Để trở thành con người, tôi đã cùng bà phù thuỷ lập một bản khế ước. Trao lại sức mạnh thiên thần, đổi lấy một phần sức mạnh ác quỷ để là con người trong một thời gian. Chừng nào khế ước còn hiệu lực, bằng sức mạnh ác quỷ dung hợp với thánh lực, những người không có năng lực đặc biệt cũng có thể nhìn thấy tôi. Đúng như mong muốn, tôi được tái sinh là một người con trai.
Cả hình hài này cũng như bản khế ước đều không phải vĩnh viễn, một khi khế ước hết hạn, cân bằng sức mạnh bị phá vỡ sẽ khiến cơ thể tôi tan biến. Bất chấp việc liệu linh hồn mình có thể quay trở về cây sinh mệnh hay không, tôi vẫn muốn trở thành Len. Bà phù thuỷ đã dùng quan hệ của mình giúp cho tôi có được toà lâu đài và địa vị quý tộc như bây giờ.
Cái giá phải trả cho bản khế ước là thứ quan trọng nhất với tôi - những kí ức của Miku về Rin, tất cả đều bị xoá sạch.
Khi xuất hiện trước Miku, vẫn mang gương mặt của Rin, nhận ra Miku đã hoàn toàn quên mình, tôi thất vọng vô cùng. Nhưng tôi đã được Miku chọn. Có vẻ như tôi đã quá lời trong cuộc đánh đổi này. Trước đây tôi đã nghĩ nếu như Miku kết hôn với Iceburg thì hiện tại với thân phận quý tộc, bằng cách này hay cách khác tôi có thể dõi theo em, âm thầm bảo vệ em, chứ chẳng hề mong đợi sẽ được em yêu. Rồi khi hạnh phúc đến bên, tôi lại bất an.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã vào thu rồi, những mảng đỏ và vàng phủ sắc rặc rỡ lên vòm rừng taiga. Mùa thu là mùa tiếc nuối. Tôi đã chẳng bao giờ cảm thấy thế khi còn là thiên thần. Một năm là con người, đã quen với cuộc sống nhân gian, đột nhiên ngoảnh lại nhìn mình khi trước, bỗng thấy xa quá.
Bức thư dang dở trong tay, cây bút hạ xuống lại cầm lên đã mấy lần. Chưa từng viết thư bao giờ, tôi đã nghĩ mãi mà chẳng biết nên hồi đáp thế nào. Tôi buông bút thử thả lỏng thì nghe có tiếng gõ cửa, là Lily háo hức bước vào. À, tiệc sinh nhật của tôi, chắc mọi người đang chờ.
"Cậu chủ, đến lúc thay đồ rồi. Bây giờ được chứ ạ."
Tôi đã quá hiểu màn thay đồ của Lily, với cả tá áo quần. Từ lúc đến đây, niềm say mê chẳng bao giờ ngừng nghỉ của cô ấy lại được dịp phát huy và có vẻ còn khủng khiếp hơn trước. Chuyện cô nói không hứng thú với nam phục rõ là nói dối.
"Khoa trương quá. Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà."
"A, lại ngượng rồi. Tôi đảm bảo là hoàn toàn phù hợp. Vả lại khoa trương chỗ nào, cậu là trung tâm của bữa tiệc mà, tôi phải làm cho cậu xuất hiện thật long lanh."
"Lily có mĩ cảm rất tuyệt mà. Ở vùng quê yên ắng này, sự hoa lệ từ Bel Canto mà cô mang đến quả là thu hút."
"Cậu quá khen, cũng chỉ là chút tài có thể khiến quỷ khóc thần sầu mà thôi. Thật ngượng quá."
"Tôi không có nói đến mức đó."
"Sẽ vui lắm đấy. Ngày sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần thôi mà."
Ngày sinh nhật, không phải ngày tôi được sinh là một thiên thần. Thiên thần không nhớ về ngày sinh nhật như con người. Đó đơn giản là thời khắc một sứ mệnh bắt đầu, không quá quan trọng để phải nhớ đến làm gì. Hôm nay là ngày Rin trở thành Len, cũng chính là ngày Rin biến mất. Đã tròn một năm, tôi không rõ đây là ngày vui hay chỉ là dịp để những vết thương cũ được gợi nhắc. Khi bị Miku hỏi ngày sinh nhật, tôi chỉ thuận miệng mà nói thôi.
"Đã lâu mới có một ngày vui vẻ thế này. Cậu chủ phải xuất hiện thật rực rỡ, thật quyến rũ."
Lily đã chuẩn bị một bộ lễ phục màu xanh ngọc cẩm thạch thêu chỉ vàng. Một bộ trang phục vừa thanh thoát vừa cao quý với những đường cắt vừa như in. Phụ kiện kèm theo là bốt dài, còn có thêm một cây đoản kiếm dắt ngang hông. Tôi cảm thấy hơi choáng váng, đến mức này thì không chỉ còn là khoa trương nữa. Chỉ một vương tử mới mặc những thứ này.
"Tôi... phải mặc nó..."
"Tất nhiên rồi ạ. Vì nó mà Lily đã ăn không ngon ngủ không yên suốt mấy ngày nay. Hình như cảm hứng thiết kế của tôi so với trước kia khi còn ở lâu đài Crympt đã thay đổi hoàn toàn. Lúc ấy tôi chỉ toàn mải mê với váy hồng thêu hoa."
Tôi bỗng thấy tội nghiệp cho mình trước kia, chưa bao giờ thoát được nanh vuốt của kẻ cuồng nhiệt này. Nhớ lại những ngày ấy, sống lưng tôi lạnh toát mồ hôi, như là ác mộng từ cơn mơ bước ra đời thực.
"Sắc mặt cậu kém quá."
"Không! Chỉ là... Lily, cô phải tiết chế chứ. Cái này làm sao mặc được."
"Cậu nói gì vậy. Vừa như in đấy thôi. Phong cách quyến rũ lại đậm chất bá vương này, còn ai có thể hợp với nó hơn cậu được."
Lily rõ ràng đang tung hô bộ trang phục của mình chứ không phải là tôi.
"Mà... hai người càng ngày càng ấm áp nhỉ. Cô chủ Miku cứ mỗi ngày lại đẹp hơn. Người ta vẫn nói một cô gái xinh đẹp nhất khi yêu, chắc là đúng thật."
"Cô nói linh tinh gì vậy"
"Sao cậu phải cuống lên thế. Người không có tật thì không giật mình. Hi hi... Cậu chủ Len không ngờ cũng có lúc lộ ra bộ mặt ngượng ngùng đáng yêu thế này. A, đúng là đẹp chết người!"
"Đừng đùa nữa."
"Phư phư. Cậu và cô chủ Miku, hai người đi cạnh nhau mới đẹp đôi làm sao."
Được nghe thấy, cơ mặt liền giãn ra. Tình cảm với Miku được ủng hộ như vậy, tinh thần cũng tự nhiên phấn chấn hẳn.
"Cô chủ Miku đã thay đồ rồi. Hôm nay là váy yếm đỏ kiểu thôn nữ."
"Lạ thật đấy. Lily cũng có lúc làm ra những thứ đơn giản thế sao?"
"Làm mãi những thứ cầu kì cũng phải chán chứ ạ. Phải có lúc này lúc khác, phải thử thật nhiều những điều khác nhau, cả quần áo cũng thế. À mà, cậu thích màu đen ạ? Quần áo của cậu chỉ có màu đen, hay là vì cậu ngưỡng mộ văn hoá Al-fine?"
"Cũng chẳng phải vậy, chỉ là tôi thấy mình hợp với màu đen."
Vì bản thân tôi hiện tại chính là một mảnh đen tối.
"Màu đen là biểu tượng của quyền lực và sức mạnh. Màu sắc mà bất cứ người đàn ông nào cũng thích. Dù trông cậu chủ cũng chẳng lấy gì làm mạnh mẽ cường tráng cho lắm."
"Cô dừng lại được rồi đấy."
"Woa, nhưng nhìn những đường cắt này xem, đẹp quá đi, đẹp đến rùng mình."
"À phải, tôi cũng đang rùng mình đây, vì ớn lạnh."
"Khi còn ở lâu đài Crympt, nhờ có cô ấy tôi mới có được những cảm xúc thăng hoa. Từ khi cô chủ Miku biến mất, người đó cũng không còn xuất hiện nữa. Cậu biết không, người đó là một thiếu nữ đẹp tuyệt trần, hệt như nàng công chúa trong những trang sách đồng thoại."
"Cái gì mà công chúa chứ?"
"Hả?"
"À, cái đó..."
"Đâu cần lo lắng chứ. Cậu chủ Len cũng đáng yêu mà. Nhưng sao nhìn kĩ trông cậu lại giống người đó là sao?"
Bị Lily tiến sát lại săm soi, mồ hôi tôi túa ra. Lẽ nào cô ấy đang nghi ngờ gì đó? Căng thẳng quá, tôi đánh trống lảng giả vờ giận dữ.
"Có quý ngài nào lại muốn được khen là đáng yêu không?"
"Cậu chán thật. Được rồi, là cậu chủ Len quyến rũ anh tuấn ngời ngời."
"..."
"Để tôi bật mí cho cậu một điều nữa nhé."
"Bật mí?"
"Tôi rất thân với thiếu nữ xinh đẹp đó, bạn của cô chủ Miku."
"À, sao cũng được. Không liên quan tới tôi."
"Ồ, không phải là cậu đang ghen đâu nhỉ."
Chờ đã. Làm sao có thể ghen tị với chính bản thân trong quá khứ được. Không thể nói ra điều đó, tôi dành nuốt lại vào bụng những lời ấy.
"Ôi chao, Lily à Lily, xinh đẹp quá làm gì để phải chịu khổ."
"Hả?"
"Ngài đang ghen tị vì tôi thân với người đó sao. Thật xúc động quá. Đâu cần phải thế chứ, giờ tôi đã là người hầu ở đây rồi mà."
"..."
Lily lại đang suy diễn lung tung. Thấy cũng không nhất thiết phải dội gáo nước lạnh lên cô nàng cuồng nhiệt, tôi ậm ừ cho qua.
"Ai ghen chứ. Nhưng đúng là sau này nhờ cả vào cô đấy Lily."
Lily không nghi ngờ gì đâu. Chắc chắn là thế rồi. Dù có giống nhau đến mấy nhưng một người là nam, kẻ kia là nữ. Cơ thể khác nhau, căn bản không thể cùng là một người. Lily là thợ may, những chuyện như vậy phải hiểu rõ nhất.
"Vâng thưa cậu chủ. Từ giờ trở đi xin hãy giao phó tất cả cho tôi."
Ánh mắt ấm áp của Lily khi nói những lời ấy an ủi và dịu dàng quá đỗi. Thật là một cô gái đáng trân trọng.
"Cảm ơn cậu đã coi trọng tôi như một người bạn. Tôi sẽ làm hết sức mình để không phụ mong đợi của cậu."
Xúc động đang dâng trào bỗng dưng chìm ngỉm, thay vào đó một dự cảm chẳng tốt lành ập đến.
"Còn có bộ này để thay giữa buổi tiệc. Cậu khỏi phải lo nghĩ sẽ mặc gì."
"A sao lại có cả cái thứ này nữa chứ. Miku. Cứu..."
"Cậu chủ. Chưa xong mà. Đi cầu cứu phụ nữ, còn gì là niềm kiêu hãnh nam nhi nữa."
Lily vẫn là Lily, dù có buồn đến thế nào, chỉ cần có cô ấy ở quanh là lại có thể vui ngay lên được. Một người phóng khoáng với bất kể nam hay nữ.
Nghe thấy náo loạn, các cô hầu gái không những chẳng tới giúp mà còn ở tầng dưới cổ vũ ầm ĩ. Bị các cô gái dồn ép, tôi nhìn xuống tỏ ra ấm ức.
"Chúc mừng sinh nhật, cậu chủ Len."
Phoá giấy nổ tưng bừng.Mọi người không đợi nổi nữa, sâm panh đã bật tung nắp.
"Tôi còn chưa nói gì mà."
Nhìn mọi người vui vẻ, tôi cũng bật cười theo. Hôm nay tôi là người được nhận lời chúc, có lí do gì để nhân vật chính lại nổi giận chứ. Ngày này một năm trước tôi được tái sinh trở thành Len.
"Mọi người, hãy mở sâm panh, cùng hát, cùng nhảy nào."
"Len."
Miku xuất hiện, trong tay em có một hộp nhỏ buộc nơ.
"Chúc mừng sinh nhật. Cảm ơn vì Len đã xuất hiện trên đời này."
"...Miku."
Tôi đã nói cảm ơn em. Ngày hôm nay, ngay lúc này tôi muốn quên hết mọi thứ, tận hưởng những giây phút đáng giá này.
_____________________
Xin lỗi mọi người, gần đây mình bận quá nên up chương chậm trễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...