Điều đáng buồn là cô không hề có bất cứ biện pháp nào để né tránh buổi gặp mặt lần này.
Tất nhiên ba mẹ cô sẽ không bắt cô quay lại ngôi nhà của ba người ở thành phố kia, mà chính là nhà của Đông Dương.
Nghĩ đến Quan Thục, nghĩ đến Đông Dương, nghĩ đến mọi điều đã qua, cô có chút chần chừ.
Tay cầm lên tay nắm cửa phủi đi những bụi tuyết đang đọng thành từng khối trên đó.
Hôm nay là Lễ Giáng Sinh, ngày đoàn tụ gia đình.
Gia đình cô không có ở đây, cô chỉ biết mỏi mắt nhìn lên trời trông ngóng.
Biết chừng nào cô mới gặp lại được gia đình của bản thân đây? Mong ước nhỏ nhoi của cô, thật sự chỉ đơn giản là được cảm nhận một chút hơi ấm, một chút thương yêu của người thân mà thôi.
Bên ngoài tuyết phủ trắng cả đường lớn.
Bây giờ rời đi vẫn còn kịp.
Gót chân đã xoay dời, lại không nỡ bước đi.
Tuy người thân của cô không ở đây, nhưng người thân của đứa trẻ trong bụng cô thì vẫn có.
Cô không thể để, vì những ưu phiền của người lớn mà ảnh hưởng đến tình cảm mà nó đáng phải nhận được.
"Lạc Thần!".
Cô giật mình khi bị gọi với lại từ đằng sau.
Nghe tiếng gọi thanh thoát này, cô thật sự không nhận ra người đằng sau là ai.
Cô đang nằm mơ sao? Phía sau cánh cửa là Quan Thục đang nở nụ cười tươi rói chạy ra mở cửa cho cô.
Phải rồi, cô làm sao có thể quên được? Bọn họ còn chưa ly hôn.
Bàn tay đang để trên bụng của cô bất giác chuyển thành kéo lấy vạt áo che chắn.
"Em định đi đâu vậy? Sao không bấm chuông để vào nhà chứ?".
Vẻ mặt tươi cười kia của Quan Thục khiến cô không làm sao thích ứng nổi.
Không phải bọn họ đang tính chia tay sao? Sao chị ta vẫn còn có thể vui vẻ như vậy? Giống như một con người khác vậy, không thù hằn cô nữa sao?
Nếu chị ta biết chồng chị ta vẫn còn léng phéng với cô, thậm chí còn đang mang trong mình đứa con ngoài dã thú với anh, liệu chị ta còn có thể cười tươi như lúc này nữa không?
"Em...".
Cô còn đang băn khoăn không biết đây có phải là cái bẫy không, thì lập tức đã bị chị ta kéo tay vào trong.
"Thôi, đừng đứng bên ngoài làm gì nữa.
Trời lạnh lắm!".
Vừa bước vào phòng khách thì đã thấy ba mẹ cô ngồi sẵn đó chờ đợi, còn Quan Thục vừa đưa cô vào trong đã lập tức chạy đi tất bật, rất ra dáng một cô vợ đảm đang.
Khí chất của một cô tiểu thư đỏng đảnh khi xưa đã hoàn toàn tan biến.
Cảnh vật, nội thất, cách bài trí bên trong đều vẫn vậy, mà sao trở nên xa lạ đến lạ, làm cô có chút khó tin rằng trước đây mình đã từng ở đây.
"Con chào ba, chào mẹ ạ".
Bây giờ ngay cả tiếng "ba", "mẹ" này, cô gọi cũng thấy ngượng ngùng.
"Mới mấy tháng không gặp mà sao sắc mặt kém thế? Quay phim vất vả lắm sao? Đi biệt tăm mấy tháng trời cũng không buồn liên lạc với ba mẹ".
Xem ra có đắp thêm bao nhiêu lớp phấn, vẫn không giấu được vẻ tiều tuỵ lộ trên đáy mắt.
"Dạ vâng, công việc bận rộn quá ạ...".
Cô cũng không kiếm được câu trả lời nào phù hợp hơn nữa.
Sau đó thì đều là những lời xã giao thông thường.
Có thể thấy, ba mẹ vốn không hề để tâm đến việc cô đi bao lâu, ở bên ngoài lăn lộn ra sao, làm những gì.
Tất thảy các câu hỏi đều là những câu hỏi mà một người ngoài sẽ hỏi.
Cô cũng không định quan tâm, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút thất vọng, dù sao đã có lúc, cô coi hai người này là những người thân thích nhất của mình.
Tới giờ đột ngột nhận ra tất cả đều là một loại nghĩa vụ, nói không bàng hoàng thì là đang nói dối.
Đông Dương rốt cuộc gọi cô đến đây để làm gì vậy chứ? Bản thân anh ta thì không hề có nhà.
Cô không hiểu bản thân vì sao lâu lâu lại lơ đễnh nhìn ra phía cửa, trông ngóng một bóng hình...
"Con mới gọt xong một ít trái cây, mọi người mau ăn đi!".
Quan Thục thì từ đầu đến giờ cứ chạy qua chạy lại giữa gian bếp và phòng khách, khiến cô có chút ngại ngùng, cũng không thể cứ ngồi đây rảnh rỗi để chị ta hầu như vậy.
Đằng nào ba mẹ và cô cũng chỉ còn lại chút không khí ngượng ngùng, nên nhân lúc này cô lấy cớ xin đi vào bếp để phụ chị ta làm chút đồ ăn.
Đúng lúc đi ngang qua giữa phòng thì cổng lớn bên ngoài bỗng bật mở.
Vẫn là chiếc xe hôm trước đứng chờ cô bên ngoài màn mưa tuyết, phi vào trong khoảng sân lớn bên ngoài.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy một bóng người vụt qua, chạy ra từ nhà bếp.
"Đông Dương!".
Chàng trai vừa bước xuống xe đã bị người vợ trên người còn nguyên tạp đề chụp lấy, ôm chặt.
Nếu đây không phải là đời thật, cô thật sự đã nghĩ đây là tấm hình được cắt ra từ cuốn truyện tranh nào đó.
"Anh có mệt lắm không?".
Quan Thục giúp anh đỡ lấy cặp sách, gương mặt vẫn luôn nở nụ cười.
Lạc Thần bỗng không đủ can đảm nhìn tiếp nữa, bèn quay mặt đi.
Bên tai cô vẫn lảng vảng câu nói.
"Đang mùa đông, rất lạnh.
Em mau vào nhà đi!".
Vợ chồng người ta vẫn còn đang yên ấm như vậy, cô còn cho rằng bọn họ thật sự sắp chia tay.
Thật ngây thơ hết chỗ nói!
Quay đầu về sau, lại thấy ba mẹ cô cũng ra đây đứng đón anh về.
Bây giờ cô thật sự không tiện lánh đi nữa rồi, đành lẳng lặng đứng đó nhìn bọn họ dắt díu nhau bước vào.
"Lạc Thần, em đến rồi sao?".
Cô không sao nhìn thẳng vào mắt anh.
Cổ họng tắc nghẹn thậm chí không thể rung lên một tiếng "ừ", nên cô đành gật đầu như một đứa em gái đáng chán ghét nhất thế giới.
"Đồ ăn em đã làm xong cả rồi.
Mọi người mau vào ăn đi cho nóng!".
Quan Thục nắm lấy tay anh, dắt vào trong bếp.
"Ừ, mau vào thôi!".
Ba mẹ cũng đi theo bọn họ.
Cuối cùng chỉ còn lại mình cô ở sau cuối, lạc lõng theo sau cùng.
Lạc Thần bắt đầu có chút hối hận, tại sao ban đầu mình lại còn đến đây?
Rất nhanh, mùi thức ăn nồng nặc bên trong đã đánh bay hết mọi suy nghĩ trong đầu cô.
Lạc Thần ôm đầu, cô cố nhịn, ngồi vào bàn ăn.
Bên trong có lẩu, có cá hấp, có thịt kho, có trứng chiên.
Đều là những món mà Đông Dương thích ăn.
Đến giờ cô mới biết hoá ra những món này, đều khó ngửi đến vậy.
Lạc Thần dùng tay chống cằm, nhưng thực ra là để che mũi.
Cô chỉ hi vọng, sắc mặt của mình không quá khó coi.
"Lạc Thần, em ăn gì? Để chị lấy cho!" - Quan Thục đứng dậy, xới cơm cho từng người, sau đó quay sang cô hỏi.
Lạc Thần có chút bối rối, nhìn vào bàn ăn đa dạng món trước mặt đầy lần lữa.
Rốt cục cô nín thở mà nói.
"Chị lấy cho em ít cá hấp là được rồi ạ".
Đó là món ăn duy nhất ít dầu mỡ ở đây.
Đông Dương nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
"Không phải bình thường em không thích ăn cá nhất sao?".
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh gắp cho một miếng thịt ba rọi vàng rực căng mọng óng ánh cho vào chén.
"Vẫn là ăn thêm một chút thịt đi!".
Bao tử cô trào ngược.
Cô không kiềm được nữa.
"Ự...".
Cô lấy tay bịt miệng mình, vội đứng dậy chạy đi tìm toilet.
Cũng may, nhà vệ sinh bên dưới cách nhà bếp không quá xa.
Khi cô tưởng mình sắp chịu không nổi nữa thì tay đã kịp vịn lấy thành bồn cầu.
"Oẹ...".
Cả ngày hôm nay vẫn còn chưa ăn gì.
Cô chỉ định ăn với họ một bữa cho xong chuyện.
Cũng đã lâu rồi cô không lên cơn nghén như thế này, hay là do ở nhà Thiên Sa đã biết khẩu vị của cô rồi nên đều nấu những món không khiến cô buồn nôn?
Từng cơn từng cơn cuộn trào lên như từng đợt sóng biển ùa tới, khiến cô không kịp chống đỡ.
Miệng càng trở nên đắng loét, cô bất chợt cảm thấy xây xẩm hết cả mặt mày.
Vào lúc cô tưởng mình có thể nôn sắp hết ruột gan ra ngoài rồi, thì một bàn tay ở phía sau vén tóc cô lên, chậm rãi vỗ vỗ vào lưng cô, vuốt xuôi xuống làm cơn nôn nao trong người cô nguôi ngoai hẳn đi.
"Xong rồi chứ?" - Người đó truyền đến ly nước cho cô.
Lạc Thần nhận lấy.
Lúc nhìn thấy gương mặt người đằng sau, trong lòng vô cớ dấy lên một cơn xúc động.
Trước giờ, cô đã quen một mình chiến đấu với tất cả mọi thứ.
Những lúc như thế cô đều thầm tưởng tượng ra anh vẫn đang ở cạnh bên, an ủi cô, động viên cô.
Tuy những câu nói mà cô tưởng tượng ra đều vô cùng đơn giản, nhưng sự xuất hiện của anh trong tưởng tượng đã cho cô một nguồn sức mạnh vô hình để vượt qua những cơn đau như muốn xé nát gan thịt mỗi ngày.
Anh có ý nghĩa như thế nào? Anh liệu có biết không? Đến tận giờ phút này, khi thấy anh ở đây, ngồi trong nhà vệ sinh chật hẹp với mình, cô vẫn chưa dám tin, thật sự không dám tin là sự thật.
"Em sao thế?".
Quãng thời gian vừa qua, thật sự quá khó khăn, thật sự quá cay đắng, thực sự quá tủi nhục.
Mắt như nhoè đi, cô ôm chặt lấy anh, nức nở như đang kể hết mọi sự chất chứa ở trong lòng....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...