Thời gian đã trôi qua thật lâu.
Chiều đã buông, ánh nắng cuối ngày nhuộm màu lửa cho những dãy phố của Al-fine. Rin thoáng ngơ ngẩn trước cảnh hoàn hôn say đắm rồi đành đứng dậy.
"Chắc phải về thôi..."
Một tay đè lên vết thương trên cánh trái, chiếc bóng nhỏ bước đi loạng choạng trong ráng chiều. Một thiên thần lại khiến cho đôi cánh của mình bị thương là sơ suất không thể ngu ngốc hơn. Đau đớn dẫu sao còn có thể chịu đựng, nhưng cánh bên trái đã gãy lìa một nữa như bây giờ sẽ không bay được. Hơn nữa sức mạnh trong cơ thể Rin cũng đã gần như cạn kiệt.
Vì Thiên đường và Nhân giới tồn tại trong hai chiều không gian khác nhau, không có Thiên đường nào cho những kẻ đã mất hết sức mạnh. Có cố chấp thì cũng chỉ giống như đuổi đến điểm tận cùng của vũ trụ vô hạn mà thôi. Tiểu thiên thần sẽ mắc kẹt tại nơi xa lạ đơn độc này cho đến khi đôi cánh và sức mạnh hồi phục.
Rin bước đi, trong lòng đầy những phân vân, cô chỉ có một mình và nơi này không phải là quê hương của cô. Vì các thiên thần vô hình trong mắt con người nên bộ dạng thảm thương này của cô thật may không bị ai nhìn thấy. Nhờ vậy Rin có thể dễ dàng đi qua những con phố ngang dọc nhộn nhịp người. Người dân trong các ngôi nhà bắt đầu chuẩn bị bữa tối, mùi thức ăn thơm ngon len lỏi trong không khí. Đi hết đường lớn về phía ngọn đồi, Rin nhìn thấy nhà thờ lớn nhất Al-fine.
"Nơi đó hẳn tập trung nhiều thánh lực, ở lại một thời gian có lẽ..."
Thành phố này khi xưa là một phần của Thiên đường. Trên ngọn đồi ở chính giữa thành phố là nhà thờ Claude tráng lệ bâc nhất. Những người sùng đạo ở đây xây dựng lên toà thánh đường nguy nga này để thờ phụng Thượng đế, tin tưởng tại nơi linh thiêng tối cao này có thể cảm nhận gần gũi nhất thánh linh của Người. Thánh lực sinh ra từ lòng sùng tín trong những con chiên của nhà thờ này được tin rằng thanh khiết hơn nhiều so với những nơi khác. Vì vậy các thiên thần thường chọn nơi đây là trạm nghỉ cho những hành trình dài dướ nhân giới.
Rin bước theo những bậc thang thoai thoải cuộn vòng xoắn ốc từ chân đồi tới đỉnh.
Với một thiên thần thường chỉ dùng cánh để bay chứ ít khi đi bộ, hẳn sẽ ít nhiều ái ngại những bậc thang này. Theo lệ các thiên thần tập sự sau khi đã chính thức trở thành tiểu thiên thần vẫn phải thực hiện nhiều bài kiểm tra, trải qua nhiều đoạn huấn luyện, một trong những thử thách quan trọng được sử dụng trong đợt rèn luyện ở Nhân giới là "đi bằng hai chân dưới đất".
Đặc biệt vì thời gian phải lưu lại Nhân giới lâu hơn nên thử thách leo bộ những bậc thang nhà thờ Claude trở thành bắt buộc với những thiên thần được giao thực hiện nhiệm vụ ở Al-fine. Trước kia, trong thời gian thực hiện huấn luyện để trở thành thiên thần, Rin cùng các thiên thần tập sự khác đã mỗi ngày leo lên và xuống nhiều lần ngọn đồi này. Đó là lần đầu tiên họ nhận ra con người đáng khâm phục đến thế nào.
Từ rất lâu trước khi đại chiến Thiên đường xảy ra, theo tư tưởng chỉ ưu tiên luyện tập cho sức mạnh của đôi cánh hay còn gọi là tư tưởng neo.angels- học thuyết thiên thần thuần tuý rất phổ biến, việc sử dụng đôi chân để đi thậm chí bị cấm vì được xếp vào hành động của loại hạ đẳng man rợ. Tuy nhiên thời đại đã thay đổi.
Giờ đây để có thể đối phó với ác quỷ, thiên thần phải rèn luyện toàn diện các yếu tố thể chất. Từ đó, khả năng chạy và đi bằng hai chân trở thành tiêu chuẩn đánh giá sức mạnh của thiên thần. Thậm chí nhiều trưởng lão đã lên tiếng nên đưa "chạy bộ" thành môn thi đấu chính thức trong đại hội thiên thần cứ bốn năm tổ chức một lần.
Dẫu cho thiên thần ngày nay đã thành thạo việc đi và chạy nhưng việc leo hết những bậc thang này với cơ thể bị thương thì đúng là quá sức. Lên hết bậc thang cuối cùng, Rin ngã nhào xuống đất.
"Aa...a. Cánh của mình, đau quá."
Rin nằm dài dưới đất lười nhác nhìn xuống thành phố. Gió cuộn vi vút. Vài chiếc lông vũ bị gió cuốn bay đi.
Thành phố hừng hừng ráng đỏ khi nãy chuyển dần sang xám nhạt, mặt trời đã lặn hẳn.
"Đẹp quá..." - một giọng nói cất lên đầy trầm trồ và ngưỡng mộ.
Khung cảnh bên dưới vào lúc này quả thực mê đắm.
Giống như chờ đợi ngọn sáng cuối cùng soi rọi thế gian dần lụi tắt, cảnh chạng vạng buồn đến nao lòng cũng khiến Rin thổn thức.
"Nhưng cảnh hoàng hôn nhìn từ Thiên đường còn đẹp hơn. Như có ai đó vô tình làm đổ mực đỏ lên tranh ấy."
"Thật thế sao... giá tôi cũng được nhìn thấy một lần." - Tiếng nói đáp lại du dương thoảng đến như gió.
"Háa."
Rin khựng lại từ từ xoay người về phía tiếng nói.
Thiên thần ngây ngất khi bắt gặp ánh mắt ấy.
Một thiếu nữ mặc trên mình bộ y phục đen đang nhìn Rin. Mái tóc và đôi mắt màu lục. Đôi mắt màu lục trong như ngọc và sâu thẳm như nước cuốn trôi mọi lí trí của thiên thần.
Tuyệt mĩ.
"Người... bị thương sao?"
Cô gái nhìn Rin hỏi.
"À à. Tô...i tôi? Nhưng mà?!"
Đầu óc trở nên trì độn, Rin cứ ấp úng mãi.
Nơi này là Nhân giới. Cô gái kia không thể nghe thấy Rin. Cô không có cánh, và không thể là gì khác ngoài một con người. Rin đang nằm mơ sao...
"Cánh của người bị thương rồi. Hẳn là đau lắm."
Thiếu nữ ngồi xuống gần Rin, đôi mắt to nhìn chăm chú vào vết thương.
"Người chắc không thể trở về Thiên đường... đơn độc giữa thế giới không phải của người."
"!"
Rin chưa từng nghĩ sẽ bị bắt gặp bởi một người phàm, càng không nghĩ tình trạng hiện giờ của mình đã bị thiếu nữ tóc xanh kia chỉ nhìn qua đã nhận ra. Thiên thần lại một lần nữa nín thinh, mắt mở lớn sửng sốt nhìn mãi vào gương mặt xinh đẹp.
Kaito vốn rõ nhất điểm yếu này của Rin và vẫn thường nhắc nhở rằng cô đơn thuần tới mức quá dễ đoán, nhưng đây là lần đầu gặp gỡ... còn là một con người, vậy mà chỉ thoáng qua đã bị nhìn thấu tất cả thì thật mất mặt. Bề ngoài theo cách nhìn của người thường Rin chỉ là một thiếu nữ, chứ thực ra đã một trăm năm mươi tuổi.
Cô gái không nhận ra Rin đang bối rối mà tiếp lời.
"Thiên thần, nếu người không thấy phiền... hãy đến nhà tôi đi."
"Ơ, ơ, nhưng tôi..."
"Người không có chỗ nào để ở phải không... À, tôi không có ý ép buộc người đâu. Người đang bị thương, vả lại chắc bây giờ chưa thể bay được."
"Ừm."
Nhà. Nhà, của con người. Tiểu thiên thần từ lâu đã tò mò về con người, nhất là cuộc sống thường ngày của họ. Nhưng thiên thần không được có bất cứ mối quan hệ vượt quá mức cần thiết với con người, đó là điều đã được viết trong luật của Thiên đường. Thiên thần cấp cao cũng chỉ tiếp xúc trực tiếp với con người trong tình huống bất đắc dĩ, thường xuyên hơn thì cũng giới hạn trong các thầy tư tế, những mục sư có chút ít thánh lực, còn các tiểu thiên thần hầu như không được qua lại với con người. Phần lớn con người không thể nhìn thấy các thiên thần. Lẽ nào còn trẻ như vậy mà cô gái kia đã là một tư tế có địa vị?
Rin đắm mình trong suy nghĩ, cố tìm ra mọi lí do khả dĩ nhất.
"Có phải là... không được đúng không? Đúng là người phàm trần và thiên thần không được phép gần gũi nhau rồi."
Thấy thiên thần chỉ im lặng, cô gái buồn bã tự nhủ.
"Không phải vậy!!"
Rin cuống quýt lớn giọng. Cô gái ngạc nhiên ngẩng lên nhìn. Thấy mình vừa lớn tiếng một cách hớ hênh, Rin vội vàng chữa ngượng nên lại thành ra ấp úng.
"À... Tôi là Rin. Tôi là thiên thần, tới chỗ này chưa được lâu. Cô nhìn thấy thiên thần phải không? Tôi bất ngờ quá."
"..."
Thiếu nữ liền bật cười khúc khích.
"Hả? Tôi nói gì lạ lắm à? Tôi chưa từng bao giờ nói chuyện với một con người nên...'
"Không. Không lạ gì hết. Tôi đã nghĩ thiên thần không được nói chuyện với con người vì người cứ im lặng mãi. Rồi người đột nhiên trả lời như vậy, thật sự... tuyệt quá."
Tuyệt quá...
Nụ cười của thiếu nữ rạng rỡ như đoá hoa bung nở, ngay thời khắc ấy thiên thần cảm thấy trong tai mình rộn ràng âm thanh.
Âm thanh đó, tiếng chuông?
Những hồi chuông gióng giả ngân lên mang đến cảm giác phấn chấn trong lòng như thể một thế giới hoàn toàn mới mẻ đang dần mở ra.
Thế giới ấy là nhân gian trước mắt. Hay là thứ gì đó còn hơn thế...
"Tôi là Miku. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được gặp một thiên thần. Ban đầu khi nhìn thấy Người tôi ngạc nhiên lắm, cũng sợ hãi nữa. Nhưng lại gần hơn mới biết Người đẹp như vậy, nên đã chẳng nghĩ gì mà thốt lên. Vậy nên người đã nghĩ rằng tôi đang nói về buổi chạng vạng phải không?"
Rin không thể thôi nhìn gương mặt với ánh cười dịu dàng đó. So với tiếng hót của những chú chim trên Thiên đường thì giọng nói trong trẻo này còn êm ái hơn. Rin muốn có thể nhìn lâu hơn nụ cười ấy, được nghe lâu hơn giọng nói ấy.
Không phải của ai khác, chỉ mình cô ấy thôi.
"Chuyện cô hỏi ta khi nãy. Nếu không phiền nhiễu gì, ta có thể ở lại nhà cô vài ngày không?"
Tất nhiên Rin hiểu rõ hình phạt đang chờ mình khi cô nói ra điều này. Dù cho bị thương nặng mà không thể trở về, một thiên thần ở lại trong nhà của người phàm vẫn là một điều cấm kị.
Bất chấp điều đó, Rin vẫn muốn được ở cùng con người tuyệt vời kia dù chỉ trong vài ngày.
"Thật vậy ư? Tuyệt quá! Tất nhiên là không phiền chút nào. Đi với tôi nhé,... Rin."
"Ừ, cám ơn... Miku."
Rin đứng dậy và nắm lấy bàn tay mảnh dẻ của Miku đang chìa về phía mình. Ngay khi chạm vào bàn tay ấy, một cảm giác đau buồn mơ hồ nuốt trọn lấy Rin, khiến linh hồn tiểu thiên thần run rẩy.
Rin đổ lỗi vì buổi chạng vạng nên bản thân mới trở nên uỷ mị như vậy. Chỉ là cảm giác mất mát ấy quen thuộc quá. Tiếng chuông báo ngày đã qua vang lên từ nhà thờ, trời sẽ tối rất nhanh thôi.
Lờ đi linh cảm khi nãy, Rin vội bước theo Miku xuống khỏi những bậc thang xoắn ốc, chạy đua với những tia sáng cuối ngày đang dần tắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...