Sau buổi nguyện là lễ rửa tội, vẫn còn thời gian nên Rin định chợp mắt một chút nhưng la hét thảm thiết bất ngờ vọng ra từ nhà thờ đã đi trước mọi tính toán của cô.
"...! Chúng tới sao?"
Rin bật dậy, bay đến gần ô cửa kính màu nhà thờ. Phía bên trong, một đám người tay cầm vũ khí đang cố giết nhau.
"Hả! T-Thế này là... là do bọn chúng? Sao mình không cảm thấy gì hết..."
Những người kia hình như không phải bị thôi miên. Nếu là người bị ác quỷ tẩy não, đôi mắt sẽ mờ đục, hoàn toàn mất lí trí, cử động vụng về bệnh hoạn, đem so với những kẻ đang bắn giết nhau trong kia rõ ràng không hề giống. Nếu không phải là do ác quỷ gây ra, Rin chỉ có thể đứng ngoài. Trực tiếp ca dự vào sống chết của con người là điều tối kị với các thiên thần cấp thấp. Thánh quy là tuyệt đối, nếu phá luật hình phạt sẽ vô cùng khủng khiếp.
Chỉ có thể siết chặt tay bất lực nhìn cảnh thảm sát bày ra trước mắt, Rin đành bỏ đi.
Đoàng!
Tiếng súng. Một cơn đau thình lình vồ lấy cánh trái, màu đỏ bắn ra theo vết dạn xé.
Đè tay lên miệng vết thương trên cánh, Rin quay đầu nhìn lại. Một thanh niên mái tóc dài và đỏ như máu, đôi cánh đen sau lưng rung rung, tay cầm khẩu súng đen loáng chĩa về phía Rin.
Ác quỷ!
Rin không suy nghĩ thêm, lấy súng của mình và lên đạn. Đám người hung hăng bên dưới không thể cảm thấy những đường đạn tới tấp ngay phía trên đầu họ.
Gã quá mạnh. Tên ác ma lách người khéo léo tránh mọi đường đạn của thiên thần, di chuyển như một vũ công, gã thu hẹp khoảng cách với Rin.
Gã có bắn trả nhưng như chỉ muốn phân tán Rin. Đã cố ý tiếp cận như vậy, hắn đấu tay không hẳn đấu tay không cũng là chuyện dư sức với ác quỷ.
Nếu cận chiến e là chỉ bất lợi.
Một phát đạn nữa từ tên ác ma, ô kính màu rung lên, vỡ tan tành. Rin bay khỏi mái nhà nhằm xuống gã mà bóp cò. Đạn bay loạn trúng vào tường và mái vòm nhà thờ khiến đất đá lớn nhỏ ào ào rơi xuống.
"Không!"
Một khối đá lớn nứt rời khỏi trần nhà lao xuống.
Đoàng!
Nhanh như cắt, Rin nhằm vào khối đá nã đạn, phép màu dồn trong phát đạn khiến nó tan thành bụi trước khi kịp đè chết những kẻ điên loạn bên dưới. Cứ thế này chẳng những khong thu thập được manh mối gì, có khi lại gây hoạ giết người.
"Á!"
Rin nhận thêm một phát đạn nữa.
Trong lúc cô bị phân tâm vì những người bên dưới, gã ác ma đã tới gần cô từ lúc nào, gọn ghẽ nhả đạn vào bên cánh đã bị bắn khiến vết thương của Rin thêm trầm trọng. Đôi cánh là nơi tập trung mọi sức mạnh đồng thời cũng là nơi tử huyệt của các thiên thần.
Ghì tay lên bên cánh trái đã bị bắn tơi tả, Rin lùi xa thủ thế.
Được rồi, là ở đó!
Phát bắn dồn toàn lực ghim trúng trái tim của ác ma, hoặc đáng lẽ phải như thế.
"Cũng khá lắm, nhóc con. Thật tiếc cho ngươi."
Cả hai tay và đôi cánh của Rin đột ngột bị ghìm chặt từ phía sau, gã ác ma đã khống chế được cô. "...! Viên đạn đã xuyên trúng ngươi mà. Làm thế nào lại..."
Rin vùng vẫy cố thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của ác quỷ.
"Thứ ngươi bắn trúng là ảo ảnh ta đã tạo ra. Vẫn chưa nhìn ra sao?"
"!"
Gã ác ma mỉm cười vô tội như chế nhạo, giọng gã ám muội phả vào tai Rin.
"Giết ngươi ngay bây giờ cũng chẳng hại gì... Chỉ là ta có điều cần hỏi ngươi. Thành thật một chút ta có thể nương tay. Nào, nói ta nghe cái cây quý giá mà các ngươi đang bảo vệ, nó ở đâu vậy? Sau trận chiến năm trăm năm trước, các ngươi đã giấu nó đi phải không?"
"... Ta không cần ngươi tha mạng!"
"Hửm... Cũng lớn gan quas~. Những đứa bé như ngươi đáng yêu thật!"
Gã thoả mãn cười nhăn nhở, tay đang nắm lấy cánh Rin cùng lúc siết chặt thêm.
"Bỏ ra..."
Gã hoàn toàn áp đảo... Rõ là không thể đem những tên lâu la đã gặp trước đây so với kẻ này.
Mình không phải là đối thủ của gã...
"Không sớm biết điều, đôi cánh này của ngươi e là không giữ nổi đâu?"
"Đừng hòng!"
"Hừm, đã vậy thì..."
"...! Aaaa..."
Gã tàn độc ấn tay vào vết rách bên cánh bị trúng đạn của Rin. Trực tiếp bị sức mạnh bóng tối xâm nhiễm, cơn đau thấu đến xương tuỷ khiến Rin ngất đi.
"Cứng cỏi lắm. Ta vốn không định giết người tiếc là không còn cách nào... hả... khoan... cái đó?"
Vừa mới định giết Rin, ác quỷ đột nhiên buông tay rồi lại vội vàng bắt lấy cơ thể nhỏ vô lực đang rơi xuống.
"Sao... sao ngươi?"
"Chà, sao nhir~. Thôi bỏ đi, bọn ta nhiều đứa ẩm ương lắm."
Gã ác ma trầm ngâm nhìn Rin dường như muốn xác thực chiếc khuyên tai bên trái ẩn khuất trong mái tóc vàng như nắng của thiên thần. Ôm Rin trong tay, gã giương đôi cánh đen bay tới một gốc cây trong công viên gần đó rồi đặt Rin xuống.
"Ở đây những kẻ điên đó sẽ không tìm thấy ngươi, nghỉ ngơi chút đi... Mà cho dù có tới được đây, con người chắc cũng không thể nhìn thấy ngươi đâu."
Kẻ khi nãy còn chĩa súng về phía Rin, giờ chẳng những không giết cô, thậm chí còn lo lắng cho vết thương trên cánh mà đưa cô tới đây. Hắn rốt cuộc có ý đồ gì chứ. Rin ngạc nhiên đến độ không thể đáp trả, chỉ chăm chú nghe hắn nói.
"Ngươi hẳn là ngạc nhiên lắm. Cũng phải thôi. Thiên thần các ngươi vốn là một đám ngây thơ mù mờ mà.'
"Ngươi... đừng nhiều lời! Sao phải giúp ta? Ta là kẻ thù của ngươi đấy."
"Ờ, chắc vậy. Thôi không dây dưa với ngươi nữa. Tự dưng ta nhớ ra những chuyện không đâu. Ta phải đi rồi. Chào nhé."
"Ơ. Khoan đã... Á...!"
Gã ác ma chỉ nói có vậy rồi bay đi mất.
"Tại sao..."
Những cảnh tượng xưa cũ trở lại khơi gợi những nỗi đau trong lòng. Rin nhìn theo hướng gã ác ma bỏ đi, nghĩ mãi về hành động kì lạ của hắn nhưng vô ích. Có chuyện gì nhỉ. Cô không hiểu gã muốn nói gì. Nhưng Rin bắt mình đừng suy nghĩ, cô sợ càng nghĩ sẽ càng rắc rối hơn.
"Ờ, chắc vậy. Thôi không dây dưa với ngươi nữa."
Gã muốn làm hoà với kẻ thù...
Một khi hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của ác quỷ... điều gã ẩn giấu sau câu chữ là thứ Rin không dám đối diện. Cô bỏ cuộc, không muốn tiếp tục trò chơi cắt nghĩa này thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...