trong tay cậu, nhẹ nhàng mở nắp bình, nhấp một ngụm nhỏ.
"Không cần." Nam nhân lúc này mới ngẩng đầu thẳng tắp mà nhìn cậu, liếm đôi môi nhạt màu: "Cái này đủ ngọt rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Nước khoáng ngọt hả ngọt hả ngọt hả??.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...